Thần Điển

Chương 568: Thư từ phương xa



Thỉnh thoảng có một, hai người cảnh giác tương đối cao, không đợi Địch Áo và Lao Lạp hiện thân đã chuẩn bị thoát khỏi chiến trường, nhưng mà bọn họ chạy không được bao xa đã thấy Miêu Tử từ trên cao hạ xuống cắt đứt đường lui của mình. Ngay cả Dĩ Đạt cũng bị Miêu Tử cản lại huống chi là cường giả Võ Tôn, muốn trì hoãn một đoạn thời gian căn bản không tốn bao nhiêu sức lực. Thậm chí gặp phải một ít Võ Tôn thực lực kém, Miêu Tử có thể trực tiếp đánh giết.

Tổ hợp một người một thú này quả thực đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi. Cơ hồ trở thành ác ma trong mắt đối thủ rồi, bọn họ xuất hiện ở nơi nào là nơi đó biến thành một mảnh gió tanh mưa máu.

Nhưng Địch Áo không dám xâm nhập quá sâu vào hàng ngũ địch nhân, như vậy rất có thể khiến cho Thánh giả của đối phương chú ý, sợ rằng không kịp đào thoát mất mạng oan uổng. Mặc dù mấy người Á Nhĩ Duy Tư bảo vệ rất tốt, không có khả năng xảy ra vấn đề, nhưng cẩn thận đề phòng vẫn tốt hơn. Địch Áo biết thực lực mình và Thánh giả vẫn còn chênh lệch rất lớn, điển hình là so sánh với Dĩ Đạt và Địch Uy. Dĩ Đạt còn dễ nói, ít nhất Địch Áo dốc toàn lực thả ra công kích có thể tạo ra hiệu quả nhất định. Nhưng thực lực Địch Uy chính là một ngọn núi cao trong mắt, hắn ngưng tụ tất cả lực lượng phát động một kích mạnh nhất cũng chỉ ép đối phương vận dụng lĩnh vực mà thôi. Đối với Địch Uy khích lệ một câu trước khi rời đi, Địch Áo nghĩ thế nào vẫn cảm thấy giống như là châm chọc hơn.

Nhưng mà Địch Áo quên mất một việc, Địch Uy và Dĩ Đạt đều là Thánh giả cao cấp. Địch Uy là người sắp bước vào cảnh giới Thần Vũ Giả, cường giả như vậy Địch Áo đang ở cấp bậc Võ Tôn đỉnh phong làm sao rung chuyển nổi. Đổi lại bất kỳ Võ Tôn bình thường nào sợ rằng đánh cả ngày cũng không phá được nguyên lực chiến giáp của Địch Uy, đừng nói đến việc ép cho Địch Uy vận dụng lĩnh vực.

Ở trên gò núi, Địch Áo ngồi dưới một gốc cây, Lao Lạp tựa lưng vào tảng đá bên cạnh y như ngày thường.

Thỉnh thoảng nàng sẽ nghiêng người tựa vào vai Địch Áo hưởng thụ cảm giác ấm áp. Địch Áo đã quen động tác mập mờ như thế này rồi, cũng không cảm thấy có gì khác thường. Coi như là Tác Phỉ Á ở chỗ này, tối đa là thở dài bất lực mà thôi. Tính cách Lao Lạp dựa vào Địch Áo quá lớn, ngay cả chiến sĩ bình thường cũng thấy nhưng không ai lên tiếng trách móc, so sánh với công lao bọn họ tạo ra thì mấy chuyện này xem như nhỏ nhặt, có thể trực tiếp bỏ qua rồi.

Mà đoạn thời gian này chính là thời gian Miêu Tử nhàm chán nhất, bởi vì Lao Lạp tuyệt đối không chơi đùa với Miêu Tử nữa, hoàn toàn không thèm nhìn ánh mắt ai oán ghen tỵ của Miêu Tử. Kết quả là Miêu Tử quá rảnh rổi, hết ưỡng bụng phơi nắng thì nằm lăn ra đó ngủ cho giết thời gian.

"Lao Lạp, ta phát hiện ngươi vẫn không thích nói chuyện như trước." Địch Áo nhỏ giọng nói, ánh mắt vẫn chậm rãi đảo qua chiến trường tìm kiếm địa phương cần trợ giúp.

Lao Lạp bĩu môi nói: "Ngươi muốn ta nói gì?"

"Cái này…" Địch Áo đúng là nhức đầu với Lao Lạp: "Không phải là ta muốn ngươi nói gì, mà là ngươi muốn nói thì cứ tùy tiện tâm sự gì cũng được."

"Ta cảm thấy bây giờ rất tốt." Lao Lạp yên lặng cạ cạ người vào sát hơn một tý, mặc dù chỉ hoạt động biên độ cực kỳ nhỏ bé nhưng Lao Lạp cũng ra vẻ hài lòng lắm rồi, hai mắt khẽ híp lại bắt đầu mơ màng.

"Được rồi." Địch Áo thở dài, hoàn toàn bị Lao Lạp đánh bại: "Ngươi đã cảm thấy tốt thì xem như ta chưa nói gì."

Trên chiến trường, Duy Mai Nhĩ đang dẫn hai gã đồng bạn nhanh chóng xuyên qua khe hở giữa đám người đông nghịt, ánh mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt nữ tử cách đó không xa tìm kiếm cơ hội xuất thủ thích hợp.

Duy Mai Nhĩ đi ra chiến trường hơn một tháng rồi, trong khoảng thời gian này cường giả Võ Tôn chết ở trong tay Duy Mai Nhĩ ít nhất cũng có mười mấy người. Trong số những người chịu trách nhiệm ám sát, tiểu tổ Duy Mai Nhĩ luôn đạt được thành tích tốt nhất.

Đây là chuyện rất bình thường, ít nhất Duy Mai Nhĩ tự cho là như vậy, thân là một gã Võ Tôn cao cấp, thậm chí là có hi vọng trong vòng mười năm đột phá hàng rào ngăn cản tấn thăng lên Thánh giả. Chỉ cần Thánh giả đối phương không tham chiến, ở trên chiến trường này, Duy Mai Nhĩ chính là tồn tại vô địch.

Nhìn cường giả Võ Tôn lộ vẻ hoảng sợ khi thấy mình, trong lòng Duy Mai Nhĩ xem như thỏa mãn hư vinh rất cao, còn có cảm giác gì tốt đẹp hơn dẫm nát cường giả cùng giai ở dưới chân mình chứ? Nhất là khi thấy vòi máu đỏ phun lên, chứng kiến tính mạng đối thủ từ từ trôi qua trong tay mình, tâm tình Duy Mai Nhĩ cực kỳ vui sướng.

Thế nhưng mấy ngày gần đây tâm tình Duy Mai Nhĩ bị phá hư sạch sẽ, bởi vì phe đối diện đột nhiên xuất hiện một tổ hợp thoáng cái áp đảo danh tiếng của hắn gầy dựng bấy lâu nay. Hơn nữa khiến cho Duy Mai Nhĩ không thể nhẫn nhịn được chính là chiến sĩ bên mình còn gọi tổ hợp kia là cơn ác mộng vĩnh viễn. Duy Mai Nhĩ luôn luôn tự cho địa vị mình rất cao, điều này hiển nhiên là một loại nhục nhã đánh sâu vào tâm thức hắn.

Duy Mai Nhĩ còn nghe nói tổ hợp kia mấy tháng trước đã bắt đầu tàn sát bừa bãi ở trên chiến trường, sau đó không biết nguyên nhân gì đột nhiên biến mất một thời gian ngắn, lần này đột nhiên xuất hiện vẫn nhấc lên một cơn mưa máu vô cùng kinh khủng.

Duy Mai Nhĩ không nhịn được cười lạnh ở trong lòng, cơn ác mộng? Nếu như đối phương là cơn ác mộng vậy thì bản thân mình chính là điểm chung kết của cơn ác mộng kia. Duy Mai Nhĩ rất mong đợi có thể giao thủ với địch nhân như thế, đánh chết những đối thủ thực lực thua kém mình quá xa đã không thể làm cho Duy Mai Nhĩ hứng thú nữa.

Duy Mai Nhĩ từng thấy qua Địch Áo và Lao Lạp xuất thủ, nhưng chờ hắn vọt tới phụ cận Địch Áo và Lao Lạp đã sớm đánh chết mục tiêu rồi thành công chạy thoát rồi. Duy Mai Nhĩ bắt buộc phải thừa nhận thực lực Địch Áo và Lao Lạp rất mạnh, nhận định này dựa vào từ khả năng kết thúc trận đấu và chạy trốn tốc độ. Nhưng địch nhân như thế đã kích khởi lòng háo thắng của Duy Mai Nhĩ.

Chỉ có kẻ địch mạnh cỡ này mới có tư cách trở thành đối thủ của mình, xem như Duy Mai Nhĩ đánh giá tổ hợp Địch Áo và Lao Lạp đã cao lắm rồi.

Duy Mai Nhĩ vẫn cố gắng tìm cách giao thủ với Địch Áo và Lao Lạp, nhưng thủy chung vẫn không có nắm bắt được một cơ hội. Bởi vì cho tới bây giờ Địch Áo và Lao Lạp không hề tham chiến, vừa đánh chết Võ Tôn đối phương sẽ lập tức rút lui về quân trận phe mình. Duy Mai Nhĩ còn không có tự đại đến mức cho là mình có thể xâm nhập trận địa địch nhân rồi nhất cử đánh chết tổ hợp kia.

Nhưng Duy Mai Nhĩ cũng có biện pháp của riêng mình, các ngươi đã không chính diện chiến đấu với ta, vậy thì ép các ngươi đi ra ngoài là được. Gần đây Duy Mai Nhĩ thường xuyên triển khai hành động, tận lực ám sát cường giả Võ Tôn của địch quân, Duy Mai Nhĩ tin rằng sớm muộn gì đối phương sẽ không chịu nổi tổn thất, chủ động nhảy ra tìm mình gây phiền toái.

Trên gò núi nhỏ, Địch Áo đang yên lặng cảm thụ nguyên lực trong cơ thể, bây giờ Địch Áo đã không cần sử dụng mảnh vỡ tinh thần để tu luyện. Cho dù là mảnh vỡ tinh thần cực phẩm cũng không thể phát huy bao nhiêu tác dụng đối với Địch Áo. Chỉ đơn thuần dựa vào bản thân hấp thu nguyên lực ở bên ngoài đã đến trình độ khổng lồ hơn xa mảnh vỡ tinh thần rồi.

Cái Luân thứ năm trong cơ thể đã hóa thành một màu thuần trắng, nhìn qua không khác gì Tứ Luân kia. Địch Áo từng hỏi thăm Á Nhĩ Duy Tư được biết đây là điềm báo chuẩn bị đột phá, nhưng thời gian bao lâu thì Á Nhĩ Duy Tư cũng không thể nói chính xác. Có lẽ là một ngày cũng có thể là một năm, chuyện này trước giờ vốn không có hạn định nào cả.

Nhưng Địch Áo đã có dự cảm bản thân mình cách ngày đột phá không xa, thiếu sót chỉ là một cơ hội mà thôi.

Một gã võ sĩ bỗng nhiên đi lên gò núi, thấy Địch Áo và Lao Lạp ngồi chung một chỗ. Gã võ sĩ hơi do dự một lát rồi đi tới nhẹ giọng nói: "Địch Áo đại nhân, ngài có thư."

Địch Áo quay đầu nhận lấy thư tín từ trong tay gã võ sĩ, cười cười nói: "Cực khổ ngươi rồi."

Lao Lạp hiếu kỳ quay đầu lại gần gần hỏi: "Thư ai ?"

Động tác này làm cho tư thế hai người càng thêm mập mờ, hai khuôn mặt cơ hồ dán sát vào nhau. Địch Áo không nhận ra nhưng gã võ sĩ kia không lại dừng lại nơi này chút nào, lặng yên không một tiếng động rút lui đi xuống núi. Không có ai thấy được trên mặt Lao Lạp chợt đỏ ửng rồi biến mất.

"Mở ra xem là biết." Địch Áo tiện tay mở bức thư ra, sau khi đọc nhanh qua một lần không khỏi mỉm cười vui vẻ: "Xem ra ta nhạc phụ đại nhân đúng là có mối tình thắm thiết nha!"

Thì ra là phụ thân của Tác Phỉ Á, Đường Ân Bá tước hồi âm nói là sau khi xử lý tốt tình hình trong lãnh địa sẽ lên đường chạy tới đây. Cuối thư còn nhắc tới hiện trạng bây giờ ở Phỉ Tể công quốc, Tái Nhân Hầu tước đúng là có bản lãnh cai quản lãnh địa tuyệt vời. Tình hình trong Phỉ Tể công quốc lúc này đã ngay ngắn rõ ràng. Hơn nữa Đường Ân còn tích góp được một số lớn tài phú sử dụng cho những vấn đề dân sinh rất tốt, tạo ra một mảnh đất vô cùng yên bình. Tái Nhân Hầu tước cố ý nhắc tới mình sẽ không chiếm Phỉ Tể công quốc làm của riêng ý tứ, để cho Địch Áo cứ việc yên tâm.

Thật ra lấy tầm mắt Địch Áo bây giờ đã không còn xem Phỉ Tể công quốc vào trong mắt rồi. Đối với Địch Áo trọng yếu nhất là thái độ của Tái Nhân Hầu tước, xem ra lúc ban đầu bản thân hắn không có nhìn lầm người.

Phong thư khá dày, hiển nhiên không chỉ có một bức thư. Địch Áo mở ra theo thứ tự thì thấy ngoài Tái Nhân Hầu tước thì Nhã Duy Đạt viện trưởng cũng có gửi thư. Tái Nhân Hầu tước tỏ vẻ hy vọng có thể tham gia cuộc chiến này, nhưng nhất thời nửa khắc tìm không ra người thích hợp quản lý công quốc. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn không thể nào sắp xếp được công việc, Nhã Duy Đạt viện trưởng cầu chúc Địch Áo giành được thắng lợi, chỉ có điều không có ý tứ tham chiến. Địch Áo đã sớm dự liệu được tình huống như thế, đoán chừng Tái Nhân Hầu tước giải thích chỉ là một cái cớ mà thôi, trừ phi vạn bất đắc dĩ làm gì có ai nguyện ý rời khỏi địa bàn của mình đi tới tham dự vào một cuộc chiến xa lạ chứ?

Từ trên thư là có thể nhìn ra quan hệ giữa Nhã Duy Đạt viện trưởng và Địch Áo đã gần hơn một chút, còn Tái Nhân Hầu tước lại giống như thuộc hạ Địch Áo.

"Đi thôi." Địch Áo đứng lên mang theo Lao Lạp đi tới chiến trường, dự định cấp cho Tác Phỉ Á một vui mừng bất ngờ. Hai người vừa di động, Miêu Tử liền bật dậy y như lò xo, hấp tấp chạy theo phía sau hai người, rốt cuộc nó không cần tiếp tục phơi nắng nhàm chán nữa.

Lúc này Tác Phỉ Á mới vừa thả ra một bức tường băng chia cắt võ sĩ Nguyệt Ảnh đế quốc thành hai mảnh, tách nhóm phía trước rời xa đồng bọn ở sau lưng. Rồi lập tức có mười mấy võ sĩ xông tới buông thả các loại bí kỹ như mưa rơi, mấy gã võ sĩ xui xẻo biến thành đống thịt nát trong nháy mắt. Tác Phỉ Á đảo mắt qua phát hiện bên trái có mấy chiến sĩ phe mình bị vây công, đỡ trái hở phải có vẻ không ngăn cản nổi địch nhân tấn công rồi. Tác Phỉ Á liền vung tay phóng ra một luồng sương mù dày đặc bao phủ phương viên mười mấy thước vào trong, thừa dịp tầm mắt đối phương bị ngăn trở, mấy chiến sĩ bị vây công lập tức lui xuống.

Các võ sĩ Nguyệt Ảnh đế quốc dùng bí kỹ xua tan Băng Vụ, mới thò đầu ra đã thấy Tác Phỉ Á thả ra Băng Tinh Phong Bạo nhất thời tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía. Các võ sĩ Nguyệt Ảnh đế quốc vội vàng lui về sau, đây là do Tác Phỉ Á lo lắng ngộ thương phe mình nên cố ý rút nhỏ Băng Tinh Phong Bạo phạm vi, nếu không có ít nhất một nửa số người sẽ biến thành thi thể lạnh băng.

Ở giữa chiến trường hỗn loạn một mảnh kiểu này, Thủy hệ võ sĩ tiêu hao hơn xa võ sĩ các hệ khác. Bởi vì Thủy hệ võ sĩ không chỉ chịu trách nhiệm công kích, mà còn phải hỗ trợ phòng thủ cho đồng bạn phe mình. Hầu như từ lúc đi ra chiến trường Tác Phỉ Á chưa ngừng buông thả bí kỹ lần nào.

Bên đối thủ vừa phát khởi thế công lần đầu, trên trán Tác Phỉ Á đã hiện ra một tầng mồ hôi hột nhưng vẫn cắn răng kiên trì. Cho dù nàng chỉ thư giãn chốc lát cũng có thể khiến cho vài tính mạng mất đi.

"Tác Phỉ Á, có muốn nghỉ ngơi chút không?" Một nữ võ sĩ khác từ phía trên chiến tuyến lùi xuống hỏi.

Khi nữ võ sĩ tên Lộ Tây quan tâm lo lắng cho Tác Phỉ Á, nàng là một Hỏa hệ Võ Tôn được đưa vào làm trợ thủ cho Tác Phỉ Á. Chỉ hỏi một câu rồi lập tức xông lên tấn công gã Địa hệ Võ Tôn bên kia, cho đến bây giờ song phương không có ai chiếm được một chút tiện nghi.

"Không cần." Tác Phỉ Á lắc đầu, giơ tay phóng ra mấy đạo Băng Trùy, mỗi một đạo Băng Trùy đều xuyên qua khe hở chiến sĩ bên mình lọt vào quân trận bên Nguyệt Ảnh đế quốc.

Trong đám người xao động một trận, bên kia xuất động gã Hỏa hệ Võ Tôn và Địa hệ Võ Tôn nhắm phương hướng Tác Phỉ Á lao đến. Lộ Tây vốn muốn tiếp tục khuyên giải, nhưng thấy tình hình như vậy biết là không còn cách nào khác, đành phải sánh vai Tác Phỉ Á chạy lên nghênh đón. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Duy Mai Nhĩ núp trong nhóm võ sĩ chợt di động thân hình, bắt đầu lặng yên áp sát chiến trường. Thật ra lấy tốc độ của hắn cho dù trực tiếp xông qua cũng có khả năng đánh chết đối thủ, nhưng Duy Mai Nhĩ cảm thấy làm như vậy quá thô bạo, hoàn toàn không phù hợp với phong cách linh động của Phong hệ võ sĩ.

Ngoài ra Duy Mai Nhĩ rất thích nhìn thấy cảnh tượng địch nhân khiếp sợ và tuyệt vọng khi hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.

Tác Phỉ Á đánh với đội ngũ kia đã hai ngày, song phương đều e ngại và không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Thế lực ngang nhau vì thế biến thành tiêu hao chiến, bây giờ khảo nghiệm chính là ý chí của song phương. Nhưng lần này hai gã Võ Tôn của đối phương bỗng dưng tấn công mãnh liệt hơn trước nhiều, hình như là định đánh một trận cho xong luôn vậy.

Chỉ cần trải qua một lần xung kích này thì chiến đấu sẽ trở lại trạng thái giằng co, đây là kết quả tốt nhất rồi. Tác Phỉ Á không có hy vọng có thể đánh chết hai gã Võ Tôn của đối phương, từ trên chỉnh thể thực lực bên Tác Phỉ Á vẫn thua kém chút ít. Nếu đổi thành võ sĩ hệ khác rất khó lòng kiên trì cho đến bây giờ.

Tác Phỉ Á lại dựng đứng mấy bức tường băng ở trước mặt, nếu như đối phương không có ý định lãng phí nguyên lực đánh nát tường băng, vậy thì chỉ có thể chạy vòng qua tường băng. Mặc dù tường băng không thể nào tạo thành thương tổn cho đối phương nhưng vẫn có tác dụng trì hoãn đối phương xung phong, vận khí tốt còn có thể kịp thời bố trí đội hình vây công. Ưu thế trên chiến trường không bao giờ đột ngột hiện ra, mà phải từ từ tích lũy từng chút một.

Dưới tình huống bình thường Tác Phỉ Á làm thế sẽ có hiệu quả nhất định, các võ sĩ cùng giai chiến đấu quan tâm nhất chính là vấn đề nguyên lực, đặc biệt là ở trong hoàn cảnh phức tạp thế này, nhiều thêm một phần nguyên lực sẽ có thêm một tia hi vọng sống sót. Nhưng mà Tác Phỉ Á không ngờ là đối phương thậm chí không hề do dự, hai người liên thủ phá nát tường băng Tác Phỉ Á vừa dựng lên, sau đó cắm đầu lao thẳng tắp tới. Các chiến sĩ che chắn phía trước Tác Phỉ Á và Lộ Tây không thể ngăn cản hai gã Cường giả Võ Tôn xung kích, tất cả đồng loạt la thảm bị đụng văng ra ngoài.

"Ngu ngốc." Duy Mai Nhĩ lẫn trong đám người tức giận mắng một tiếng. Trước khi chuẩn bị hành động ám sát, hắn đã phát ra tín hiệu cho hai gã Võ Tôn này, bảo đối phương phối hợp tốt với mình, nhưng Duy Mai Nhĩ đâu có nghĩ đến hai người này lại lỗ mãng như vậy, cử động không hợp lẽ thường rất dễ dàng khiến cho đối thủ cảnh giác. Duy Mai Nhĩ không thể ẩn dấu thân hình được nữa, vội vàng phất tay mang theo hai gã đồng bạn chạy ra khỏi đám đông. Nếu để cho hai nữ nhân kia lui về quân trận thì cực kỳ phiền toái.

Lộ Tây chỉ là lính mới vừa ra chiến trường không được mấy bữa, kinh nghiệm chiến đấu hiển nhiên rất ít, nhìn thấy hai gã Võ Tôn bên đối phương lãng phí nguyên vào mấy bức tường băng không nhịn được vui mừng trong lòng, tiến lên trước một bước định buông thả Chân Hồng Chi Vũ ngăn chặn đối phương.

Ánh mắt Tác Phỉ Á tập trung ở trước tiền tuyến, nhìn thấy bộ dạng hai gã Võ Tôn của địch quân đang vô cùng hưng phấn liền vươn tay kéo Lộ Tây lùi lại: "Đi !"

Nếu đối phương không tiếc tiêu hao nguyên lực cũng phải đánh nát tường băng, như vậy có nghĩa là bọn họ nắm chắc tất thắng rồi. Nhưng song phương giao chiến lâu như vậy vẫn luôn giữ vững thực lực ngang nhau, không có bên nào chiếm cứ thượng phong tuyệt đối. Sự tình khác thường tất có nguy hiểm, cho nên Tác Phỉ Á lựa chọn trước tiên rút lui.

Lộ Tây kinh ngạc không hiểu tại sao Tác Phỉ Á lại có hành động như vậy, mặc dù chỉ trải qua dừng lại ngắn ngủi rồi Lộ Tây cũng lựa chọn tin tưởng Tác Phỉ Á phán đoán. Nhưng ở trên chiến trườn, mỗi một giây chần chờ đều có thể thay đổi tình hình chiến đấu.

Tốc độ Duy Mai Nhĩ quá nhanh, cho dù Tác Phỉ Á đã có lựa chọn chính xác nhưng vẫn không thể thành công lui về trong quân trận bên mình. Các võ sĩ Sư Tâm đế quốc bốn phía vội vàng hô hoán đánh về phía Duy Mai Nhĩ hành động, ám sát diễn ra trong quãng thời gian dài như vậy, chiến sĩ song phương đã có kinh nghiệm đối phó rồi. Bởi vì mục tiêu ám sát đều là tiểu đội trưởng, cho nên việc các chiến sĩ cần làm chính là tận lực trì hoãn thích khách, cho dù giao ra tính mạng của mình cũng phải làm cho bằng được.

Trước khi Duy Mai Nhĩ lao ra đã dự liệu sẽ xuất hiện cục diện này, dù sao hai tên kia hành động cực kỳ ngu ngốc làm cho thời cơ Duy Mai Nhĩ phát động không tốt lắm.

Một trận gió lốc mãnh liệt từ quanh người Duy Mai Nhĩ hiện lên, tiện đà nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía, nơi nào bị gió lốc cuốn tới là tất cả võ sĩ Sư Tâm đế quốc lảo đảo lui về phía sau, thực lực kém chút ít thậm chí bị cuốn lên không trung.

Hai gã đồng bọn của Duy Mai Nhĩ cũng lao đến, cộng thêm hai tên Võ Tôn đang đứng gần đó, Tác Phỉ Á và Lộ Tây bị vây ở cục diện hai đánh năm, cuộc chiến này không cần phải suy đoán kết quả nữa.

Trên mặt Lộ Tây hiện ra thần sắc bối rối, ánh mắt sợ hãi nhìn sang Tác Phỉ Á. Còn Tác Phỉ Á thì hít sâu một hơi, kẻ địch mạnh lại càng khiến cho Tác Phỉ Á bình tĩnh hơn nhiều, hai tay liên tục vung lên thả ra Băng Vụ, Băng Tường, đồng thời còn dùng đến khí lạnh đông cứng toàn bộ mặt đất gần đó.

Đây chính là những việc Tác Phỉ Á có thể làm, tận sức trì hoãn thời gian để viện quân chạy đến hỗ trợ. Mặc dù Tác Phỉ Á biết trong một đoạn thời gian ngắn viện quân không thể nào chạy tới kịp, nhưng nàng vẫn phải thử một lần, bó tay chờ chết không phải là tính cách của Tác Phỉ Á.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.