Thần Đế Trọng Sinh

Chương 371: Hung thủ



Tỉnh Hương Xuyên của Đảo quốc, kể từ sau ngày đại chiến kinh thiên tới hôm nay đã qua ba ngày.

Sau khi Diệp Trần trở về khách sạn thì ngay lập tức tiến vào trạng thái bế quan.

Tuy rằng phá vỡ âm mưu vây giết của lực lượng phòng vệ thứ bảy, thế nhưng một trận chiến này cũng đã gần như tiêu hao hết chân nguyên của Diệp Trần.

May mà ở bên trong Càn Khôn Trạc của Diệp Trần có cất giữ rất nhiều dược liệu, còn có lò luyện đan Diệp Trần hoàn toàn có thể trực tiếp mở lò luyện đan.

Vì vậy Diệp Trần liền một lúc luyện chế ra mấy lô Bồi Nguyên đan, còn thuận tiện giúp Lâm Vũ Y luyện chế ra một lò Tẩy Tủy đan.

Tuy nhiên, Bồi Nguyên đan đối với Diệp Trần bây giờ mà nói hiệu quả đã không còn rõ ràng như lúc trước, sau khi liên tục phục dụng hơn hai mươi viên Bồi Nguyên đan thì khó khăn lắm mới bổ sung lại chân nguyên đã tiêu hao, tu vi cũng chỉ miễn cưỡng bước vào cảnh giới Trúc Cơ tầng hai mà thôi.

"Xem ra chờ sau khi trở về lần này, phải nhanh chóng một chút bắt tay vào luyện chế Thăng Long Đan!"

Bồi Nguyên đan là đan dược nhất phẩm, đối với tu sĩ có tu vi cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ là có hiểu quả tốt nhất, đến cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ thì giảm mạnh, mà lấy tu vi cảnh giới Trúc Cơ của Diệp Trần bây giờ thì chỉ có Thăng Long Đan loại đan dược tam phẩm này thậm chí cao hơn nữa là đan dược tứ phầm mới có hiệu quả tốt nhất.

"Tuy nhiên trước khi rời khỏi Đảo quốc vẫn phải đi gặp vị Vũ Hạc tiên nhân kia một lúc!"

Lần này Diệp Trần tới Đảo quốc là có hai cái mục đích đó chính là tiêu diệt tổ chức Sam Khẩu, bây giờ thì đã làm được.

Còn một cái mục đích chính là đoạt phần bản đồ trong tay của vị Vũ Hạc tiên nhân của Đảo quốc kia tới tay để tìm biện pháp tiến vào Bồng Lai tiên đảo.

...

Ở lại trong khách sạn thêm một đêm.

Sang ngày thứ hai, Diệp Trần mang theo Lâm Vũ Y tiến về Thiên Chiếu thần cung.

Diệp Trần cũng không biết, chính phủ Đảo quốc đã triệt tiêu lệnh lùng bắt đối với hắn, nhưng hắn vẫn sử dụng thuật dịch dung cải biến dung mạo của mình một chút để tránh mấy chuyện phiền phức không đáng có.

Ước chừng đi nửa ngày, hai người đã thuận lợi trở về Kinh Đô của Đảo quốc, nhưng vẫn còn cách một đoạn khá xa mới đến Thiên Chiếu thần cung. Nếu không nhầm thì Thiên Chiếu thần cung cũng phải cách Kinh đô vài trăm dặm.

Diệp Trần có được phần ký ức của Liễu Sinh Chính Long, đối với đoạn đường này cũng coi như là thông thuộc. Nhưng Diệp Trần chưa vội tiến đến Thiên Chiếu thần cung. Hắn dự định tìm một khách sạn gần đó, sắp xếp ổn thỏa cho tiểu nha đầu Lâm Vũ Y xong xuôi rồi mới một mình đi đến thần cung.

Diệp Trần âm thầm định liệu mọi việc thì đúng lúc đó Lâm Vũ Y lại kéo cánh tay hắn, nói khẽ:

"Sư phụ, có thể cho ta về nhà nhìn một chút được không ạ?"

Diệp Trần nghe được điều này thì mới nhớ tới, Lâm Vũ Y vốn chính là người Kinh Đô Đảo quốc, tự nhiên sẽ không từ chối thỉnh cầu này của cô bé.

Lâm Vũ Y dẫn đường, hai người rất nhanh đã đi tới nhà của cô bé.

Vượt qua dự đoán của Diệp Trần, hắn vốn cho là nhà của tiểu nha đầu này chỉ là nhà bình thường, không nghĩ tới nhà của tiểu nha đầu này thế mà lại ở trong khu biệt thự sang trọng của Kinh Đô Đảo quốc.

Sau khi hỏi dò, Diệp Trần mới biết, hóa ra cha mẹ của Lâm Vũ Y đều là nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu thế giới, trước khi bị Thiên Dã tiên sinh của tổ chức Sam Khẩu hại chết thì họ đang làm việc cho một công ty nghiên cứu sinh học ở Đảo quốc có được thu nhập rất cao.

Vừa nói chuyện hai người vừa nhanh chóng tiến về phía cửa biệt thự, Lâm Vũ Y vui vẻ tiến về phía trước mở cửa, Diệp Trần đi bên cạnh cảm nhận được điều gì đó khác thường liền khẽ chau mày. Diệp Trần lắng tai nghe, phát hiện ra có một nhóm người trong nhà của Lâm Vũ Y. Hình như bọn họ còn đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nhưng hắn cũng không vội nói cho tiểu nha đầu kia biết, chỉ im lặng suy tính trong lòng.

Nghe câu chuyện mà Lâm Vũ Y vừa kể, cha mẹ của nàng với Thiển Dã của tổ chức Sam Khẩu kia dường như cũng không có ân oán gút mắc gì.

Lúc đó hắn giết Thiển Dã kia đi cũng không hỏi được gì nhiều, nói không chừng cha mẹ của tiểu nha đầu này chết cũng không có đơn giản như vậy.

Mà mấy người đang ở trong biệt thự, có thể có liên quan gì tới cái chết của cha mẹ Lâm Vũ Y hay không?

Rất nhanh, Lâm Vũ Y mở cửa phòng, quay đầu hướng Diệp Trần cười nói:

"Sư phụ, đây chính là nhà ta, ta dẫn sư phụ đi xem xung quanh một chút!"

"Được!"

Diệp Trần gật đầu cười, tiếp tục ung dung thản nhiên đáp lời Lâm Vũ Y.

Hai người vừa mới bước vào trong phòng khách, xung quanh lập tức có bốn bóng người nhảy ra làm cho Lâm Vũ Y giật nảy mình, vội vàng lui tới bên cạnh Diệp Trần.

"Hắc hắc!"

Những người kia nhìn thấy Lâm Vũ Y thì lập tức thi nhau hiện ra nụ cười, "Cháu chính là Vũ Y sao? Chú đã ở đây chờ cháu ở đây rất lâu rồi đó!"

Nói chuyện chính là người đàn ông trung niên có khuôn mặt hiền lành.

Lâm Vũ Y đầu tiên là hơi kinh hãi, tuy nhiên nhớ ở bên cạnh mình còn có Diệp Trần, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, lạnh lùng nói:

"Các ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở trong nhà của ta?"

Người đàn ông trung niên kia lập tức nở ra nụ cười hiền hòa, ôn nhu nói:

"Vũ Y, cháu đừng sợ, chúng ta thật ra đều là bạn bè của cha mẹ cháu! Trước khi cha mẹ cháu chết, có để lại cho chú một món đồ!"

Ba người khác cũng thi nhau mở miệng nói:

"Đúng vậy! Các chú không có ác ý, chỉ là tới lấy một món đồ vật mà thôi!"

"Chúng ta đều là bạn bè của cha mẹ cháu!"

"Cha của cháu tên là Lâm Kiện Thứ Lang, mẹ cháu gọi là Hàn Anh, hai người bọn họ đều làm việc ở công ty Liễu Sinh Chu Thức, chú nói không sai chứ?"

Lâm Vũ Y nghe được bọn họ thật sự biết cha mẹ của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không thể không lộ ra vẻ ngờ vực, nhịn không được nhìn sang Diệp Trần ở bên cạnh một cái, đã thấy hắn cúi đầu không nói gì, trong lúc nhất thời không có biết phải nói thế nào cho phải "Các ngươi...thật là bạn bè của cha mẹ ta sao? Tới nhà của ta tìm cái gì?"

Cả bốn người đều thấy đã lừa được Lâm Vũ Y, ngay lập tức thi nhau hiện ra vẻ vui mừng, người đàn ông trung niên kia tiếp tục giả vờ nói:

"Là như này, Vũ Y, trước khi cha mẹ của cháu chết, đang nghiên cứu một hạng mục rất lớn, ghi chép nghiên cứu của họ rất quan trọng đối với công ty thậm chí là đối với cả nước, cháu xem có thể giúp chú tìm được cuốn sổ ghi chép đó hay không?"

Lúc này Lâm Vũ Y cũng đã nhìn ra, những người này không có ý tốt, tuy nhiên có Diệp Trần ở đây, cô bé cũng là không sợ chút nào, "Sổ ghi chép của cha mẹ ta sao? Đúng là ta biết ở đây, tuy nhiên...vì sao ta phải đi lấy cho mấy người các ông?"

Bốn người nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng nhưng sau đó thì thi nhau lộ ra vẻ mặt dữ tợn, "Không cho sao? Chuyện này không phụ thuộc vào ngươi rồi!"

Bốn người nói xong thì tức thì vén tay áo lên chuẩn bị tiến về phía trước bắt Lâm Vũ Y lại, ý định tra tấn bức cung khiến cho Lâm Vũ Y phải khai ra chỗ cất quyển sổ ghi chép. Diệp Trần đứng bên cạnh Lâm Vũ Y sớm đã bị bọn chúng coi như người vô hình, dù sao chẳng qua chỉ là một tên thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi có thể làm gì bọn hắn chứ?

Diệp Trần không thể không lắc đầu, cũng lười nói nhảm với bọn họ, trực tiếp động tâm niệm liền suất chiêu.

"Sưu hồn!"

Trong nháy mắt bốn người lập tức đứng chôn chân tại chỗ, sau đó bốn đạo ánh sáng màu trắng phân biệt chui vào trong mi tâm của bốn người.

Trong nháy mắt, Diệp Trần đã từ trong trí nhớ của bốn người tìm ra được thứ mà mình muốn tìm, sau đó tiện tay bắn ra bốn đạo Tam Muội chân hỏa, trong nháy mắt đốt cháy bốn người này, ngay cả chút tro tàn cũng không còn.

Mà Lâm Vũ Y ở bên cạnh tuy đã được chứng kiến thủ đoạn của Diệp Trần, nhưng vẫn cảm thấy rung động không thôi.

Mà sau khi Diệp Trần tiêu hóa tin tức lấy được từ trong đầu của bốn người này, mới từ từ mở hai mắt ra, quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ Y ở bên cạnh nói:

"Nha đầu, hóa ra thủ phạm chân chính hại chết cha mẹ của ngươi, không phải là Thiển Dã của tổ chức Sam Khẩu mà là Chủ tịch công ty Liễu Sinh Chu Thức, Liễu Sinh Chính Bình! Chờ một chút, cái tên này lại là em trai của Liễu Sinh Chính Long kia sao?"

"Thôi được, vậy thì thù mới hận cũ, giải quyết cùng một chỗ đi!"

P/S: Ta thích nào.....Kim phiếu a mọi người ơi.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.