Thần Điển

Chương 517: Khách phương xa



Mấy người Á Nhĩ Duy Tư còn đang khống chế nguyên lực trong phòng, chỉ cần gia tăng một chút khoảng cách ở giai đoạn Cực Hạn võ sĩ cấp mười, Lôi Mông sẽ có thể hấp thu nguyên lực nhiều hơn, nguyên lực phát ra từ tinh thần kết tinh đã được Lôi Mông hoàn toàn hấp thu.

Làm như vậy không phải là mấy người Á Nhĩ Duy Tư lo lắng lãng phí nguyên lực, mà là muốn giúp cho Lôi Mông giữ vững trạng thái này lâu hơn một chút. Sau đó nhất cử đột phá cảnh giới Võ Tôn.

Cho dù là Tâm Luân hay là Đại Thành Luân, mỗi một lần mở ra một cánh cổng nguyên lực đều rất khó khăn. Rất nhiều người tu luyện cả đời cũng không thể đột phá một trạm kiểm soát, tư chất dĩ nhiên là trọng yếu, nhưng không phải người nào cũng có thể sử dụng tinh thần kết tinh lên cấp Võ Tôn. Trên phương diện này, tinh thần và kỳ ngộ không thể thiếu cái nào được.

Thần Vực có bí pháp này tương đương với gia tăng hi vọng tấn chức Võ Tôn lên đến lớn nhất, dĩ nhiên cái giá phải trả cũng cực cao.

Địch Áo và đám người Tác Phỉ Á chờ ở bên ngoài, thời gian đã đến gần buổi trưa, Lôi Mông vẫn chưa ra. Mặc dù căn cứ theo lời Á Nhĩ Duy Tư nói, Lôi Mông lên cấp Võ Tôn sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng mọi người vẫn hiow lo lắng. Bởi vì một khi thất bại sẽ tạo thành đả kích đối với Lôi Mông.

Lôi Mông ở trong phòng không có ý thức được bản thân mình đang đứng ở rất gần bức tường đột phá, hắn im lặng cảm thụ được biến hóa ở trong cơ thể, hiểu rõ lực lượng đang từ từ tăng trưởng lớn mạnh. Lôi Mông chưa bao giờ khống chế bản thân tốt như lúc này.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, nguyên lực dao động trong phòng càng thêm kịch liệt. Tâm Luân của Lôi Mông chậm rãi chuyển từ trắng sang trong suốt. Đám người Á Nhĩ Duy Tư không có vội vã hành động, mà chờ thêm một đoạn thời gian ngắn xem xét tình hình, mãi cho đến khi bọn họ xác nhận Lôi Mông đã giữ vững trạng thái hiện tại mới đồng thời phát lực, một cỗ nguyên lực dao động cuồng mãnh từ trong tay bốn người Á Nhĩ Duy Tư tuôn trào ra, ồ ạt dung nhập vào cơ thể Lôi Mông.

Lần này tất cả Căn Luân, Chân Tri Luân, Chính Luân, Tâm Luân ở trong cơ thể Lôi Mông bắt đầu xoay tròn. Mấy người Á Nhĩ Duy Tư dẫn dắt nguyên lực dọc theo kinh mạch lần lượt xuyên qua từng cái một.

Bên ngoài viện, Địch Áo đang ngồi nói chuyện với Tác Phỉ Á bỗng nhiên quay đầu lại, từng có một lần kinh nghiệm nên hắn biết rõ Lôi Mông đang xung kích bức tường cuối cùng. Những người khác cũng bị nguyên lực dao động làm cho thất kinh, đồng loạt nhìn về phía gian phòng của Lôi Mông.

Chỉ chốc lát sau, bốn phía từ từ yên tĩnh trở lại, tựa như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy.

Địch Áo và đám người Tác Phỉ Á nhìn không chớp mắt vào cánh cửa phòng, trong lòng vô cùng khẩn trương, nếu như…

Lôi Mông không thể lên cấp thì sao đây? Không có ai biết được đáp án, mỗi người âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần không nên xuất hiện tình huống đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Rốt cục cửa phòng mở ra, mấy người Á Nhĩ Duy Tư nối đuôi nhau bước ra ngoài, vì trợ giúp Lôi Mông gia tăng thực lực nên mấy người Á Nhĩ Duy Tư đã ngồi hơn bảy canh giờ, ngay cả nước cũng không có uống qua một hớp. Thần sắc mọi người mang theo vài phần mỏi mệt, cho dù là mạnh như Thánh giả, một khi sử dụng bí pháp quá lâu tinh thần sẽ rất căng thẳng, thể lực bị giảm đi không ít.

Địch Áo vội vàng tiến lên nghênh đón, không có vội vã hỏi thăm tình huống Lôi Mông, mà là thành tâm thành ý nói với mấy người Á Nhĩ Duy Tư: "Cảm ơn các ngươi !"

Á Nhĩ Duy Tư nở nụ cười bình thản: "Địch Áo, hình như là mấy ngày qua ngươi nói câu này cho chúng ta nghe nhiều nhất đó."

Địch Áo ngại ngùng gãi gãi đầu, không biết nên trả lời Á Nhĩ Duy Tư như thế nào. Phần nhân tình lớn như vậy dĩ nhiên không phải chỉ nói đơn giản mấy câu cám ơn là có thể bù đắp được, nhưng vào lúc này Địch Áo chỉ có thể dùng phương thức này để biểu đạt lòng biết ơn của mình.

"Hẳn là Mạc Lâm trưởng lão đã nói với ngươi." Á Nhĩ Duy Tư mỉm cười nhìn sang Địch Áo: "Nhưng bây giờ xem ra ta cần phải nhắc lại một lần. Những việc này là trách nhiệm chúng ta nên làm, vì thế sau này không cần nói lại nữa, nếu vị trí của chúng ta thay đổi với nhau, ta nghĩ ngươi cũng sẽ làm như vậy, ta nói đúng không?"

"Ta hiểu rồi." Địch Áo trịnh trọng gật đầu, âm thầm thở dài một hơi. Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, Á Nhĩ Duy Tư nhìn qua thật thà như vị đại thúc nhà bên, không ngờ lại ăn nói sắc bén như vậy.

Đúng lúc này, Lôi Mông từ trong phòng đi ra, không biết tại sao vẻ mặt hắn mờ mịt ngớ ngẩn. Những người khác không nhịn được căng thẳng, chẳng lẽ Lôi Mông không thể thành công lên cấp? Nếu quả thật như vậy, vì sao mấy người Á Nhĩ Duy Tư có thể giữ vững thần thái bình tĩnh?

Địch Áo dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía Á Nhĩ Duy Tư, Á Nhĩ Duy Tư mỉm cười gật đầu rồi dẫn những người khác rời đi. Nhiệm vụ của bọn họ vẫn chưa có kết thúc, kế tiếp còn có nhiều người cần bọn họ trợ giúp tăng cường thực lực, cho nên bọn họ phải nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.

Địch Áo nhất thời thở dài một hơi, nhìn mấy người Tác Phỉ Á đã vây quanh Lôi Mông khẩn trương hỏi thăm kết quả. Nhưng Lôi Mông vẫn đứng ở tại chỗ không nói tiếng nào, hắn cực kỳ buồn cười đi tới bên cạnh Lôi Mông: "Đừng nói là ta không cảnh cáo ngươi, nếu ngươi tiếp tục lừa gạt mọi người, hậu quả rất khó dự liệu nha !"

"Này, ngươi thiếu hợp tác quá đi?" Lôi Mông lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, cười hì hì nói: "Ta còn định lừa gạt bọn họ thêm một lát mà, ai da, ai nhéo ta?"

"Nhéo ngươi thì làm sao?" Y Toa Bối Nhĩ tức giận nhìn chằm chằm Lôi Mông, vung tay lên đánh xuống: "Ta sẽ đánh ngươi nữa này, ai bảo ngươi lừa gạt chúng ta."

Lôi Mông lập tức xoay người bỏ chạy: "Chỉ đùa một chút thôi, ngươi không cần bạo lực như vậy chứ? Hung dữ vậy sau này không ai thèm lấy."

"Ngươi lặp lại lần nữa?" Y Toa Bối Nhĩ tức giận hơn chạy theo sát phía sau Lôi Mông, bộ dạng hùng hổ y như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

"Địch Áo, Lôi Mông lên cấp Võ Tôn rồi? " Tác Phỉ Á vui mừng hỏi.

Địch Áo gật đầu, nhìn về phía hai người đang chạy vòng vòng ngoài sân: "Nhìn tên kia cao hứng cỡ đó là biết rồi."

Những người khác đều nở nụ cười vui vẻ. Mặc dù Lôi Mông thành công lên cấp nằm trong dự liệu của bọn họ, nhưng khi nghe được tin tức kia, mọi người vẫn cảm thấy cao hứng tự tận đáy lòng.

Lão quản gia Bảo La biết được Lôi Mông đã thành công tiến giai lên Võ Tôn, lúc này vui mừng nước mắt tuôn rơi đầy mặt, lấy tốc độ nhanh như chớp chạy nhanh ra ngoài, hiển nhiên là an bài người báo tin cho Hoắc Phu Mạn.

Đến bữa tối, Lôi Mông không có ăn chung với Địch Áo, mà đi tới Vương Cung một chuyến. Vốn Lôi Mông muốn lôi kéo mọi người cùng nhau đi, nhưng nghe thấy những tỷ muội của Lôi Mông cũng có mặt ở đó, mọi người đồng loạt lắc đầu từ chối. Lôi Mông cảm thấy cực kỳ ảo não, đành phải tự mình chạy đi, lúc gần đi còn oán giận bản thân mình kết giao sơ ý, quen biết một đám người không có nghĩa khí. Mọi người làm như không nghe thấy gì hết, nói đùa gì vậy? Bị mười mấy nữ nhân vây quanh thăm thăm hỏi hỏi, hết cười lại nói, chỉ cần suy nghĩ một chút là đã cảm thấy kinh khủng lắm rồi.

Sau khi cơm nước no nê, Địch Áo nhìn mấy người Tác Phỉ Á trên bàn ăn, chậm rãi nói: "Ngày mai tới lượt ai?"

Ca Đốn phản ứng nhanh nhất: "Đương nhiên là ưu tiên nữ tử rồi, ta là người rất có phong độ."

Mấy người Tác Phỉ Á liếc nhìn nhau, đồng thời chỉ tay về phía người bên cạnh: "Nàng !"

Cảnh tượng này cực kỳ khôi hài, Tác Phỉ Á chỉ chính là Tuyết Ny, mà Tuyết Ny chỉ chính là Y Toa Bối Nhĩ, còn Y Toa Bối Nhĩ thì đang chỉ vào Tác Phỉ Á.

Địch Áo rất là bất đắc dĩ vuốt vuốt cái trán: "Có phải các người từng luyện qua rồi không?"

Tác Phỉ Á cười khan một tiếng, nói : "Tuyết Ny tư chất tốt nhất, dĩ nhiên là nàng trước rồi."

"Nhưng mà Y Toa Bối Nhĩ nhỏ tuổi nhất, ta nên nhường cho nàng." Tuyết Ny mỉm cười nhàn nhã.

Y Toa Bối Nhĩ há miệng nhưng lại phát hiện mình không có lý do thích hợp, do dự một lát mới chần chờ nói: "Tác Phỉ Á là hôn thê của ngươi, cho nên…" Càng nói Y Toa Bối Nhĩ càng cảm giác mình lấy cớ không đủ thuyết phục, vì thế thanh âm càng lúc càng nhỏ.

Địch Áo dở khóc dở cười, lấy cớ kiểu này cũng quá kém đi?

"Vậy là xong rồi, ngày mai là Y Toa Bối Nhĩ." Địch Áo trực tiếp quyết định.

"Tại sao là ta aa.a?" Y Toa Bối Nhĩ nhảy dưngj lên, thần sắc trên mặt lộ vẻ bối rối. Trên thực tế, trong lòng các nàng đều lo lắng lỡ may mình không thể lên cấp Võ Tôn thì sao? Mặc dù đây là chuyện sớm hay muộn, trốn cũng trốn không xong, nhưng Y Toa Bối Nhĩ theo bản năng cố gắng trì hoãn càng lâu càng tốt. Đạo lý thì ai ai cũng hiểu, nhưng chân chính làm được lại không có bao nhiêu người.

"Bởi vì ngươi không có lý do thích hợp." Địch Áo cười cười nhìn về phía Y Toa Bối Nhĩ.

"Ngươi…" Y Toa Bối Nhĩ vừa vội vừa tức, đang suy nghĩ nên phản bác Địch Áo như thế nào thì lão quản gia Bảo La đi đến, cung kính nói: "Mạc Lâm tiên sinh, bên ngoài có người tìm ngài."

Phải biết rằng lúc trước Bảo La không có cung kính với Mạc Lâm, chỉ riêng thân phận Thánh giả còn chưa đủ để Bảo La làm như vậy. Hàng năm ra vào Vương Cung của Hoắc Phu Mạn không biết bao nhiêu lần, cái dạng cường giả gì mà Bảo La chưa từng thấy? Song ngay khi Lôi Mông thành công tiến giai Võ Tôn, thái độ của Bảo La đã có sự chuyển biến cực lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.