Võ Tu Văn mở đôi mắt đau xót của mình ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cảm giác tay được một bàn tay ấm áp khác nắm lấy, y quay đầu qua, liền trông thấy đôi mắt sâu thẳm quen thuộc, bên trong có thống khổ, cũng có cao hứng. Tình cảm phức tạp đều dung hợp vào cùng một chỗ, Võ Tu Văn nắm lại tay hắn, mỉm cười nói: “Ngươi đến rồi.”
Dương Quá cẩn thận nâng Võ Tu Văn dậy, để y dựa vào lòng ngực mình, rồi ôm lấy y, rầu rĩ nói: “Thực xin lỗi, là ta không bảo vệ tốt ngươi.”
“Ngốc, là ta không cẩn thận, tại sao có thể trách ngươi chứ.” Võ Tu Văn thở ra một hơi, lấy tay đặt lên mu bàn tay của Dương Quá, trong lòng cảm thấy vô cùng bình yên.
Dương Quá ôm lấy Võ Tu Văn, cảm giác thân mình vất vả lắm mới nuôi được có da có thịt nhưng nay lại mất hết, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, cằm tựa lên đỉnh đầu của Võ Tu Văn, sau đó chậm rãi cọ qua cọ lại.
“Văn nhi.” Một âm thanh lạnh lùng vang lên.
“Cô cô.” Võ Tu Văn mỉm cười nhìn nữ tử đang đi tới, một thân áo trắng, dung nhan tú lệ, thời gian dường như không dừng lại trên người nàng, nàng vẫn giống như lần đầu tiên y nhìn thấy, xinh đẹp tuyệt trần. Bất quá… Ánh mắt của Võ Tu Văn chuyển lên người của nam tử bên cạnh, trên tay hắn là một cái khay, trên đó có hai cái chén bằng sứ. Nam tử nhìn thẳng vào ánh mắt của y, cười sáng lạn: “Hi!”
Võ Tu Văn mỉm cười gật gật đầu, Trịnh Việt này, tính cách vẫn cà tưng như trước. Nhưng tóc đã dài hơn trước, cũng biến trở về màu đen vốn có, trên người là y sam màu lam, cũng có vẻ thân trường ngọc lập, trên mặt là nụ cười sáng lạn, khiến người khác nhìn vào liền sinh hảo cảm.
“Văn nhi, để Trịnh Việt xem cho ngươi.” Tiểu Long Nữ đi tới ngồi ở bên cạnh.
Trịnh Việt cười cười đi tới, đặt khay xuống một bên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Võ Tu Văn, hắn đem tay y kéo qua, ngón tay đè lên mạch, trên mặt là biểu tình thoải mái, mỉm cười gật gật đầu, nói: “Đã không sao nữa rồi, nghỉ ngơi thêm vài ngày là ổn. Uống trước chén thuốc, sau đó uống thêm chén cháo.”
Trong lòng Dương Quá cũng thả lỏng, gật đầu với Trịnh Việt. Trịnh Việt ‘chậc chậc’ hai tiếng, nhìn Võ Tu Văn, cảm thán nói: “Hắn đến đây đã ba ngày, mà hắn chưa từng liếc ta một cái, hiện tại cư nhiên gật đầu với ta. Mị lực của ngươi thật lớn.”
“Ta đã hôn mê suốt ba ngày sao?” Võ Tu Văn vừa nghi hoặc hỏi, vừa uống thuốc do Dương Quá đút.
Trịnh Việt ngồi xuống cái ghế bên cạnh, nhàn nhã bắt chéo chân, nói: “May mắn là ngày hôm đó ta nghe được tiếng động lạ liền đi nhìn thử một chút, cho nên mới phát hiện ra ngươi. Nhưng tình trạng khi đó của ngươi thật sự quá không ổn, nếu ta không phải là một sinh viên thiên tài của ngành y, bây giờ ngươi có thể tỉnh lại hay không còn chưa nói được.” Hắn vừa nói vừa lắc đầu.
Võ Tu Văn vỗ vỗ tay của Dương Quá để trấn an hắn, cảm giác được thân thể căng cứng của hắn dần dần thả lỏng, y cũng tự biết tình hình của mình lúc đó có bao nhiêu gay go. Việc mất đi nội lực với y mà nói, giống như mất đi kháng thể vậy, bằng chứng là y liền phát sốt, lại phải trải qua cuộc chạy trốn gian khổ, còn tự đâm tay mình để giữ đầu óc tỉnh táo, sau đó còn ngâm mình trong nước lạnh. Khi đó y nghĩ lần này rất gay go, nhưng dưới tình huống đó, nếu không ly khai, còn không biết sẽ phát sinh tình huống hỏng bét nào hơn nữa.
Thật không ngờ Trịnh Việt lại học ngành y, một chút cũng không thể nhìn ra. Nhưng điều đó cũng coi như là may mắn, bằng không Võ Tu Văn cũng không thể tưởng tượng nổi tình cảnh lúc này của mình nữa. Lần đầu tiên chăm chú nhìn người đồng hương này, trong mắt Võ Tu Văn lóe lên tia cảm kích, nói: “Cảm ơn.”
Trên mặt Trịnh Việt vẫn là nụ cười sáng lạn, khoát khoát tay.
Võ Tu Văn lẳng lặng uống cháo do Dương Quá đưa tới, cháo nấu cũng tạm được, là cháo trắng bình thường. Cả người Võ Tu Văn không còn chút khí lực nào, miệng cũng không có khẩu vị, nhưng vẫn chậm rãi uống hết chén cháo.
“À, làm sao ngươi sẽ biết nơi đó có hang động thông vào Cổ Mộ vậy?” Trịnh Việt bỗng nhiên nhớ lại, nghi ngờ hỏi.
“Ta không biết, ta thấy có hang động thì đi vào thôi.” Nụ cười trên mặt Võ Tu Văn cứng đờ, ngay cả mình cũng cảm thấy lý do này rất gượng ép.
Trịnh Việt bĩu môi, không nói gì thêm, nhưng trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tin.
“Văn nhi, là người của Toàn Chân giáo bắt ngươi sao?” Tiểu Long Nữ đứng lên.
“Dạ, ta bị bọn họ làm hôn mê, khi tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong mật thất dưới mặt đất, sau đó Triệu Chí Kính, còn có cả Hoắc Đô đều tới.” Lúc nhắc tới Hoắc Đô, Võ Tu Văn giống như cảm thấy ghê tởm, chán ghét mà nhăn mày. Người phía sau có thể cảm thấy được chuyển biến đó, tay nắm chặt, càng ra sức ôm lấy y chặt hơn, đầu lông mày của Võ Tu Văn giãn ra, nói tiếp: “Sau đó ta tìm được cơ hội, lập tức trốn ra ngoài.”
“Đúng rồi, thời điểm ta phát hiện ra ngươi, nội lực của ngươi đã biến mất hết, sao lại như thế?” Trịnh Việt chống cằm, cảm thấy hứng thú nhìn hai người, xen mồm hỏi.
Võ Tu Văn đã sớm phát hiện trong cơ thể mình vẫn rỗng tuếch, nhưng do đây là địa bàn quen thuộc, được dựa người vào cơ thể quen thuộc, thật ra không có nội lực cũng không trọng yếu lắm. Cho nên trên mặt y vẫn là nụ cười mỉm, nói: “Không biết, khi ta tỉnh lại đã thấy mình không còn nội lực nữa.”
Ngón tay của Trịnh Việt nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, nói: “Chẳng lẽ bọn họ dùng dược? Nhưng rốt cuộc là dược gì mà có công hiệu này? Nếu là dược thường, ta hẳn là đã sớm nhìn ra mới đúng.”
Võ Tu Văn lắc đầu, ý bảo không biết. Y cũng biết y thuật, nhưng cũng không tra ra được rốt cuộc chỗ nào trên cơ thể mình có vấn đề, nếu là trực tiếp bị phế võ công, chính mình hẳn là sẽ biết. Nhưng tình huống bây giờ chính là nội lực giống như bị hút hết, nghĩ đến Hoắc Đô, trong lòng Võ Tu Văn ẩn ẩn có một đáp án, có lẽ đó là dược do Hoắc Đô mang từ Mông Cổ đến.
Trong chốc lát, Võ Tu Văn liền cảm thấy mí mắt dần dần nặng trĩu, cảnh tượng trước mắt cũng bắt đầu mông lung. Dương Quá chú ý tới tình huống này của y, từ từ đỡ y nằm xuống, đắp kín chăn, sau đó ôn nhu vuốt mặt y, nói: “Ngủ đi.”
Khuôn mặt Trịnh Việt lại xuất hiện vẻ nhiều chuyện, nhưng thấy Tiểu Long Nữ đi ra ngoài, hắn cũng lập tức rời đi, cười hắc hắc cầm lấy tay Tiểu Long Nữ.
Hô hấp của Võ Tu Văn rất nhanh liền trở nên đều đặn, Dương Quá cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi còn chút tái nhợt của y, tham lam cảm thụ cảm giác ấm áp trên môi y, mang theo sự cẩn thận cùng lưu luyến. Khi đó, hắn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy căn nhà gỗ trống không, chung quanh lại không một bóng người, trong lòng sợ hãi vô cùng, liền mờ mịt chạy ra ngoài, muốn tìm cũng không biết đi nơi nào tìm, cảm giác tuyệt vọng khi đó khiến hắn gần như sụp đổ.
Cuối cùng vẫn là Thần Điêu tìm được hắn, hung hăng đập hắn một cánh, mới khiến hắn tỉnh táo lại, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh nghĩ lại, trừ bỏ Triệu Chí Kính của Toàn Chân giáo và Kim Luân Pháp Vương ra, hắn và Văn nhi không còn kẻ thù nào khác. Sau đó lại đi lên trấn trên hỏi thăm, quả nhiên có người từng nhìn thấy mấy đạo sĩ đi ngang qua đây.
Dương Quá lập tức nhắm hướng Toàn Chân giáo mà đi, Thần Điêu cũng đi theo, khi đi đến dưới chân núi Toàn Chân giáo, Dương Quá đang muốn trực tiếp tiến lên Toàn Chân giáo, thì Thần Điêu liền kêu một tiếng, dùng cái mỏ nhọn của mình kéo áo hắn, đi về một hướng khác. Tuy tâm tình của Dương Quá rất nóng vội, nhưng cũng biết Thần Điêu không có khả năng xằng bậy.
Trong lòng biết Thần Điêu đại khái đã phát hiện gì đó, Dương Quá lập tức xoay người đi theo Thần Điêu về một hướng khác, ở trong rừng cây, Dương Quá phát hiện được một mảnh nhỏ quần áo của Võ Tu Văn trên một lùm cây, điều này khiến Dương Quá kinh hãi không thôi, vì trên đó có vết máu đỏ tươi còn mới.
Dương Quá sốt ruột đi thẳng về phía trước, sau đó liền phát hiện đám thối đạo sĩ Toàn Chân giáo, rồi bắt một tiểu đạo sĩ tra hỏi, quả nhiên đúng như trong dự đoán, Dương Quá đối Toàn Chân giáo càng thống hận đến cực điểm. Biết Văn nhi mới trốn đi không bao lâu, Dương Quá liền điểm huyệt tiểu đạo sĩ, ném qua một bên, sau đó vội vàng chạy lên phía trước, đáng tiếc là tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy người đâu.
Đám đạo sĩ Toàn Chân giáo được lệnh đi tìm Võ Tu Văn đều bị Dương Quá điểm huyệt rồi ném qua một bên, biết Văn nhi còn chưa bị bắt lại, Dương Quá mới thở dài nhẹ nhõm một hơi trong lòng, nhưng cũng càng sốt ruột hơn.
Cuối cùng, cũng nhờ Thần Điêu đứng ở bên dòng suối phát hiện sơn động dưới đó mới kêu lên, Dương Quá nhìn xuống phía dưới, tuy rằng có nghi hoặc, nhưng vẫn tin tưởng Thần Điêu sẽ không vô duyên vô cớ kêu lên như vậy, hắn thử vận may một lần, lặn xuống dưới dòng suối, sau đó liền phát hiện một lối đi bên trong sơn động, rồi gặp được Tiểu Long Nữ đang đứng phía trước đó không xa. Khi nhìn thấy hắn, nàng chỉ lạnh lùng nói: “Văn nhi ở trong này.”
Sau đó Dương Quá vẫn ở bên cạnh Võ Tu Văn cho đến lúc y tỉnh lại. Thấy Võ Tu Văn bị thương, Dương Quá tự trách trong lòng, còn đối với người làm Võ Tu Văn bị thương thì thống hận cực điểm. Dương Quá ngẩng đầu, đứng lên, trong mắt hiện lên tia sắc bén, sau đó nắm trọng kiếm, đi ra ngoài.
Trịnh Việt nắm tay Tiểu Long Nữ, mặt mày hớn hở nói gì đó, nhìn thấy Dương Quá cầm trọng kiếm đi ra, liền chạy tới, nói: “Ngươi muốn đi tìm Toàn Chân giáo để báo thù sao?”
Dương Quá gật gật đầu, mặt không chút thay đổi đi thẳng về phía trước, đi đến trước mặt Tiểu Long Nữ, thấp giọng nói: “Cô cô, ta sẽ rất nhanh trở lại. Phiền cô cô giúp ta chiếu cố cho Văn nhi thật tốt.”
Tiểu Long Nữ nhìn ánh mắt kiên định của hắn, gật gật đầu. Trịnh Việt đuổi theo, đối Tiểu Long Nữ nói: “Tiểu Long Nữ, ta đi theo xem trò vui.” Sau đó liền chạy theo phía sau Dương Quá, đi thẳng về phía trước.
Tiểu Long Nữ nhìn hai người rời đi, xoay người quay vào bên trong.
Đi ra bên ngoài, Dương Quá liền quay trở lại dòng suối kia, còn chưa đến nơi, đã thấy Thần Điêu khẽ kêu rồi đi tới chỗ mình. Trịnh Việt bị dọa sợ mà cảm thán một tiếng, nhìn Thần Điêu cao lớn trước mặt, tán thưởng nói: “Thật sự rất lớn, so với trên TV còn oai phong hơn rất nhiều.” Nói xong liền đưa tay ra định sờ sờ cánh Thần Điêu một chút, nhưng lại bị Thần Điêu không hề khách khí vỗ qua một bên.
Trịnh Việt nhanh nhẹn vọt sang bên cạnh, hâm mộ liếc nhìn Dương Quá đang vỗ vỗ cánh Thần Điêu, thầm nói: “Quả nhiên là Thần Điêu đại hiệp, tuy rằng nội dung vở kịch đã thay đổi, nhưng Thần Điêu hay hắn vẫn giống như cũ.” Nhưng nghĩ đến bạch y nữ tử trong Cổ Mộ, hắn lại thích thú cười hắc hắc vài tiếng, đắc ý nói: “Ta cũng không kém, bây giờ Tiểu Long Nữ đã là của ta. Quả nhiên người xuyên việt rất có ưu thế nhất định, cư nhiên có thể đoạt được vợ của Thần Điêu đại hiệp.” Hắn hung hăng gật đầu, sau đó cho ra một cái kết luận, “Quả nhiên, ca là lợi hại nhất.” Chính là anh bạn này cư nhiên quên mất một việc, trước khi hắn đến, nội dung câu chuyện cũng đã thay đổi rồi.
Dương Quá không có quản Trịnh Việt làm gì, theo hướng chỉ của một tiểu đạo sĩ đi tới mật thất đã giam giữ Võ Tu Văn. Đến nơi, quả nhiên thấy vài gã đạo sĩ của Toàn Chân giáo đang canh chừng ở đó. Quả thật không nhìn kỹ sẽ không phát hiện nơi này còn có mật thất, Dương Quá đang định tiến lên, liền thấy một đạo sĩ trung niên bước ra từ trong mật thất, người đó chính là Triệu Chí Kính.
Giờ phút này, thần sắc trên mặt Triệu Chí Kính xanh mét, đối với Võ Tu Văn, gã vẫn luôn tồn tại chấp niệm, chỉ là không có cơ hội thực hiện. Lần này cùng Hoắc Đô hợp tác, là vì Hoắc Đô sẽ trợ giúp gã lên làm chưởng môn Toàn Chân giáo, sau đó Toàn Chân giáo sẽ nghe lệnh của người Mông Cổ. Mặc dù vẫn luôn xem thường người Mông Cổ, nhưng từ đại hội anh hùng ở Cái Bang trở về, địa vị của Toàn Chân giáo liền thấp đi rất nhiều, Hác sư thúc đã báo cáo sự việc lên chưởng môn sư thúc. Chưởng môn sư thúc hung hăng trừng phạt gã một phen, sau đó gã cũng dần dần bị xem nhẹ, lại bị sư phụ lạnh nhạt, trước kia, chức vị chưởng môn cách mình vô cùng gần thì nay nó lại cách xa vô cùng, đến nổi không thể chạm vào, làm sao gã có thể chịu được việc này, huống chi nhóm sư huynh đệ ngày xưa luôn nịnh bợ gã thì nay lại nhìn gã bằng ánh mắt khinh thường, hết thảy mọi thứ, đều làm cho Triệu Chí Kính thống hận không thôi.
Mà cành ô liu mà Hoắc Đô ném cho gã quả thật có sức hấp dẫn quá mạnh, nói tới việc bắt Võ Tu Văn, tâm gã liền động, tuy Hoắc Đô nói phải chờ hắn chơi chán mới đến phiên gã, nhưng Triệu Chí Kính vẫn kích động không thôi. Vừa nghĩ tới thanh niên ôn hòa lạnh nhạt kia rơi vào tay mình, mặc cho mình chà đạp, hạ thân Triệu Chí Kính liền không nhịn được mà cứng lên.
Cho nên gã liền đồng ý. Dưới sự trợ giúp của Hoắc Đô, cuối cùng gã cũng ngồi lên chức chưởng môn của Toàn Chân giáo, một khắc kia, cao cao tại thượng nhìn xuống đám giáo chúng bên dưới, Triệu Chí Kính biết, lựa chọn của gã không sai.
Lúc được một lần nữa nhìn thấy Võ Tu Văn, nhìn thấy người kia rơi vào hoàn cảnh như thế mà vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như cũ, Triệu Chí Kính đột nhiên có một loại xúc động muốn xé rách biểu tình bình tĩnh trên mặt y ra, muốn hung hăng chiếm lấy y, muốn nhìn thấy biểu tình khóc lóc cầu xin tha thứ của y, muốn hung hăng chà đạp y.
Triệu Chí Kính thống hận biểu tình bình tĩnh trên mặt Võ Tu Văn, lúc trước khi y còn là một đứa nhỏ, lúc mình xâm phạm y thì biểu tình của y cũng là bình tĩnh như vậy. Nhưng, cũng bởi vì y, mình từ vị trí đệ tử chân truyền của Toàn Chân giáo mới rơi vào tình cảnh hiện nay, mà người này, đều đã rơi vào hoàn cảnh này rồi, vẫn có thể giữ vững biểu tình bình tĩnh như thế.
Cảm giác muốn hung hăng xé rách vẻ mặt bình tĩnh của y, làm cho Triệu Chí Kính quên mất mọi thứ, trực tiếp nghĩ đến việc tiến lên chiếm lấy y, nhưng lại bị Hoắc Đô đến phá đám. Triệu Chí Kính hừ lạnh một tiếng, nếu không phải hiện tại còn chỗ cần Hoắc Đô giúp đỡ, làm sao gã có thể để cho Hoắc Đô đi lại tự nhiên như thế trong địa bàn Toàn Chân giáo.
Nhưng điều khiến cho Triệu Chí Kính không ngờ tới chính là, Hoắc Đô đã để Võ Tu Văn chạy thoát, hơn nữa… Nghĩ đến bộ dáng hiện tại của Hoắc Đô, trên mặt Triệu Chí Kính không nhịn được mà hiện lên một tia tươi cười ác ý, không thể tưởng tượng được, đường đường là một vương tử Mông Cổ mà cũng sẽ có một ngày bị như thế này.
Nhưng nghĩ đến việc Võ Tu Văn đã trốn thoát, Triệu Chí Kính liền không nhịn được mà giận tái mặt, lại nghĩ đến Dương Quá với một thân hắc y, một mực lặng lẽ đứng ở phía sau Võ Tu Văn, trong lòng Triệu Chí Kính liền nhịn không được mà run lên, bất mãn trong lòng đối với Hoắc Đô cũng càng tăng lên.
Rạng sáng, khi nghe được đệ tử của mình báo Võ Tu Văn đã trốn thoát, trong lòng Triệu Chí Kính liền run lên, vội vàng phái người đuổi theo, nhưng cho đến hừng đông vẫn chưa bắt được, có mấy lần phát hiện được tung tích, nhưng cuối cùng vẫn để cho y chạy thoát. Nghĩ đến những đệ tử kia, Triệu Chí Kính thầm mắng một tiếng, đúng là phế vật, một kẻ sinh bệnh lại mất hết nội lực thế kia cũng bắt không được.
Về phần Hoắc Đô, đã sớm cho thủ hạ của hắn khiêng đi, Triệu Chí Kính khoát tay, ý bảo đệ tử phía sau trông chừng mật thất cho cẩn thận, sau đó gã liền xoay người chuẩn bị rời đi. Đột nhiên thân thể Triệu Chí Kính có cảm giác dựng cả tóc gáy, một cỗ sát khí nồng đậm lạnh buốt tập trung ở trên người mình, cảm giác mình đang vô cùng nguy hiểm này khiến gã lui về phía sau mấy bước, cho đến khi xung quanh đều là đệ tử của gã, có người đứng chắn phía trước gã, Triệu Chí Kính mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn về hướng phát ra sát khí, trông thấy cặp mắt không có một tia dao động kia, trong nháy mắt, tim của Triệu Chí Kính liền ngừng đập.