Vấn đề thân phận Địch Áo đã được giải quyết thỏa đáng, nguy hiểm lớn nhất đã bị tiêu trừ. Những ngày kế tiếp lại khôi phục bình tĩnh, đám người Tác Phỉ Á mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện, Địch Áo hiển nhiên sẽ không tranh đoạt tài nguyên với những người khác. Chuyện trọng yếu nhất đối với hắn là thích ứng năng lực vừa đạt tới. Sau khi có Phong Dực, tốc độ Địch Áo tăng lên không chỉ một hai lần, dưới tình huống này rất khó khống chế phương hướng chính xác, không phải một ngày hai ngày là có thể hoàn toàn nắm giữ năng lực này, hắn cần tập luyện một đoạn thời gian dài mới được.
Giống như lúc Địch Áo mới vừa tấn chức Cực Hạn võ sĩ, phải trải qua quá trình tập luyện lâu dài vừa một vài trận chiến mới hoàn toàn thích ứng.
Mà và mấy người Địch Áo nhàn nhã đi chơi so với, Khố Kỳ cuộc sống quả thực hay là tại đau khổ trong vượt qua.
Thật ra Khố Kỳ cũng không ngốc, nhưng vấn đề là hắn luôn được Sư Tâm Vương che chở, giống như là đóa hoa trong nhà ấm, cho tới bây giờ chưa từng trải qua gió táp mưa sa. Hắn thông minh chỉ có cực hạn là tìm cách bảo toàn mạng sống, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là trên người hắn được bao phủ màn hào quang Bất Hủ truyền thừa. Nếu không có màn hào quang này, hắn không phải là một thứ gì hết, ở trong đế đô tùy tiện đi ra một vị quý tộc cũng có thể nghiền nát hắn dễ dàng.
Trải qua suy tư kỹ lưỡng hàng chục lần, Khố Kỳ rốt cục cho ra một lựa chọn khó khăn, đó là rời khỏi đế đô, rời khỏi Sư Tâm đế quốc đến một địa phương không có ai nhận ra hắn, bắt đầu một cuộc sống mới. Mặc dù làm như thế cũng có ý nghĩa hắn sẽ không còn khả năng tiêu tiền như nước, cố tình làm xằng làm bậy, nhưng hiện tại mạng sống mới là trọng yếu nhất.
Khố Kỳ suy nghĩ rất rõ ràng, Dĩ Đạt biến mất khẳng định có liên quan tới Địch Áo bị ám sát. Ngay cả Dĩ Đạt là Thánh giả cũng làm không được, hắn lại càng không có hy vọng, lấy thực lực nhỏ đến thương cảm của hắn, sợ rằng một khi đối mặt sẽ bị Địch Áo giết rụng ngay lập tức.
Nếu như đã quyết định rời khỏi nơi này, Khố Kỳ lập tức bắt đầu thi hành kế hoạch, không cần đoán hắn cũng biết bên cạnh nhà mình nhất định là có người của Sư Tâm Vương Hoắc Phu Mạn đang giám thị. Từ trước, những người này là bùa hộ mệnh của Khố Kỳ, ở đế đô không thiếu người hận Khố Kỳ thấu xương, muốn lén lút xử lý cái tên không chuyện ác nào không làm. Nhưng qua nhiều năm như vậy vẫn không có một người nào có thể thành công.
Mà bây giờ, những người này biến thành chướng ngại Khố Kỳ trốn đi, làm sao để giấu diếm tai mắt của bọn họ mới là vấn đề mấu chốt nhất.
Thế nhưng chuyện này không làm khó được Khố Kỳ, từ sau khi quyết định rời khỏi đế đô. Khố Kỳ đã khôi phục lại hành vi thường ngày, làm như không biết gì hết, bắt đầu tác uy tác phúc ở trong đế đô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyz
Chiều hôm đó Khố Kỳ đi tới khu Hồng Phấn, dưới tình huống bình thường Khố Kỳ đến nơi đây sẽ lựa chọn những tửu quán lớn nhất, nổi danh nhất. Ví như chỗ của Mỹ Đức Ni Á, sau đó dựa theo tác phong bình thường, Khố Kỳ sẽ ở lại đến ngày thứ hai mới rời đi.
Nhưng lần này Khố Kỳ lựa chọn một gian tửu điếm cũ nát, nhìn qua có vẻ làm ăn không phát đạt lắm, nhưng gian tửu điếm nhìn qua rất bình thường này lại thu hút Khố Kỳ. Hẳn là muốn thay đổi khẩu vị, tính khí hắn thường ngày cũng không bao giờ ổn định, vì thế không khiến cho bất luận kẻ nào hoài nghi.
Khố Kỳ không trực tiếp xông vào như ngày thường, mà giơ tay lên chậm rãi gõ cửa.
Hai gã võ sĩ chịu trách nhiệm giám thị Khố Kỳ không khỏi buồn cười liếc nhìn nhau, tên này ngay cả nhà cửa quý tộc cũng dám xông vào cướp gái giết người, tại sao chạy đến địa phương này lại giả bộ thân sĩ rồi?
Cánh cửa tửu quán mở ra, từ bên trong lộ ra một khuôn mặt không tính là xuất chúng, nhưng cũng có vài phần quyến rũ. Nữ nhân kia nhìn thấy Khố Kỳ, trong mắt rõ ràng xẹt qua một tia quái lạ, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, trên mặt nổi lên nụ cười nghề nghiệp, khoát tay Khố Kỳ kéo vào trong.
Cánh cửa tửu quán chậm rãi khép lại sau lưng Khố Kỳ, hai người kia đứng ở xa không hẹn mà cùng nhau thở dài.
"Đúng là rảnh rỗi quá đi, không ngờ như thế ta lại ngày ngày nhìn tên này đi tìm nữ nhân. Thật là hoài niệm cuộc sống trước kia." Một người trong đó buồn bực lầm bầm mấy câu.
"Nhỏ giọng chút!" Người kia nhíu mày nói: "Nếu để người khác nghe được thì ngươi không tốt đâu."
"Ờ ờ, ta không nói, làm như nhà ngươi không có oán hận chút nào vậy."
"Oán trách cũng không thể giải quyết vấn đề, làm tốt bổn phận thuộc hạ là tốt rồi."
Ở trong tửu quán, nữ nhân kia dẫn đường đi tới gian phòng cuối cùng mới xoay người lại nhìn Khố Kỳ, trong mắt lộ vẻ bối rối không che dấu được: "Thiếu gia, xảy ra chuyện gì?"
Khố Kỳ miễn cưỡng mỉm cười, chỉ có điều nụ cười của hắn rất khó coi: "Ta muốn rời khỏi đây."
Nữ nhân cắn nhẹ đôi môi không nói một lời, đi tới bên tường tìm tòi một hồi, đưa tay nhấn một cái, ở trên bức tường tự nhiên có một khối gạch xanh lật ngược để lộ ra một hộp vuông ở phía sau. Nữ nhân lấy đồ vật bên trong ra, đặt ở trên mặt bàn.
Đồ đạc không nhiều lắm, một xấp kim phiếu lưu thông ở trong Sư Tâm đế quốc, còn có một túi kim tệ, vài bộ quần áo.
Khố Kỳ nhìn xấp kim phiếu, ngạc nhiên nói: "Ngươi không động tới một đồng nào?"
Nữ nhân không nói lời nào, chỉ im lặng lắc đầu.
Khố Kỳ thở dài: "Cần gì phải ủy khuất bản thân như vậy chứ."
Vừa nói dứt lời, Khố Kỳ lấy một nửa trong xấp kim phiếu, đẩy số còn lại tới trước mặt nữ nhân.
Nữ nhân nhìn xấp kim phiếu trên bàn, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống như mưa.
"Ngươi khóc cái gì?" Khố Kỳ cố làm ra vẻ dễ dàng: "Không phải là chê ít đó chứ?"
Khố Kỳ cười giỡn không thể tạo ra bất cứ tác dụng nào, nữ nhân vẫn vùi đầu khóc nức nở.
"Thôi thôi, giúp ta chuẩn bị một chút, thời gian không còn nhiều lắm." Khố Kỳ nhẹ nhàng lau nước mắt cho nữ nhân, nhưng hắn lau không kịp tốc độ nước mắt nhỏ xuống, khuôn mặt nữ nhân vẫn ướt đẫm hai dòng lệ.
"Thiếu gia !" Nữ nhân mặt mày đẫm lệ nhìn Khố Kỳ, vừa khóc vừa nói: "Có thể… có thể mang ta cùng đi không?"
"Nha đầu ngốc."
" Khố Kỳ nở nụ cười khổ: "Ta ngay cả mình có thể đi ra đế đô được không còn chưa biết, ngươi đi theo ta sẽ không có kết quả tốt."
Nữ nhân liều mạng lắc đầu liên tục, nắm chặc chéo áo Khố Kỳ tựa hồ đang lo lắng chỉ cần nàng buông tay là Khố Kỳ sẽ rời xa nàng mãi mãi.
Khố Kỳ muốn cứng rắn dứt ra nhưng vẫn không thể nhẫn tâm làm như vậy, do dự một hồi Khố Kỳ tiến lại gần nữ nhân, nhẹ nhàng nói một câu gì đó. Cô nàng nhất thời ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn sang Khố Kỳ: "Thiếu gia, ngài nói thật không?"
"Nếu như ta không chết, ngươi tới đó sẽ có thể tìm thấy ta." Vẻ mặt Khố Kỳ tương đối phức tạp: "Thật ra ta không nên nói với ngươi, ta biến mất ở chỗ của ngươi nhất định sẽ có người tìm tới tận cửa. Nếu như ngươi không biết gì hết sẽ có thể bình yên vô sự vượt qua, nhưng lỡ may bị bọn họ nhận ra, ta làm như vậy chẳng khác nào hại ngươi."
"Yên tâm đi." Nữ nhân mỉm cười ngọt ngào, trên gương mặt tăng lên vài phần diễm lệ: "Ta tự biết cách bảo vệ mình."
Khố Kỳ lắc đầu, hắn không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, hắn tin tưởng nữ nhân trước mặt cô sẽ không bán đứng mình. Hắn lo lắng nhất là nàng sẽ bị lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
Khố Kỳ cởi y phục trên người xuống, đổi lại một thân áo vải bình thường, tất cả phụ tùng đều được lấy xuống. Nữ nhân đứng ở một bên dùng dược thủy nhẹ nhàng bôi lên mặt Khố Kỳ, chốc lát sau khuôn mặt trắng nõn của Khố Kỳ đã biến thành màu da rám nắng.
Sau đó là cánh tay Khố Kỳ, phàm da thịt lộ ra bên ngoài được nữ nhân chăm chút rất kỹ. Đợi đến khi nữ nhân hoàn thành công việc, toàn thân Khố Kỳ đã lộ ra vẻ phong trần mệt mỏi, nhìn qua giống như là một người lữ hành có thể tùy ý thấy được ở đế đô.
Khố Kỳ nhìn vào trong gương gật đầu hài lòng: "Không tệ lắm!" Nữ nhân được Khố Kỳ khích lệ liền nở nụ cười vui vẻ, có lẽ trong lòng nàng đó là lễ vật trân quý nhất.
"Đi thôi, cho ra ta." Khố Kỳ nhẹ giọng nói với nữ nhân.
Nữ nhân chợt ngẩn người: "Không là buổi tối mới đi sao?" Khố Kỳ cười cười: "Ban ngày mới là thời điểm an toàn nhất, ta phải rời khỏi đế đô trước khi trời tối." Nữ nhân lộ vẻ không nỡ rời xa, nhưng nàng cũng biết Khố Kỳ sẽ không thay đổi quyết định. Nàng yên lặng dẫn Khố Kỳ đi tới một kho hàng chất đống hàng hóa lẫn lộn, nhìn thoáng qua thì nơi này đã lâu không có ai đặt chân tới, tất cả đồ vật trong đó đề bị một tầng tro bụi bao phủ.
Khố Kỳ đánh giá gian phòng một vòng nói: "Đừng quên quét dọn nơi này, nếu không rất dễ dàng bị nhìn ra vấn đề."
"Yên tâm đi thiếu gia, ta biết nên làm gì mà." Nữ nhân đi tới góc tường cố gắng di chuyển một cái nồi lớn cũ nát, Khố Kỳ muốn giúp đỡ nhưng lại bị nữ nhân bướng bỉnh cự tuyệt.
Rốt cục cái nồi lớn bị nữ nhân dời khỏi vị trí ban đầu, trên mặt đất xuất hiện một cửa động đen thui.
Khố Kỳ nhìn thấy cái cửa động liền mỉm cười bất đắc dĩ, không nghĩ tới bản thân mình thật sự có ngày phải dùng tới địa đạo này. Lúc ban đầu Khố Kỳ tâm huyết dâng trào mới tạo ra cái động này, hôm nay lại trở thành rơm rạ cứu mạng hắn.
Khố Kỳ quay đầu lại, nắm tay nữ nhân nói với giọng yêu thương: "Ta đi, phải bảo vệ tốt bản thân mình đó."
Nữ nhân gật đầu, nước mắt lại tràn ra, nghẹn ngào nói: "Thiếu gia cũng phải bảo trọng." Khố Kỳ nhìn nữ nhân nước mắt hoen mi, ở trong một sát na, hắn thậm chí sinh ra ý niệm lưu lại trong đầu. Nhưng sau đó Khố Kỳ lập tức bỏ đi ý nghĩ không thực tế này, nhẹ nhàng rút tay nữ nhân ra, dứt khoát xoay người nhảy vào địa đạo.
Khố Kỳ không nhìn thấy khi hắn xoay người đi, nữ nhân kia đã quỳ xuống cạnh cửa động, nước mắt tuôn trào như mưa.
Qua chừng nửa giờ, Khố Kỳ đã tới cửa ra đầu kia của địa đạo, chậm rãi đẩy tấm ván gỗ ở phía trên, Khố Kỳ nhảy lên mặt đất. Đây là một tiểu viện xưa cũ, cách đó không xa là một lão nhân đang chú tâm làm cái giỏ trúc, nhìn thấy Khố Kỳ xuất hiện, ánh mắt đục ngầu của lão nhân nhất thời hiện lên nét kinh ngạc.
Khố Kỳ gật đầu về phía lão nhân, không nói một câu nào. Bởi vì hắn biết lão nhân không nghe được.
Khố Kỳ đi tới, móc ra hai tờ kim phiếu từ trong lòng ngực đặt ở trước mặt lão nhân. Khi lão nhân nhìn thấy kim phiếu thì run rẩy một hồi, nhìn kỹ Khố Kỳ mấy lần tựa hồ nhớ lại chuyện gì đó. Lúc này chợt bối rối khác thường, hai tay quơ lung tung, luôn miệng "a…a" đòi cự tuyệt.
Khố Kỳ cười cười vỗ nhẹ bả vai lão nhân, ý bảo lão nhân an tâm, sau đó đẩy cửa viện đi ra ngoài.
Mãi cho đến lúc thân ảnh Khố Kỳ biến mất sau cánh cửa, lão nhân mới phục hồi tinh thần, run rẩy đứng lên đóng cửa viện lại. Sau đó đi tới chỗ động nhấc mấy chồng gạch đá vỡ vụn từng lượt từng lượt ném vào trong địa đạo.
Ở khu Hồng Phấn, nữ nhân kia cũng đang làm chuyện đồng dạng, chỉ có điều công việc của nàng nặng nề hơn lão nhân. Bởi vì nàng phải đi qua mấy gian phòng, ra cái sân phía sau mới có thể tìm được gạch đá lấp đầy địa đạo. Bấy giờ trên trán nữ nhân đã ướt đẫm mồ hôi.
Công việc tới đây vẫn chưa có kết thúc, nữ nhân lại chọn một giỏ đất cát đổ vào trong động, cẩn thận dậm dậm san bằng mặt đất, lại đặt thêm mấy chồng gạch xanh ở phía trên, cuối cùng đặt cái nồi lớn cũ kỹ lên vị trí cũ. Sau đó quét dọn căn phòng một lần, cho dù có người lật toàn bộ căn phòng này lên một lần cũng rất khó phát hiện địa đạo bí mật kia.
Làm xong hết thảy những việc đó, nữ nhân đánh giá kiệt tác của mình rồi hài lòng gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng. Tất cả y phục mà Khố Kỳ lưu lại, thậm chí là những vật dụng quý giá đều bị ném vào trong giếng.
Từ đó có thể nhìn ra được tâm tư của nữ nhân cực kỳ cẩn thận, đến tận bây giờ hết thảy dấu vết mà Khố Kỳ lưu lại đã bị tiêu trừ không còn một mống. Chuyện kế tiếp của nàng là chờ đợi nghe theo mệnh trời.
Lúc này Khố Kỳ đã đi tới cửa thành, nhìn nhóm vệ binh nơi cửa thành, Khố Kỳ hít sâu một hơi dựng thẳng lưng lên, cố gắng làm ra vẻ tinh thần vững vàng. Rồi mới men theo dòng người đi về phía cửa thành.
Trong thời kỳ chiến tranh, đế đô cảnh giới tự nhiên là nghiêm mật hơn một chút, nhưng chỉ giới hạn ở dòng người tiến vào đế đô. Trừ phi bề trên có mệnh lệnh, nếu không những người bình thường ra khỏi thành sẽ không bị kiểm tra nghiêm khắc.
Vì thế Khố Kỳ trà trộn ở trong dòng người nhẹ nhàng ra khỏi đế đô. Quay đầu nhìn thành tường cao vút ở đế đô, trong lòng Khố Kỳ cảm khái vạn phần, ở trong mắt Khố Kỳ, đế đô phồn hoa chỉ là một nhà tù khổng lồ mà thôi, hắn đã bao lần mơ ước rời khỏi chỗ này mở ra một cuộc sống mới. Nhưng Khố Kỳ không nghĩ tới, bản thân mình lại rời khỏi tòa thành theo phương thức này.
Cuối cùng bản thân mình chỉ là một tên giả mạo mà thôi, hẳn là không có bao nhiêu người chú ý tới mình? Khố Kỳ âm thầm tự giễu, chậm rãi cất bước đi về phương xa.
Ở bên trong đế đô, một đêm vô sự yên tĩnh trôi qua, nhóm vệ sĩ chịu trách nhiệm giám thị Khố Kỳ đã tiến hành một lần đổi ca. Công việc này là khô khan nhất, đáng giận hơn nữa chính là Khố Kỳ cả ngày rượu chè chơi gái sảng khoái vô cùng, bọn họ lại chỉ có thể thủ ở bên ngoài uống gió phơi sương.
Có thể nói ngoại trừ những người bị Khố Kỳ làm hại thì kẻ hi vọng Khố Kỳ chết nhất chính là mấy tên vệ sĩ chịu trách nhiệm âm thầm bảo vệ Khố Kỳ.
Trên tiểu lâu, hai tên võ sĩ đang ngồi đối diện nhau nhàm chán muốn chết, cánh cửa sổ đối diện nhìn thẳng vào tửu quán mà Khố Kỳ tiến vào ngày hôm qua. Từ góc độ của bọn họ có thể nhìn thấy tình hình rõ ràng, cho dù Khố Kỳ đi ra từ cửa sau cũng không thể trốn khỏi tầm mắt bọn họ.
Một người võ sĩ trong đó bực bội nói: "Khốn nạn thật, bây giờ đã là buổi trưa, chẳng lẽ cái tên phế vật kia ăn cơm cũng nằm trên bụng đàn bà?"
"Quản nhiều như vậy làm gì?" Người võ sĩ khác vươn vai lười biếng nói: "Bản thân ta tình nguyện hắn điên cuồng thêm một chút, chết ở trên bụng nữ nhân lại càng tốt, như vậy chúng ta sẽ thoát khỏi cuộc sống nhàm chán này rồi." Gã đồng bạn cười ha hả: "Chết kiểu đó cũng không tồi nha, ta đánh cuộc cái tên phế vật kia nhất định sẽ thích."
Thời gian trôi qua từng chút một, đến xế chiều, hai gã võ sĩ đã bắt đầu không nhịn được nữa. Khố Kỳ chưa từng ở lại khu Hồng Phấn trong quãng thời gian lâu như vậy. Nhưng hai người không dám tùy tiện đi vào, nếu như Khố Kỳ đang "vui vẻ" ở bên trong thì bọn họ khó tránh khỏi bị chửi mắng một trận. Không ai muốn tự tìm phiền toái cho mình cả.
Lại qua thêm một đoạn thời gian, Khố Kỳ vẫn chưa có xuất hiện, thần sắc hai người dần dần ngưng trọng, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được trong tửu quán rách nát thế kia sẽ không có hàng tốt. Lấy "lịch duyệt phong phú" của Khố Kỳ tới đây chỉ là "đổi gió" mà thôi, không có đạo lý trì hoãn trong đó lâu như vậy.
Cho đến gần giữa đêm, hai gã võ sĩ rốt cục không chịu được, đi tới trước cửa tửu quán, bắt đầu gõ cửa.
Cửa mở ra, một nữ nhân xuất hiện mỉm cười ngọt ngào: "Mau, mời vào."
Một người võ sĩ liếc nhìn nữ nhân, trí nhớ của hắn rất tốt, ngày hôm qua chính là nữ nhân này mở cửa cho Khố Kỳ: "Khố Kỳ đâu?"
Nữ nhân ngẩn ra: "Các ngươi tìm Khố Kỳ thiếu gia?"
"Ừ, hắn đang ở chỗ này mà?"
"Đúng là Khố Kỳ thiếu gia tới ngày hôm qua, nhưng mà đã đi rồi." Nữ nhân trả lời rất tự nhiên.
"Đi? Tuyệt đối là không thể?" Trong thời gian giám sát Khố Kỳ, hai người chưa từng giản chút nào. Lấy trình độ thực lực thương cảm của Khố Kỳ không có khả năng trốn thoát khỏi tầm mắt bọn họ.
"Tránh ra, chúng ta vào xem một chút." Hai gã võ sĩ trầm mặt đẩy nữ nhân ra, đi vội vào trong tửu quán.
Nữ nhân ngạc nhiên đi theo ở phía sau: "Tại sao các ngươi không tin ta? Khố Kỳ thiếu gia đi thật mà."
Hai tên võ sĩ không để ý tới nữ nhân kia, tìm kiếm khắp các gian phòng, tửu quán không lớn nên bọn họ băng qua tất cả gian phòng rất nhanh, thế nhưng không thấy một bóng người. Khố Kỳ đã hoàn toàn biến mất.
Tìm tòi thêm mấy lần, hai tên võ sĩ rốt cục xác nhận Khố Kỳ đã chạy mất, một người võ sĩ trong đó hao hết kiên nhẫn, không chút khách khí bắt giữ nữ nhân, quát lớn: "Nói, Khố Kỳ đi đâu rồi?"
"Ta… ta không biết." Nữ nhân kia vô cùng sợ hãi, thân thể khẽ run rẩy từng đợt trong tay gã võ sĩ: "Hắn đã rời khỏi đây rồi mà."
"Ngươi nhẹ tay chút, nàng là nhân chứng duy nhất đó." Người võ sĩ kia khuyên can đồng bạn, nhưng ngay sau đó nhíu mày nói: "Nơi này không phải là tửu quán sao?"
"Đúng là tửu quán." Nữ nhân khiếp sợ gật đầu.
"Vậy tại sao không có cô nương hầu rượu?" Gã võ sĩ đã tìm được chỗ nghi ngờ, nhìn nữ nhân cười lạnh: "Ngươi không nói cũng không sao, chúng ta lúc nào cũng có biện pháp làm cho cam tâm tình nguyện nói ra."
"Ta… chỗ của ta làm ăn không tốt, nuôi không nổi cô nương, khách tới đây chơi, ta đều phải đi mượn từ những tửu quán khác." Nữ nhân nhỏ giọng giải thích.
Võ sĩ nheo mắt lại: "Ngày hôm qua Khố Kỳ tới cũng tìm cô nương từ tửu quán khác?" Hắn nhớ rất rõ ràng từ lúc Khố Kỳ đi vào trong, tửu quán này không có người nào ra vào hết. Nếu như nữ nhân nói dối trên phương diện này hoàn toàn có thể xác nhận Khố Kỳ mất tích có liên quan đến nàng.
"Ngày hôm qua..." Nữ nhân đỏ mặt lẩm bẩm: "Ngày hôm qua vốn là như vậy, nhưng Khố Kỳ thiếu gia không cho ta đi. Hắn nói … hắn nói ta cũng tốt lắm rồi." Càng về sau thanh âm nữ nhân càng nhỏ dần.
Hai tên võ sĩ lúng túng liếc nhau một cái, lão nương tửu quán bình thường sẽ không bán mình, thế nhưng chuyện nhỏ này hiển nhiên không đáng giá nhắc tới đối với Khố Kỳ. Căn cứ nữ nhân giải thích hẳn là Khố Kỳ ngăn trở nữ nhân này đi tìm cô nương khác. Đây là chuyện rất bình thường, những cô nương ở khu Hồng Phấn đều bị Khố Kỳ chơi qua hết rồi, hiển nhiên hắn đã phát chán không thèm để ý nữa. Ngược lại tìm vui trên người lão nương mới có tính khiêu chiến, kết quả là nữ nhân này bị lôi kéo vào trò chơi của hắn.