Thần Đế Trọng Sinh

Chương 73: Như ngươi mong muốn, ta tới rồi!



Diệp Trần khoát tay áo,

"Xông pha khói lửa thì không cần, tôi chỉ hi vọng chuyện hôm nay, những người khác không nên biết được, sau khi các người trở về, nên báo cáo như thế nào, cũng không cần tôi phải dạy cho các người chứ?"

Diệp Thiên Trụ và Diệp Vô Minh nghe thấy vậy, gánh nặng trong lòng được giải tỏa, bọn họ thật đúng là sợ Diệp Trần sai bọn họ đi làm chuyện gì quá đáng, vội vàng nói:

"Đúng đúng! Cháu cứ việc yên tâm, chuyện hôm nay, chúng ta chắc chắn ngậm miệng như hến, tuyệt không tiết lộ ra ngoài!"

Diệp Trần xem chừng, hai người này sợ chết như thế, cảm thấy bọn họ cũng không dám lấy chính tính mạng của mình ra làm tiền đặt cược, dùng viên giả Tam Thi thần đan kia, lừa dối bọn họ nửa năm một năm cũng không thành vấn đề, thế là nhẹ gật đầu, nói:

"Đã như vậy, vậy các người đi thôi!"

Hai người mừng rỡ, vội vàng đỡ Mộ Dung Kì vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê dậy, đang muốn rời khỏi.

Diệp Trần bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện,

"Đúng rồi, còn có một chuyện nhỏ, muốn để cho các người giúp tôi xử lý một chút!"

Trong lòng Diệp Thiên Trụ lập tức cọt kẹt một chút, đành phải vội vàng cười theo,

"Mời cháu nói!"

Diệp Trần nói:

Mạc Trường Vân Mạc gia thành phố Thiên Hải, không biết các người có biết hắn không?

Không đợi Diệp Thiên Trụ mở miệng, Diệp Vô Minh ở một bên nói:

"Người này anh biết, hắn là nhị công tử Mạc gia thành phố Thiên Hải, Mạc gia coi như là gia tộc phụ thuộc Diệp gia chúng ta, ta và hắn đã gặp mặt vài lần!"

Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không nhíu lại,

"Khó trách kiếp trước, Mạc Trường Vân kiệt lực giúp Diệp Vô Thương hãm hại ta như vậy, hóa ra Mạc gia và Diệp gia còn có tầng quan hệ này, không hổ là Diệp gia kinh đô! Mạc gia ở trên tỉnh Thiên Nam cũng là thế lực số một số hai, thế mà chỉ là một gia tộc phụ thuộc Diệp gia..."

Trong lòng Diệp Trần âm thầm cảm khái một hồi, đối với Diệp Vô Minh nói:

"Nếu ông anh này đã biết hắn, vậy chuyện này dễ làm hơn, anh đi điều tra hành tung của hắn một chút, tùy thời báo lại cho tôi!"

Sau khi nói xong lời này, trong đôi mắt của Diệp Trần đã hiện lên một tia sát ý,

Thế lực của Diệp gia quá khổng lồ, hắn bây giờ còn chưa thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng một cái Mạc gia nho nhỏ, cũng khong có cái gì đáng giá hắn phải cố kỵ, hơn nữa trước đây Mạc Trường Vân còn muốn giết hắn, hắn đương nhiên sẽ không nương tay.

...

Sau khi ba người của Diệp gia rời khỏi, Diệp Trần một lần nữa trở về trong quán.

Vượt qua ngoài dự đoán của Diệp Trần, chính là những gì xảy ra trước đó Tô Lam đều đã nhìn hết, dường như cũng không phải là quá ngoài ý muốn, hơn nữa cũng không có ý tứ truy vấn gì cả.

Dì Lam, dì không có cái gì muốn hỏi cháu sao?

Cuối cùng, Diệp Trần ngược lại nhịn không được, tiến đến bên cạnh Tô Lam, thận trọng hỏi.

Tô Lam mỉm cười,

"Thật ra thì sau khi lần trước cháu từ bệnh viện trở về, dì đã phát hiện cháu có chút không giống trước cho lắm, cho nên mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, dì cũng không phải quá ngoài ý muốn..."

Diệp Trần lập tức càng thêm không hiểu, không thể không gãi đầu một cái,

"Dì thật không có kinh ngạc?"

Phải biết, người bình thường thấy cảnh tượng đánh nhau tới loại trình đô kia, không dọa ngất đi đã rất tốt rồi, Tô Lam vậy mà giống như người không có việc gì, điều này rõ ràng không phải là phản ứng mà người bình thường có thể làm được!

Tô Lam hé miệng cười một tiếng, tức giận nói:

"Xem ra cháu thật coi dì Lam của cháu, chỉ là một người phụ nữ bình thường biết nấu cơm rửa bát a, năm xưa dì và mẹ cháu là chị em tốt nhất, cùng cha cháu...cùng Diệp Thiên Ca cũng là người quen biết cũ, đối với loại thế giới kia, rộng lớn bao nhiêu cũng đã tiếp xúc qua một chút..."

Trải qua Tô Lam giả thích một phen, Diệp Trần lập tức giật mình, sau đó rất vui mừng,

"Quá tốt rồi! Vồn là cháu còn không biết phải giải thích với dì Lam như thế nào đây, lần này thì tốt, rốt cuộc không cần lại hao tổn tâm cơ giấu diếm dì á!"

Tô Lam gật đầu cười, bỗng nhiên thần sắc có chút do dự, chần chờ một hồi lâu, mới thận trọng nói:

"Tiểu Trần, dì không biết cháu từ đâu biết được thân thế của mình, tuy nhiên cha của cháu...hắn cũng có nỗi khổ tâm của chính mình!"

Diệp Trần nghe được điều này, vẻ mặt lập tức phát lạnh,

"Dì Lam, sau này dì không cần phải nói tới người này! Từ lúc hắn vứt bỏ mẹ cháu, cháu đã không có người cha này, không cần biết là hắn có nỗi khổ tâm gì, đều không có quan hệ gì với cháu, cháu cũng vĩnh viễn không nhận hắn!"

Tô Lam thấy thái độ của Diệp Trần kiên quyết như thế, không thể không một lần nữa thở dài, cuối cùng nhẹ gật đầu,

"Được a, sau này ta không nhắc tới hắn nữa là được rồi..."

...

Sau khi nói chuyện thẳng thắn với Tô Lam, Diệp Trần dự định để cho Tô Lam sau này ở tại căn biệt thự số một, Tô Lam chỉ ở lại một đêm, đã cảm thấy chỗ này quá mức buồn tẻ, hơn nữa cách nơi đi làm cũng xa.

Không có cách, ngày thứ hai, Diệp Trần lại phải tìm Đường Thanh Sơn giúp một tay, ở một tiểu khu gần với quán cơm, trực tiếp mua một căn biệt thự sửa sang sạch sẽ, hơn nữa còn cố ý ở xung quanh bố trí một cái trận pháp phòng ngự.

Làm xong mọi thứ, Tô Lam chuyển vào ở trong căn biệt thự này, thời gian một ngày cũng vội vàng mà qua.

Lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Diệp Vô Minh gọi tới,

"Diệp Trần, chuyện mà em bảo anh tra, anh đã điều tra được rõ ràng, tiểu tử Mạc Trường Vân này, mấy ngày gần đây nhất cũng không biết làm sao, luôn luôn trốn tránh ở một nơi gọi là Bạch Long Quan, cũng may ta và Mạc gia tương đối quen, bằng không thật đúng là tìm không thấy hành tung của tiểu tử kia..."

Diệp Vô Minh như là tranh công, nói tới nói lui nói tới thao thao bất tuyệt.

"Được, tôi đã biết, nhắn tin địa chỉ của hắn cho tôi là được rồi!"

Diệp Trần không thèm phí lời với hắn, sau khi nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh.

Hắn sớm đoán được, su khi ám sát lần trước thất bại, Mạc Trường Vân nhận được tin tức, khẳng định sẽ trốn đi, lại thêm hắn đối với thành phố Thiên Hải cũng không quen thuộc, cho nên cũng không có vội vàng tìm tiểu tử này báo thù.

"Nên tới chung quy sẽ tới! Mạc Trường Vân! Kiếp trước, kiếp này, hai đời ân oán này, cũng là lúc nên chấm dứt rồi!"

...

Bạch Long Quan, thành phố Thiên Hải.

Mạc Trường Vân ngồi ở trên một cái ghế đá, trước mặt hắn là mồn cái bàn đá, trên bàn đá là một bộ bàn cờ, mà người ngồi đối diện hắn là một lão già ước chừng khoảng năm mươi tuổi, hai người rõ ràng là đang đánh cờ.

Cách ăn mặc của lão già này theo kiểu đạo sĩ, rất kỳ lạ.

"Ba!"

Mạc Trường Vân đột nhiên cầm quân cờ trong tay, nặng nề đập xuống trên bàn đá, vẻ mặt oán hận nói:

"Nếu không phải lão tổ đang trong lúc bế quan tu luyện, ta cần gì phải trốn ở chỗ này giống như con rùa đen! Chờ sau khi lão tổ xuất quan, ta nhất định mời ông ta xuất thủ, chém tiểu tử kia thành muôn mảnh!"

Lão già nhẹ nhàng vuốt vuốt bộ râu bạc phơ của mình, mỉm cười, nói

"Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu! Lão đạo ở đây có một kế, có thể giải quyết mối hận trong lòng của nhị công tử!"

Mạc Trường Vân nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên,

"Bạch Long chân nhân nhanh nhanh mời nói!"

Bach Long chan nhân cười nhạt một tiếng,

"Dựa vào ý kiến của ta, nhị công tử ngồi ở chỗ này tử thủ, chẳng bằng dứt khoát thả tin tức ra ngoài, dẫn vị thiếu niên tông sư kia tới, tuy rằng chiến lực của lão phu không được, nhưng là mượn nhờ lực lượng trận pháp ở nơi đây, dẫn Cửu Thiên Thần lôi xuống, là có thể tùy tiện oanh sát hắn!"

Mạc Trường Vân nghe vậy, lập tức mừng rỡ, lập tức vỗ tau nói:

"Có đạo lý! Lão tổ nhà ta đã từng nói, Thiên Lôi đại trận của Bạch Long chân nhân, cho dù là tông sư Hóa Kình xâm nhập vào, cũng có thể dễ dàng oanh sát, tiểu tử kia nếu dám tới, nhất định có thể để hắn có đi không có về!"

Mạc Trường Vân vừa nói ra lời này, bỗng nhiên có một giọng nói đột ngột vang lên ở trong sân,

"Thật sao? Vậy như ngươi mong muốn, ta đến rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.