Thần Điển

Chương 534: Quyết chiến



Thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn đối phương nhất định không thể nào sử dụng Không Gian Nhược Thủy và Chân Không kết giới nữa. Đây mới là nguyên nhân Địch Áo yên tâm để cho Lao Lạp tiếp tục xuất thủ, hiện tại ưu thế duy nhất bên phía Địch Áo chính là lực công kích siêu cường của Lao Lạp. Chỉ cần có thể chống đỡ đến lúc Địch Áo khôi phục một phần nguyên lực, chưa chắc không có hi vọng lật bàn.

Lao Lạp vỗ nhẹ đầu Miêu Tử, ý bảo nó ở lại bảo vệ Địch Áo. Sau đó liền xông ra ngoài nhanh như tia chớp, thân thể nhỏ bé hóa thành một đạo lưu quang màu trắng lao tới một gã Hỏa hệ Võ Tôn cách đó không xa.

Địch Áo xoay người mỉm cười nhìn về phía Phong hệ Võ Tôn của đối phương, Miêu Tử hạ thấp thân thể dưới chân Địch Áo, mở to mắt ngó chừng đối phương, hàm răng sáng loáng lộ ra ngoài tràn đầy dã tính, phía sau là cái đuôi dài nhẹ nhàng vung vẩy, phần đuôi trùy cuối cùng lấp lóe hàn mang rợn người.

Gã Phong hệ Võ Tôn không có làm ra động tác gì, nói thật ra là hắn không dám động. Địch Áo mới vừa cho thấy thực lực siêu cường của mình, chỉ riêng một mình Địch Áo là hắn đều chưa chắc ngăn cản được. Bây giờ cộng thêm Miêu Tử, hắn lại càng không có một chút hy vọng, cơ hồ tất cả thành viên trực thuộc quân đoàn Cuồng Mãng đều biết ở trong tiểu đội 16 phe đối thủ có một đầu yêu thú quỷ dị. Chẳng những tốc độ cực nhanh, hơn nữa công kích kịch liệt còn mang theo độc tố, chỉ cần bị đuôi trùy của Miêu Tử đánh trúng, cho dù chỉ là bị rách da cũng sẽ mất mạng trong khoảng thời gian ngắn.

Hắn không sợ chết nhưng không có nghĩa là hắn chủ động đi tìm chết, một mình một người đối phó tổ hợp Địch Áo và Miêu Tử. Mặc kệ nhìn từ phương diện nào cũng giống như thằng điên đâm đầu vào tường sắt thử độ cứng. Đồng bọn của hắn còn có bốn người, lấy bốn đánh hai, gã Phong hệ Võ Tôn tự an ủi bản thân, mình không phải là hèn yếu, mà là đang tránh khỏi hy sinh vô ích. Đợi đến lúc đồng bọn của mình giải quyết xong Khoa Lỗ Tư và Lao Lạp mới là thời cơ tốt nhất đối phó Địch Áo.

Gã Hỏa hệ Võ Tôn bên kia thấy Lao Lạp lao tới lập tức huy động ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ nghênh đón, bọn họ kiêng kỵ nhất chính là tổ hợp Lao Lạp và Miêu Tử. Giờ phút này Miêu Tử và Địch Áo cũng đứng ở phía xa, ở trong mắt bọn họ Lao Lạp vốn không có bất kỳ thủ đoạn phòng ngự nào hiển nhiên không còn đáng sợ như trước.

Trong quá trình chạy đi, Lao Lạp bỗng nhiên đột ngột ngừng lại, đánh một quyền xuống đất hất vô số cát đá lên trời ngăn cản Chân Hồng Chi Vũ đầy trời. Hỏa diễm nhất thời yếu bớt đi vài phần, cường giả Võ Tôn thả ra Chân Hồng Chi Vũ thế mà không thể cản nổi uy lực một quyền của Lao Lạp.

Từ lúc Lao Lạp dừng lại, tung một quyền xuống mặt đất, rồi tiếp tục vọt tới trước chỉ là trong thời gian nháy mắt. Nhìn qua tựa hồ rất đơn giản nhưng gã Hỏa hệ Võ Tôn lại sắc mặt đại biến. Hắn biết rõ đột ngột ngừng lại và tung quyền như thế cần phải có lực lượng kinh khủng tới cỡ nào. Ít nhất chính hắn làm không được, chỉ có điều hắn không có lựa chọn tránh lui, thời điểm lúc nãy đối mặt Địch Áo đã biểu hiện hèn yếu một lần, hắn không thể nào tha thứ chuyện tình như vậy phát sinh lần nữa.

Trọng yếu hơn nữa, hắn cho rằng mình đang có một ưu thế rất lớn, đó là nguyên lực chiến giáp. Lao Lạp chưa chắc đánh một kích là có thể phá vỡ đạo phòng ngự của nguyên lực chiến giáp. Nhưng hắn công kích chắc chắn sẽ tạo thành thương tổn rất lớn đối với Lao Lạp, ở trong suy nghĩ của hắn, Lao Lạp chỉ có phương thức phòng ngự duy nhất chính là dựa vào đầu yêu thú quỷ dị kia. Nhưng bây giờ Miêu Tử không có ở đây, chính là cơ hội tuyệt hảo giải quyết Lao Lạp.

Trên thực tế, ngay cả chính bản thân Lao Lạp cũng không rõ ràng năng lực phòng ngự của mình tốt xấu thế nào. Kể từ khi đi theo Địch Áo, ngoại trừ cái lần ở đầm lầy Hắc Ám ra, Lao Lạp căn bản rất ít khi xuất thủ, vì thế không có cơ hội kiểm nghiệm lực phòng ngự của mình.

Lấy thực lực Võ Tôn như Địch Áo, với tốc độ khi sử dụng Phong Dực thì hắn phải thả ra nguyên lực chiến giáp bảo hộ. Còn tốc độ Lao Lạp không thua kém Địch Áo bao nhiêu, thế mà nàng trước giờ vẫn dùng thân thể ngạnh kháng phong áp (sức gió) lại không hề hấn gì. Nếu không, nàng làm sao di chuyển tự nhiên, linh hoạt khi bị phong áp cường đại ảnh hưởng?

Ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ bị Lao Lạp dùng một quyền đánh tan, đối với một gã cường giả Võ Tôn không thể nghi ngờ là một chuyện rất mất mặt. Gã Hỏa hệ Võ Tôn tức giận hét lớn một tiếng, hai tay phóng ra hỏa diễm đỏ rực, hùng hổ ập xuống đầu Lao Lạp.

Mặc dù uy lực Viêm Long Kích không so được với Viêm Long Song Sát của Tái Nhân Hầu tước, nhưng muốn bình yên vô sự thừa nhận cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ít nhất ở trong mắt tên Hỏa hệ Võ Tôn kia Lao Lạp tuyệt đối không thể nào làm được.

Lao Lạp đang chạy với tốc độ nhanh bỗng nhiên ngã xuống, toàn bộ thân thể cơ hồ dán sát mặt đất, sau đó mủi chân dùng sức đạp một cái, cả người men theo mặt đất phóng thẳng tới trước. Thâm chí tốc độ còn nhanh hơn trước vài phần, hỏa trụ Viêm Long Kích vừa vặn cách mặt đất không đủ một thước, nhờ đó Lao Lạp nhẹ nhàng xuyên qua khe hở nhỏ nhoi này, nhiệt độ cực nóng phía trên khiến cho mái tóc Lao Lạp bắt đầu xoăn tít lại.

Gã Hỏa hệ Võ Tôn chưa bao giờ nhìn thấy phương thức di chuyển quỷ dị như thế, tâm tư càng thêm gấp gáp, vội vàng phất tay bày ra mấy đạo Ám Diễm giữa mình và Lao Lạp. Đồng thời khống chế ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ đan thành một tấm lưới lửa che chắn trước mặt. Nếu Lao Lạp đụng phải Ám Diễm thì tấm lưới lửa sẽ trở thành lá bùa đòi mạng.

Lao Lạp không biết đối phương bố trí trên không trung là thứ gì, nàng chỉ cảm thấy có nguy hiểm tồn tại trên đó. Nhưng Lao Lạp vẫn không có thay đổi phương hướng, nếu phong cách chiến đấu của Địch Áo là phiêu dật xuất thần, vậy thì Lao Lạp chính là cuồng dã, không có gì có thể ngăn cản nàng đi tới.

Lao Lạp giơ cánh tay che chắn khuôn mặt, hai cái quyền sáo tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Ngay khi Ám Diễm tiếp xúc với quyền sáo, quang mang trên đó bất chợt phát sáng chói mắt, luồng hỏa diễm màu đen kia trong nháy mắt bị trừ khử vô hình.

Con ngươi của gã Hỏa hệ Võ Tôn co rụt lại về một điểm, hắn không có hy vọng xa vời dùng Ám Diễm là có thể giải quyết Lao Lạp. Nhưng nàng biểu hiện quá đơn giản khiến cho trong lòng hắn sinh ra dự cảm bất thường, Hỏa hệ Võ Tôn liếc về phía nhóm đồng bọn đang chạy tới hỗ trợ, chỉ cần gắng gượng qua đợt công kích thứ nhất này, rất có thể bọn họ sẽ tạo thành trận thế giáp công Lao Lạp. Cho dù khi đó Lao Lạp không có bị mình phản kích giết chết, cũng tuyệt đối chạy không thoát hai gã cường giả Võ Tôn liên thủ công kích. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tấm lưới lửa như một bức tường nóng bỏng ập xuống đầu Lao Lạp, trong mắt gã Hỏa hệ Võ Tôn lóe ra sát ý rợn người. Hắn nắm bắt thời cơ xuất thủ tương đối chính xác, vào lúc này Lao Lạp chỉ còn cách hắn vài thước xa, trừ phi có năng lực tùy ý thay đổi phương hướng như Phong hệ võ sĩ mới có thể tránh thoát lưới lửa bao phủ.

Nhưng mà gã Hỏa hệ Võ Tôn đã bỏ qua một việc, đó là uy lực Chân Hồng Chi Vũ vốn không bằng Viêm Long Kích, tấm lưới lửa thoạt nhìn thanh thế rất lớn, nhưng thực tế lại làm cho uy lực càng thêm phân tán. Lao Lạp cảm ứng nguyên lực vô cùng nhạy cảm, căn bản là không có ý né tránh, mà cũng không cần thiết phải tránh. Nàng vẫn duy trì tư thế đó nhanh chóng lao tới lưới lửa.

Trong chốc lát, tấm lưới lửa bị Lao Lạp cứng rắn đục ra một lổ thủng, ánh lửa văng tán loạn ra bốn phía. Gã Hỏa hệ Võ Tôn biến sắc, lập tức lui gấp về sau, vốn dĩ tốc độ của hắn không thể đánh đồng với Lao Lạp, hiện tại một bên đang lao tới cực nhanh, phía bên kia mới bắt đầu di chuyển, hơn thua đã quá rõ ràng rồi. Hắn chỉ kịp lui hai bước đã nghe "thình thịch" một tiếng, cả người đã bị Lao Lạp tông trúng văng lên khỏi mặt đất.

Gã Hỏa hệ Võ Tôn có cảm giác hình như mình bị một con tê giác trưởng thành tông trúng vậy, trong lồng ngực khí huyết sôi trào, đau nhức không thể tả nổi. Nếu như không có nguyên lực chiến giáp phòng hộ, chỉ qua một đợt va chạm này hắn có thể đã vứt bỏ nửa cái mạng.

Lao Lạp công kích vẫn chưa có kết thúc, một bàn tay nàng cong lại như cái móc nắm chặc đầu vai gã Hỏa hệ Võ Tôn, một bàn tay khác nắm chặc thành quyền, không chút lưu tình đập thẳng xuống. Từ khi đánh bay đối phương đến lúc đối phương chưa kịp rơi xuống đất, Lao Lạp đã nện vào ngực gã Hỏa hệ Võ Tôn năm quyền liên tiếp, mỗi một quyền đều dốc hết toàn lực.

Gã Hỏa hệ Võ Tôn không có khả năng phản kháng. Nếu tính đơn thuần từ góc độ lực lượng, chênh lệch giữa hắn và Lao Lạp cách nhau quá xa, hắn theo bản năng đưa tay lên cố gắng ngăn cản quả đấm Lao Lạp, nhưng lại bị nện ngược trở lại. Mặc dù có nguyên lực chiến giáp cách trở, trên cánh tay vẫn truyền đến cảm giác đau đớn, dĩ nhiên, nếu so sánh với đau đớn chỗ ngực thì trình độ đau đớn này hoàn toàn không đáng kể. Nguyên lực chiến giáp đúng là có tác dụng phòng ngự, nhưng chỉ có thể chống đỡ thương tổn, không có cách nào trừ khử chấn động mãnh liệt như thế này.

Sau khi bị Lao Lạp luân phiên đánh mấy đòn nghiêm trọng, nguyên lực chiến giáp trên người hắn đã yếu ớt không còn thấy gì nữa, một dòng máu đỏ tươi từ trong miệng hắn phun ra ngoài. Vào giờ khắc này bởi vì hắn bị Lao Lạp đánh văng ra xa, cho nên khoảng cách giữa hắn và đồng bọn chạy tới cứu viện bị kéo ra một khúc. Về phần hai người còn lại đang bị Khoa Lỗ Tư quấn lấy. Nói cách khác, bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào lực lượng của chính mình..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.