Thần Đế Trọng Sinh

Chương 87: Vũ công tử



Đây là một nam thanh thiên có dáng vẻ cử chỉ rất ngạo nghễ, ăn mặc quần áo đẹp đẽ, tướng mạo đẹp trai, vừa nhìn là đã biết là loại công tử của đại gia tộc.

Hơn nữa, lúc mọi người vừa nhìn thấy người này, tất cả lập tức câm như hến, có thể biết được thân phận của người này không tầm thường.

Diệp Thần không thể không nhướng mày, bán Linh khí này hắn nhất định phải được, không cần biết đối phương là bố con thằng nào, thế là tiếp tục giơ bảng,

"300 vạn!"

Xoạt!

Cảnh tượng Diệp Thần giơ bảng nói ra, toàn trường ngay lập tức xì xào bàn tán lần nữa, tất cả đều nhìn về phía Diệp Trần với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, vẻ mặt thi nhau hiện ra giống như nhìn một thằng đần.

"Lá gan của tên này thật là lớn! Thế mà lại dám tranh giành đồ vật với Vũ công tử!"

"Đoán chừng là người mới tới nên không biết được thân phận của Vũ công tử đi!"

"Dám đối nghịch với Vũ công tử, quả thực chính là không biết sống chết a!"

...

Chẳng những mọi người nghị luận sôi nổi, ngay cả đại Tráng và a Hổ, cũng bị dọa đế vẻ mặt trở nên trắng bệch, vội vàng kéo Diệp Trần, thấp giọng nổi giận nói:

"Ngươi không muốn sống nữa sao? Đây chính là Vũ công tử!"

"Đệ nhất đại gia tộc ở Tây Tạng, con trai trưởng của Gia Dung thế gia, nghe nói trước đây không lâu, còn bái Linh Trí thượng nhân tông chủ Quỷ Linh tông làm sư phụ, loại nhân vật này, chúng ta tuyệt đối không đắc tội nổi!"

Đại Tráng và a Hổ thằng này một lời thằng kia một câu, rõ ràng muốn để Diệp Trần không nên đi gây rắc rối.

Cùng lúc đó, Vũ công tử kia, sau khi hướng về phía Diệp Trần liếc qua, đã giơ bảng lên một lần nữa, trực tiếp mở miệng nói: "500 vạn!"

Hắn tin tưởng, chỉ cần đối phương biết thân phận của hắn, khẳng định sẽ không còn dám tranh đoạt với hắn.

Thế nhưng, hắn vừa mới báo giá xong, giọng nói kia lại vang lên lần nữa.

"600 vạn!"

Tranh giành báo giá, vẫn là tên thiếu niên ăn mặc quần áo rất bình thường kia.

Diệp Trần báo giá lần nữa, hai người đại Tráng và a Hổ, lập tức suýt chút nữa thì bị dọa cho tè dầm, bọn họ còn tưởng rằng sau khi nói ra thân phận của Vũ công tử kia, cái tên này sẽ thu liễm lại một chút, không ngờ rằng, cái tên trẻ con miệng còn đầy hôi sửa này, thế mà còn dám tranh giành báo giá!

"Đại ca ta nói, ngươi là nghe không hiểu những gì chúng ta vừa nói sao?"

"Chính ngươi muốn chết, cũng đừng lôi theo chúng ta a!"

Hai người rõ ràng đã có chút tức hổn hển, gần như là rống lên, nôn nóng tới đầu đầy mồ hôi.

Diệp Trần ngồi vắt chéo hai chân, vẻ mặt thần sắc, từ đầu đến cuối không thay đổi một chút nào, căn bản không để lời nói của hai người vào trong đầu.

"Tiểu tử! Ngươi là người đầu tiên dám khiêu khích trước mặt ta!"

Vũ công tử sau một lúc gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, đột nhiên đứng dậy, mở miệng nói ra từng chữ.

Rất rõ ràng, vị Vũ công tử này, đã thực sự nổi giận.

Diệp Trần từ từ ngẩng đầu lên, liếc qua vị Vũ công tử này, thản nhiên nói:

"Tất cả mọi chuyện đều có lần đầu tiên, từ từ quen dần sẽ tốt hơn a!"

Oanh!

Diệp Trần vừa nói ra lời này, toàn trường trong chơp mắt nổ tung,

"Mẹ nó! Tiểu tử này có lai lịch gì? Thế mà lại dám nói với Vũ công tử như vậy!"

"Chẳng lẽ cũng là một công tử của một gia tộc lớn nào đó hay sao?"

"Nhìn cách ăn mặc của hắn cũng không giống a!"

...

Còn về đại Tráng và a Hổ, sau khi nghe được lời này của Diệp Trần, đã hoàn toàn tuyệt vọng,

"Xong xong! Lần này chúng ta đều bị tiểu tử này hại chết rồi!"

"Trên đời này làm sao lại có thể có người ngốc như vậy..."

"Ừm?"

A Hổ chính là muốn mắng chửi Diệp Trần dừng lại, thế nhưng ngay sau đó bị lạnh lùng liếc qua, sau đó, lập tức rõ ràng lại bị chẹn họng trở về, trong lòng không tự chủ được rùng mình một cái, ngay cả hắn cũng không nói lên được vì sao.

"1000 vạn!"

Hai mắt Vũ công tử gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, lần nữa tăng giá lên.

Nếu như không phải bởi vì, hắn không thể làm hỏng phép tắc của phòng đấu giá, giờ phút này đã sớm để cho thủ hạ của mình, rút gân lột da cái tên thiếu niên không biết sống chết này.

Tuy nhiên, Diệp Trần căn bản không để ý tới ánh mắt dường như muốn giết người của đối phương, sau khi Vũ công tử báo giá, lập tức giơ bảng lên lần nữa,

"1100 vạn!"

"Tiểu tử thật can đảm!"

Vũ công tử tức nắm chặt hai nắm đấm,

"2000 vạn!"

"2100 vạn!"

Diệp Trần theo sát phía sau, căn bản không có bất kỳ do dự nào, hơn nữa mỗi lần đều chỉ tăng giá lên 100 vạn.

"Ngươi! Tìm! Chết!"

Vũ công tử hoàn toàn nổi giận, mắt thấy là đang muốn liều lĩnh lao về phía Diệp Trần, lúc này lại được một lão giả kéo lại.

Lão giả kia ghé miệng vào bên tai Vũ công tử, không biêt nói thầm câu gì, sau đó khóe miệng không thể không hơi nhếch lên, hiện ra nụ cười tàn nhẫn,

"Tiểu tử! Tính ngươi có dũng khí! Bản công tử không chấp nhặt với ngươi, chúng ta đi!"

Nói xong lời này, Vũ công tử trực tiếp quay người rời khỏi, bảy tám tên tùy tùng ở sau lưng, lập tức nhanh bước đi theo.

Vũ công tử vừa đi, đại Tráng lập tức thả lỏng thở dài một hơi,

"Nguy hiểm thật!"

Không nghĩ tới, a Hổ ở một bên, lại cười lạnh nói:

"Vũ công từ có tiếng là người có thù tất báo, việc này hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Ở trên cái thị trấn này, coi như Vũ công tử cũng phải tuân thủ phép tắc của thị trấn này, nhưng khi vừa ra khỏi thị trấn, chỉ sợ....hừ hừ!"

Đại Tráng nghe được điều này, vẻ mặt dao động một lúc, hiển nhiên hắn cảm thấy a Hổ nói rất có lý, trong lòng đã bắt đầu chuẩn bị, chờ sau khi trở về khách sạn, lập tức sẽ báo chuyện này cho sư phụ nhà mình, nhất định phải rời khỏi cái tên tai họa này xa một chút.

Diệp Trần căn bản không để ý tới lời nói của hai người, trực tiếp đi tới trên đài, thúc giục người bán đấu giá làm thủ tục bàn giao.

Loại thủ tục của phòng đấu giá dưới mặt đất này rất đơn giản, cũng không cần phải nộp thuế, cho nên, sau khi Diệp Thần chuyển 2100 vạn, đã lấy được món bán Linh khí kia, sau đó gọi Sở Phi Yên, dưới ánh mắt đầy thương hại của mọi người, rời khỏi.

Theo sự suy nghĩ của mọi người, cho dù thiếu niên này có bối cảnh không kém hơn Vũ công tử, thế nhưng ở đây dù sao cũng là Tây Tạng, tiểu trấn Vân Gian lại là phạm vi thế lực của Quỷ Linh tông, thiếu niên này có thể đi ra khỏi cái tiểu trấn này hay không, chỉ sợ cũng chưa biết được.

Sau khi bốn người đi ra khỏi phòng đấu giá dưới mặt đất, hai người đại Tráng và a Hổ, nhanh chóng khéo khoảng cách với Diệp Trần, gần như là một đường chạy chậm hướng về khách sạn mà đi, mà Diệp Trần thì vẫn ung dung đi tới, tuy rằng Sở Phi Yên cũng có chút lo lắng, nhưng thấy Diệp Trần bình tĩnh như thế, cô ta cũng cưỡng chế lại bất an trong lòng, rất nhu thuận đi theo bên cạnh Diệp Trần.

Nhưng là vượt qua sự dự liệu của Sở Phi Yên, hai người một đường ung dung đi từ từ trở về khách sạn, trên đường cũng không có xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, Vũ công tử dừng như đã không muốn đi gây sự với Diệp Trần.

Hai người đi tới cửa quán rượu, ba người đại Tráng, a Hổ và Cổ Thuần Dương vừa đúng lúc vội vàng đi ra từ trong quán rượu, Quách sư phụ và Tang Mộc đạo trưởng, trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng.

Rất rõ ràng, hai huynh đệ đại Tráng và a Hổ, cũng đã kể lại tất cả chuyện đã xảy ra trong phòng đấu giá, toàn bộ nói cho ba người.

Nhìn thấy Diệp Trần, Quách sư phụ lập tức trừng lên hai mắt một cái, nghiêm mặt khiển trách:

"Tuổi còn nhỏ, tại sao lại làm cái chuyện không biết trời cao đất rộng như thế! Vũ công tử kia là nhân vật cỡ nào, ngươi làm sao có thể đắc tội nổi?"

Diệp Trần nhướng mày, đang muốn phản bác, Tang Mộc đạo trưởng ở một bên, vội vàng dàn xếp nói:

"Được rồi được rồi, bây giờ không phải là lúc trách nhau, thừa dịp đối phương còn chưa có tìm tới cửa, chúng ta nhất định phải nhanh chóng rời khỏi tiểu trấn Vân Gian này!"

Nhưng, khi Tang Mộc đạo trưởng vừa nói ra lời này, một tiếng cười lạnh truyền tới từ đằng xa,

"Đoạt đồ vật của bản công tử, thì muốn bỏ đi như vậy sao, nghĩ không khỏi quá đơn giản đi a!"

Hóa ra chính là Vũ công tử kia, hơn nữa sau lưng hắn còn có khoảng hơn mười người, trong đó thậm chí không thiếu cao thủ.

Thấy cảnh này, ngoài Diệp Trần ra, tất cả mọi người đều biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.