Thần Đế Trọng Sinh

Chương 383: Thu bộc



Tiền bối tha mạng a! Tuyệt đối không nên hủy nguyên thần của ta đi a! Tổ tiên của ta thật ra thì cũng là người Hoa Hạ, tên Hoa Hạ của ta gọi là Từ Quy Niên...

Lúc này Vũ Hạc đại tiên đã không còn phách lối như trước đó nữa, đã bắt đầu liều mạng cầu xin đã hoàn toàn từ bỏ tôn nghiêm của mình, thậm chí ngay cả võ sĩ bình thường của Đảo quốc cũng không bằng, vì mạng sống vậy mà nói mình là người Hoa.

"Chỉ cần tiền bối không giết ta, ta nguyện ý dâng lên phần bản đồ của ta cho ngài, còn có đồ nhi này của ta cũng nguyện ý dâng hiến cho tiền bối! Cô ta thế nhưng là Thánh Linh chi thể, là lô đỉnh tu luyện tốt nhất..."

Cái gọi là lô đỉnh tu luyện chính là dùng phương thức thải âm bổ dương, cưỡng ép cướp đoạt chân nguyên của nhà gái để đạt tới mục đích tẩm bổ của mình, ở trong Tu Chân giới thuộc về tà thuật làm người khác khinh thường.

Vũ Hạc đại tiên nếu không phải bởi vì lúc trước đoạt xá thân thể của một cô gái, đoán chừng sớm đã biến Tuyết Cơ này thành lô đỉnh tu luyện của chính mình nhằm đề thăng tu vi của mình.

Mà Tuyết Cơ nghe được lời này của Vũ Hạc đại tiên thì lập tức vừa tức giận vừa kinh ngạc, thân thể mềm mại không nhịn được mà rung động một trận.

Thẳng đến lúc này, cô ta mới hoàn toàn hiểu được, nguyên lai mình chẳng qua chỉ là một quân cờ mà Vũ Hạc đại tiên nuôi dưỡng dự trữ mà thôi, trước đó muốn đoạt xá thể xác của mình, bây giờ lại muốn hiến mình cho người khác để bảo vệ tính mạng.

"Hèn hạ! Vô sỉ!"

Sau khi Tuyết Cơ thấy rõ ràng bộ mặt thật của sư phụ mình, nhịn không được giận dữ mắng mỏ một tiếng.

Đáng tiếc Vũ Hạc đại tiên căn bản là không để ý lắm, tiếp tục hướng Diệp Trần để cầu xin, "Ta còn biết rất nhiều bí mật liên quan tới Bồng Lai tiên đảo, chỉ cần tiền bối đừng diệt nguyên thần của ta đi, ta nguyện ý nói ra toàn bộ những bí mật này cho tiền bối!"

Diệp Trần nghe được điều này thì lông mày không thể không hơi nhíu lại. Không thể không nói, câu nói này của Vũ Hạc đại tiên thật sự đã làm hắn động tâm.

Hắn đối với tình hình của Bồng Lai tiên đảo hoàn toàn không biết gì cả, mà Vũ Hạc đại tiên này hiển nhiên biết được một chút, giữ lại nguyên thần của hắn sau đó từ từ khảo vấn cũng là một cái lựa chọn tốt.

"Được! Tạm thời ta giữ lại ngươi, trước hết nói cho ta biết phần bản đồ kia ở đâu?"

Vũ Hạc đại tiên nghe được điều này thì vô cùng vui mừng ngay lập tức vội vàng nói:

"Bẩm tiền bối, ta vì phòng ngừa Khoa Lạc Phu quân đoàn Thiên Lang của Tô quốc tới đoạt cho nên đặc biệt sắp xếp nó ở một vị trí hết sức an toàn, chỉ cần tiền bối đáp ứng tìm một bộ nhục thân để cho ta khởi tử hồi sinh, ta sẽ nói cho tiền bối biết phần bản đó ở chỗ nào!"

Diệp Trần cười lạnh, "Ngươi cho rằng ngươi có tư cách bàn điều kiện với ta sao? Không nói đúng không, vậy ta phải để cho ngươi nếm thử tư vị bị vạn quỷ phệ hồn nó là như thế nào!"

Nói xong, tay trái của Diệp Trần vừa lật, đã lấy khay ngọc phệ hồn từ trong Càn Khôn Trạc ra ngoài, sau đó ném nguyên thần của Vũ Hạc đại tiên vào bên trong,

"A!!"

Sau một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nguyên thần của Vũ Hạc đại tiên đã bị Diệp Trần phong ấn vào bên trong khay ngọc phệ hồn.

Sau đó thuận tiện ném khay ngọc phệ hồn vào trong Càn Khôn Trạc, Diệp Trần lại nhìn về phía Tuyết Cơ ở bên cạnh, tuy rằng Vũ Hạc đại tiên nói không sai, lấy Thánh Linh chi thể làm lô đỉnh tu luyện hoàn toàn chính xác có thể để cho tu vi tăng tiến lên với tốc độ rất nhanh, tuy nhiên Diệp Trần cũng không có nhỏ nhen dùng loại tà thuật này.

"Ta niệm tình ngươi cũng là người đáng thương, không làm khó dễ ngươi, ngươi đi đi!"

Quẳng xuống câu nói này, Diệp Trần định muốn quay người rời khỏi.

Không nghĩ tới, Tuyết Cơ ngược lại lại đuổi theo, "Tiền bối! Xin chờ một chút ta có một chuyện muốn nhờ!"

Diệp Trần lập tức vui vẻ, tuy nhiên vẻ mặt lại tỏ ra lạnh lùng, "Ta thấy ngươi đáng thương cho nên mới không giết ngươi, ngươi vậy mà còn dám được voi đòi tiên sao?"

Phù phù!

Tuyết Cơ ngay lập tức quỳ xuống đất, "Tuyết Cơ không dám mạo phạm tiền bối! Tuyết Cơ chỉ muốn cả gan hỏi tiền bối một vấn đề?

Diệp Trần nhìn qua cô gái tuyệt sắc đang quỳ gối ở trước mặt mình này cũng không đành lòng hạ sát thủ, "Vấn đề gì? Nói!"

Tuyết Cơ mừng rỡ, vội vàng chỉ vào Giang Khẩu Anh Tử vẫn còn đang ngẩn người đứng ở nơi đó, nói:

"Ta muốn hỏi tiền bối, sư tỷ à không chị của ta...còn có thể cứu được không?"

Nói đến đây, trên gương mặt xinh đẹp của Tuyết Cơ hiện ra vẻ vô cùng mong chờ.

Diệp Trần dùng thận niệm quét qua trên người Giang Khẩu Anh Tử, sau đó thản nhiên nói:

"Thần trí của cô ta còn chưa bị đồng hóa hoàn toàn, chỉ là bị phong ấn, chỉ cần xóa phong ấn này đi là có thể đoạt lại nhục thân của mình một lần nữa!"

Sau khi thuận miệng nói ra tình huống này, Diệp Trần quay người muốn đi.

Không nghĩ tới, Tuyết Cơ nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức ở trên mặt đất dập đầu như giã tỏi, "Khẩn cầu tiền bối ra tay cứu chị của ta một mạng! Chỉ cần tiền bối chịu cứu sống chị của ta, Tuyết Cơ nguyện ý làm nô tỳ, làm trâu làm ngựa để báo đá ân đức của tiền bối! Van cầu tiền bối a!"

Tuyết Cơ vừa nói vừa dập đầu, thậm chí cả mặt đất đều bị trán của cô ta nện xuống ầm ầm rung động, cái trán vốn trắng nõn như tuyết, cũng đã đập tới máu chảy ra, nhìn qua rất thê thảm.

Diệp Trần lập tức chau mày, bắt đầu âm thầm suy nghĩ, "Tuyết Cơ này cũng coi như là một người trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa thiên phú tu luyện cũng không yếu, còn có Giang Khẩu Anh Tử kia cũng có được thiên phú cực cao, nếu như thu hai người này nhập vào thế lực của mình thì cũng không phải là chuyện gì xấu."

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Được rồi! Ta đáp ứng ngươi! Mang theo chị của ngươi đi theo ta đi!

Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Trần thuận tay vung lên, Tuyết Cơ được hắn dùng chân nguyên trực tiếp đỡ lên.

Tuyết Cơ nghe được Diệp Trần đồng ý thì ngay lập tức vô cùng vui mừng, "Đa tạ tiền...đa tạ chủ nhân!"

"Ừm, "

Diệp Trần thuận miệng lên tiếng, quay người đi về phía khu phế tích, mà Tuyết Cơ cũng vội vàng ôm lấy Giang Khẩu Anh Tuyết nhìn như người thực vật sau đó bước nhanh đi theo.

...

Về phần đám người Quy Điền Tam Lang nhìn thấy tình huống không ổn sớm đã trốn thoát ra ngoài hơn mười dặm, ở một trụ sở của lực lượng cảnh sát đặc công.

"Quân đội của lực lượng phòng vệ thứ nhất và thứ hai sao bây giờ còn chưa có tới? Bọn họ làm ăn kiểu gì vậy!"

Quy Điền Tam Lang lao thẳng tới trước mặt thuộc hạ của mình rống giận.

Hắn vốn cho là Vũ Hạc đại tiên ra mặt nhất định có thể giải quyết tiểu tử Hoa Hạ này, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, thậm chí ngay cả Vũ Hạc đại tiên cũng bị đối phương tiêu diệt!

Bây giờ, hắn cũng chỉ có thể gửi hi vọng ở quân đội.

Đáng tiếc đội quân được điều động lại chậm chạp cho tới bây giờ, đội quân tiên phong cũng còn chưa có chạy tới.

Giọng nói của Quy Điền Tam Lang vừa mới rơi xuống, bỗng nhiên có một giọng nói đột ngột vang lên, "Thủ tướng đại nhân vì đối phó Diệp Cuồng Tiên ta thật đúng là nhọc lòng a!"

Giọng nói vừa rơi xuống, một đạo thân ảnh quỷ dị xuất hiện ở bên trong trụ sở, hóa ra chính là Diệp Trần.

"Ngươi ngươi...ngươi muốn làm cái gì?"

Mặc dù Quy Điền Tam Lang thân là thủ lĩnh của một nước, nhưng vào lúc này cũng không có cách nào bĩnh tĩnh lại, lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, nhịn không được liên tục lùi lại.

Mà mấy người cầm lái của tứ đại tập đoàn, gia chủ của tam đại thế gia võ đạo và Nguyên Điền Khang Sinh, Liễu Sinh Chính Bình đồng dạng cũng hiện ra vẻ mặt trắng bệch.

"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi cần phải biết! Mưu sát nguyên thủ của một nước, ngươi là muốn cho Đảo quốc và Hoa Hạ quốc khai chiến sao?

Quy Điền Tam Lang không hổ là Thủ tướng của một nước, sau khi sợ hãi đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Diệp Trần nghe được điều này cũng không thể không nhíu mày lại, hoàn toàn chính xác, nếu như hôm nay hắn một lần hành đồng chém giết hết những người này, tất nhiên có thể làm cho Đảo quốc trở nên đại loạn, nhưng đồng thời cũng khơi mào chiến tranh!

Một khi Đảo quốc và Hoa Hạ quốc xảy ra chiến tranh thì Mỹ quốc, Tô quốc các quốc gia xung quanh khẳng định cũng sẽ dây dưa vào, đến lúc đó chỉ sợ sẽ xảy ra chiến tranh thế giới thứ ba cũng nên!

P/S: Ta thích nào...Chương thứ ba nhé, mọi người ủng hộ a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.