Thần Điển

Chương 527: Nhiệm vụ đầu tiên



Tiếng huyên náo nhất thời nhỏ lai, Khoa Lỗ Tư đã nói rõ ràng rồi, cái tên mặt trắng nhỏ đứng ở trước mặt bọn họ có quan hệ với quân đoàn trưởng Thi Lạc Tư không cạn, đại đa số người trong nhóm bọn họ chỉ là chiến sĩ bình thường, làm gì dám đối nghịch với quân đoàn trưởng đại nhân.

Thế nhưng sự thật chứng minh danh tiếng Thi Lạc Tư không phải hữu dụng đối với tất cả mọi người, một gã đại hán cao lớn vạm vỡ đứng dậy, cười lạnh nhìn về phía Địch Áo: "Tiểu tử, muốn làm tiểu đội phó cũng được, nhưng đánh thắng ta trước rồi hãy nói."

"Tạp Phổ Lạp, đừng có lộn xộn, lăn trở về cho ta ." Khoa Lỗ Tư làm ra bộ dạng tức giận, trên thực tế trong lòng hắn cũng đang cười thầm. Mặc dù thực lực Tạp Phổ Lạp không tính là cao, chỉ là một Cực Hạn võ sĩ nhưng phụ thân của Tạp Phổ Lạp là một sĩ quan quyền cao chức trọng. Nếu Địch Áo dám đả thương Tạp Phổ Lạp, hắn sẽ danh chính ngôn thuận đá Địch Áo ra ngoài.

Khoa Lỗ Tư không hề lo lắng Địch Áo sẽ từ chối Tạp Phổ Lạp khiêu chiến, dưới tình thế này chỉ cần là nam tử sẽ không bao giờ cự tuyệt. Khoa Lỗ Tư sở dĩ vẫn không có nói rõ cho đám thuộc hạ Địch Áo đã là cường giả Võ Tôn, thật ra là vì có chủ ý này. Hắn biết lấy tính cách Tạp Phổ Lạp nhất định sẽ đứng ra quấy rối. Dĩ nhiên, nếu Địch Áo dám đánh nặng tay, hắn sẽ không đứng nhìn bàng quan, tin tưởng rằng thực lực của hắn có thể kịp thời ngăn cản.

Địch Áo bình tĩnh quan sát Tạp Phổ Lạp, rồi lại nhìn thoáng qua Khoa Lỗ Tư ở bên cạnh, do dự hỏi: "Như vậy... không tốt lắm đâu?"

"Là không dám đúng không?" Không đợi Khoa Lỗ Tư nói chuyện, Tạp Phổ Lạp liền chê cười: "Thế nào, tiểu đội phó đại nhân lại không dám tiếp nhận một chiến sĩ nho nhỏ như ta khiêu chiến? Nếu thật sự như vậy, tiểu đội 16 chúng ta không hoan nghênh một tên chết nhát."

Địch Áo cười cười: "Xem ra không đánh là không được rồi? Cũng được, đánh kiểu gì?"

Tạp Phổ Lạp dùng roi ngựa vẽ trên mặt đất một vòng tròn đường kính chừng mười thước, tự mình đi vào rồi nói: "Đánh trong này, ai ngã xuống đất hoặc rời khỏi vòng tròn coi như thua."

Tạp Phổ Lạp nhìn qua rất giống người lỗ mãng, thực tế hắn cũng biết suy nghĩ, bản thân hắn là Địa hệ võ sĩ, chiến đấu theo quy tắc này không thể nghi ngờ có lợi nhất đối với hắn. Bất kể Địch Áo là võ sĩ hệ nào, quá trình chiến đấu sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều. Nếu Địch Áo là Phong hệ võ sĩ lại càng tốt, phạm vi nhỏ như vậy căn bản không thể biểu hiện ra ưu thế của Phong hệ võ sĩ.

Địch Áo cũng không để ý tới kỹ xảo nhỏ của Phổ Lạp, tỷ thí trình độ này không cần suy nghĩ làm gì, cho dù để Miêu Tử đi vào cũng có thể chiến thắng Tạp Phổ Lạp. Nhưng đã đi ra tiền tuyến dĩ nhiên sẽ phải chung đụng hòa hợp với các chiến sĩ, ít nhất cũng phải làm cho đối phương bỏ đi ý định hiểu lầm mình và Lao Lạp mới tốt.

Cho nên ở trước mắt bao người, Địch Áo cười cười vỗ vỗ bả vai Lao Lạp: "Ngươi thay ta đi đi."

Hai mắt Lao Lạp nhất thời sáng ngời, thật nhanh móc quyền sáo ra đeo vào tay.

"Đợi một chút !" Địch Áo vội vàng kéo tay Lao Lạp: "Ta không phải bảo ngươi đi giết người, thấy cái vòng kia không? Đánh hắn ra khỏi vòng là được rồi, nhớ kỹ, không được đả thương người.

"À..." Lao Lạp mất hứng gật đầu, lại gỡ bộ quyền sáo từ trên tay xuống.

Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đang hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề, nói đùa gì vậy? Để cho tiểu nha đầu nhìn qua gió thổi cũng bay này đánh với Tạp Phổ Lạp? Sợ rằng Tạp Phổ Lạp thổi một hơi cũng có thể thổi bay nàng đi? Quỷ dị hơn chính là nghe cách Địch Áo nói, tựa hồ tiểu nha đầu này nhất định sẽ đánh thắng? Tên này có phải điên rồi không?

Khoa Lỗ Tư miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Địch Áo, chớ có nói đùa, ngươi làm vậy là không tôn trọng Tạp Phổ Lạp."

Địch Áo quay đầu, khẽ cười nói: "Ta không có đùa, ta chỉ muốn làm sáng tỏ cách nhìn của các ngươi đối với Lao Lạp. Nếu như nàng thua, chúng ta sẽ tự động bỏ đi, được chưa?"

Khoa Lỗ Tư nhíu mày, hắn đột nhiên có cảm giác nhìn không thấu Địch Áo. Nhưng Địch Áo nói không sai, sự thật là chính hắn cũng không muốn để cho Địch Áo lưu tại tiểu đoàn của mình. Hắn không có thời gian, cũng không có tinh lực đi chiếu cố cái loại con cháu quý tộc này, nhất là bên cạnh còn mang theo nữ nhân nữa.

Nếu Địch Áo không để ý thắng thua, như vậy Khoa Lỗ Tư không có lý do gì cự tuyệt, kết quả như thế rất hợp với ý hắn. Khoa Lỗ Tư dùng ánh mắt ra hiệu cho Tạp Phổ Lạp, ý là bảo Tạp Phổ Lạp lúc hạ thủ chú ý một chút, dù sao đối phương chỉ là một tiểu nha đầu, lỡ may tạo ra tai nạn chết người. Hắn cũng không thể báo cáo với quân đoàn trưởng Thi Lạc Tư.

Ngược lại Tạp Phổ Lạp một thân buồn bực, gãi gãi đầu nói: "Thủ lĩnh, ta không đánh nữ nhân "

"Vậy ngươi nhận thua đi." Khoa Lỗ Tư oán hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cơ hội tốt như vậy còn không biết lợi dụng, não ngươi hỏng mất rồi hả? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tạp Phổ Lạp suy nghĩ một lát rồi thở dài bất đắc dĩ, nhìn Lao Lạp chậm rãi đi vào vòng tròn, lầm bầm: "Yên tâm, ta sẽ không đả thương..."

Vốn là Tạp Phổ Lạp muốn nói "ta sẽ không đả thương ngươi", chỉ có điều hắn còn chưa nói hết lời, thân hình Lao Lạp đã hóa thành một mũi tên mờ ảo nhanh chóng vọt tới trước mặt Tạp Phổ Lạp, "thình thịch " một tiếng trầm muộn, bả vai Lao Lạp va đụng thẳng vào ngực Tạp Phổ Lạp. Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa phát sinh đã bị đụng bay lên khỏi mặt đất, vẽ thành một đường vòng cung tuyệt đẹp nện mông xuống đất ở phía xa xa.

Đám người ở chung quanh dại ra, cảnh tượng trước mắt đúng là có lực xung kích cực lớn, một con thỏ tông bay một đầu gấu bự? Thậm chí có người mất tự chủ đưa tay nhéo eo mình một cái, nhưng trên thân thể truyền đến cảm giác đau đớn nói cho bọn hắn biết đây không phải là nằm mơ.

Tạp Phổ Lạp tung mình nhảy lên, giận dữ nổ phổi gào thét: "Ngươi đánh lén ta !"

Khoa Lỗ Tư rất muốn xông qua bịt miệng Tạp Phổ Lạp lại, đừng có làm chuyện mất được không? Coi như là đánh lén, ngươi bị một tiểu cô nương đánh bay thì còn mặt mũi chỗ nào, thua chính là thua, không có gì để chối cãi hết.

Nhưng Địch Áo chỉ bình thản nhún vai bất cần: "Vậy thì bắt đầu lại là được."

Tạp Phổ Lạp cố gắng chịu đựng cảm giác đau nhức nơi lồng ngực, đi vào trong vòng tròn lần nữa, lần này hắn không dám mở miệng nói chuyện, trực tiếp thả ra Bàn Thạch Thủ Hộ. Đến bây giờ hắn còn cho rằng lúc nãy chỉ là một sự trùng hợp, thời điểm Lao Lạp xông lại, hắn thậm chí không có cảm giác được nguyên lực dao động, không phải là trùng hợp thì là cái gì?

Trên thực tế, nếu không phải là Lao Lạp hạ thủ lưu tình, lúc nãy ít nhất Tạp Phổ Lạp cũng bị đụng gãy mười mấy cái xương sườn

Không có người nào nói chuyện, đám người đông nghịt nhưng không gian yên lặng như tờ, có một số người đã nhìn ra một ít đầu mối. Chỉ dựa vào tốc độ Lao Lạp mới vừa thể hiện ra thậm chí đã vượt qua Phong hệ Cực Hạn võ sĩ, nhưng để cho bọn họ nghĩ không ra chính là cho dù nhìn từ phương diện nào Lao Lạp cũng không giống như võ sĩ cao cấp. Vì thế vừa nghe được sẽ bắt đầu đánh lại, mọi người đều trợn to hai mắt không muốn bỏ qua một chi tiết nào.

Tạp Phổ Lạp tập trung tinh thần ngó chừng Lao Lạp, chỉ cần Lao Lạp di động, hắn sẽ lập tức buông thả Liệt Địa Kích.

Bóng người chợt lóe, Lao Lạp vẫn dựa theo một đường thẳng tắp xông về phía Tạp Phổ Lạp. Hắn quả thật thấy Lao Lạp di động, nhưng vấn đề là hắn không kịp làm ra phản ứng, khi Lao Lạp vọt tới trước mặt thì hắn còn chưa kịp đạp chân xuống mặt đất. Trước đó vốn là vì tạo ra điều kiện có lợi cho mình mới vẽ ra cái vòng tròn nhỏ hẹp này, nhưng đối mặt với Lao Lạp có tốc độ cực nhanh, vòng tròn này lại trở thành hoàn cảnh xấu không thể nghịch chuyển đối với hắn.

"Thình thịch" một tiếng, vẫn là góc độ, quỹ tích và vị trí y như lần trước. Mặc dù đã có màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ bảo vệ, nhưng Tạp Phổ Lạp không ngăn nổi xung lượng to lớn như thế, lại bị đụng bay ra xa.

Lần đầu tiên còn có thể nói là trùng hợp, nhưng lần thứ hai lại có kết quả giống nhau, sự thật đã không cần phải nói cũng biết rồi. Tiểu nha đầu trong mắt mọi người đúng là có thực lực đánh bại Tạp Phổ Lạp dễ dàng.

Dù thế nào đi nữa, Khoa Lỗ Tư cũng không thể nghĩ tới sẽ có kết quả như thế, lúc này sắc mặt hắn đen còn hơn cả đáy nồi. Tạp Phổ Lạp là chiến sĩ khá mạnh dưới tay hắn lại bị một cô nương đánh bại nhanh như thế, vấn đề mặt mũi tự nhiên thiệt thòi không nhỏ.

Địch Áo nhìn thoáng qua đám người ở chung quanh, khẽ cười nói: "Bây giờ các vị không còn dị nghị gì nữa chứ?"

Không có người nào nói chuyện, Tạp Phổ Lạp có lực chiến đấu không thấp, ngay cả Tạp Phổ Lạp cũng không đỡ nổi một chiêu. Cho dù đổi lại bọn họ đi tới cũng không thể có kết quả tốt, thị nữ đã biến thái như vậy, thực lực Địch Áo đã không cần phải suy đoán làm gì cho phí công.

Rồi bọn họ lại suy nghĩ đến sau này sẽ sóng vai chiến đấu với người này, Địch Áo đang muốn làm cho không khí hòa hoãn thì đột nhiên phát hiện Tạp Phổ Lạp nằm mãi trên mặt đất không động đây, hình như đã ngất đi thì phải? Không khỏi nghi ngờ nhìn thoáng qua Lao Lạp: "Ta đã nói không được đả thương hắn rồi mà?"

Lao Lạp làm ra khuôn mặt vô tội, lắc đầu nói: "Ta… không có … toàn lực."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.