Thần Đế Trọng Sinh

Chương 33: Mọi người không hiểu



Mọi người không hiểu

"A!"

Mọi người ngay lập tức bị dọa cho thi nhau lùi lại.

Tuy rằng, bọn hắn đều là người đã gặp qua việc đời, thậm chí có rất nhiều người cũng từng tận mắt thấy cảnh giết người, thế nhưng người đàn ông mạnh mẽ trước mắt này chết thực sự quá quỷ dị!

Rõ ràng còn chưa có đ-ng tới người cậu bé kia, làm sao lại đột nhiên chết mất rồi? Chẳng lẽ gặp phải căn bênh cấp tính nặng nào đó đột tử mà chết mất rồi hay sao?

Bọn họ thì làm sao biết được rằng, tuy rằng người Diệp Trần đứng im ở chỗ đó không nhúc nhích, nhưng thần niệm thao tungd chân nguyên trong cơ thể, đã cách không đánh cho người đàn ông mạnh mẽ kia một kích trí mạng!

"Kình khí phóng ra ngoài! Tông sư Hóa Kình! Vân thiếu cẩn thận!"

Trong đám người bỗng nhiên có một ông lão giả gầy gò chạy ra, tốc độ nhanh vô cùng, trong nháy mắt ngăn ở trước người Mạc Trường Vân, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, trên mặt hiện ra vẻ chấn kinh và thật sâu kiêng dè.

Mạc Trường Vân nghe được lời nói của lão giả, lập tức cũng giật mình kêu lên,

Hắn thân là con trai của Mạc gia, tự nhiên hiểu rất rõ, "Tông sư Hóa Kình" bốn chữ này đại biểu hàm nghĩa gì!

Mạc gia bọn họ sở dĩ có thể sừng sững nhiều năm không suyn như vậy, cũng bởi vì trưởng bối trong nhà có một người là tông sư Hóa Kình!

Không khoa trương chút nào, mỗi một vị tông sư Hóa Kình, đều là nhân vật thần tiên, bởi vì bọn hắn đã toát khỏi lực lượng thế tục trói buộc, coi như cơ cấu quốc gia cũng không dám tùy tiện chọc giận loại tồn tại này.

"Trần lão, ngài có nhầm lẫn gì hay không? Thằng này mới bao nhiêu tuổi, làm sao lại là..."

Sau khi Mạc Trường Vân trải qua một lúc khiếp sợ, ngay sau đó chính ra vô cùng nghi ngờ.

Hắn thực sự không có cách nào để tưởng tượng nổi, một thiếu niên so với hắn còn phải trẻ hơn hai ba tuổi, lại là loại kia ngay cả cha mẹ và trưởng bối của hắn đều muốn ngưỡng vọng tồn tại đáng sợ này!

"Vân thiếu ăn nói cẩn thận!"

Không đợi Mạc Trường Vân nói xong, lão giả gầu còm trực tiếp cắt ngang lời nói, thấp giọng nhắc nhở:

"Thiên hại có kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, thiếu niên này đã có thể cách không giết người, kia tất nhiên là cảnh giới tông sư Hóa Kình, nếu như hắn động sát ý đối với Vân thiếu, chỉ sợ ngay cả lão phu cũng không ngăn cản được!"

"Cái gì!"

Mạc Trường Vân nghe được điều này, lập tức bị dọa đến đầu cũng phải rụt lại núp ở đằng sau lưng lão giả, cũng không dám lại nói năng thiếu suy nghĩ.

Thế nhưng, đối với kẻ thù kiếp trước Mạc Trường Vân này, Diệp Trần há lại sẽ dễ dàng buông tha?

"Mạc Trường Vân, nếu ngươi tự đoạn một tay, hôm nay ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!"

Diệp Trần cũng chưa hề đ-ng tới, đã giải quyết một tên cao thủ võ đạo, ánh mắt ngược lại lại rơi trên người Mạc Trường Vân, hai tay ôm vai, nhàn nhạt mở miệng nói

Hắn vốn định trực tiếp giết cái kể thù kiếp trước này, thế nhưng nghĩ lại, cảm thấy như thế quá mức tiện nghi cho tên này, hơn nữa Mạc Trường Vân nếu là chết ở chỗ này, Đường gia khẳng định sẽ bị liên lụy.

Xoạt!

Diệp Trần vừa nói ra lời này, tất cả mọi người trong phòng khách Đường gia xì xòa bàn tán lần nữa.

Tuy rằng bọn họ đã ý thức được thiếu niên nghèo khó ăn mặc kiểu nhà quê trước mắt này không đơn giản, thế nhưng nghe được điều này, vẫn cảm thấy vô cùng hoang đường.

Lại có thể bắt đường đường là nhị công tử Mạc gia tự đoạn một tay! Là ai cho ngươi cái dũng khí này?

Mà sau khi Mạc Trường Vân nghe được điều này, cũng lập tức tức xù lông, ghé vào sau lưng lão giả kia, thấp giọng tức giận nói:

"Thằng kia, mày đứng quá mức! Coi như ngươi thực sự là...chẳng lẽ không có nghe qua uy danh Tầm Hoan lão tổ của Mạc gia ta sao?"

Mạc Tầm Hoan, Mạc gia lão tổ!

Chính là một trong hai vị tông sư Hóa Kình của tỉnh Thiên Nam, truyền thuyết sớm ở ba mươi năm về trước, đã bước vào cảnh giới tông sư, tu vi bây giờ càng sâu không lường được, là chỗ dựa của Mạc gia để cho Mạc gia hành hoành trong tỉnh Thiên Nam mà không sợ gì!

Kiếp trước Diệp Trần cũng từng nghe nói qua người này, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp mặt, bất quá hắn đối với thực lực của mình có đầy đủ tự tin, cho dù là mười tên tông sư Hóa Kình cùng nhau lên, cũng không thể nào là đối thủ của hắn.

"Mạc Tầm Hoan sao? Hắn nếu dám đến, ta ngay cả hắn cũng giết!"

Nói xong lời này, Diệp Tràn lại từ từ bước ra hai bước về phía trước, đồng thời phóng xuất ra một đạo uy áp.

Oanh!

Lão giả họ Trần kia trong nháy mắt cảm thấy chính mình giống như đang bị thái sơn áp đỉnh, vội vàng mang theo Mạc Trường Vân liên tục lùi lại, trong lòng lấy làm kinh ngạc!

Hắn vốn cho là, người thiếu niên trước mắt này cho dù thật là tông sư Hóa Kình, lấy tu vi nửa bước tông sư của hắn, nói không chừng còn có thể có sức liều mạng, nhưng bây giờ nhanh chóng phát hiện, ý nghĩ trước đó của mình là buồn cười cỡ nào!

Lão giả không hoài nghi chút nào, nếu như người thiếu niên trước mắt này muốn giết hắn mà nói, chỉ sợ có thể làm được hơn nữa còn dễ như trở bàn tay.

Thậm chí thiếu niên thần bí này tạo cho hắn áp lực, cho dù trên người vị lão tổ Mạc gia kia, đều chưa từng có!

"Mạc Trường Vân! Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, hoặc là ngươi tự đoạn một tay, hoặc là, chết!"

Diệp Trần thấy đã uy hiếp được đối phương, lúc này mới thu hồi uy áp, lần nữa từ từ mở miệng nói.

"Ngươi..."

Mạc Trường Vân lập tức tức giận vô cùng, còn muốn mở miêng, lại bọ lão giả trước người ngăn lại, cất cao giọng nói:

"Lão phu là Trần Tuyền Cơ, trên giang hồ cũng coi có một chút danh tiếng, công tử nhà ta trước đó có nhiều lời lẽ xúc phạm, lão phu nguyện ý thay hắn bồi tội, tôn giá nếu như có điều kiện gì cứ mở miệng, lão phu chắc chắn làm theo, còn xin buông tha công tử nhà ta!"

Lão giả kia vừa thốt ra lời nói, ở đây có một số người tương đối quen thuộc võ lâm Hoa Hạ, lập tức thi nhau kinh hô lên.

"Lại là Bát Tí Thần Viên Trần Huyền Cơ!"

"Nghe nói hắn một tay đánh Thông Bối quyền xuất thần nhập hóa, năm đó cao thủ nước Trân đến tỉnh Thiên Nam chúng ta nháo sự, hắn một người giết mười ba tên cao thủ nước Trân, đã từng danh chấn toàn bộ võ lâm Hoa Hạ!"

"Về sau hoàn toàn không thấy tung tích người này, không nghĩ tới lại được Mạc gia chiêu mộ!"

"Đã là nhân vật lợi hại như thế, lại có Mạc gia làm chỗ dựa, vì sao còn phải sợ hãi thiếu niên này như thế? Thực sự không nghĩ ra a!"

...

Nghe được tiếng nói chuyện của mọi người, hai mắt của Diệp Trần không thể không khẽ híp lại,

"Trần Tuyền Cơ đúng không? Nể tình ngươi còn tính là một cái hảo hán, hôm nay ta cho ngươi thể diện này!"

Trần Tuyền Cơ nghe được điều này, lập tức mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói:

"Đa tạ..."

Không đợi Trần Tuyền Cơ nói lời cảm tạ xong, Diệp Trần lại thay đổi chủ đề một cái, giống như cười mà không phải cười nói:

"Thế nhưng, muốn ta tha cho cái tên này cũng được, ngươi để hắn hủy bỏ hôn ước với Đường gia, sau đó quỳ xuống tự tát vào mặt mình ba cái, chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa!"

"..."

Mạc Trường Vân nghe được điều này, lập tức tức giận đến muốn chửi má nó, nhưng lại bị Trần Tuyền Cơ gắt gao đè lại, ghé vào bên tai của hắn khuyên:

"Vân thiếu! Giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt! Đối phương là tông sư Hóa Kình, ngươi coi như quỳ hắn một lần cũng không mất mặt!"

"Ta..."

Mạc Trường Vân tức giận đến muốn phun máu, thế nhưng ngay cả Trần Tuyền Cơ cũng không có nắm chắc đối phó được người này, hắn còn thể thể làm gì?

"Được! Ta quỳ!"

Diệp Trần vốn cho rằng Mạc Trường Vân khẳng định không thể chịu đựng được loại nhục nhã này trước mặt mọi người, không nghĩ tới hắn ngược lại cũng là người cầm được thì buông cũng được, bậy mà thực sự quỳ xuống, ba ba ba, chính mình tát ba cái, sau đó nhanh chóng từ dưới đất bò dậy,

"Đường Minh Chí! Hôm nay coi như bản thiếu chưa có tới, hôn ước của con gái ngươi và ta hủy bỏ!"

Quẳng xuống một câu như vậy, Mạc Trường Vân chạy như chạy trốn ra cửa trước chạy như điên, để lại mọi người ở trong phòng, tất cả đều hiện ra vẻ mặt như gặp quỷ.

"Vừa rồi chuyện gì xảy ra?"

"Đây chính là đường đường nhị công tử Mạc gia, bên cạnh còn có cao thủ Bát Tí Thần Viên như vậy, lại có thể cứ như vậy sợ rồi?"

"Cậu bé này đến cùng có lai lịch gì?"

...

Sau khi trải qua một lúc yên tĩnh, đoàn bộ phòng khách của Đường gia hoàn toàn nổ tung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.