Thần Điển

Chương 503: Vạch trần bí mật



Đầu tiên quan hệ giữa Địch Áo và Thần Vực cực kỳ bất bình thường, phải biết rằng ngày hôm nay Thần Vực nắm giữ tài nguyên đã không bằng thời kỳ huy hoàng trước kia nữa. Mặc dù không rõ ràng lắm bọn họ làm như thế nào, nhưng cho dù Địch Uy ngu ngốc đến mức nòa cũng có thể tưởng tượng ra hỗ trợ Địch Áo vượt cấp tăng lên tới Võ Tôn tất nhiên cần số lượng lớn mảnh vỡ tinh thần, thậm chí phải dùng đến tinh thần kết tinh.

Địch Uy biết rõ Ngõa Tây Lý là cái thứ gì ở trong mắt thành viên Thần Vực, lúc trước Ngõa Tây Lý chạy khắp nơi bắt giết đệ tử Thần Vực, sợ rằng tất cả thành viên Thần Vực đều oán hận muốn ăn tươi nuốt sống Ngõa Tây Lý. Nhưng Địch Áo là đệ tử Ngõa Tây Lý, vì sao lại có quan hệ với người của Thần Vực? Địch Uy thật sự là nghĩ không ra lý do gì để đám người Thần Vực thay đổi lối suy nghĩ cố hữu của mình.

Từ trên thời gian thì Dĩ Tát chạy tới đế đô đầu tiên là gặp mặt Khố Kỳ một lần, sau đó là Địch Áo bị ám sát, chuyện kế tiếp càng thêm quỷ dị. Dĩ Tát mất tích, nội bộ Thần Vực bộc phát hành động thanh tẩy quy mô lớn chưa từng có, đám người Mạc Lâm còn chủ động chạy tới tận cửa giúp cho Địch Áo tăng cường thực lực.

Địch Uy tin tưởng từng kiện trong đó nhất định tồn tại liên hệ nào đó, nhưng mà hắn vắt kiệt óc vẫn không tìm thấy nửa điểm đầu mối liên quan đến nhau. Cảm giác như vậy làm cho Địch Uy không hề thoải mái, bởi vì có chuyện gì đó đang lặng lẽ thoát ra khỏi tầm tay hắn.

Thế nhưng có một việc Địch Uy có thể xác nhận, đó là kẻ chủ mưu ám sát Địch Áo nhất định là Dĩ Tát. Về phần mục đích thì Địch Uy tạm thời cho rằng là vì cái tên Khố Kỳ kia, chuyện Địch Áo làm cho Khố Kỳ mất hết mặt mũi đã truyền khắp đế đô, Địch Uy hiển nhiên cũng nghe thấy.

Bất Hủ truyền thừa? Địch Uy âm thầm cười lạnh, chỉ cần lão tử muốn ngươi chết, cho dù ngươi trốn trong Vương Cung cũng không có tác dụng.

Địch Uy lật tay một cái, mấy phần tình báo hóa thành tro bụi trong nháy mắt. Sau đó chợt có một trận nhẹ gió thổi qua, thân ảnh Địch Uy từ từ mờ dần rồi biến mất.

Ở đế đô, Khố Kỳ đang ngồi ở trong phòng của mình mặt cắt không còn giọt máu. Kể từ khi Địch Áo bị ám sát tới nay, Khố Kỳ không còn lớn lối như trước nữa, ngay lúc này trong lòng hắn chỉ có sợ hãi và bàng hoàng không dứt.

Dĩ Tát mất tích, hơn nữa còn là ra đi không hỏi thăm một tiếng nào, không có ai cảm nhận sâu sắc hơn Khố Kỳ ý nghĩa chân chính của Bất Hủ truyền thừa. Cho dù là Địch Áo, cảm thụ trên phương diện này cũng không thể nào bằng Khố Kỳ.

Mọi chuyện rõ ràng, nếu Địch Áo không có chết, vậy thì người chết chỉ có thể là hắn.

Khố Kỳ biết rõ vào lúc thân phận Địch Áo được công bố, chính là thời hạn chết của hắn. Không có ai cam tâm tình nguyện đi vào con đường tử vong, con kiến hôi còn muốn sống tạm bợ huống chi là Khố Kỳ.

Trong mắt Khố Kỳ hiện lên vẻ điên cuồng, trước mặt hắn chỉ có hai con đường, một là len lén rời đi ngay lúc này, tìm một địa phương không người yên lặng sống đến hết đời, hai là giết chết Bất Hủ truyền thừa chân chính, cũng là Địch Áo.

Sau khi Mạc Lâm và đám người Á Nhĩ Duy Tư hoàn thành nhiệm vụ thì hài lòng rời đi, không có ở lại tham gia ăn mừng với mấy người Địch Áo. Hiện tại các nàng Tác Phỉ Á hình như không có ý vội vã tổ chức tiệc mừng, mà đang vây quanh Địch Áo không ngừng ngó nghiêng.

Địch Áo bị ánh mắt của mọi nhìn cả người đến mất tự nhiên.

"Không phải nói là muốn ăn mừng hả? Tại sao còn không đi?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Y Toa Bối Nhĩ phất phất tay, cố ý hắng giọng một cái:

"Khụ khụ, hiện tại ở chỗ này đã không còn người ngoài, chẳng lẽ ngươi không muốn nói gì sao?"

"Đúng vậy, Địch Áo, thật ra ta cũng rất muốn biết, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?" Tác Phỉ Á đứng ở một bên cười nói.

"Chờ một chút !" Ca Đốn bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi, sau đó quay người chạy ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Ca Đốn bưng một cái ghế chạy tới, không thèm nhìn ánh mắt những người khác, trực tiếp ngồi xuống ghế rồi nói: "Tốt lắm, bắt đầu đi, ta đoán chừng câu chuyện này nhất định rất dài, ha ha, vẫn là ta có chuẩn bị kỹ càng."

"Chuẩn bị không sai." Địch Áo cười cười nhìn sang Ca Đốn:

"Nếu như các ngươi có thể giúp ta chiếm đoạt cái ghế của Ca Đốn, như vậy ta sẽ nói cho các ngươi nghe."

Địch Áo vừa dứt lời, mấy nữ tử Tác Phỉ Á liền dời ánh mắt rơi vào trên người Ca Đốn, Lôi Mông ở một bên còn trực tiếp hơn nữa, bắt đầu vén tay áo lên chuẩn bị tư thế tung chưởng.

Tự nhiên biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, Ca Đốn rõ ràng là không kịp thích ứng, lúc này sợ hết hồn nói: "Các ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi nói đi? Không nghe thấy Địch Áo mới vừa nói gì hả?" Lôi Mông nhìn Ca Đốn từ trên xuống dưới, lẩm bẩm: "Ngươi chủ động một chút, hay là để chúng ta động thủ?"

Nói xong Lôi Mông bất kể Ca Đốn có phản ứng gì, trực tiếp nói với mấy người Tác Phỉ Á nói: "Tiểu tử này không có ý định hợp tác, ta cảm thấy mọi người cùng nhau lên đi."

Ta thiếu hợp tác lúc nào? Ca Đốn vừa định nói chuyện, sau đó liền thấy ánh mắt mấy nữ tử hơi bất thiện, nhất thời không còn kịp giải thích nữa, gượng cười đẩy cái ghế đến trước mặt Địch Áo: "Muốn ghế ngồi thì có thể trực tiếp nói với ta nha, cần gì gây chiến chứ, ha hả !"

Địch Áo cười cười không nói gì, sở dĩ trêu cợt Ca Đốn là vì Địch Áo cần một khoảng thời gian để suy nghĩ vài việc, bây giờ Địch Áo đã có đáp án. Nếu Mạc Lâm không cần kiêng kỵ Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn tự do lui tới chỗ mình như thế, cũng có nghĩa là không qua bao lâu nữa thân phận của mình sẽ lộ ra ngoài ánh sáng. Xem ra lúc này nói cho đồng bạn biết hết thảy mọi việc là thích hợp rồi, hơn nữa thân phận Mạc Lâm giấu diếm được người khác nhưng không có cách nào giấu diếm được Lôi Mông. Thay vì tiếp tục che che đậy đậy lừa gạt người ta, còn không bằng trực tiếp một chút mới tốt.

"Địch Áo, mọi người đang chờ đó." Tác Phỉ Á nhẹ giọng nhắc nhở.

"Được rồi." Địch Áo nhìn mọi người một vòng, chậm rãi nói:

"Ca Đốn nói không sai, câu chuyện xưa đúng là dài, hay là vào trong phòng rồi nói."

Lôi Mông hiểu ý lập tức đi ra sân gọi Bảo La tới, ra nghiêm lệnh không cho phép bất luận kẻ nào tới gần nơi này.

Đợi đến lúc Lôi Mông đi vào phòng, mọi người đã chia ra ngồi xuống, Lôi Mông gật đầu nói với Địch Áo: "Ngoại trừ chúng ta thì nơi này không còn ai nghe được, ngươi có thể yên tâm rồi."

Địch Áo quét mắt qua mọi người, nói: "Ta biết các ngươi đang rất tò mò, ta làm thế nào đột phá bình cảnh tấn thăng lên đến Võ Tôn trong thời gian ngắn như vậy."

Không có ai mở miệng, tất cả mọi người đang chờ Địch Áo nói tiếp, bọn họ đều rõ ràng trên người Địch Áo có bí mật mà bọn họ sở không biết. Thế nhưng trước kia chỉ cần Địch Áo không nói, bọn họ sẽ không hỏi, bởi vì bọn họ không muốn Địch Áo khó xử. Nhưng tình huống hôm nay khác trước rồi, nếu vấn đề này không có đáp án hợp lý, bọn họ tuyệt đối không cam tâm.

Bởi vì bọn họ biết rằng mặc kệ bản thân mình cố gắng cỡ nào cũng không thể tấn cấp nhanh như Địch Áo.

"Thật ra chuyện này rất đơn giản, bốn người Mạc Lâm dẫn đến đã dùng một phương pháp xử lí đặc thù có khả năng đề cao chất lượng tinh thần kết tinh, nguồn năng lượng đó có thể giúp cho mười mấy võ sĩ bình thường tấn thăng lên đến Võ Tôn. Nhưng mà chuyện này quá khó tin hả? Lôi Mông là người thừa kế duy nhất của Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn, cho nên Hoắc Phu Mạn mới có thể lấy ra mấy khối tinh thần kết tinh cung cấp cho Lôi Mông tu luyện, nhưng Mạc Lâm vừa ra tay là dùng đến bốn khối tinh thần kết tinh. Chẳng lẽ Mạc Lâm còn giàu có hơn Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn? Cho dù là như vậy, Mạc Lâm có lý do gì để làm như vậy?

Địch Áo đã trả lời vấn đề bọn họ quan tâm nhất, nhưng lại dẫn mọi người đến một nghi ngờ lớn hơn nữa.

"Vấn đề mấu chốt không phải là điểm này, chúng ta không thiếu tài nguyên." Địch Áo thở dài một hơi: "Vốn là ta định học phương pháp này rồi hỗ trợ tất cả mọi người gia tăng thực lực, nhưng theo tình hình hiện tại thì làm không được. Bốn người kia hẳn là tu luyện một loại bí pháp nào đó tương đối đặc thù, ta cẩn thận quan sát lúc bọn họ kích phát nguyên lực, cái loại năng lượng đó hoàn toàn khác với nguyên lực mà chúng ta quen thuộc."

Vẻ mặt của mọi người có chút thất vọng, dĩ nhiên, Lao Lạp vẫn là một ngoại lệ, chỉ ngồi ở một bên nháy mắt có nghe mà không hiểu gì hết.

"Địch Áo" Lôi Mông ngập ngừng nói: "Lão Mạc Lâm kia…"

Địch Áo cười cười nói với Lôi Mông: "Thật ra ngươi đã sớm biết Mạc Lâm là người của Thần Vực rồi, đúng không?"

Cái gì? Đám người Y Toa Bối Nhĩ trực tiếp ngớ ngẩn, Mạc Lâm là người của Thần Vực? Địch Áo là đệ tử Phong Ngân, tại sao có thể ở chung một chỗ với người của Thần Vực?

Lôi Mông gật đầu nói: "Không phải là ta đang hoài nghi, mà là vì quan hệ giữa bá phụ cùng Thần Vực vẫn chưa rõ ràng, hắn không hi vọng ta quá thân cận với Thần Vực, ngươi hẳn là hiểu điều này!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.