Đến cấp độ như Dĩ Tát thì bí kỹ giam cầm rất khó lòng khóa chặt thân hình của hắn, trừ phi là buông thả ở khoảng cách rất gần. Nhưng thân là Phong hệ Thánh giả, những người khác muốn tiếp cận hắn đâu có dễ dàng. Vấn đề là Dĩ Tát vốn không nghĩ tới Miêu Tử lại có thể thả ra bí kỹ giam cầm. Nếu không hắn tình nguyện mạo hiểm bị Á Nhĩ Duy Tư đuổi theo chứ không bao giờ để cho Miêu Tử đến gần mình. Dù sao bị Á Nhĩ Duy Tư đuổi theo hắn vẫn có thể liều mạng bị thương rồi kéo giãn khoảng cách với đối phương.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã chậm, Dĩ Tát nhìn chằm chằm Miêu Tử quay cuồng trên không trung, oán hận không thể đánh chết con yêu thú đáng ghét này thành tro bụi.
Màn hào quang hộ thân bị đánh nát nên Miêu Tử bị tổn thương, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn. Miêu Tử hoàn thành hai lần tiến hóa nên năng lực kháng đòn đã được đề cao rất lớn, nếu như lúc trước Dĩ Tát chỉ đánh một quyền này là có thể cướp đi tính mạng Miêu Tử. Còn bây giờ chỉ làm cho nó chấn động nội tạng một chút mà thôi.
Dĩ Tát rống giận một tiếng, vô số Phong Nhận sắc bén lấy thân thể hắn làm trung tâm bắn tán loạn ra bốn phía. Đứng từ xa nhìn lại hắn y như là con nhím nổi điên cuồng phóng gai nhọn trên người. Trong chớp mắt vòng ánh sáng Miêu Tử dùng để giam cầm Dĩ Tát đã bị đâm thủng lổ chỗ rồi hoàn toàn tiêu tán.
Nhưng nhiệm vụ của Miêu Tử đã hoàn thành, dừng lại chốc lát thôi cũng đủ để thay đổi vận mệnh Dĩ Tát.
Dĩ Tát mới vừa tránh thoát vòng ánh sáng giam cầm còn chưa kịp khởi động thân hình, Xà Thương của Á Nhĩ Duy Tư đã ập đến. Vào lúc này Địch Áo và Lao Lạp còn cách Dĩ Tát một quãng, về phần Mạc Lâm còn đứng xa hơn nữa.
Ánh mắt Dĩ Tát chợt lóe thu hết tình hình hiện tại vào trong mắt, hắn biết rõ nếu mình không thể trước tiên thoát khỏi Á Nhĩ Duy Tư dây dưa rất có thể sẽ phải nằm lại vĩnh viễn ở nơi này rồi. Vừa nghĩ tới đây, Dĩ Tát không dám ôm tâm lý khinh thường như trước, Phong Nhận quanh người hiện lên lần nữa rồi điên cuồng bắn về phía Á Nhĩ Duy Tư. Đồng thời còn tung ra một quyền ngăn cản mũi thương nhọn hoắc kia.
Dưới tình huống bình thường Thánh giả sẽ không dễ dàng vận dụng lĩnh vực để công kích đối thủ, trừ phi tình thế nguy cấp hoặc là bảo đảm một chiêu tất sát. Á Nhĩ Duy Tư cũng hiểu Dĩ Tát muốn liều mạng rồi, Xà Thương trong tay tăng lực thêm vài phần đâm thẳng vào quả đấm của Dĩ Tát phát ra tiếng nổ ầm ầm. Trong lúc nhất thời nguyên lực loạn lưu bay ra khắp nơi, cùng lúc đó một đạo gió lốc từ trên người Á Nhĩ Duy Tư hiện ra đón đỡ vô số Phong Nhận bắn về phía mình. Lại là một trận nổ mạnh liên tiếp, hai người cùng nhau hừ lạnh lùi về sau mấy bước, hiển nhiên bọn họ đều chịu thiệt thòi trong lần va chạm này.
Dĩ Tát vốn không có hy vọng đánh lui Á Nhĩ Duy Tư quá dễ dàng, vào lúc này lập lại chiêu cũ dựa vào lực phản chấn xoay người chạy lui. Thế nhưng không đợi Dĩ Tát thối lui ra xa đã cảm giác cổ tay mình căng thẳng, Dĩ Tát vừa nhìn xuống liền thấy miếng vải mỏng manh vốn bao bọc Xà Thương đang quấn chặt cổ tay mình.
Dĩ Tát nhất thời kinh hãi thất sắc, cánh tay bị băng vải quấn phất mạnh về phía Á Nhĩ Duy Tư thả ra Chân Không kết giới. Đồng thời một cánh tay khác xếp lại thành đao chém xuống miếng băng vải kia.
Á Nhĩ Duy Tư không tránh không né để mặc cho Chân Không kết giới bao phủ mình lại, Xà Thương ẩn hiện khí xanh bắn ra một luồng thanh mang bắn thẳng vào cổ họng Dĩ Tát.
Đầu tiên là Miêu Tử, sau là Á Nhĩ Duy Tư, Dĩ Tát đã bị trì hoãn hai lần. Rốt cuộc Địch Áo đuổi kịp phất tay thả ra một đạo Phong Nhận, nhưng đến lúc Phong Nhận rời tay thì Địch Áo mới giật mình phát hiện mình đã mất đi dòng xoáy nguyên lực. Vì thế đạo Phong Nhận kia hiển nhiên không có lôi điện kèm theo. Địch Áo vội vàng xông tới Dĩ Tát cố gắng chặt đứt đường lui của hắn.
Dĩ Tát đã không còn rảnh tay ngăn cản Địch Áo nữa, mặc dù thành công chặt đứt băng vải nhưng Á Nhĩ Duy Tư tung ra một kích toàn lực khiến hắn vô cùng bối rối. Lực lượng lĩnh vực không thể nào vận dụng liên tục, Dĩ Tát bất đắc dĩ đành phải bắt chéo tay trước cổ họng đón đỡ công kích của Á Nhĩ Duy Tư.
Mặc dù đều là Thánh khí nhưng một chiêu này là Á Nhĩ Duy Tư sử dụng toàn lực. Dĩ Tát trong lúc vội vàng ngăn cản hiển nhiên không thể so sánh nổi. Sau một tiếng nổ ầm vang, phía trên quyền sáo của Dĩ Tát đã xuất hiện vết rách, cũng may quyền sáo này là Thánh khí nên tạm thời thừa nhận nổi lực lượng đánh vào. Nếu không chỉ với một kích toàn lực này cũng khiến cho Dĩ Tát phế bỏ một tay.
Dĩ Tát không còn dư thời gian để đau lòng quyền sáo trân quý của mình, đón đỡ xong một chiêu kia vội vàng lui gấp về phía sau. Ngay lúc này Lao Lạp đã kịp thời chạy tới, dậm chân xuống đất phóng thẳng về phía Dĩ Tát.
Lúc nãy Lao chạy đi bằng chân thì Dĩ Tát còn không có cảm giác gì lạ, một võ sĩ không biết bay lượn cho dù tốc độ mau đến mức nào cũng không thể tạo thành uy hiếp gì cho hắn. Nhưng vào lúc Lao Lạp nhảy lên không trung, quanh thân tản mát ra khí thế sắc bén bảo kiếm ra khỏi vỏ làm cho trong lòng Dĩ Tát sinh ra một tia nguy hiểm.
Dĩ Tát hơi phân thần một lát, Địch Áo đã chạy ra phía sau hắn, luồng sáng màu trắng bốc lên tựa như liệt diễm ngàn độ. Đạo Phong Nhận lúc trước không có thể tạo thành ảnh hưởng cho Dĩ Tát, Địch Áo dĩ nhiên sẽ không tái phạm sai lầm đồng dạng. Nhưng Địch Áo vừa mới hoàn thành tiến hóa căn bản không có thời gian thử nghiệm mình có được năng lực gì mới. Do dự chốc lát, Địch Áo thả ra Bạo Phong sát trận, bí kỹ này đẳng cấp không cao nhưng phạm vi bao phủ khá lớn, lực công kích cũng mạnh hơn Phong Nhận rất nhiều. Ở tình hình hiện tại dùng để đối phó Dĩ Tát xem như phù hợp.
Dĩ Tát không dám trì hoãn nữa, Á Nhĩ Duy Tư có thể tránh thoát Chân Không kết giới trói buộc rất nhanh, bây giờ mỗi một giây thời gian đối với Dĩ Tát đều cực kỳ quý giá. Bởi vì khí thế Lao Lạp vọt tới quá kinh người nên Dĩ Tát tự nhiên chuyển hướng đột phá ở chỗ Địch Áo. Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân khác là nếu như có thể nhất cử bắt giữ Địch Áo, Dĩ Tát sẽ có thể giữ vững cục diện ngang bằng một lần nữa. Dĩ Tát biết rất rõ Địch Áo có địa vị như thế nào trong lòng Lan Bác Tư Bản, lần đó đại thanh tẩy chính là một minh chứng chính xác và rõ ràng nhất. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Nói đơn giản là Dĩ Tát vẫn chưa từ bỏ ý định, vị trí Địch Áo cũng có vấn đề rất lớn. Chỉ cần xuất thủ với Địch Áo sẽ có một chút thời gian trống để tìm cách bắt giữ.
Xét đến cùng Dĩ Tát vẫn không thèm đặt Địch Áo vào trong mắt, Địch Uy vận dụng lĩnh vực phòng thủ không thể nói rõ cái gì cả. Bây giờ nghĩ lại có lẽ Địch Uy chỉ tùy tiện tìm một cái cớ mà thôi, dù sao Địch Uy có sử dụng lĩnh vực hay không ngoại trừ chính hắn thì không ai biết được. Đối với cái tên điên Địch Uy, Dĩ Tát đã không xem xét theo cách bình thường rồi. Cho dù Địch Uy có vỗ ngực bảo đảm thì Dĩ Tát cũng không thể nào tin tưởng, một thanh niên tháng trước còn là Võ Tôn, rồi một tháng sau đã có thực lực uy hiếp Thánh giả?
"Lừa quỷ đi." Dĩ Tát âm thầm cười lạnh ở trong lòng, thân hình chợt lóe vọt tới trước mặt Địch Áo tung ra một quyền.
Nhìn quả đấm Dĩ Tát từ từ lớn lên, nói Địch Áo không khẩn trương đó là giả dối. Đây là lần đầu tiên Địch Áo mặt đối mặt đối kháng một vị Thánh giả, hơn nữa còn không có cách nào tránh né, ngạnh kháng Dĩ Tát công kích là một vấn đề rất nguy hiểm. Phong hệ võ sĩ dựa vào tốc độ để sinh tồn giờ phút này hoàn toàn không thể phát huy tác dụng, bởi vì Địch Áo phải tranh thủ thời gian cho những người khác.
Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tâm tư nhưng tai nạn lâm đầu Địch Áo vẫn không nhịn được hồi hộp trong lòng, hai vươn tay ra tụ tập nguyên lực vào chung một chỗ, sau đó dần dần tạo thành một tấm Phong Thuẫn vô hình. Bạo Phong sát trận cũng có thể chống đỡ địch quân công kích, nhưng đối với Thánh giả như Dĩ Tát hiển nhiên không có nửa điểm tác dụng. Phong Thuẫn cộng thêm nguyên lực chiến giáp chính là phương thức phòng ngự tốt nhất mà Địch Áo có thể nghĩ đến.
Dĩ Tát quả đấm dễ dàng xuyên thấu qua Bạo Phong sát trận, lúc này Phong Thuẫn chỉ mới vừa thành hình. Địch Áo giật mình một cái, điên cuồng vận chuyển nguyên lực trong cơ thể vào trong Phong Thuẫn. Hắn không ngờ rằng khi mình dốc toàn lực đưa nguyên lực vào Phong Thuẫn thì lực lượng màu trắng sáng nơi trái tim cũng theo đó tràn vào. Sau một chốc, một đạo quang mang chói mắt từ trong tay Địch Áo bỗng nhiên nở rộ.
Dĩ Tát bị luồng sáng bao phủ chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trước người Địch Áo hiện ra một tấm chắn ánh sáng lưu chuyển chói lòa, chẳng lẽ là Thánh khí? Dĩ Tát hơi kinh ngạc nhưng vẫn tiếp tục đánh xuống. Thánh khí cũng phải nhìn ai sử dụng, không có thực lực tương ứng thì cái gọi là Thánh khí cũng không khác gì sắt vụn.
"Thình thịch" một tiếng vang thật lớn, không nằm ngoài Dĩ Tát phán đoán, tấm chắn sáng chói kia chỉ vừa va chạm liền xuất hiện vô số vết nứt, bởi vì không chịu nổi lực lượng Dĩ Tát đánh vào nhanh chóng nổ tung ầm ầm rồi hỏng mất, hóa thành vô số lưu quang bắn ra khắp nơi.