Thần Đế Trọng Sinh

Chương 389: Cạm bẫy



Đêm đã khuya, ở gần Thiên Chiếu thần cung có một ngọn núi nhỏ vô danh ở phía trước.

"Ngươi nói là, phần bản đồ ở ngay bên trong hang núi này sao?"

Diệp Trần lần nữa lấy nguyên thần của Vũ Hạc từ trong khay ngọc phệ hồn ra, chỉ vào một cái hang động bị che khuất ở trước mắt, lạnh lùng hỏi.

Nguyên thần của Vũ Hạc vội vàng nói:

"Đúng! Nơi này là phần mộ của Thiên Chiếu đại thần, tiên pháp mà ta tu luyện cùng với pháp môn đoạt xa, Thần khí.... đều là thu hoạch được ở trong động này..."

Thật ra thì Diệp Trần thông qua thần niệm cũng có thể cảm ứng được ở sâu trong huyệt động này có tầng tầng cấm chế, rõ ràng không phải là một nơi bình thường.

Hơn nữa, Vũ Hạc đã luân lạc tới tình trạng này cũng không còn dám nói láo lừa gạt mình.

Thế là, một tay Diệp Trần nắm lấy nguyên thần của Vũ Hạc trực tiếp cất bước đi vào.

Hang động này rất sâu, hơn nữa vào lúc này còn là ban đêm tự nhiên rất tối, tuy nhiên lấy thị lực và lực lượng thần niệm của Diệp Trần bây giờ thì so với ban ngày cũng không có cái gì khác nhau.

Đi được khoảng gần trăm mét, sau khi xông qua được hơn mười đạo cấm chế, phía trước xuất hiện một cái cửa đá khổng lồ.

Nhẹ nhõm đẩy cửa đá ra, bên trong rộng rãi và sáng sủa, lại là một tòa cung điện bao la hùng vĩ.

Diệp Trần biết, người xưa lúc kiến tạo phần mộ của mình sẽ hoàn toàn mô phỏng theo nơi ở của chính mình khi còn sống, kiến tạo ra cung điện khổng lồ mà hoa lệ dưới đất, cũng chẳng có gì là lạ.

Sưu sưu sưu!

Diệp Trần cong ngón tay búng ta, trong những ngọn đèn của cung điện dưới đất này đã thi nhau được thắp sáng, không gian xung quanh lập tức sáng lên.

Vừa tiếp tục đi sâu vào, Diệp Trần cũng đã bắt đầu âm thầm quan sát cảnh tượng ở xung quanh, và nhanh chóng bị thu hút bởi những bức tường xung quanh và những bức tranh tường trên đỉnh cung điện.

Mặc dù không có hành văn giải thích, thế nhưng tranh vẽ sinh động như thật kia hơn nữa dường như còn đang miêu tả một số cảnh đánh nhau thời kỳ thượng cổ, tràng diện rất to lớn!

Vũ Hạc thấy thế thì vội vàng thừa dịp có cơ hội giải thích nói:

"Tiền bối, những bức tranh này nghe nói đều là cảnh tượng chiến đấu với người khác khi Thiên Chiếu đại thần còn sống! Nhưng không biết là thật hay giả, dù sao từ trên tranh vẽ tới xem, thực lực của Thiên Chiếu đại thần e là cho dù tiên nhân ở trên Bồng Lai tiên đảo cũng chưa chắc có thể bằng được! Ngươi nói trên đời này thật sẽ có người cường đại như thế sao?"

Nguyên thần của Vũ Hạc ngoan ngoãn biết vâng lời nói xong, nhịn không được nhìn về phía Diệp Trần dường như muốn từ trong miệng của hắn thám thính thêm xem có được gì không.

Diệp Trần thản nhiên nói:

"Đây có thể coi là cái gì! Chẳng qua chỉ là cảnh giới Hóa Thần mà thôi!"

So với Tu Chân giới ở kiếp trước, cảnh tượng trước mặt này theo như suy nghĩ của Vũ Hạc, là cảnh tượng mà không thể tưởng tượng nổi thì ở trong mắt Diệp Trần tự nhiên không đáng giá nhắc tới.

Tuy nhiên, để Diệp Trần cảm thấy hơi kinh ngạc là, từ trên hình ảnh tới xem, tu vi của Thiên Chiếu đại thần này cũng đã bước vào cảnh giới Hóa Thần.

Đây cũng chính là nói, trên Trái Đất rất có khả năng đã từng xuất hiện tu tiên giả có cảnh giới Hóa Thần!

Phải biết, cho dù là Tu Chân giới mênh mông vô biên, ở một số tinh vực cấp thấp, cảnh giới Hóa Thần cũng được tính là chúa tể của một phương.

"Xem ra Trái Đất quả nhiên không có đơn giản như ta nghĩ trước đây như vậy a!"

Ở trong lòng hơi cảm thán một hồi, lúc này Diệp Trần cũng đã đi tới nơi cuối cùng của cung điện. Đây là một cái đại điện rất rộng lớn, ở giữa có một chỗ tòa đài cao hình tròn, mà trên đài cao đặt vào một cái giá bằng đá, trên cái giá bằng đá thì có mấy kiện binh khí mang phong cách cổ xưa cùng với một tấm da yêu thú được chiếu sáng rạng rỡ.

"Phần bản đồ!"

Trong lòng Diệp Trần vui mừng, tung người nhảy lên đã nhảy lên đài cao, sau đó trực tiếp lấy phần bản đồ này xuống.

Tuy nhiên, đúng vào lúc này.

Ầm ầm!

Một tiếng vang thật lớn!

Diệp Trần nhìn lên trên đỉnh đầu, thế mà xuất hiện một một khối đá màu đen hết sức kỳ ạ!

Mà hòn đá màu đen này vừa xuất hiện, Diệp Trần lập tức cảm giác giống như một ngọn núi lớn đặt ở trên người, hai chân sa vào trên đài cao, vậy mà khiến hắn không thể động đậy!

Mà vừa rồi cùng lúc Diệp Trần nhảy lên đài cao, nguyên thần của Vũ Hạc ở trong tay hắn cũng nắm ngay thời cơ này từ trong bàn tay của hắn thoát ra, trong nháy mắt chạy trốn ra ngoài được hơn mười mét, sau đó đắc ý cười lên ha hả, "Diệp Cuồng Tiên! Ngươi không nghĩ tới sao! Lão phu chịu nhục chính là vì đưa ngươi dẫn tới nơi đây!"

"Khối đá này tên là Thiên Dẫn thạch, là một món thần khí của Thiên Chiếu đại thần, nó có thể chuyển dời trọng lượng của cả ngọn núi này tới trên đầu của ngươi!"

"Đây là cái cạm bẫy vốn mà ta chuẩn bị cho Khoa Lạc Phu, không nghĩ tới ngược lại lại có đất dụng võ với ngươi!"

"Ta nhìn lúc này ngươi còn không chết!"

"Ha ha ha ha!"

Vào lúc này hai chân Diệp Trần đã hoàn toàn lọt vào trong đài cao dưới chân, dường như đã bị Thiên Dẫn thạch vây khốn lại, hoàn toàn không có cách nào động đậy.

Tuy nhiên, sau khi Diệp Trần hơi kinh ngạc, khóe miệng lại nhếch lên, hiện ra nụ cười lạnh, "Vũ Hạc a! Ngươi cho rằng chỉ bằng khối đá vụn này thật có thể vây được ta sao?"

Nói xong, tay trái Diệp Trần vừa lật đã từ trong Càn Khôn Trạch lấy ra một vật, "Bát Chỉ Kính! Bắn ngược!"

Ầm!

Dưới sự thúc giục của Diệp Trần, Bát Chỉ Kính lập tức phát ra một đạo kim mang, trong nháy mắt triệt tiêu cỗ lực đạo kia.

Theo đó, dưới chân Diệp Trần giẫm một cái, thân thể cũng đã từ trong hố sâu nhảy ra, sau đó một tay nắm lấy khối Thiên Dẫn thạch đen nhánh kia vào trong tay.

Vũ Hạc đại tiên thấy thế thì hai mắt ngay lập tức trợn lên thật lớn, "Không! Ngươi làm sao có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã hoàn toàn nắm giữ được Bát Chỉ Kính! Đây không có khả năng!"

Nguyên thần của Vũ Hạc rống lớn một tiếng, sau đó quay người muốn chạy trốn.

Đáng tiếc vừa mới chạy ra được mấy chục mét đã bị Diệp Trần đuổi kịp sau đó bắt lại.

"Vũ Hạc lão nhi, vốn ta còn muốn giữ lại nguyên thần của ngươi để hỏi thăm chuyện Bồng Lai tiên đảo một chút, thế nhưng ngươi không biết sống chết vậy ta cũng không thể để cho ngươi sống thêm nữa!"

Nói xong lời này, Diệp Trần tâm niệm vừa động.

Oanh!

Trong nháy mắt Tam Muội chân hỏa từ trong lòng bàn tay của Diệp Trần phóng ra!

"A!!"

Nguyên thần của Vũ Hạc lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, "Đừng có giết ta! Không được! Không...."

Không chờ hắn nói cầu xin tha thứ xong, nguyên thần Vũ Hạc cũng đã bị Tam Muội chân hỏa đốt sạch sành sanh, trong nháy mắt hóa thành một sợi khói màu xanh, hoàn toàn tiêu tán giữ thiên địa.

Sau khi thuận tay tiêu diệt nguyên thần của Vũ Hạc, Diệp Trần nghiên cứu khối đá đen nhánh kia một lát thì phát hiện khối đá này lại là Trấn Nguyên thạch mà ở Tu Chân giới cũng rất hiếm thấy!

Tác dụng của khối đá này cũng không lớn, thế nhưng thích hợp nhất dùng để trấn thủ tiên môn, hơn nữa một khi kết hợp với hộ sơn đại trận, hiệu quả lập tức có thể gia tăng gấp bội.

"Nghĩ không ra trên địa cầu lại còn có thể tìm được một món đồ tốt như vậy!"

"Vừa đúng lúc ta đang định thành lập thế lực tông môn của mình mà Tiêu Dao sơn trang cũng đã di chuyển tới Hắc Sâm Lâm, lúc này chắc là cũng chuẩn bị gần đủ rồi!"

"Chờ sau khi trở về lần này, ta lợi dụng khối đá này làm căn cơ, bố trí hộ sơn đại trận thì cho dù tu tiên giả cảnh giới Nguyên Anh cũng có thể ngăn cản ở bên ngoài sơn môn!"

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức thu Trấn Nguyên thạch này và Bát Chỉ Kính, tất cả đều thu vào trong Càn Khôn Trạc.

Sau đó lại dùng thần niệm, quét kỹ càng nhìn toàn bộ cung điện này một lần.

Đáng tiếc là, lại chỉ tìm được mấy món Linh khí phổ thông, đối với Diệp Trần mà nói cũng không có quá nhiều tác dụng lớn.

Ngẫm lại cũng đúng, cái cổ mộ trước mắt này không biết bị bao nhiêu người vào xem qua, đồ tốt chỉ sợ sớm đã bị người lấy đi, chỗ nào đến lượt hắn.

Tuy nhiên có một ít còn hơn không, Diệp Trần thu sạch mấy cái Linh khí kia vào trong Càn Khôn Trạc, lúc này mới rời khỏi hang động, hướng chạy về khách sạn.

P/S: Chương thứ 3 nha.... ủng hộ đi các đạo hữu bữa nay rảnh rỗi tha hồ dịch nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.