Thần Điển

Chương 515: Dây dưa phiền toái



Khắc Lao Tư vẫn ung dung nhìn Địch Áo, hắn không hề lo lắng Địch Áo sẽ nổi giẩn, trước khi đến đây hắn đã nghe ngóng. Người có thực lực cao nhất trong nhà Lôi Mông chính là cái tên Địch Áo này, chỉ là một gã mới vừa mới tấn chức Võ Tôn mà thôi, tuyệt đối không thể là đối thủ của mình, hắn ngược lại còn hi vọng Địch Áo có thể nói năng lỗ mãng, như vậy sẽ có thể tạo thành một trận xung đột nho nhỏ. Sau đó không cần hắn làm gì, Hoắc Nhĩ Tư Công tước nhất định sẽ ra lệnh cưỡng chế mang An Đông Ny về nhà.

Đây mới là mục đích thực sự của Khắc Lao Tư, cho dù Địch Áo không ngăn cản hắn đi vào, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp bộc phát xung đột với một người nào đó ngoại trừ Lôi Mông. Rồi tin này sẽ tới tai Hoắc Nhĩ Tư Công tước, đến lúc đó xem như mục đích của hắn đã đạt tới.

Trong mắt Khắc Lao Tư lóe lên quang mang châm chọc, tuy biến mất rất nhanh nhưng không có thoát được ánh mắt Địch Áo. Vốn là Địch Áo có ý định chu toàn hai bên, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, nở nụ cười bình thản: "Nhìn ngươi kìa, ta làm sao không tin ngươi, nhưng ngày hôm nay thật sự không thích hợp. Một hồi Hoắc Phu Mạn bệ hạ sẽ phái người tới đây, cho nên…"

Khắc Lao Tư tính toán sâu cỡ nào cũng không ngờ được Địch Áo lại mang Hoắc Phu Mạn ra làm cái cớ đuổi khách, sắc mặt lúc này chìm xuống: "Địch Áo huynh đệ, tôn trọng người thì người mới tôn trọng mình, không phải là ngươi muốn đối nghịch với ta chứ?"

Thấy Khắc Lao Tư rốt cục không nhịn được chất vấn mình, trong lòng Địch Áo nhất thời thư thái hơn rất nhiều, xem ra danh tiếng Sư Tâm Vương dùng khá tốt nha! Tại sao không tiếp tục giả vờ nữa rồi? Địch Áo giả bộ kinh ngạc nói: "Lời này là sao? Nếu ngươi có thể được đồng ý Hoắc Phu Mạn bệ hạ, ta tự nhiên sẽ không ngăn cản, nhưng trước lúc đó ta chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi. Chuyện của chúng ta không thích hợp tiết lộ ra ngoài."

Khắc Lao Tư dĩ nhiên không có ngu tới mức đi gặp Hoắc Phu Mạn chứng thực, không nói trước hắn không có tư cách cầu kiến Hoắc Phu Mạn. Mấu chốt là chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ bị mất thể diện, ngay cả hôn thê của mình cũng không gặp được còn bị người ta cười đến rụng răng?

Khắc Lao Tư nhìn chằm chằm vào Địch Áo, cười gằn một tiếng: "Nếu đã như vậy, ta đây không quấy rầy nữa."

"Đi thong thả, không tiễn." Địch Áo cười híp mắt nói.

Khắc Lao Tư cố nén vọng động đè Địch Áo xuống đánh dập mặt bầm mình, hừ lạnh một tiếng trực tiếp xoay người rời đi.

Địch Áo nhìn bóng lưng Khắc Lao Tư từ từ đi xa âm thầm thở dài, xem ra đối phương hàm dưỡng chưa đủ tốt mà, chuyện này mà cũng tức giận?

Không đợi Địch Áo đi vào nội sảnh, Lôi Mông đã vọt ra quan sát trước sau người của Địch Áo, sau đó cười cười nói: "Cái tên kia bị cưỡng chế dời đi rồi?"

"Đúng vậy, nhưng ngươi làm cái vẻ mặt gì đó? Không cần phải cao hứng đến trình độ này chứ?" Địch Áo kỳ quái hỏi Lôi Mông.

"Ha hả, còn hơn thế nữa." Lôi Mông nở nụ cười vui vẻ: "An Đông Ny nói ngươi khẳng định không có biện pháp đối phó Khắc Lao Tư, sau đó chúng ta liền đánh cuộc."

"Ngươi đánh cuộc là ta thắng?" Địch Áo rất là vui mừng, xem ra Lôi Mông rất có lòng tin với mình nha!

"À, thật ra ta cũng đồng ý với An Đông Ny." Lôi Mông gãi gãi đầu: "Thế nhưng sau đó ta chợt nghĩ lại, cho dù cái tên Khắc Lao Tư kia vô sỉ đến mức nào cũng còn chênh lệch với ngươi một đoạn. Vì thế ta đã kiên định nghiêng về phía ngươi, thế nào? Vẫn là ta sáng suốt đúng không?"

Địch Áo câm lặng nhìn sang Lôi Mông, sớm biết kết quả này còn không bằng để cho Khắc Lao Tư tiến vào cho rồi.

Hoắc Phu Mạn là người rất thủ tín, ngày thứ hai đã đưa tới mười mấy khối tinh thần kết tinh. Hơn nữa còn cho người nói lại nếu vẫn không đủ sẽ tiếp tục mang tới thêm. Việc này làm cho Địch Áo cảm thán không dứt, dù sao cũng là tồn tại gần với Nguyệt Ảnh đế quốc, đúng là giàu có nứt vách mà.

Đám người Tác Phỉ Á nhìn thấy nhiều tinh thần kết tinh như vậy, tất cả đều vô cùng kinh ngạc, cả đám vây quanh Địch Áo tranh nhau nêu lên nghi vấn. Hoắc Phu Mạn không thể nào vô duyên vô cớ hào phóng như vậy, nhất định là giữa hai người đã đạt thành giao dịch nào đó.

Địch Áo lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua vội vã đi tìm Mạc Lâm, sau khi trở về lại dây dưa cùng Khắc Lao Tư hồi lâu. Cho nên quên nói cho mọi người nghe chuyện này, thật ra hắn không có ý giấu diếm. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Còn có thể làm gì nữa, dùng để giúp cho các ngươi gia tăng thực lực đó. Chỉ dựa vào thực lực các ngươi bây giờ đi lên chiến trường không biết có được tính là pháo hôi không nữa?" Địch Áo nói giỡn nói.

"Thật?" Đám người Tác Phỉ Á vui mừng quá đỗi, có Địch Áo làm ví dụ cụ thể, bọn họ không cần phải hoài nghi tính xác thực của chuyện này.

An Đông Ny thì hơi kinh ngạc, cho dù có tinh thần kết tinh, thực lực không thể nào đề cao quá lớn trong khoảng thời gian ngắn được. Nàng nghĩ không ra tại sao đám người Tác Phỉ Á cao hứng như thế.

Nhiều người chạy tới tiểu lâu của Mạc Lâm là không thích hợp, cho nên Địch Áo tự mình đi một chuyến mời Mạc Lâm và đám người Á Nhĩ Duy Tư tới nhà Lôi Mông. Suy nghĩ đến nhân số cần phải tăng cường thực lực quá nhiều, Địch Áo dứt khoát để cho Lôi Mông chuẩn bị sẵn mấy gian phòng để đám người Mạc Lâm khỏi phải chạy tới chạy lui.

Người thứ nhất cần tăng cường thực lực đương nhiên là Lôi Mông, Hoắc Phu Mạn xuất ra nhiều tinh thần kết tinh như vậy, đẩy Lôi Mông xuống hàng cuối hiển nhiên không thích hợp. Thật ra ai trước ai sau cũng không thành vấn đề, nhưng làm như vậy sẽ lộ vẻ Địch Áo bụng dạ hẹp hòi. Giống như sợ tinh thần kết tinh không đủ, hoặc lo lắng Hoắc Phu Mạn đổi ý.

Lôi Mông lại không nghĩ nhiều như vậy, cố gắng muốn để cho mấy nữ tử Tác Phỉ Á trước tiên. Trong lúc mọi người đang tranh chấp, Bảo La đi tới ngoài cửa nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, có Tân Phổ Sâm thiếu gia tới thăm."

Lôi Mông đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười váng lên: "Mau bảo hắn đi vào." Sau đó nhìn về phía mấy người Địch Áo phất tay áo ra vẻ bất cần, nói: "Xem đi, không phải là ta không muốn làm trước, thật sự là bận rộn lắm, để cho các nàng Tác Phỉ Á đi vào trước là được rồi."

Mấy nữ tử Tác Phỉ Á lắc đầu liên tục, ý nghĩ của các nàng cũng giống như Địch Áo. Bên phía Lôi Mông bỏ ra nhiều như vậy, các nàng tuyệt đối không thể tranh giành vị trí đầu của Lôi Mông.

Trong thời gian bọn họ nói chuyện, từ ngoài cửa đi vào hai người, Địch Áo đảo mắt qua nhất thời giật mình, đây không phải là Khắc Lao Tư sao? Đúng là ngoan cố mà, bị dạt mặt cỡ đó vẫn cứ chui đầu vào. Nhưng Địch Áo lại không biết Tân Phổ Sâm và Lôi Mông có quan hệ như thế nào nên không tiện nói gì, chỉ lẳng lặng quay đầu nhìn về phía An Đông Ny.

An Đông Ny hiển nhiên cũng nhìn thấy Khắc Lao Tư, trong mắt hiện lên một tia không vui, sau đó đi tới bên cạnh Tác Phỉ Á tán gẫu, làm như không thấy gì hết.

"Lôi Mông, trở về đã lâu như vậy mà không đi thăm ta." Đi cùng Khắc Lao Tư là một thanh niên khoảng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, vừa tiến vào đã cười sang sảng ôm Lôi Mông thật chặt, còn dùng lực vỗ vỗ lưng Lôi Mông mấy cái, nhìn qua quan hệ của hai người hẳn là thân thiết.

"Ta đâu có biết ngươi còn ở đế đô, còn tưởng rằng ngươi đang tiêu dao khoái hoạt ở trong lãnh địa của mình." Lôi Mông mỉm cười giải thích, rồi lại nhìn về phía Khắc Lao Tư đứng ở phía sau Tân Phổ Sâm: "Vị này là..."

"Đây là bằng hữu của ta, Khắc Lao Tư, có tiền đồ hơn ta nhiều, đừng thấy hắn còn trẻ như vậy mà coi thường, người ta đã là Võ Tôn cấp bốn đó." Tân Phổ Sâm quay đầu lại nói với Khắc Lao Tư: "Đây chính là Lôi Mông, trước giờ ngươi vẫn muốn làm quen đúng không? Bây giờ có cơ hội rồi đó, à… Lôi Mông, nghe nói chỗ của ngươi mới bị phiền toái? Dù sao chúng ta cũng không có chuyện, không bằng lưu lại giúp ngươi một tay, thuận tiện ăn không của ngươi vài bữa cơm, ngươi không có ý kiến gì chứ? Ha ha !"

Tân Phổ Sâm cười sảng lãng không thể kéo dài bao lâu, bởi vì không chỉ là Lôi Mông, ngay cả đám người Tác Phỉ Á cũng bắt đầu nặn ra bộ mặt khó coi. Tân Phổ Sâm nhận thấy không khí bốn phía có chỗ không đúng, nghi hoặc hỏi Lôi Mông: "Ta nói sai gì hả?"

Lôi Mông cười khổ, nguyên nhân trong đó không có biện pháp giải thích với Tân Phổ Sâm, hắn đành phải thở dài bất đắc dĩ, nói: "Ngươi vừa cấp cho ta một vấn đề vô cùng khó khăn."

"Ha hả, Lôi Mông huynh đệ, ngươi quá khách khí rồi." Khắc Lao Tư mở miệng nói: "Nói thật ra tất cả mọi người đều là bằng hữu, nếu chúng ta có thể hỗ trợ một chút thì không cần phải khách khí."

Lôi Mông vừa định mở miệng, Địch Áo đứng ở một bên thản nhiên nói: "Đừng, chúng ta với không tới."

Tân Phổ Sâm lập tức trầm mặt xuống, nếu như những lời này do Lôi Mông nói ra, hắn tự nhiên không dám phản bác. Nhưng Địch Áo lại khác hẳn, nhiều nhất chỉ là bằng hữu của Lôi Mông mà thôi, ngươi có tư cách gì lớn lối ở nơi này?

Thế nhưng Tân Phổ Sâm vẫn giữ bình tĩnh, không có trực tiếp lộ ra cảm giác không vui, mà trước tiên dời ánh mắt về phía Lôi Mông. Ngoài dự liệu chính là Lôi Mông không có biểu hiện mất hứng, điều này hơi khác thường, Địch Áo mới nói một câu kia có thể nói là bao biện làm thay. Lôi Mông thân là chủ nhân cũng bị mất thể diện, nhưng tại sao Lôi Mông không có tức giận?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.