Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 17



Võ Tu Văn và Dương Quá chuyên tâm theo Tiểu Long Nữ học võ trong Cổ Mộ, mặc dù lúc trước hai người đã từng được Tôn bà bà dạy qua, nhưng dù sao Tôn bà bà cũng không phải là đệ tử chính thức của phái Cổ Mộ, cho nên học được cũng không nhiều. Hiện tại những gì Tiểu Long Nữ dạy đều tinh túy của phái Cổ Mộ, ban ngày hai người luyện tập võ công, buổi tối thì kết hợp với giường băng luyện nội công tâm pháp, chẳng mấy chốc võ công tiến bộ rất nhanh. Mà Võ Tu Văn cũng vui mừng khi phát hiện nội công trì trệ bấy lâu nay của mình đã được giường băng đả thông mà bắt đầu tăng lên, mỗi tối nằm ngủ trên giường cũng chầm rãi thích ứng, không còn khó chịu như lúc mới bắt đầu.

Đương nhiên lúc này vẫn phát sinh một sự kiện, khi Võ Tu Văn và Dương Quá được Tiểu Long Nữ dạy tới ngày thứ ba, mọi người vừa dùng xong bữa chiều, ngoài Cổ Mộ liền truyền tới một âm thanh.

“Môn hạ đệ tử Toàn Chân giáo, Doãn Chí Bình, xin cầu kiến Long cô nương!” Giọng Doãn Chí Bình vang lên ba lần, hiển nhiên là đã được rót nội công vào.

Đôi mi thanh tú của Tiểu Long Nữ nhíu lại, đứng lên đi ra ngoài, Võ Tu Văn, Dương Quá và Tôn bà bà đi theo phía sau, xuyên qua cánh rừng, đi đến bãi đất trống. Doãn Chí Bình đứng ở phía trước, phía sau là sáu bảy đạo nhân khác đang đỡ Triệu Chí Kính. Cảnh tượng có phần quen thuộc làm cho Võ Tu Văn có chút buồn cười, Dương Quá thì lại xì cười ra tiếng.

Y như lúc trước, mặt Triệu Chí Kính sưng phù như cái đầu heo, ngày đó tuy gã đã dùng tay áo che chắn, nhưng vẫn bị ong độc chích được mấy chỗ, hơn nữa do hắn chột dạ, nên sau khi trở về giáo cũng không dám lộ chuyện ra ngoài, đến khi mọi người phát hiện đã là ba ngày sau, Khâu Xử Cơ và đám người trong giáo hỏi nguyên nhân, gã cũng không dám kể chi tiết, nhưng đám người Khâu Xử Cơ từ trong lời nói mập mờ cũng có thể đoán ra được vài phần. Cảm thấy không còn mặt mũi nào đi xin thuốc giải, nên chỉ phân phó Doãn Chí Bình đến đây.

Lúc này, dưới ánh trăng nhàn nhạt, Tiểu Long Nữ mặc một bộ quần áo thuần trắng, tóc dài bồng bềnh, phối hợp với dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn mang theo khí chất lạnh lùng. Chúng đạo nhân đứng đối diện nhất thời đều ngây người nhìn nàng. Võ Tu Văn nhìn thoáng qua Doãn Chí Bình đang sững sờ, với ánh mắt dại ra kia, thở dài một hơi. Kỳ thật, bộ dạng Doãn Chí Bình cũng coi như trắng trẻo, võ công cũng xem như tốt, chỉ có điều đáng tiếc là tâm chí không đủ kiên định, trong nguyên tác, hắn yêu Tiểu Long Nữ (cũng không biết là có yêu thật hay không, hay chỉ nhìn trúng dung mạo của nàng), sau đó lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà cưỡng bức Tiểu Long Nữ, dẫn đến lần đầu chia lìa của Dương Quá và Tiểu Long Nữ. Không biết chịu trách nhiệm, là một tiểu nhân đê tiện. Dĩ nhiên lúc này còn chưa xảy ra những sự tình kia, Doãn Chí Bình vẫn là đệ tử chân truyền của Toàn Chân giáo, một đệ tử trẻ tuổi xuất sắc, tương lai vô cùng tốt đẹp!

“Chuyện gì?” Tiểu Long Nữ lạnh lùng liếc nhìn chúng đạo nhân, đôi mắt trong vắt như hồ nước vào mùa thu, lạnh như băng, mọi người không khỏi từ trong sững sờ mà giật mình tỉnh lại.

“Thỉnh Long cô nương ban cho giải dược.” Doãn Chí Bình cúi người xuống làm động tác cúi chào, sau đó ngẩng dậy nói.

Tiểu Long Nữ lạnh lùng chuyển đường nhìn sang Triệu Chí Kính, nhìn khuôn mặt sưng vù của gã, trên mặt cũng không có biểu hiện gì. Ở phía sau, Dương Quá lớn tiếng nói: “Cô cô, đừng cho gã.”

Võ Tu Văn giữ chặt tay hắn, lắc đầu. Dương Quá khiêu khích nhìn Triệu Chí Kính, rồi mới cúi đầu nhìn Võ Tu Văn. Bên kia, Triệu Chí Kính nhìn thấy ánh mắt của Dương Quá, nhất thời trợn to mắt, trong lòng oán hận muốn chết. Tiểu Long Nữ nhìn thấy ánh mắt của gã, cau mày, không nói gì.

Tiểu Long Nữ nhìn thoáng qua Tôn bà bà, Tôn bà bà hiểu ý, lấy từ trong lòng ra một lọ mật đưa cho nàng, Tiểu Long Nữ ném về phía Doãn Chí Bình, lạnh lùng nói: “Đây là lần cuối cùng, hi vọng các vị về sau tự giải quyết cho tốt!” Nàng xoay người về mộ, ba người còn lại cũng theo sau.

“Đa tạ Long cô nương ban thuốc!” Phía sau truyền đến âm thanh của Doãn Chí Bình.

Khi tiến vào Cổ Mộ, Dương Quá xoay người lại, ánh mắt đối diện ánh mắt Triệu Chí Kính, tràn đầy khinh thường cười cười, hắn vươn tay, giơ ngón giữa lên. Triệu Chí Kính nhìn mà giận sôi máu, muốn đứng lên lại vô lực ngã xuống. Dương Quá mấp máy miệng, không tiếng động phun ra một chữ, trong mắt phát ra sát ý mãnh liệt, làm cho Triệu Chí Kính trong nháy mắt cảm thấy lạnh xương sống.

Chết…

Trong nháy mắt đó, Dương Quá không còn giữ dáng vẻ vui đùa như ở trước mặt Võ Tu Văn, nhưng khi xoay người sang chỗ khác, hắn lại trở lại là một thiếu niên trong mắt chỉ có Võ Tu Văn.

Nhìn thiếu niên bên cạnh có phần gầy yếu, trong mắt Dương Quá hiện lên sự cưng chiều. Kỳ thật, hắn cũng không biết vì sao mình lại thích thiếu niên này, từ lúc mới bắt đầu chỉ là có chút ấn tượng tốt, rồi dần dần để ý đến y, khi hắn nhận ra, thì trong lòng đã bị người này chiếm lấy, không một lý do. Từ nhỏ, cuộc sống của hắn không tốt, nên hắn luôn quan niệm, thích thì nhất định phải ra sức nắm giữ, thiên hạ không có chuyện cái bánh từ trên trời rớt xuống cho mình hưởng. Cho nên, cho dù là phải làm ra vẻ chững chạc, hắn cũng muốn giữ lấy người thiếu niên này vĩnh viễn ở bên mình. Vì người này, cái gì hắn cũng có thể làm, chỉ cần được ở bên cạnh y là được. Về phần những kẻ đã từng tổn thương Văn nhi, mặc kệ là qua bao lâu, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Ngày cứ dần trôi qua, số chim sẻ Dương Quá và Võ Tu Văn bắt được ngày càng nhiều, thạch thất cũng càng lúc càng lớn. Cuối cùng là ở trong đại sảnh bắt chim sẻ. Tâm pháp phái Cổ Mộ xác thực rất vi diệu, giường băng phụ trợ bọn họ luyện nội công rất nhiều, khoảng gần hai tháng, tám mươi mốt con chim sẻ đều bị hai người bắt giữ. Sau đó, địa điểm hai người luyện công cũng dời đến chỗ thông thoáng hơn, theo đó khó khăn cũng càng gia tăng.

Ngày tháng bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, tuy mỗi ngày Tiểu Long Nữ chỉ dạy bọn họ hai canh giờ, nhưng những thời gian khác. hai người đều rất nghiêm túc và kiên trì luyện tập, bởi vì biết thời gian có hạn, nên hai người đều chăm chỉ luyện tập, cho dù là Võ Tu Văn cũng không ngoại lệ. Lần đó, khi nhìn thấy Dương Quá ngã vào trong lòng mình, y đã bị chấn động rất sâu, y không muốn mình trở thành vật trói buộc của hắn, nơi này không phải xã hội đời trước của y. Đây là giang hồ, lúc nào cũng có thể xảy ra tranh đấu, y phải có sức mạnh để bảo vệ bản thân. Không ai có thể luôn nhất nhất có thể bảo hộ người khác, đây là đạo lý mà Võ Tu Văn luôn biết rõ. Hơn nữa, hiện tại có giường băng tương trợ, trước kia chỉ có thể đứng xa nhìn chứ không thể luyện, nhưng nay thì đã có thể rồi, trong lòng Võ Tu Văn luôn hiểu rõ chính mình phải cố gắng, quý trọng năm năm này.

Dương Quá thực buồn bực không thôi, từ khi tiến vào Cổ Mộ, hắn và Văn nhi đều rất cố gắng luyện công, có đôi khi cả ngày trời đều không nói với nhau câu nào, buổi tối cũng không thể ôm Văn nhi ngủ như trước, cuộc sống bây giờ giống như, trừ bỏ luyện công ra đều không còn gì khác. Rốt cuộc đã bao nhiêu lâu rồi không ra ngoài Cổ Mộ, Dương Quá đã không còn nhớ rõ nữa…

Hôm nay, sau khi ăn cơm chiều xong, Dương Quá giữ Võ Tu Văn lại khi y đang chuẩn bị tới phòng luyện công, hắn nhìn y nói: “Văn nhi, đã lâu chúng ta không ra ngoài rồi, hôm nay ra ngoài chơi một chút đi.”

Võ Tu Văn nhìn Dương Quá vừa tủi thân vừa mang ánh mắt chờ mong nhìn mình, lúc này mới đột nhiên nhớ tới đúng là đã lâu không ra Cổ Mộ rồi, đồng ý gật đầu. Dương Quá cười thật tươi, vui vẻ dắt Võ Tu Văn chạy ra ngoài.

Đã lâu không tiếp xúc ánh sáng làm Võ Tu Văn nhất thời phải nhắm mắt lại, thích ứng thật lâu. Nhớ ngày đó khi mới bước vào Cổ Mộ, tiết trời vẫn đang là mùa xuân, vạn vật đâm chồi nảy lộc, hiện tại khắp nơi đều là sắc vàng óng ánh của mùa thu. Trên cây, cành lá bay bay trong gió, Dương Quá dắt Võ Tu Văn trở lại căn nhà tranh của mình, đã lâu không có người đến ở, nên khi bọn họ đẩy cửa ra, bên trong đều là tro bụi. Võ Tu Văn nhìn người bên cạnh cười nói: “Chúng ta tìm chỗ khác ngồi đi.”

Dương Quá cảm thấy sao cũng được, gật gật đầu, ở cách đó không xa tìm một chỗ có vẻ khô mát, bên trên phủ kín lá cây khô héo, Võ Tu Văn ngồi xuống, trời hôm nay thật đẹp, nắng không quá gắt. Dương Quá ngồi xuống, ôm eo Võ Tu Văn, đầu đặt lên vai y, nhìn xuống cái bóng hai người đang tựa vào nhau trên mặt đất, khóe miệng vẽ ra một nụ cười. Nhìn vành tai trắng noãn như ngọc gần ngay trước mắt, hắn nhịn không được mà đưa lưỡi liếm nhẹ.

Võ Tu Văn hơi co người lại, quay đầu trừng mắt nhìn Dương Quá, vành tai chậm rãi đỏ ửng, Dương Quá mê muội nhìn cảnh sắc xinh đẹp trước mắt, vươn tay ra từ từ sờ lên vành tai phấn nộn kia. Võ Tu Văn vụt một cái đứng dậy, đi về phía Cổ Mộ. Dương Quá lập tức từ trong không khí mê ly tỉnh táo lại, nhìn Võ Tu Văn đi phía trước. Cuống quýt đứng dậy, ở bên cạnh sốt ruột nói: “Văn nhi, ngươi… tức giận sao? Thực xin lỗi, là ta quá lỗ mãng, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Ngươi đừng tức giận nha, được không?”

Dương Quá thật cẩn thận quan sát, thấy Võ Tu Văn vẫn cúi đầu không để ý mình, hắn bối rối không biết làm như thế nào mới tốt. Cuối cùng đứng chặn ở trước người y, không cho Võ Tu Văn đi tiếp. Võ Tu Văn đưa tay đẩy hắn ra, lại bị hắn dùng tay bắt lấy, cả người đều bị ôm vào trong ngực. Dương Quá thật cẩn thận nâng mặt Võ Tu Văn lên, nhìn thấy mặt y đỏ ửng thì lắp bắp kinh hãi, kế tiếp chính là mừng như điên. Văn nhi, thì ra đã hiểu rồi sao?

Võ Tu Văn nhìn người nọ cười ngây ngốc, trên mặt hiện ra nụ cười nhẹ nói: “Đi thôi, nên trở về rồi.” Y nắm tay hắn, chậm rãi đi về Cổ Mộ, ánh mặt trời cuối ngày rọi lên hai người, in xuống mặt đất hai cái bóng thật dài, hai tay gắt gao nắm lấy nhau, không tách rời.

Trở lại Cổ Mộ, hai người lập tức tới giường băng trong thạch thất, hiện tại mỗi tối hai người đều tự giác ở trên giường băng tu luyện, trừ bỏ lần đầu tiên ở cùng bọn họ trong thạch thất ra, sau đó Tiểu Long Nữ cũng không tới đây nữa, dùng lời của nàng nói chính là, “Các ngươi có học hay không liên quan gì đến ta?”

Võ Tu Văn nằm ở trên giường băng, bắt đầu vận công, cảm giác được nội lực trong cơ thể bắt đầu di chuyển, y định thần, thật sự bắt đầu luyện tập. Còn Dương Quá ở bên cạnh vốn cũng nên bắt đầu vận công thì lại ngồi dậy nhìn người nằm ở kế bên, ánh mắt sớm đã  quen với bóng tối nên có thể dễ dàng nhìn thấy hai má trắng nõn như ngọc của thiếu niên kia, hàng mi dày như cánh quạt rũ xuống, che lại cặp mắt dịu dàng trong suốt kia. Dương Quá yên lặng nhìn người này, qua thật lâu sau mới nằm xuống, sau đó bắt đầu luyện tập nội công.

Sáng sớm hôm sau, Dương Quá mở to mắt, quay đầu sang nhìn Văn nhi vẫn đang ngủ say, hắn cảm giác thế giới này thật sự tốt đẹp, hết thảy mọi thứ đều tràn đầy hi vọng. Lại một ngày mới, và Văn nhi vẫn ở bên cạnh mình, tâm tình hôm nay của Dương Quá rất tốt, hắn bò ngồi dậy, múc chậu nước tự mình rửa mặt, rồi sau đó chuẩn bị nước rửa mặt cho Võ Tu Văn, một lần nữa trở về bên cạnh Võ Tu Văn, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của y đang an tường ngủ, hắn chỉ cảm thấy làm thế nào cũng nhìn không đủ.

Tuy rằng thực luyến tiếc, nhưng vẫn phải gọi y dậy. Dương Quá dùng khăn mặt thấm nước, vắt hai lần rồi cầm nó cẩn thận lau mặt giúp Võ Tu Văn. Khi khăn lạnh tiếp xúc với làn da, Võ Tu Văn liền giật nảy mình tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy Dương Quá đang cầm khăn, theo phản xạ cười cười với hắn, ngoan ngoãn ngồi yên để hắn lau mặt. Điều này cũng không có gì kỳ quái, mấy ngày nay y cũng đã quen với việc này rồi, mỗi lần Dương Quá thức sớm hơn y, là sau đó sẽ bắt đầu giúp y lau mặt, ngày đầu tiên còn có chút ngượng ngùng, nhưng mỗi lần y nói ra thì Dương Quá chỉ cười, hôm sau vẫn tiếp tục làm như vậy. Dần dần, Võ Tu Văn cũng quen với việc này, hơn nữa… Được người khác cưng chiều, cảm giác thật sự rất tốt…

Hôm nay, hai người như thường lệ đi vào phòng luyện công, nhìn thấy Tiểu Long Nữ đã ở đó, cùng mở miệng kêu một tiếng “Cô cô”.

Tiểu Long Nữ gật đầu, mặt vẫn không chút thay đổi. Lại nói, đến đây đã lâu nhưng trừ bỏ thời điểm luyện công và lúc ăn cơm có thể nhìn thấy Tiểu Long Nữ ra, những thời gian khác Võ Tu Văn và Dương Quá đều không gặp được nàng huống chi là nói chuyện. Bất quá Võ Tu Văn cũng biết bản tính nàng không xấu, đó chỉ là do thói quen mà thôi.

“Các ngươi đã học gần như toàn bộ võ công cơ bản, kể từ hôm nay, ta sẽ dạy các ngươi các môn võ công khác của phái Cổ Mộ.” Tiểu Long Nữ lạnh lùng nói.

Võ Tu Văn và Dương Quá cùng gật đầu. Từ ngày đó trở đi, Tiểu Long Nữ đem nội công, chưởng pháp, quyền pháp, binh khí ám khí, từng mục một truyền thụ cho hai người. Mỗi ngày, Võ Tu Văn và Dương Quá đều cố gắng luyện tập, hơn nữa có giường băng trợ giúp, cả hai tiến bộ không ngừng. Chỉ có điều, tốc độ nội công tăng lên của Võ Tu Văn bắt đầu chậm lại, khôi phục về trạng thái như cũ. Tiểu Long Nữ kiểm tra thân thể y, nhíu mày, nàng không hiểu y thuật, cũng không biết nguyên nhân. Cũng may nội lực đã luyện vẫn còn, thân thể cũng khá hơn rất nhiều. Trái lại, nội công của Dương Quá tăng lên rất nhanh chóng, cách Võ Tu Văn rất xa. Về phần chưởng pháp, ám khí gì đó, ngược lại, Võ Tu Văn luyện tập vô cùng thuần thục.

Cứ thế trôi qua một năm, hai người đã học hết võ công của phái Cổ Mộ, còn lại chính là vấn đề công lực. Năm nay Dương Quá mười bảy, Võ Tu Văn mười bốn. Dáng người Dương Quá cao lên rất nhiều, giọng cũng biến thô, đã trở thành một thiếu niên anh tuấn. Mà Võ Tu Văn mặc dù cũng cao lên một ít, nhưng cũng chỉ đứng đến ngực Dương Quá, thân thể vẫn như trước, có chút gầy yếu, do hàng năm ở trong Cổ Mộ, nên làn da vốn trắng nõn của y hiện tại càng trắng hơn.

“Bà bà, thân thể có khỏe không?” Võ Tu Văn và Dương Quá ngồi xổm bên giường Tôn bà bà, nhìn Tôn bà bà so với một năm trước đã già đi rất nhiều. Năm tháng cũng không buông tha cho vị lão nhân này, thời gian gần đây thân thể bà bà yếu đi rất nhiều, ốm đau cũng bắt đầu đánh tới, rốt cuộc đợi đến khi mọi người phát giác ra, bà bà đã không xong.

Võ Tu Văn có chút tự trách, một năm này chỉ lo luyện tập võ công, không có ở cùng bà bà, nhìn bà bà ốm yếu nằm trên giường, y cúi đầu lau nước mắt, cố nặn ra nụ cười nhẹ hỏi thăm. Bà bà đã từng nói, mình cười lên rất đẹp, cho nên mình không được khóc, Võ Tu Văn tự nói với mình.

“Đứa ngốc, bà bà già rồi, ngày nào đó cũng phải đi thôi.” Tôn bà bà nhìn hốc mắt hồng hồng của Võ Tu Văn, vươn bàn tay ra, run rẩy vuốt tóc Võ Tu Văn.

Võ Tu Văn lắc đầu, nghẹn ngào nói không nên lời. Thì ra cho dù có ngăn cản số mệnh, cũng chỉ làm thời điểm lùi lại thôi sao? Dương Quá ôm chặt lấy Võ Tu Văn bên cạnh, ánh mắt mang theo bi thương nhìn Tôn bà bà. Tôn bà bà hiểu rõ, nhìn hai đứa nhỏ một cái, bà luôn biết tình cảm của hai đứa dành cho nhau, tuy hai đứa vẫn còn nhỏ tuổi, loại tình cảm này lại kinh thế hãi tục, nhưng bà vẫn không phản đối. Hai đứa nhỏ này đều làm bà yêu thương, bà hi vọng chúng có thể hạnh phúc, đặc biệt là đứa nhỏ Dương Quá kia, mặc dù khi có Văn nhi bên cạnh, nó luôn tươi cười, nhưng khi xoay người đi thì dịu dàng trong mắt lập tức biến mất không thấy đâu, tuy rằng môi vẫn cười, nhưng ý cười trong mắt sớm đã không còn niềm vui thật sự. Tôn bà bà biết chấp niệm sâu đậm của đứa nhỏ kia đối với Văn nhi, nếu Văn nhi không phản đối, bà, kẻ sắp chết này tại sao lại muốn phản đối đây? Bà chỉ hy vọng hai đứa nhỏ đều có thể hạnh phúc là được rồi, về phần như thế nào chỉ là hình thức bên ngoài, chỉ cần bọn chúng không gây nguy hại đến người khác là đủ, không phải sao?

“Cô nương…” Tôn bà bà nhìn về phía Tiểu Long Nữ đang đứng một bên.

“Bà bà, ngươi sao rồi?” Tiểu Long Nữ cúi người nhìn Tôn bà bà, từ nhỏ Tôn bà bà đã nuôi nấng nàng lớn lên, không khác gì mẹ ruột, nhưng xưa nay Tiểu Long Nữ không có cảm tình, mắt thấy Tôn bà bà bệnh tình càng nặng, mặc dù có khổ sở, nhưng trên mặt vẫn hiện vẻ ung dung thản nhiên.

“Cô nương, ta biết… bản thân mình không… chống đỡ được nữa, cám ơn ngươi… nhờ ngươi… thay ta… chiếu cố… bọn chúng.” Tôn bà bà cố gắng dùng chút khí lực còn lại nói.

Tiểu Long Nữ gật đầu nói: “Bà bà, ngươi nghỉ ngơi đi.”

Tôn bà bà lắc lắc đầu, bà biết thân thể mình rất tệ, nhìn ba đứa nhỏ mà bà yêu thương, Văn nhi và Dương Quá còn có thể chăm sóc nhau, nhưng còn Long cô nương thì, về phần tính tình này của nàng, về sau sẽ sống như thế nào đây?

Ba người Võ Tu Văn nhìn Tôn bà bà chậm rãi nhắm mắt lại, ngực cũng không còn phập phồng nữa, khóe miệng còn mang theo nụ cười. Hốc mắt Võ Tu Văn đỏ bừng nhìn cảnh tượng đó, y cắn môi ngăn cho mình không khóc, không chảy nước mắt. Y siết chặt tay người bên cạnh, giống như đó là chống đỡ cuối cùng.

Dương Quá bi thương nhìn bà lão hiền lành kia cứ như vậy mà đình chỉ hô hấp, nhưng càng làm cho hắn đau lòng hơn là người bên cạnh này, không để ý y giãy dụa, hắn ôm y vào lòng. Cảm giác đầu vai y run rẩy, hắn nhẹ nhàng vỗ về. Đừng thương tâm, Văn nhi, vẫn còn có ta ở bên cạnh ngươi mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.