"Ai biết được." Lôi Mông thở dài: "Ngươi còn có cách nào giải thích tốt hơn không? Ta cũng không hi vọng đụng phải mấy tên mất nhân tính kia đâu, nghe nói bọn họ có tính công kích rất mạnh với những người xa lạ."
"Chúng ta lại đi đường vòng hả?" Không biết tại sao Địch Áo có cảm giác rất xấu.
"Nơi này cách Thánh Đế Tư thành chỉ có mấy ngày lộ trình, bộ lạc kia không thể nào xâm nhập vào sâu trong phạm vi thế lực Thánh Đế Tư thành mà?" Ca Đốn chần chờ gợi ý.
"Mặc dù Thánh Đế Tư thành không tính là thế lực nhất lưu trên đại lục, nhưng cũng xem như đủ cường đại. Nếu bộ lạc kia di chuyển đại quy mô tới đây nhất định sẽ dẫn phát chiến tranh." Lôi Mông nói.
"Được rồi." Địch Áo gật đầu bất đắc dĩ.
Đoàn người tiếp tục lên đường, may mà không thấy cột đá tương tự như thế nữa, dần dần mọi người vứt chuyện này ra sau ót. Càng đi về phía trước cảm giác càng thêm rõ ràng, không khí ngày càng ẩm ướt, thực vật trên mặt đất cũng nhiều hơn. So sánh với Khắc Lý Tư bình nguyên hoang vu, nơi này thoạt chừng có sinh khí hơn. Việc này khác hẳn với nhận thức của Địch Áo, càng đi về phía bắc thời tiết càng khô ráo, khung cảnh càng hoang vu hơn mới đúng.
Tất cả mọi người đã quên hết bộ lạc thần bí kia, đoạn đường sau này không khí ngày càng lạnh lẽo, Lôi Mông lại bắt đầu mở mồm kiếm chuyện. Dĩ nhiên đối thủ chủ yếu của hắn là Ca Đốn, thói quen trong thời gian dài không phải nói đổi là có thể đổi. Nhờ có hai người vĩnh viễn cãi nhau, trên đường đi thật sự không một ai cảm thấy tịch mịch, Địch Áo ở một bên lắng nghe cười híp cả mắt, thỉnh thoảng nói đùa mấy câu với An Kỳ Nhi ở trong xe. Thời gian trôi qua thật nhanh, sắc trời từ từ đen lại, màn đêm buông xuống.
Đêm đã khuya mọi người trước sau tiến vào mộng đẹp, từng đợt tiếng ngáy nho nhỏ từ trong xe truyền ra. Địch Áo ngồi một mình bên cạnh đống lửa, yên lặng cảm thụ nguyên lực lưu động trong không khí.
Địch Áo chưa từng khát vọng lực lượng mạnh như bây giờ, bởi vì hắn rõ ràng cảm nhận được lực sát thương của bí kỹ. Ca Đốn có Viêm Bạo, Lôi Mông có Bàn Thạch Thủ Hộ, ngay cả nữ tử Khắc Lỵ Ti kia cũng có Băng Sương Phong Bạo, không cái nào mà không biểu hiện Quang Mang võ sĩ cường đại.
Địch Áo chỉ có ưu thế duy nhất là tốc độ, nhưng tốc độ nhanh đến cỡ nào khi chiến đấu cũng không thể tạo ra tác dụng lớn. Đúng như lời Ngõa Tây Lý nói, một khi chênh lệch lực lượng quá xa, hết thảy kỹ xảo sẽ mất đi ý nghĩa.
Thật ra tốc độ lên cấp của Địch Áo đã đứng đầu với tuyệt đại đa số người trên đại lục rồi. Ít nhất đến hiện tại vẫn không có bất kỳ gã Thiên Phú võ sĩ nào đủ sức tạo thành uy hiếp cho Địch Áo.
Nhưng bất kể nói thế nào, dục vọng chính là động lực thôi thúc nhân loại đi tới, binh sĩ không muốn làm nguyên soái không phải là binh sĩ tốt. Nếu như Địch Áo chỉ vì một chút thành quả trước mắt mà đắc chí, sợ rằng tiền đồ của hắn chỉ tới đây mà thôi.
Quá trình tiến giai không chỉ cần thiên phú, còn phải có đại lượng nguyên lực, quá trình hấp thu nguyên lực không thể mưu lợi, chỉ có thể dựa vào chính bản thân từ từ tích lũy. Mảnh vỡ tinh thần có tác dụng thúc đẩy quá trình tích lũy nhanh hơn một chút, chỉ một chút thôi. Nhưng điểm nhỏ này có thể khiến cho các cường giả trên đại lục thèm nhỏ dãi rồi. Dù sao trước khi đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết, tính mạng con người luôn có giới hạn, cho dù là Thánh Vũ Sĩ cũng không ngoại lệ.
Có một vài chi tiết mang ý nghĩa đặc thù, Ngõa Tây Lý từng nói với hắn, ở giai đoạn Thiên Phú võ sĩ và Quang Mang võ sĩ, tốt nhất không nên lợi dụng mảnh vỡ tinh thần đề cao lực lượng của mình. Lời nói này không chỉ mang hàm nghĩa "người mang ngọc thì có tội" dẫn phát nguy hiểm không đáng có. Quang Mang võ sĩ chính là giai đoạn nguyên lực bắt đầu trưởng thành, một khi vận dụng mảnh vỡ tinh thần gia tăng lực lượng trên diện rộng sẽ gặp phải hậu quả được không bằng mất. Giai đoạn sơ cấp dĩ nhiên sẽ tiến nhanh, nhưng càng về sau lại càng khó khăn, nhất là đến cảnh giới Võ Tôn cơ hồ nửa bước khó đi.
Bối cảnh Ca Đốn và Lôi Mông cũng không đơn giản, nếu muốn mảnh vỡ tinh thần chắc chắn không có gì khó khăn, nhưng tại sao bọn họ kiên quyết dùng lực lượng của mình đi lịch lãm?
Chỉ có hai chữ - Lý Tưởng.
Trong nhà Ca Đốn và Lôi Mông hẳn là có cường giả ngang cấp Ngõa Tây Lý, từng báo cho bọn họ những điểm trọng yếu như thế. Nếu như mục tiêu cả đời chỉ là trở thành Cực Hạn võ sĩ, vậy thì không cần thiết cố kỵ gì hết. Nếu như bọn họ muốn trở thành Võ Tôn, thậm chí Thánh Vũ Sĩ, vậy thì phải vượt qua dục vọng của chính mình, tạo lập một trụ cột vững chắc cho tương lai sau này.
Vì thế Ca Đốn và Lôi Mông mới chạy đến một địa phương xa lạ, hoàn toàn tự mình cố gắng phấn đấu, nhất là Ca Đốn, lần lượt đau khổ chiến đấu bên bờ sinh tử cũng chỉ vì rèn luyện ý chí. Dĩ nhiên, cách làm của hắn có chút thái quá.
Địch Áo trầm tư hồi lâu, đang định đứng lên tuần tra bất chợt phát hiện từ nơi xa có một bóng đen chợt lóe rồi biến mất, tốc độ nhanh đến mức làm cho người khác chắc lưỡi hít hà. Sắc mặt Địch Áo không khỏi ngưng trọng, hơi do dự nhưng vẫn bỏ đi ý nghĩ đánh thức hai người Ca Đốn. Hắn lẳng lặng ngồi tại chỗ, hai mắt khép hờ làm ra bộ dạng ngủ gật.
Qua một đoạn thời gian rất lâu, phía xa xa vẫn cực kỳ yên lặng tựa hồ chưa từng phát sinh chuyện gì. Nếu như đổi thành một người khác có lẽ sẽ cho rằng lúc nãy chỉ là ảo giác. Nhưng Địch Áo luôn luôn tự tin đối với nhãn lực của mình, biết là không có nhìn lầm, hắn thủy chung không nhúc nhích. Đây là đặc điểm Địch Áo am hiểu nhất, không đề cập tới kinh nghiệm hai kiếp người, chỉ tính riêng cuộc sống mười mấy năm sau khi sống lại, ngày ngày yên lặng khổ tu đã làm cho tính cách hắn cực kỳ trầm ổn, nếu muốn so sánh kiên nhẫn sợ rằng trên đại lục này không có người nào có thể chọi lại hắn.
Một lát sau, bóng đen không nằm ngoài Địch Áo dự liệu lại xuất hiện lần nữa. Lần này cũng giống như trước, chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, không hề phát ra một chút tiếng động nào. Trong khoảnh khắc đó, Địch Áo nhạy cảm bắt được động tác của đối phương, hình như không giống với người bình thường. Thay vì nói là con người, không bằng nói là một con báo. Địch Áo nhìn thấy rõ ràng người nọ di chuyển bằng bốn chân, sức bật mạnh mẽ nhưng khi rơi xuống đất lại cực kỳ nhẹ nhàng.
Bởi vì màn đêm bao phủ dày đặc, tầm mắt Địch Áo chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi có hạn, cho dù là như thế, ngay khi bóng đen di động đến cách Địch Áo chừng năm mươi thước thì hắn đã có thể nhìn ra hình thể đại khái.
Dã nhân? Đây là ấn tượng đầu tiên của Địch Áo, hiện tại đang là đầu mùa xuân rét lạnh, trên thân thể người này chỉ choàng một tấm da thú, cánh tay và bắp đùi lộ hẳn ra ngoài. Đầu tóc rối bời tựa hồ mấy tháng không có tắm qua lần nào, thoạt nhìn rất giống một cái ổ chim gắn ở trên đầu, làn da đen nhánh. Trong nháy mắt đó Địch Áo còn cho rằng mình gặp phải thổ dân da đen.
Có lẽ người nọ rất sợ bị Địch Áo phát hiện nên hành động vô cùng cẩn thận, hơn mười phút mới di động một lần. Thế nhưng mỗi lần di động lại vượt qua khoảng cách cũng vượt rất xa, từ từ tiến đến gần đống lửa.
Địch Áo kiên nhẫn vô cùng cũng phải bội phục người này rồi. Bất kể ngươi đến giết người hay là trộm đồ, không thể thống khoái một chút sao? Cứ như vậy thêm một hồi đoán chừng trời sáng luôn quá.
Khi người nọ cách Địch Áo không tới mười thước, Địch Áo đã chuẩn bị xuất thủ, mặc dù bộ dạng đối phương thoạt nhìn còn chưa được khai hóa, nhưng Địch Áo vẫn không dám xem thường.
Rốt cuộc người nọ rón rén bò tới bên cạnh đống lửa, chậm rãi đưa tay ra.
Địch Áo yên lặng tính toán góc độ, chỉ cần bóng đen kia đến gần hơn một chút Địch Áo sẽ có lòng tin áp chế đối phương ngay lập tức.
Song một màn khiến cho Địch Áo kinh ngạc xuất hiện, bóng đen kia cảnh giác ngó chừng Địch Áo nhưng không có tiến gần thêm bước nào, chỉ đưa tay về phía mấy món thức ăn còn dư lại bên cạnh đống lửa.
Địch Áo hé mắt lẳng lặng quan sát, Đây có thể là động tác đối phương cố ý dùng để mê hoặc, Địch Áo dĩ nhiên không thể lộ ra sơ hở.
Thế nhưng người nọ thật sự cầm lấy thức ăn, lại còn chậm rãi lui về phía sau, toàn bộ quá trình tầm mắt thủy chung không hề rời khỏi Địch Áo. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Cái quái gì đây? Mất khí lực lớn như vậy chỉ vì trộm đồ ăn? Địch Áo không có cách nào giữ vững trấn định nổi, bỗng nhiên mở to hai mắt.
Người nọ hiển nhiên bị động tác của Địch Áo dọa cho sợ hãi, nhất thời ngừng di chuyển, tứ chi theo một tư thế cổ quái đứng trên mặt đất. Tư thế giống như chuẩn bị cắm đầu chạy trốn vậy, Địch Áo chú ý thấy cho đến hiện tại người nọ vẫn không có ý định vứt bỏ thức ăn trong tay.
Hai người, bốn con mắt, cứ như vậy nhìn nhau. Giờ phút này không khí phảng phất như bất động, chỉ có đống lửa thỉnh thoảng phát ra thanh âm nổ "lách tách".
Hồi lâu sau, người nọ thấy hình như Địch Áo không có ý định công kích liền chậm chạp và cẩn thận lui về phía sau một bước. Sau đó hồi lâu lại lui một bước, động tác người nọ lui về sau rất có ý tứ, đầu tiên là tay trái và đùi phải cùng nhau chuyển về sau, sau đó là tay phải và chân trái. Theo kiến thức trong đầu Địch Áo, chỉ có loài bò sát mới có thể chọn lựa phương thức hành động như vậy.