Thần Đế Trọng Sinh

Chương 7: Người chơi bóng rổ giỏi nhất



Vào buổi trưa, trận bóng rổ còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng xung quanh sân bóng rổ đã có rất nhiều người. Dù sao đó cũng là trận chung kết, cả hai bên gần như có thể được cho là đại diện cho trình độ cao nhất của bóng rổ ở trường trung học số một Vân Châu, được nhận rất nhiều sự quan tâm, một số người thậm chí đã bắt đầu thảo luận sôi nổi.

"Lớp 12a3 và lớp 12a6, đều là lớp có đội bóng rổ được công nhận là một trong những đội bóng rổ giỏi nhất trường trung học chúng ta, các bạn cảm thấy lớp nào sẽ có hy vọng thắng lớn hơn?"

"Chắc là lớp 12a3 đi, dù sao họ có Trần Húc Dương trong lớp bọn họ, đó là người chơi bóng rổ giỏi nhất trường học của chúng ta!"

"Tôi không nghĩ vậy! Tôi nghe nói lớp 12a6 vì muốn thắng được trận chung kết lần này, đặc biệt mời một viện trợ từ bên ngoài, thực lực cũng rất mạnh!"

"Không quan tâm lớp nào thắng, lớp nào thua, chỉ cần biết trận đấu này khẳng định cực kỳ hấp dẫn!"

...

Dưới sự thảo luận ầm ĩ của đám đông, thành viên của hai đội lần lượt cũng có mặt, Diệp Trần đối với trò chơi bóng rổ này, thực sự hắn hoàn toàn không có hứng thú chút nào, giống như một người lớn đi xem một nhóm trẻ em chơi, không thực sự có ý nghĩa, hắn hoàn toàn bởi vì bị Ngô Lỗi nhất quyết kéo đến sân bóng rổ nên mới miễn cường ngồi đây xem. Tuy nhiên khi nhìn thấy các cầu thủ xuất hiện trong lớp 12a6, một trong số họ đột nhiên thu hút sự chú ý của hắn. Đó là một thiếu niên có tầm vóc hơi thấp và gầy gò, thoạt nhìn, có vẻ không mấy ấn tượng, nhưng đôi mắt sắc sảo, có một cỗ khí thế thấp thoáng trên cơ thể.

"Võ giả Nội Kình sao? Không nghĩ ra ở trường học nho nhỏ này, thậm chí còn có cao thủ võ đạo, mặc dù mới chỉ ngưng luyện ra nội kình không lâu, nhưng ở độ tuổi này đã rất hiếm thấy!"

Trong lòng Diệp Trần không thể không âm thầm lẩm bẩm một câu. Về phía Ngô Lỗi, thấy Diệp Trần nhìn chằm chằm vào người thiếu niên gầy gò kia, cười nói:

"Người đó gọi là Hướng Hải, nó là viện trợ từ bên ngoài mà lớp 12a6 mời tới, nghe nói người này có kỹ thuật tốt, nhưng ông nhìn xem, muốn cao không cao, muốn cơ bắp cũng không có cơ bắp, có thể mạnh đến mức nào? Tôi thực sự không biết cái tên Vu Cương kia nghĩ gì! Diệp Trần, ông ở một bên nhìn kỹ, nhìn tôi báo thù cho ông như thế nào!"

Ngôi Lỗi tràn đầy tự tin, vẫn không quên đưa cánh tay lên, nắn bóp sơ qua cơ bắp của mình. Diệp Trần dở khóc dở cười, đang muốn chắc nhở Ngô Lỗi cẩn thận với tên Hướng Hải này, bỗng nhiên vang lên thanh âm lạnh lùng.

"Khỉ! Đừng nói chuyện nữa, tranh thủ thời gian tới đây!"

Nói chuyện chính là một thiếu niên rất đẹp trai có dáng người mảnh mai, mặc một bộ quần áo chơi bóng màu trắng. Đó chính là nhân vật được coi là linh hồn của đội bóng rổ lớp 12a3, Trần Húc Dương người được biết đến là cầu thủ bóng rổ giỏi nhất ở trường trung học số một Vân Châu! Theo lời của Ngô Lỗi, lớp 12a3 đã có thể vượt qua tất cả các đối thủ, vào chơi ở trận chung kết, hầu như hoàn toàn dựa vào sức mạnh của Trần Húc Dương, số điểm mà toàn đội đã ghi được trong đó có 70% là của hắn, hoàn toàn do một mình Trần Húc Dương làm nên. Nếu không có Trần Húc Dương, lớp 12a3 đừng nói là có thể vào chơi trận chung kết, sợ rằng ngay ở vòng tám đội chưa chắc có thể vượt qua.

"Được rồi, đội trưởng!"

Mặc dù Ngô Lỗi tính cách phóng túng không chịu gò bó, tuy nhiên đối với Trần Húc Dương vẫn rất tôn trọng, vừa lên tiếng, đã theo một đường nhỏ chạy tới. Trần Húc Dương từ đầu đến cuối, đều không có liếc mắt nhìn Diệp Trần. Cũng không có gì là lạ, ở trong lớp Diệp Trần thuộc về top ba học sinh giỏi, vốn không được Trần Húc Dương chào đón tham gia môn thể thao này, và qua một vài ngày trước, Diệp Trần làm thành viên dự bị của đội bóng, chơi bóng thực sự tồi tệ, Trần Húc Dương tự nhiên ghét hắn nhiều hơn. Chỉ thấy Trần Húc Dương dẫn đầu Ngô Lỗi và những người khác, vừa mới đặt chân lên sân bóng rổ, có một làn sóng cổ vũ xung quanh.

"Nhìn kìa! Người mặc một bộ quần áo chơi bóng màu trắng đó là Trần Húc Dương!"

"Thật rất đẹp trai nha!"

"Trần Húc Dương! Em yêu anh!"

...

Trần Húc Dương nghe những tiếng cổ vũ xung quanh, trên gương mặt lạnh lùng và đẹp trai của hắn, cuối cùng cũng hiện ra một nụ cười, vẫy tay với khán giả, đột nhiên một lần nữa thu hút một nhóm các cô gái la hét. Ngay cả Diệp Trần cũng phải thừa nhận, Trần Húc Dương ở trong độ tuổi này, hoàn toàn chính xác rất có sức hấp dẫn, không chỉ dáng người đẹp trai, hơn nữa còn đánh bóng rổ cũng rất giỏi, là môn thể thao có rất nhiều các cô gái thích. Nhớ lại kiếp trước, Trần Húc Dương sau đó được liên đoàn bóng rổ dò xét khai quật được, tham gia đội tuyển quốc gia, trở thành ngôi sao bóng rổ, cũng cho thấy tài năng bóng rổ cao của mình.

Đột nhiên, sau khi Trần Húc Dương vẫy tay chào khán giả, quay trở lại nơi tập trung của cầu thủ dự bị đội bóng lớp 12a3, sau đó đi thẳng tới trước mặt lớp trưởng Đường Thanh Nhã, trên mặt hiện lên một nụ cười tự tin, cất cao giọng nói:

"Thanh Nhã, nếu như hôm nay anh thắng trận chung kết này, em có thể đáp ứng lời mời đi ăn tối với anh không?"

Khi mọi người nghe thấy điều này, đột nhiên xì xào bàn tán lần nữa, các chàng trai thi nhau hú lên như tiếng sói tru, mà các cô gái thì có một cái nhìn ganh ghét và đố kỵ. Tuy nhiên, dường như Đường Thanh Nhã đối với lời đề nghị của Trần Húc Dương không thích cho lắm, hơi ngạc nhiên, ngay lập tức mỉm cười nói:

"Được rồi! Nếu như anh có thể thắng trận đấu này, vậy tôi sẽ tự bỏ tiền túi của mình ra, tổ chức ăn mừng cho các anh ở nhà hàng Diễm Dương!"

Nghe Đường Thanh Nhã nói như vậy, Diệp Trần không thể giải thích cảm giác gánh nặng trong lòng được tháo gỡ, ngay cả bản thân anh cũng không thể giải thích tại sao, đồng thời thầm khen EQ của Đường Thanh Nhã hơn người. Lời mời của Trần Húc Dương, rõ ràng là muốn theo đuổi Đường Thanh Nhã, và cố tính nói điều đó vào dịp này, nhiều ít có mấy phần tạo áp lực, bản thân Đường Thanh Nhã là lớp trưởng, xem như vì lấy đại cục làm trọng, không thể công khai từ chối, tránh cho Trần Húc Dương đỡ mất thể diện. Nhưng Đường Thanh Nhã cố ý phớt lờ ý tứ muốn theo đuổi của Trần Húc Dương, lấy "Anh" đổi thành "Các anh", để Trần Húc Dương cũng không có gì để nói. Nghe được Đường Thanh Nhã nói điều này, Trần Húc Dương không có lựa chọn nào khác dành phải mỉm cười, quay trở lại sân bóng rổ một lần nữa.

...

Ngay sau đó, năm thành viên của lớp 12a6 cũng đều vào sân, sau khi trọng tài và người chấm điểm vào vị trí làm việc của mình, trận chung kết cuối cùng đã chính thức bắt đầu!

Trước hết, tự nhiên là lấy ném bóng đến quyết định đội nào cầm bóng đội nào chọn sân. Không có gì đáng ngạc nhiên khi lớp 12a6 phái ra người chơi trung phong mặc áo số 5, người này chính là Vu Cương, mà lớp 12a3 thì chính là tiểu tiền phong Tần Húc Dương. Chiều cao của Trần Húc Dương hơi thấp hơn Vu Cương, nhưng sức bật của Trần Húc Dương tốt hơn nhiều so với Vu Cương cao to này, thật dễ dàng dành được quyền giữ bóng. Năm thành viên đội bóng lớp 12a3, sau khi trải qua rất nhiều trận đấu bóng rổ, đã có sự phối hợp với nhau hết sức ăn ý, hậu vệ khống chế bóng đưa bóng đến sân trước, sau đó đưa bóng rổ truyền tới trong tay của Trần Húc Dương.

Khóe miệng của Trần Húc Dương hơi nhấc lên, trên khuôn mặt hiện ra sự tự tin, sự dụng một cái động tác giả, dễ dàng vượt qua sự ngăn cản của Vu Cương, sau đó gia tăng tốc độ, chạy ba bước ném bóng, một tay cầm bóng rổ, cơ thể nhảy lên thật cao, sau đó bóng hướng vào vòng rổ mạnh mẽ ném vào!

Rõ ràng, anh ta muốn úp rổ!

Trên khán đài, mọi người đều thấy cảnh này, rất nhiều người đều không nhịn được nhao nhao lớn tiếng khen hay.

"Đó là Trần Húc Dương! Thật đẹp trai!"

"Vừa lên đã muốn úp rổ! Trâu bò!"

"Có vẻ như Vu Cương này, rõ ràng không phải là đối thủ của Trần Húc Dương!"

"Không có điều gì bất ngờ xảy ra, thì lớp 12a3 là nhà vô địch hôm nay!"

...

Tuy nhiên, mọi người đều cho rằng, Trần Húc Dương phải như thường lệ, lúc bắt đầu đại sát tứ phương, tiếp theo lại xảy ra một cảnh tượng, mà để cho mọi người phải choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.