Thần Điển

Chương 536: Biểu hiện của tình thương



Phát hiện Địch Áo lại có thể gia tốc lần thứ hai, gã Hỏa hệ Võ Tôn nhất thời sợ hãi hồn phi phách tán, nhưng hiện tại hắn đã không còn lựa chọn nào khác. Nếu bị Địch Áo tiến tới gần trong khoảng thời gian ngắn còn có thể dựa vào nguyên lực chiến giáp chống đỡ, nhưng Lao Lạp lại không giống bình thường, thảm trạng của gã đồng bọn lúc nãy là chứng minh rất tốt. Nguyên lực chiến giáp ở trước mặt Lao Lạp hoàn toàn vô dụng.

Trái tim gã Hỏa hệ Võ Tôn mạnh mẽ co rụt lại, vung tay thả ra Viêm Bạo và Hỏa Diễm Chấn Động liên tiếp. Đồng thời điều khiển ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ cuốn tới Lao Lạp, hắn thật sự là quá e ngại lực sát thương của Lao Lạp. Cho nên hoàn toàn bỏ qua Địch Áo, dĩ nhiên lực công kích của Phong hệ võ sĩ luôn luôn tính từ dưới đếm lên, từ góc độ bình thường thì sự lựa chọn của hắn là cực kỳ chính xác.

Nhưng khi Địch Áo đến gần, gã Hỏa hệ Võ Tôn bỗng nhiên phát hiện nguyên lực dao động trên người Địch Áo yếu ớt vô cùng, lúc này hắn mới tỉnh ngộ hình như mình đã phán đoán sai lầm. Nhưng mà mọi việc đã chậm, khoảng cách ở giữa hắn và Địch Áo chỉ còn lại năm thước, Địch Áo giơ tay lên bắn ra một đạo thanh mang nhắm tới hậu tâm gã Võ Tôn. Cùng lúc đó, nguyên lực chiến giáp trên người Địch Áo cũng biến mất không thấy gì nữa. Vào lúc này Địch Áo đã mất đi hết thảy lực lượng.

Gã Hỏa hệ Võ Tôn chỉ do dự chốc lát, sau đó khống chế ngọn lửa cuốn tới Lao Lạp, mặc dù căn cứ nguyên lực dao động trên người Địch Áo thì hắn có hi vọng một đòn đánh chết đối phương. Nhưng hắn không có ý định lấy mạng đổi mạng với Địch Áo, uy hiếp lớn nhất bây giờ chính là Lao Lạp chứ không phải là Địch Áo ở phía sau.

Về phần đạo Phong Nhận nho nhỏ do Địch Áo thả ra, hắn căn bản không đặt vào trong mắt. Huống chi ở khoảng cách gần như vậy, cho dù hắn muốn tránh cũng tránh không kịp.

Lôi Quang Phong Nhận dễ dàng xuyên phá nguyên lực chiến giáp phòng ngự, gã Hỏa hệ Võ Tôn trợn mắt nhìn tình huống đột ngột phát sinh. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài hiểu biết của hắn, cho dù hắn không muốn tin tưởng nhưng miệng vết thương truyền đến cảm tê dại đang nhắc nhở hắn vừa mới xảy ra chuyện gì.

Ngọn lửa đánh tới Lao Lạp mất đi chủ nhân khống chế nhất thời ảm đạm vô lực, ngoại trừ nhiệt độ cực nóng tản ra ngoài, lực sát thương đã không còn đáng kể nữa rồi. Bắt được cái này khe hở, thân hình Lao Lạp từ trong ngọn lửa lao ra, quyền sáo từ từ hiện lên rõ ràng trong mắt gã Hỏa hệ Võ Tôn. Sau đó nổ "ầm" một tiếng, gã Hỏa hệ Võ Tôn không tự chủ được ngã ngửa ra sau, từ cổ họng truyền đến thanh âm xương cốt nứt gãy nghe mà ớn lạnh.

Lao Lạp công kích một khi bắt đầu sẽ không kết thúc nhanh như vậy, tiếp theo là một quyền đập vào mặt gã Hỏa hệ Võ Tôn, lúc này hắn đã không thể nào giữ thân thể thăng bằng được nữa, lực đánh vào mãnh liệt chấn hắn văng ra ngoài xa lăn lông lốc trên mặt đất.

Trên chiến trường có rất nhiều người thấy được một màn khó thể quên được, Lao Lạp nhào tới trên người gã Hỏa hệ Võ Tôn, một quyền rồi lại một quyền đập phá đi xuống. Mãi cho đến khi cái đầu gã Hỏa hệ Võ Tôn hoàn toàn ngập vào trong lòng đất, cuối cùng từ dưới phát ra một tiếng "phịch" hình như có thứ gì đó bể tan.

Toàn bộ quá trình không có máu tươi văng khắp nơi, không có bí kỹ uy lực tuyệt luân, nhưng chính phương thức giết người cực kỳ nguyên thủy này làm cho tất cả mọi người cảm thấy rung động từ sâu tận nội tâm. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Có mấy võ sĩ nhãn lực tốt còn thấy quyền sáo trên tay Lao Lạp hình như dính cái thứ gì đó, nhưng bọn họ không dám nghĩ thêm đó là cái gì, chỉ lẳng lặng dời tầm mắt sang nơi khác.

Đây không phải là cường giả Võ Tôn thứ nhất chết trong tay ở Lao Lạp, nhưng không thể nghi ngờ chính là người bị giết làm cho người ta rung động tâm can nhất.

Sau khi xác nhận đối phương đã chết không thể chết hơn được nữa, Lao Lạp mới từ tốn đứng lên, nhìn về phía Địch Áo nở nụ cười sáng lạn.

Mặc dù nụ cười của Lao Lạp mang theo nét ngây thơ dễ mến, bản thân nàng cũng coi là mỹ nữ tiêu chuẩn. Theo lý thuyết một nữ tử như vậy cười lên sẽ làm cho người ta liên tưởng đến thanh xuân, ánh rạng đông ấm áp …v…v, nhưng cưới tình cảnh này, ở trong mắt các võ sĩ Nguyệt Ảnh đế quốc, nụ cười của Lao Lạp còn kinh khủng hơn cả ác ma đội mồ sống dậy.

Địch Áo không cười, chỉ đứng đó yên lặng nhìn Lao Lạp. Giờ phút này ngoại trừ bộ mặt Lao Lạp còn không tổn hao gì, trên người nàng đều có dấu vết bị lửa đốt, quần áo đã sớm rách mướp tơi tả, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua là có thể ngửi thấy mùi da thịt cháy khét, cộng thêm mái tóc xoăn tít không còn hình dáng gì nữa.

Liên tiếp đánh chết hai tên cường giả Võ Tôn, thứ Lao Lạp dựa vào chính là lực lượng vượt xa người thường, ngoài ra còn có quyết tâm từ trước đến nay chưa từng có. Chính là vì nàng có can đảm liều mạng, hoàn toàn ném sinh tử của mình ra ngoài suy nghĩ, cho nên hai tên đối thủ cường đại đã ngã xuống trước mặt nàng.

Chờ thật lâu không được Địch Áo khích lệ, Lao Lạp bất mãn cong miệng lên, có lẽ ở trong lòng của nàng, trên thân thể bị phỏng nhiều hơn nữa cũng không bằng Địch Áo tán thưởng một câu.

Địch Áo bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này vì sao cho tới bây giờ không biết thương tiếc bản thân vậy chứ? Thế nhưng Địch Áo buộc phải thừa nhận, Lao Lạp có trực giác chiến đấu là bẩm sinh, phương thức lựa chọn thời gian và vị trí xuất thủ đều rất tốt. Việc này nói thì dễ nhưng muốn chân chính làm được đã khó càng thêm khó.

Nếu Lao Lạp không thành công đánh chết đối phương, như vậy nằm dưới đất chỉ sợ là hai người bọn họ.

Địch Áo dời mắt nhìn tới Miêu Tử đang đuổi theo gã Phong hệ Võ Tôn. Mặc dù thời khắc nguy cấp nhất đã tới, nhưng thế cục bây giờ vẫn chưa có biến chuyển triệt để, bên đối phương vẫn còn ba tên cường giả Võ Tôn giữ vững chiến lực hoàn hảo. Còn bên mình ngoại trừ Khoa Lỗ Tư ra, Địch Áo không thể nào động thủ lần nữa trong một đoạn thời gian ngắn, lực chiến đấu của Lao Lạp hao tổn hơn phân nửa. Miêu Tử miễn cưỡng chống đỡ một tên Võ Tôn chốc lát, tống hợp lại bọn họ vẫn bị vây ở trong hoàn cảnh xấu.

Thật ra Miêu Tử tạo thành uy hiếp đối với gã Phong hệ Võ Tôn không lớn, đuôi trùy Miêu Tử mặc dù sắc bén, nhưng rất khó lòng trực tiếp đâm thủng nguyên lực chiến giáp phòng ngự. Chỉ có cùng phối hợp với Lao Lạp mới có khả năng phát huy lực chiến đấu của Miêu Tử lên đến mức tận cùng. Vấn đề là tâm tư gã Phong hệ Võ Tôn căn bản không có đặt ở trên người Miêu Tử, phần lớn lực chú ý đều dùng để chú ý Địch Áo và Lao Lạp. Cho nên mới bị Miêu Tử đuổi chạy tán loạn khắp nơi.

Hai gã đồng bọn chết thảm làm cho gã tinh thần Phong hệ Võ Tôn trở nên lạnh lẽo. Thực lực Địch Áo và Lao Lạp vượt xa khỏi dự tính của bọn hắn, kế hoạch lần này xem như đã thất bại hoàn toàn rồi.

Địch Áo quay đầu nhìn về phía Lao Lạp, mỉm cười nói: "Có mệt không?"

Lao Lạp lắc đầu lia lịa, nhưng thực tế thể lực của nàng đã tiêu hao gần hết rồi, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.

"Vậy thì tốt." Địch Áo nhìn gã Phong hệ Võ Tôn ở trên không trung, bình thản nói: "Cùng ta cùng nhau giết hắn."

Địch Áo dĩ nhiên sẽ không nghĩ là lấy trạng thái hiện tại của mình và Lao Lạp có thể vây giết một gã Phong hệ Võ Tôn. Đây chỉ là biểu lộ phong thái, nói với đối phương là bên mình vẫn còn dư lực xuất thủ.

Lao Lạp lại không có suy nghĩ nhiều như vậy, nếu Địch Áo đã nói như vậy thì nàng chỉ cần làm theo là tốt rồi.

Địch Áo nhẹ nhàng điểm chân xuống đất bay về phía trước, mặc dù bây giờ hắn không thể buông thả Phong Ưu Nhã một lần nào nữa, nhưng làm ra động tác biểu diễn thì chỉ cần vận dụng nguyên lực cực nhỏ không đáng kể. Chỉ là dòng xoáy nguyên lực vẫn còn rót nguyên lực vào trong Căn Luân thì tiêu hao trình độ này cũng có thể thừa nhận được.

Lao Lạp theo sát phía sau, ánh mắt khóa chặt tên Phong hệ Võ Tôn kia.

Miêu Tử thấy Địch Áo và Lao Lạp di động liền không truy đuổi đối phương nữa, mà bay thẳng lên cao chờ đợi cơ hội tốt nhất.

Sắc mặt gã Phong hệ Võ Tôn khó nhìn tới cực điểm, lấy thính lực của hắn hiển nhiên nghe được Địch Áo nói câu kia. Địch Áo biểu hiện càng hời hợt, hắn lại càng sinh ra cảm giác như bị độc xà theo dõi.

Sự thật vẫn còn tại đó, hai gã cường giả Võ Tôn cứ như vậy ngã xuống dưới quyền của Lao Lạp, còn bản thân hắn tính từ năng lực phòng ngự thậm chí còn không bằng hai gã đồng bạn kia nữa. Hắn trước giờ vẫn lấy tốc độ để kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt Địch Áo và Lao Lạp hiển nhiên không có bao nhiêu công dụng. Huống chi còn có Miêu Tử ở một bên nhìn chằm chằm vào, cuộc chiến này hắn không có nửa điểm phần thắng.

Mắt thấy Địch Áo và Lao Lạp lao đến chỗ mình, gã Phong hệ Võ Tôn chỉ do dự chốc lát rồi cho ra lựa chọn. Nếu thực lực địch nhân đã cường đại đến trình độ như vậy, tiếp tục lưu lại chỉ là tìm chết vô ích. Hắn không sợ tử vong, nhưng hy sinh vô nghĩa hiển nhiên không thể tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến trận chiến.

Gã Phong hệ Võ Tôn vẫy động quang dực màu xanh sau lưng lộn một vòng xông lên trời cao. Coi như là hắn có chút lương tâm, không có chạy trốn một mình, mà bay về phía Khoa Lỗ Tư.

Vốn là Khoa Lỗ Tư nhìn thấy Địch Áo và Lao Lạp giải quyết hai tên cường giả Võ Tôn, trong lòng tràn đầy hưng phấn chuẩn bị quấn lấy hai tên đối thủ trước mặt. Nhưng mà nhìn thấy Phong hệ Võ Tôn của đối phương lao đến đành phải lựa chọn tránh lui, hắn còn không có tự đại đến mức cho là mình có thể đối mặt ba đối thủ cùng cấp bậc Võ Tôn.

Hai gã đối thủ đánh với Khoa Lỗ Tư lâu như vậy đã bắt đầu lo lắng, mượn cơ hội này lập tức quay đầu bỏ chạy về phía quân trận bên mình.

Nguyệt Ảnh đế quốc vì đối phó tiểu đội 16 mà xuất động năm cường giả Võ Tôn, từ thực lực suy xét thì hoàn toàn có thể thắng tốt. Hơn nữa bọn họ chuẩn bị không chỉ có một bộ phương án, mục tiêu thứ nhất hiển nhiên là Lao Lạp, nhưng nếu Lao Lạp không đến cứu viện Địch Áo. Bọn họ sẽ tập trung hỏa lực giải quyết Địch Áo trước tiên, cũng có thể thay đổi mục tiêu thành Khoa Lỗ Tư. Hết thảy tùy theo tình thế mà định ra, chỉ cần thành công giết chết một trong ba người này, tinh thần tiểu đội 16 sẽ rớt xuống trầm trọng, còn lại hai người khẳng định không phải là đối thủ của bọn họ.

Nhưng mà bọn họ phán đoán chiến lực Địch Áo và Lao Lạp sai lầm, càng về sau bị Địch Áo và Lao Lạp hành động làm cho triệt để rung động. Thật ra chỉ cần có một người quay đầu lại công kích Địch Áo sẽ lập tức biết rõ Địch Áo chỉ là cung giương hết cỡ, hoàn toàn không còn bao nhiêu sức lực, nhưng cuối cùng không có một người nào dám lấy mạng mình ra đánh cược.

Khoa Lỗ Tư tiếc nuối tiến lên chào hỏi: "Đáng tiếc là để cho bọn hắn chạy mất rồi."

Địch Áo cười khổ nói: "Có kết quả như bây giờ đã không tệ rồi. Nếu như bọn hắn không chạy, người chết chính là chúng ta."

Khoa Lỗ Tư nghe thế liền biến sắc, lúc này mới nhận ra nguyên lực dao động trên người Địch Áo đã yếu ớt tới cực điểm, vì thế sợ hãi giật mình ngây người ra tại chỗ. Địch Áo dùng trạng thái như vậy dọa lùi gã Phong hệ Võ Tôn? Trong lúc nhất thời Khoa Lỗ Tư không biết nên nói gì cho tốt, Địch Áo làm vậy tương đương với dùng mạng của mình đánh cuộc, may là Địch Áo đã may mắn thắng cược.

Thấy người bên mình chẳng những không cho địch quân đánh lén thành công, mà còn đánh chết hai gã cường giả Võ Tôn. Các võ sĩ tiểu đội 16 nhất thời tinh thần đại chấn, hùng hổ lao lên chém giết võ sĩ Nguyệt Ảnh đế quốc liên tiếp bại lui.

Ba người kia mới vừa chạy về quân trận liền chạm mặt hai tròng mắt lạnh như băng. Trong quân trận có hàng trăm hàng ngàn võ sĩ, nhưng người này chỉ tùy tùy tiện tiện đứng ở nơi đó vẫn vô cùng nổi bật.

Ba gã Võ Tôn nhất thời mặt xám như tro tàn, tất cả đồng loạt quỳ xuống, cúi thấp đầu, không dám nói một câu.

"Một đám phế vật." Người nọ lạnh lùng nói.

"Thuộc hạ vô năng." Trên trán ba người rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, bọn họ rất rõ ràng bây giờ dù có giải thích, kết quả của bọn họ sẽ càng thêm hỏng bét.

"Vô năng? Các ngươi tự dát vàng trên mặt mình à?" Người nọ chê cười một tiếng: "Có phải các người muốn nói là thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, cho nên mới biến thành tình huống này?"

Mấy người giật mình, chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không phải vì thực lực Địch Áo và Lao Lạp mạnh siêu cấp, hai người đồng bọn làm sao bị giết chết?

"Mở to cặp mắt chó của các ngươi nhìn cho kỹ, nếu cái tên Phong hệ tiểu tử bên kia còn dư lực, hắn có thể cho các ngươi chạy trốn về đây dễ dàng như vậy sao?" Người nọ cũng lười nhìn mấy tên thủ hạ đang quỳ dưới đất, quay đầu nói với một người trung niên đứng ở sau lưng: "Đi giết hai tên kia, sau đó lập tức trở về gặp ta."

Người trung niên sắc mặt xám xịt, nhìn qua tựa hồ là người chìm vào tửu sắc quá độ. Nhưng đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía tạo thành tương phản mãnh liệt với khuôn mặt của hắn. Vừa nghe người nọ ra lệnh, người trung niên không nói một lời, thân hình trong nháy mắt biến mất, đồng thời nguyên lực bắt đầu bộc phát mạnh mẽ.

Một người võ sĩ khác nhíu mày nói: "Đại nhân, hình như chuyện này vượt ra khỏi ý nguyện ban đầu của chúng ta."

Người đầu lĩnh thở dài: "Ta dĩ nhiên biết, nhưng tuyệt đối không thể để cho hai tên kia sống sót trở về. Nếu không sẽ tạo thành đả kích tinh thần quân sĩ quá lớn."

Những người khác mặc nhiên không nói, muốn phá vỡ hàng rào phòng thủ của Liệt Diễm quân đoàn nhất định phải đánh sụp tiểu đội 16. Nhưng tập hợp năm gã Võ Tôn, dưới tình huống đánh lén vẫn bị thất thủ, thậm chí còn tổn thất hai Võ Tôn. Đối phương chỉ có ba cường giả Võ Tôn lại an toàn vô sự, kết quả này hiển nhiên đả kích sĩ khí không hề nhỏ.

Còn vận dụng Thánh giả đi kết thúc tính mạng Địch Áo và Lao Lạp cũng là hành động bất đắc dĩ. Song phương lúc này vẫn đang ẩn núp nhóm võ sĩ cao cấp, phương nào bộc lộ ra trước tất nhiên sex lâm vào cục diện bị động.

Dĩ nhiên là tình huống sử dụng Thánh giả làm mồi không phải là chưa từng xuất hiện, nhưng điều kiện tiên quyết là có thể thừa nhận được tổn thất ngoài ý muốn. Dưới tình huống bình thường sẽ không có ai ngu xuẩn đưa ra quyết định như vậy.

Giờ phút này Địch Áo và Lao Lạp dẫn Miêu Tử bắt đầu rút lui về hậu phương, tiểu đội 16 đã giải trừ nguy cơ. Địch Áo cũng hoàn thành nhiệm vụ, chuyện kế tiếp tự nhiên do người khác xử lý.

Tốc độ Địch Áo di chuyển không nhanh, bởi vì hắn đi mau không nổi. Nhưng vừa đi được vài chục bước, hắn liền cảm giác một cỗ nguyên lực dao động kinh khủng từ trong quân trận Nguyệt Ảnh đế quốc truyền ra, Địch Áo theo bản năng quay đầu lại muốn nhìn xem là chuyện gì.

Lao Lạp phản ứng còn trực tiếp hơn cả Địch Áo, sắc mặt nhất thời trắng bệch, không kịp nói một câu, trực tiếp nắm lấy đai lưng Địch Áo, một tay khác ôm Miêu Tử. Lao Lạp và Miêu Tử tâm ý tương thông, trong nháy mắt triển khai hai cánh dùng tốc độ nhanh nhất lao thẳng về phía quân trận bên mình.

Trong cùng một lúc, thân ảnh Á Nhĩ Duy Tư cũng biến mất, theo sát phía sau chính là Cổ Lạp Gia Tư. Những người khác không thể nào so sánh với tốc độ cùng bọn họ, nhưng tất cả mọi người đều nhanh chóng lao về phía chiến trường.

Thi Lạc Tư há miệng kinh hãi, lúc này mới kịp nhớ ra một chuyện. Thì ra trong những người này, hắn không thể chỉ huy một người nào hết. Một gã võ sĩ ở sau lưng Thi Lạc Tư thấp giọng nói: "Đại nhân, chúng ta nên…"

"Nên cái gì?" Thi Lạc Tư tức giận trợn mắt nhìn gã võ sĩ: "Phái mấy người đi cứu viện tiểu đội 16, mang Khoa Lỗ Tư trở về đây."

Gã võ sĩ lĩnh mệnh lui xuống, Thi Lạc Tư nhíu mày, do dự một hồi mới móc ra một ống tròn màu bạc từ trong lòng ngực. Hắn sở dĩ do dự là vì tín hiệu này phát ra cũng có nghĩa chiến tranh bắt đầu thăng cấp.

Thi Lạc Tư không phải là người lo lắng dài dòng, nhưng sự tình trọng đại chung quy vẫn phải tùy theo kế hoạch mà làm. Hành động nhắm mắt liều mạng xông lên chỉ có thanh niên nhiệt huyết mới có thể làm được. Vấn đề là không biết đám người Cổ Lạp Gia Tư tự nhiên nổi cơn điên cùng lúc xuất thủ.

Mãi cho đến lúc này hắn mới nhận ra bên đối diện có Thánh giả thả ra nguyên lực. Trái tim Thi Lạc Tư lập tức ngừng đập một nhịp, căn bản không còn kịp tiến hành bố trí kế hoạch, vì thế bây giờ hắn có thể đứng nhìn. Trước khi rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, hắn không bao giờ để lộ lá bài tẩy trong tay ra ngoài ánh sáng.

Tốc độ Miêu Tử phi hành rất nhanh, nhưng tốc độ một vị Phong hệ Thánh giả vượt xa dự tính của bọn họ. Miêu Tử, Địch Áo và Lao Lạp mới vừa bay được hơn trăm thước đã nhận thấy phía sau truyền đến tiếng xé gió chói tai. Địch Áo quay đầu nhìn lại, con ngươi chợt co rút lại còn một điểm, đập vào mắt hắn là một đạo Phong Nhận đường kính dài hơn ba thước, đang bắn tới bọn họ nhanh như chớp.

Nếu như chỉ là một đạo Phong Nhận khổng lồ, Địch Áo vẫn chưa khẩn trương như thế, mấu chốt là ở phía sau Phong Nhận còn có một thân ảnh màu xanh phá không bay tới, tốc độ thậm chí nhanh hơn Phong Nhận một đường. Trước kia Địch Áo chỉ biết là tốc độ Phong hệ Thánh giả khẳng định nhanh hơn mình rất nhiều, nhưng cụ thể tới trình độ nào thì không có khái niệm rõ ràng.

Bây giờ có chỗ đối chiếu, Địch Áo mới chính thức cảm nhận được Thánh giả đáng sợ tới mức nào, nhưng bây giờ hắn đã không còn bất kỳ biện pháp nào để tránh né đối phương công kích. Cho dù tránh thoát đạo Phong Nhận này cũng không thể tránh khỏi đối phương truy kích. Huống chi chạy tới trước mặt bọn họ chỉ sợ không phải là Phong Nhận, mà là cái tên Thánh giả kia.

Địch Áo đưa tay ôm Lao Lạp vào trong ngực, nhỏ giọng nói bên tai Lao Lạp: "Bảo Miêu Tử nhanh lên."

Lao Lạp vô cùng nhạy cảm với nguyên lực dao động, vào lúc này mặt mày đã tái mét sợ hãi lắm rồi. Bởi vì nàng quá khẩn trương nên không phát hiện ra mục đích Địch Áo đang ôm lấy mình, chỉ vội vã thúc giục Miêu Tử bay đi nhanh hơn.

Nhưng tốc độ Miêu Tử mau hơn nữa cũng không đọ nổi tốc độ Phong Nhận phi hành, lại càng thua kém tốc độ một vị Thánh giả. Mắt thấy đạo Phong Nhận khổng lồ kia còn cách mấy người bọn họ chừng chục thước, lúc này Lao Lạp mới tỉnh ngộ tại sao Địch Áo bỗng nhiên ôm mình vào trong ngực. Nàng khẩn trương muốn xoay người đổi vị trí với Địch Áo, nhưng ngay lúc này lực lượng Lao Lạp đã còn bao nhiêu, lại đang ở giữa không trung nên không thể dùng hết sức lực. Trong lúc nhất thời loay hoay mãi cũng không được như ý, vì thế lòng nàng gấp đến độ nước mắt chảy tràn ra ngoài.

Địch Áo khẽ mỉm cười, hắn biết rằng dựa vào thân thể máu thịt căn bản không ngăn cản nổi một vị Thánh giả công kích. Nhưng ít ra hắn sẽ không để cho Lao Lạp chết ở trước mặt mình.

Ngay khi thân ảnh màu xanh kia sắp tiếp cận mấy người Địch Áo, bỗng nhiên lộn một vòng cùng thật lớn phóng thẳng lên trời. Cùng lúc đó một cây trường thương quấn đầy băng vải đột ngột xuất hiện ở sau lưng Địch Áo, mục tiêu của mũi thương chính là đạo Phong Nhận khổng lồ kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.