Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 46



“Không biết bạch y nữ tử mà bọn họ đồn có phải cô cô không nhỉ? Sao cô cô lại chạy ra ngoài rồi?” Võ Tu Văn tựa vào người Dương Quá, con ngựa bên dưới chậm rãi đi về phía trước.

“Có lẽ đó không phải là cô cô, chúng ta cứ đến đó xem thử.” Dương Quá ôm chặt người ngồi phía trước, trầm giọng nói.

Hai người cứ chậm rãi tiến về phía trước, dọc đường cũng hỏi thăm thêm người khác, cứ như vậy, đi một chút rồi ngừng lại nghỉ một lúc, ngày hôm đó, lúc Võ Tu Văn và Dương Quá dừng chân nghỉ ngơi trong rừng, Dương Quá bắt được một con hoẵng (còn được gọi là mang, thuộc họ hươu, nai), cắt hai cái chân sau ra, đem nướng lên, hương thơm nhanh chóng toả ra bốn phía. Dương Quá đưa một miếng thịt mềm cho Võ Tu Văn, ngay lúc Võ Tu Văn đang mỉm cười vươn tay ra, miếng thịt kia liền biến mất trước mắt hai người, đồng tử Dương Quá co rút, nháy mắt liền chuyển người sang bên cạnh Võ Tu Văn, quan sát động tĩnh chung quanh. Lấy võ công hiện tại của hai người mà nói, người này có thể không một tiếng động mà cướp lấy đồ ăn từ trong tay mình dễ dàng như vậy, có thể đoán được võ công của đối phương rất cao cường, nếu là địch nhân, hai người họ liền gặp nguy hiểm rồi.

“Tiểu tử, không cần khẩn trương, cái này coi như hiếu kính với Thất Công ta đi.” Lão nhân ngồi xuống bên cạnh bọn họ, trong tay còn cầm miếng thịt hoẵng đang tỏa hơi nóng kia, tóc muối tiêu, quần áo đầy mảnh vá, đó chính là Cửu Chỉ Thần Cái Hồng Thất Công, người mà bọn họ đã gặp qua một lần lúc trước.

Võ Tu Văn và Dương Quá thở dài nhẹ nhõm, Võ Tu Văn buồn cười nhìn Hồng Thất Công đang đắm đuối nhìn hai người. “Dạ, Thất Công cứ ăn đi, ở đây còn nhiều lắm.”

Hồng Thất Công cười he he, ba phát là giải quyết xong miếng thịt kia, rồi chuyển tầm mắt thèm thuồng sang miếng thịt trong tay Dương Quá, và phần còn đang nướng trên lửa kia, Dương Quá im lặng đem miếng thịt đưa cho ông, nhưng vẫn để lại một ít cho Võ Tu Văn, sau đó đem phần thịt hoẵng còn lại đặt lên trên lửa nướng tiếp.

Võ Tu Văn thản nhiên nhìn Hồng Thất Công há mồm cắn xé thịt hoẵng, cũng từ từ cắn một miếng thịt hoẵng trơn mềm đang tỏa hương ngào ngạt trong tay, âm thầm cảm thán, tay nghề của Dương Quá thật sự là càng ngày càng tốt, rồi đem miếng thịt đặt bên miệng Dương Quá, Dương Quá cắn một cái. Hồng Thất Công ngẩng đầu, nhìn thoáng qua hai người, lại tiếp tục cúi đầu ăn.

“Quách Tĩnh, Quách Tĩnh huynh đệ, ngươi đâu rồi? Mau ra đây đi, Quách Tĩnh, tiểu tử họ Quách kia!” Bỗng nhiên có thêm một người xuất hiện, cao giọng kêu to, lúc đầu ở phía đông, đảo mắt đã đến phía tây, một tiếng tiếp một tiếng, khoảng cách càng ngày càng gần.

Hồng Thất Công dừng động tác, nhìn phương hướng truyền đến âm thanh kia, cười ha ha hai tiếng, rồi cúi đầu xuống ăn tiếp. Võ Tu Văn nghe được cách xưng hô của người nọ liền đoán được đó chính là Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông, y cười cười đưa miếng thịt trong tay cho Dương Quá, Dương Quá há mồm, Võ Tu Văn trực tiếp nhét vào trong miệng hắn, ngón tay bị liếm nhẹ một cái, Võ Tu Văn trừng mắt liếc Dương Quá vẫn duy trì sắc mặt không chút thay đổi kia, rút tay lại. Trong mắt Dương Quá hiện lên ý cười, ôm lấy Võ Tu Văn, dựa vào gốc cây to phía sau.

Bóng người chợt lóe, thịt hoẵng trên giá liền biến mất, bên cạnh xuất hiện thêm một lão nhân đầu bạc râu trắng, vẻ mặt hồng hào, cười rất chân thành. Lúc này ông đang ngồi dưới đất, tay trái đẩy râu bạc, tay phải nhét thịt hoẵng vào miệng. Hồng Thất Công không đồng ý, duỗi tay phải ra, chộp lấy thịt hoẵng trong tay Chu Bá Thông, Chu Bá Thông di chuyển tay trái, tay phải đẩy tay Hồng Thất Công ra. Hồng Thất Công cũng không yếu thế, tay trái vẽ ra một vòng cung, tay phải tung ra một chưởng, hai chưởng đối nhau, hai người đều chấn động, chưởng lực của Hồng Thất Công thu phát tự nhiên, tay trái thừa cơ hội đó vươn ra cầm lấy cái giò hoẵng về, Chu Bá Thông cũng không chịu thua kém, nắm chặt nó lại. Dưới lực đạo của hai người, con hoẵng một phân ra thành hai, Chu Bá Thông và Hồng Thất Công, mỗi người một nửa.

“Lão ăn mày!”

“Lão ngoan đồng!”

Hai người trăm miệng một lời, đều trừng mắt nhìn đối phương, hai người này đầu bạc râu trắng, quần áo lam lũ, trong tay mỗi người là một nửa thịt hoẵng, nhìn có điểm giống hai huynh đệ.

Hai người cầm thịt hoẵng trong tay, sau đó ngốn lấy ngốn để, không bao lâu liền ăn hết sạch sẽ, dưới chòm râu đều dính lại chút thịt vụn, trên môi bóng lưỡng, đồng thời lấy tay lau miệng, rồi tiếp tục liếc nhìn nhau.

Hồng Thất Công nhìn nụ cười nhẹ trên gương mặt Võ Tu Văn ở bên cạnh, có chút xấu hổ nói: “À, này… Tu Văn, các ngươi đã ăn no chưa?”

Võ Tu Văn gật đầu, ý bảo không có vấn đề gì. Chu Bá Thông cũng cười sáp lại gần, hi hi ha ha nói: “Ngươi có biết Quách Tĩnh đang ở đâu không?”

“Hiện tại thì không biết, nhưng ông cứ tới Tương Dương chờ là có thể gặp được.” Dọc theo đường đi, Võ Tu Văn cũng có nghe được một ít chuyện, Quách Tĩnh đã triệu tập tất cả nhân sĩ võ lâm tới Tương Dương để ngăn chặn người Mông Cổ. Chu Bá Thông cứ đi qua đó hẳn là có thể gặp được, mà Võ Tu Văn tạm thời còn chưa muốn đi đến đó, một phần là vì nghe nói có một nữ tử giống cô cô xuất hiện nên muốn đến làm rõ một chút, còn phần còn lại chính là, tạm thời Tương Dương vẫn chưa rơi vào tình trạng khẩn cấp.

“Ờ, ta tới Tương Dương tìm hắn đây.” Vẻ mặt Chu Bá Thông như bừng tỉnh đại ngộ, vừa dứt lời, bóng người đã biến mất tại chỗ.

Võ Tu Văn và Dương Quá đều có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Chu Bá Thông lại đến đi vội vàng như thế. Hồng Thất Công cười hà hà hai tiếng, “Lão Ngoan Đồng Chu Bá Thông này chính là như vậy, các ngươi không cần để ý, ta đã ăn đồ ăn của các ngươi, các ngươi có cần ta giúp gì không?”

Võ Tu Văn lắc đầu, Dương Quá vẫn im lặng không lên tiếng, Hồng Thất Công ho khan hai tiếng, “Tay nghề của tiểu tử Dương Quá này không tồi nha…” Trên mặt Võ Tu Văn hiện lên nụ cười, nhìn vẻ xấu hổ trên mặt Hồng Thất Công, cười khẽ, “Thất Công, có phải người còn muốn ăn nữa?” Hồng Thất Công liên tục gật đầu.

“Tụi con muốn đi tìm cô cô, Thất Công có muốn đi cùng tụi con không?” Võ Tu Văn nghĩ nghĩ nói, dọc theo đường đi, có thể nhờ Hồng Thất Công chỉ điểm một chút võ công của mình và Dương Quá cũng tốt.

Hồng Thất Công liền gật đầu, “Dù sao lão nhân gia ta đây cũng không có việc gì cần làm, đi theo các ngươi cũng được.”

Vì thế, từ hai người đồng hành liền biến thành ba người cùng đi, kỳ thật cũng không tồi, Hồng Thất Công không có lù lù ở bên cạnh hai người, chỉ đến lúc ăn cơm mới xuất hiện thôi, mà những lúc đó, Hồng Thất Công sẽ lý giải một ít điều cần lưu ý trong võ công của hai người, còn so vài chiêu với bọn họ nữa, mặc dù không có tâm pháp hay chiêu thức rõ ràng, nhưng Hồng Thất Công có kiến thức rất uyên bác, lý giải về phương diện võ nghệ cực sâu, tùy tiện nói hai ba câu đều làm hai người bị kích thích rất lớn, về Cửu Âm Chân Kinh, rất nhiều chỗ mà lúc trước họ không hiểu cũng dần dần rõ ràng hơn.

Ngày hôm đó, Võ Tu Văn và Dương Quá ngồi trên lưng ngựa, Hồng Thất Công vẫn không thấy bóng dáng đâu, hai người cũng không thèm để ý, dù sao đến lúc ăn cơm ông sẽ tự động xuất hiện, luôn đúng giờ vô cùng. Theo sự chỉ dẫn của người trên dọc đường đi, cả hai dần dần đi đến một cái sơn cốc, Võ Tu Văn thầm suy đoán, nơi này sẽ không trùng hợp là chỗ của Công Tôn cô nương kia đi, chẳng lẽ thật sự có một thế lực cường đại nào đó trong bóng tối đang âm thầm dẫn dắt mọi chuyện? Vậy chuyện của mình và Dương Quá thì sao, không phãi đã có nhiều thứ đã thay đổi rồi sao?

Bởi vì Võ Tu Văn không yên lòng, cho nên trời còn chưa tối, Dương Quá đã dừng ngựa, ở bìa rừng tìm nơi trống trải nhóm lửa, Võ Tu Văn nghi hoặc nhìn Dương Quá, không rõ tại sao trời còn chưa tối mà đã dừng lại. Dương Quá thản nhiên nói: “Ngươi có tâm sự.” Võ Tu Văn cúi đầu, cong đầu gối, ôm lấy hai chân mình, cằm đặt lên trên đầu gối.

Thân thể liền rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc, trong âm thanh không hề che dấu sự lo lắng, “Làm sao vậy?”

Võ Tu Văn không nói gì, ôm lấy người bên cạnh, y không quan tâm câu chuyện sẽ diễn biến như thế nào, chỉ lo là… Nếu thật sự không cải biến được, kết thúc đều phải tuân theo nội dung kia, vậy mình sẽ như thế nào đây? Cho dù xảy ra chuyện gì, y cũng không muốn rời xa người này!

Dương Quá để Võ Tu Văn sang một bên, cảnh giác nhìn xung quanh, tiếng bước chân cùng giọng nói không hề che dấu đang tiến về phía này, chờ thấy rõ diện mạo, Võ Tu Văn và Dương Quá liền căng thẳng trong lòng, người dẫn đầu là Kim Luân Pháp Vương, kẻ từng xuất hiện ở đại hội anh hùng lúc trước, ngoài ra còn có bốn người khác nữa, cũng không phải là nhân sĩ trung nguyên, mặc trang phục tái ngoại.

“Tiểu tử, mau cút sang một bên!” Ở phía sau là một người cao gầy, mặt không chút huyết sắc, bộ dạng như cương thi, không kiên nhẫn vung tay lên, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, lúc nhìn thấy thịt thỏ của Dương Quá trên đống lửa, không chút khách khí đưa tay cầm lấy.

Võ Tu Văn và Dương Quá còn chưa kịp có động tác, một cục đá liền bay đến, đập vào tay người nọ, người nọ “Ai u” một tiếng, tay đã sưng lên, gã đứng lên, nổi giận đùng đùng hô to: “Là ai? Ai dám đánh lén ta?”

“Ha ha, dám đoạt bữa chiều của Thất Công ta hả? Có phải muốn ăn đập không?” Hồng Thất Công đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Võ Tu Văn, trong tay đã cầm xiên thịt thỏ thơm ngào ngạt kia.

Người nọ liền trừng Hồng Thất Công, nhưng biết mình không phải là đối thủ của ông nên không dám động thủ, Hồng Thất Công liếc xéo hắn, không chút để ý nói: “Làm sao, muốn đánh nhau phải không?”

“Ha ha, nói vậy đây là Cửu Chỉ Thần Cái đại danh đỉnh đỉnh rồi, cửu ngưỡng đại danh (ngưỡng mộ đã lâu)!” Kim Luân Pháp Vương tiến lên, ôm quyền với  Hồng Thất Công đang không coi ai ra gì, gặm mút xương thỏ trong tay kia. Lúc trước hắn tới đại hội anh hùng kia, đều nghe những người ở đó rất tôn sùng Hồng Thất Công, cho nên đối với Hồng Thất Công tự nhiên cũng có chút ấn tượng, hơn nữa, Hồng Thất Công vừa báo hai chữ “Thất Công”, lại chú ý đến tay ông, dĩ nhiên là có thể dễ dàng đoán ra thân phận của lão nhân này.

Hồng Thất Công lưu luyến không rời mút lấy xương thỏ trong tay, đối với lời của Kim Luân Pháp Vương xem như không nghe thấy, trên mặt Kim Luân Pháp Vương hiện lên thần sắc giận dữ, nhưng lập tức bình tĩnh lại, có chút xấu hổ đứng ở nơi đó. Mấy người khác tự nhiên cũng không kém, cũng đều nhìn ra lão nhân lộn xộn trước mặt này không đơn giản.

“Dương Quá, giúp Thất Công kiếm thêm một con, Thất Công chưa có no.” Hồng Thất Công ném xương trong tay đi, cười hì hì nói với Dương Quá bên cạnh. Dương Quá không hề động, nhìn mấy người đối diện, Võ Tu Văn cầm tay hắn, chậm rãi lắc đầu, lúc này Dương Quá mới đứng dậy, đi vào trong rừng.

“Còn không đi, làm ảnh hưởng khẩu vị của Thất Công ta hết rồi, đi mau đi mau…” Hồng Thất Công nhìn mấy người đối diện, không kiên nhẫn vẫy tay.

Sắc mặt mấy người Kim Luân Pháp Vương đều trầm xuống, mà cái người đen thui lùn tịt kia, Ni Ma Tinh, nhịn không được liền nói, “Lão nhân, ngươi quá kiêu ngạo rồi!”

Hồng Thất Công không nói hai lời, cầm lấy cây trúc xiên thịt thỏ lúc nãy, tấn công Ni Ma Tinh, ông xoạc chân ra giống như hình chữ Triền, Ni Ma Tinh kia lập tức nhảy lên tránh, Hồng Thất Công xoay bổng, đập vào bắp chân hắn, Ni Ma Tinh lảo đảo, lui về sau ba bước, ngã ngồi trên mặt đất.

Hồng Thất Công cũng không thèm nhìn tới, xoay gậy trúc trong tay một cái, chỉa vào những người kia, ý tứ không cần nói cũng biết. Mặt Ni Ma Tinh đỏ bừng, xoay người đi ra ngoài bìa rừng, mấy người khác thấy võ công của Hồng Thất Công, tự biết không địch lại, cũng chậm rãi lui về phía sau.

Võ Tu Văn âm thầm sợ hãi trong lòng, Đả Cẩu Bổng Pháp của Cái Bang quả nhiên danh bất hư truyền, Hồng Thất Công quay đầu nhìn Võ Tu Văn, cười hì hì hỏi: “Lợi hại không, có muốn học không?”

“Có!” Võ Tu Văn cười khẽ trả lời.

Hồng Thất Công sửng sốt một chút, ông không ngờ là Võ Tu Văn lại đáp ứng dứt khoát như vậy, kỳ thật, ông chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, hiện tại Võ Tu Văn đã đáp ứng, thần sắc của ông cũng nghiêm túc lại, Đả Cẩu Bổng Pháp này, không thể tùy tiện truyền cho người ngoài, chỉ có thể truyền cho lịch đại bang chủ của Cái bang, bất quá, tiểu tử của Võ gia này cũng không tệ, nhìn cũng rất thuận mắt, nếu y nguyện ý làm bang chủ Cái Bang, vậy cũng tốt.

“Đả Cẩu Bổng Pháp chỉ truyền cho bang chủ Cái Bang, ngươi nguyện ý tiếp nhận chức vị này?” Hồng Thất Công dùng thần sắc trịnh trọng nhìn Võ Tu Văn.

“…” Trước mắt Võ Tu Văn hiện lên buổi lễ kế thừa Cái Bang của Lỗ Hữu Cước, trên người đều dính đầy nước miếng, bao tử liền co rút, đúng lúc này, Dương Quá trong tay cầm theo một con heo rừng đi tới bên này, nhất thời trong tâm hiện lên một chủ ý, nhìn ánh mắt Hồng Thất Công, “Thất Công, vậy ngươi đem tuyệt kỹ khác là Hàng Long Thập Bát Chưởng dạy cho Dương Quá đi.”

Hồng Thất Công nhìn Dương Quá đến gần, lại nhìn Võ Tu Văn đang cười khẽ kia, cuối cùng cũng gật đầu, “Cũng được, đã ăn của các ngươi nhiều như vậy, liền dạy các ngươi mấy chiêu vậy.”

Dương Quá đi về, thấy những người kia đều đã đi cũng không nói gì, theo thói quen đi đến bên cạnh Võ Tu Văn nhìn một lượt từ trên xuống dưới, rồi mới bắt đầu xử lý con heo rừng kia.

Hồng Thất Công lưu lại một cái chân heo rừng, sau đó xách phần thịt heo còn lại lên, lắc mình tiêu thất, Võ Tu Văn tựa vào lòng Dương Quá, há mồm ăn thịt Dương Quá đưa tới, ăn được mấy miếng liền lắc đầu, ý bảo không muốn ăn nữa, nhìn thấy những người vừa rồi, làm cho y càng xác định nơi này chính là sơn cốc của Công Tôn Lục Ngạc, nếu cô cô cũng ở nơi đây, điều này nói lên điều gì?

Lông mày Dương Quá khẽ nhíu lại, cầm thịt trong tay để sang một bên, nâng đầu Võ Tu Văn lên, nhìn ánh mắt mê mang của y, ý cười trong lòng dần lui xuống, cúi đầu hôn lên môi y, trượt lưỡi vào trong, có chút thô bạo bắt lấy đầu lưỡi của y, vì sao rõ ràng ở bên cạnh mình, lại toát ra ánh mắt mê mang như vậy? Văn nhi, vì sao lại không nói cho ta biết…

Võ Tu Văn mờ mịt nhận cái hôn tàn sát bừa bãi của Dương Quá, đầu lưỡi bị hôn khẽ run lên, nhìn ánh mắt đã trầm xuống của người nọ, y không có giãy dụa, trong lòng đau nhói vô cùng, đôi mắt chậm rãi nổi lên sương mù, sau đó nước mắt chậm rãi chảy xuống. Dương Quá nhìn thấy thế liền cả kinh trong lòng, vội buông ra, đem y ôm vào trong lòng, cảm giác thân thể trong lòng khẽ run rẩy, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng y, nhất thời trong lòng dâng lên đủ loại tư vị phức tạp.

“Dương Quá, ngươi sẽ rời khỏi ta phải không?” Võ Tu Văn nghe tiếng tim đập hữu lực trầm ổn của Dương Quá bên tai, rầu rĩ hỏi.

“Sẽ không, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Văn nhi, đến khi Văn nhi không còn cần ta nữa thì thôi.” Dương Quá kiên định trả lời.

“Không, cho dù ta không cần ngươi, ngươi cũng phải ở bên cạnh ta, được không?” Võ Tu Văn ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Dương Quá.

Dương Quá nhẹ nhàng lau lệ trên mặt y, gật đầu nói, “Được!” Trên mặt Võ Tu Văn hiện lên nụ cười, không giống nụ cười nhạt thường ngày, mà mang theo nước mắt, như ánh cầu vồng sau mưa, vô cùng xinh đẹp. Võ Tu Văn ôm cổ Dương Quá, ở trên mặt hắn liên tục hôn nhẹ, vùi sâu vào cổ của hắn.

Dương Quá đem hô hấp phóng nhẹ, nhìn Võ Tu Văn trong lòng đã nhắm mắt lại, đem cái chăn trên ngựa xuống, bọc Võ Tu Văn lại, điều chỉnh một chút tư thế để y càng thêm thoải mái, rồi hắn dựa vào gốc cây to sau lưng, nhìn vào không trung hư vô, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, Văn nhi, hẳn là có việc gạt mình, trước kia ở trong Cổ Mộ, hắn còn chưa hiểu chuyện, chỉ cho là Văn nhi thông tuệ, xem sách nhiều hơn mình, cho nên mới biết nhiều chuyện như vậy. Nhưng từ khi ra khỏi Cổ Mộ, hắn cũng dần dần nhận ra, một đứa nhỏ biết nhiều chuyện như vậy là chuyện không bình thường, không nói tới những câu chuyện Văn nhi kể cho hắn nghe đều chưa từng nghe qua, hắn đã đọc mọi cuốn sách, cũng không phát hiện ra, thậm chí, cuối cùng hắn tới chỗ Hoàng Dược Sư, kể ra một câu chuyện, làm cho Hoàng Dược Sư sợ hãi kêu một tiếng. Từ đó về sau, hắn liền biết mấy thứ này vốn không phải là từ thư phòng ở Đào Hoa Đảo xem được, mà cuộc sống trước kia của Văn nhi, hắn đại khái cũng biết sơ sơ, căn bản cũng không có những sách kia, bằng không Võ Đôn Nho không có khả năng cũng chưa từng nghe qua. Chính là, Văn nhi không nói, hắn cũng không có hỏi, nhưng… Nhìn người trong lòng, trên mặt còn vệt nước mắt chưa khô, ánh mắt hắn lóe lóe.

Ngẩng đầu nhìn Hồng Thất Công đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, hắn trầm mặc. Hồng Thất Công nhìn mặt Dương Quá không chút thay đổi, lại nhìn về phía Võ Tu Văn trong lòng ngực của hắn, ý cười trên mặt liền biến mất, “Thân thể của Tu Văn đã có chuyển biến tốt đẹp? Ta thấy nó giống như là có tâm sự gì đó, các ngươi có biết những kẻ vừa rồi không?”

Dương Quá lắc đầu, “Tụi con chỉ biết một người là Kim Luân Pháp Vương, những người khác thì không biết. Về phần Văn nhi, trong lòng y đang có tâm sự gì đó…”

Hồng Thất Công cười lắc đầu, “Xem ra ngươi còn chưa đủ cố gắng a, nó có tâm sự mà ngươi cũng không biết. Quên đi, vấn đề của hai người các ngươi, ta không quan tâm. Lúc trước Tu Văn đã bảo ta dạy cho ngươi Hàng Long Thập Bát Chưởng, hiện tại bắt đầu thôi.”

Cũng không đợi Dương Quá trả lời, liền bắt đầu đọc khẩu quyết tâm pháp, sau đó biểu diễn vài lần, đến khi Dương Quá cơ bản đều nhớ kỹ, gật đầu một cái, không nói câu nào liền rời đi. Dương Quá nhẹ nhàng vỗ lưng Võ Tu Văn, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên suy tư, trong đầu không ngừng tái hiện lại chiêu thức vừa rồi của Hồng Thất Công, nội lực tự động bắt đầu vận hành.

Hàng lông mi dài mảnh khảnh của Võ Tu Văn nháy hai cái, từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt đầy góc cạnh của Dương Quá, đưa tay xoa gương mặt người nọ, bỗng nhiên có một loại xúc động muốn nói tất cả cho người này biết, không muốn một mình chịu đựng nữa, cũng không muốn gạt người này bất cứ chuyện gì nữa, càng không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của hắn, không muốn… rời khỏi người này.

Dương Quá mở mắt ra, nắm lấy bàn tay trên mặt, đặt ở bên miệng, hôn nhẹ. Võ Tu Văn mỉm cười nhìn hắn, ngồi dậy tựa vào trong lồng ngực của hắn, trong lòng có chút không yên, y cầm lấy bàn tay Dương Quá, cắn cắn môi, từ tốn mở miệng: “Dương Quá… Ta có chút chuyện muốn nói với ngươi.”

Dương Quá nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng, Võ Tu Văn nhìn về thân cây phía trước, chậm rãi mở miệng, nói hết thảy mọi thứ, kể lại đầy đủ câu chuyện kia, còn có chuyện của mình…

Võ Tu Văn nói xong, phía sau không có bất kỳ tiếng động nào, tâm y trầm xuống, bắt đầu cảm thấy có chút đau đớn, trong mắt chua xót, như sắp hít thở không thông, dần dần có chút tuyệt vọng, quả nhiên, vẫn không thể tiếp nhận sao?

“Người ta thích là Văn nhi, ta chỉ thích mình ngươi mà thôi.” Cằm bị nâng lên, Võ Tu Văn mơ hồ nhìn lên đôi môi mấp máy trước mặt, bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp, trái tim trong nháy mắt cơ hồ như ngừng đập, có chút nghẹn ngào nói: “Ta cũng rất thích ngươi.”

Những nụ hôn như mưa rơi xuống mặt, Võ Tu Văn không nhắm mắt lại, nhìn sự thương yêu trong mắt Dương Quá, vui sướng trong lòng từ từ lan tỏa ra, đến khắp ngõ ngách trong thân thể. Sáng sớm, thời tiết rét lạnh, nhưng chung quanh hai người đều tỏa ra hơi ấm hạnh phúc.

“Nói vậy, truyện về anh hùng xạ điêu mà Văn nhi kể trước đây, là chuyện về cha ta sao?” Dương Quá nhìn Võ Tu Văn .

Võ Tu Văn gật đầu, có chút lo lắng nhìn hắn, “Ngươi… có còn muốn đi tìm Quách bá bá báo thù không?”

Dương Quá lắc đầu, cằm đặt ở đỉnh đầu Võ Tu Văn, hai tay ôm y thật chặt, nói thật nhỏ: “Ta không biết nữa…” Võ Tu Văn tránh ngực của hắn, nhìn trong mắt Dương Quá hiện lên thần sắc đấu tranh tư tưởng, biết chuyện cùng đó là chuyện liên quan đến mình thật sự không giống nhau, tựa như một đạo lý nào đó, mọi người đều biết, nhưng cũng không phải ai cũng đều lựa chọn như nhau, nếu chuyện này phát sinh ở trên người mình, có lẽ trong lòng mình cũng sẽ có sự đấu tranh như vậy.

Võ Tu Văn ôm Dương Quá vào trong ngực, nhất thời cũng không nói gì, qua thật lâu sau, Dương Quá mới đứng dậy, kéo tay Võ Tu Văn, chậm rãi đi về phía trước, hoàng mã kia cực kỳ thông minh, tự động đi theo ở phía sau.

Đi về phía trước, dần dần xuất hiện một con đường mòn, bọn họ đi dọc theo con đường này, càng ngày nó càng gập ghềnh, cuối cùng, Dương Quá đành phải cho hoàng mã chờ ở giữa sườn núi, hai người từ từ đi bộ trên đường mòn, mặt trời cũng dần dần lên cao, địa hình phía trước cũng dần bằng phẳng trở lại, cỏ cây bốn phía đều xanh tươi, nhiều loại hoa vô cùng xinh đẹp, ngạc nhiên nhất là bên đường còn dần dần xuất hiện tiên hạc, hươu nai, sóc, thỏ và các loại động vật khác, nhìn thấy người cũng không chạy đi, vẫn đứng tại chỗ chơi đùa.

Võ Tu Văn và Dương Quá âm thầm giật mình trong lòng, không nghĩ đến ở đây cư nhiên lại ẩn giấu phong cảnh xinh đẹp như vậy, phía trước có một ngôi nhà đá, Võ Tu Văn và Dương Quá tiếp tục về phía đó, còn chưa tới gần, trong đó liền có ba nam tử mặc lục y đi ra, ba người khom mình hành lễ, người ở giữa nói: “Khách quý từ phương xa tới, không kịp nghênh đón, thật có lỗi.”

Võ Tu Văn và Dương Quá khẽ gật đầu, “Khách khí!”

“Các vị đến thật đúng lúc, đã có năm người đến sớm hơn các vị một chút, đã đi vào. Còn chưa thỉnh giáo đại danh của hai vị.” Vẫn là người lục y kia mở miệng.

“Ta là Võ Tu Văn, còn hắn là Dương Quá. Ngươi nói vừa rồi đã có mấy người tiến vào, xin hỏi mấy vị ấy là ai?” Trên mặt Võ Tu Văn vẫn mang nụ cười nhạt.

“Hình như… có một người tên là Ni Ma Tinh, Doãn Khắc Tây, còn… những người khác thì ta không nhớ được.” Người lục y kia vẫn duy trì nét mặt như cũ nói.

Lúc này, một thiếu nữ đi đến, thiếu nữ này khoảng mười bảy mười tám tuổi, màu da cực trắng, mềm mại dị thường, ánh mắt trong suốt, bên miệng còn có nốt ruồi đen nho nhỏ, tú nhã thoát tục, như có một cổ linh khí trong trẻo bao quanh. Trong tay nàng cầm một giỏ hoa, bên trong chứa đầy hoa, nhìn thấy hai người, gật đầu không nói gì, đi vào.

“Hai vị, xin theo ta vào cốc.” Người nọ nghiêng người.

Võ Tu Văn và Dương Quá không cự tuyệt, chậm rãi đi theo sau, xuyên qua rừng trúc xanh mượt, mùi hoa nhàn nhạt tràn ngập khắp xung quanh. Đi qua rừng trúc, một mùi thơm ngát xông vào mũi, phía trước là một cái ao, bên trong có đủ loại hoa sen, trong đầm nước cách bốn năm thước là một cái cọc gỗ, người lục y dẫn đường phía trước di động thân thể một chút, tung người đạp cọc gỗ mà qua, Võ Tu Văn và Dương Quá bắt chước đi theo.

Đi qua đường đá, vào một tòa nhà bằng đá thật lớn, trước cửa còn có hai tiểu đồng mặc lục sam, tay cầm phất trần đang đứng, nhìn thấy họ, một người đi vào phòng, xem ra là đi vào bẩm báo, người kia mở cửa ra. Chỉ chốc lát sau, từ trong nhà, một lão giả râu dài mặc lục y đi ra, dáng người cực thấp, cao không quá bốn thước, tướng mạo cực kỳ cổ quái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.