Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 64



Võ Tam Thông rời đi một lúc lâu, Võ Tu Văn vẫn ngồi ở trên chiếc ghế đá trong viện, nhưng ngồi không được bao lâu, bên ngoài lại có người đi tới, Võ Tu Văn thở dài trong lòng, đứng lên cười nói: “Quách bá bá, Quách bá mẫu!”

Quách Tĩnh và Hoàng Dung mỉm cười gật đầu với y, ba người ngồi xuống chỗ bàn đá trong viện, Võ Tu Văn im lặng không lên tiếng, chờ Hoàng Dung và Quách Tĩnh mở miệng trước. Quả nhiên, Hoàng Dung cong khóe miệng mỉm cười, lên tiếng hỏi: “Văn nhi, nghe nói Quá nhi đã đi lấy thuốc giải, không biết khi nào thì trở lại? Đứa nhỏ này, cũng quá nóng vội rồi, không chịu thương lượng với bọn ta đã rời đi.”

Võ Tu Văn nhìn biểu tình hơi lo lắng của Hoàng Dung, nói: “Quách bá bá, Quách bá mẫu, hai người không cần lo lắng, võ công của Dương Quá mấy năm nay tiến bộ rất nhiều, cho dù không lấy không được thuốc giải, vẫn có thể an toàn quay trở về.”

Quách Tĩnh vui mừng cười cười, nói: “Quá nhi rất thông minh, võ công tất nhiên tăng tiến rất nhiều, ta đây rất an tâm về nó.”

Võ Tu Văn gật đầu không nói gì, y biết mục đích đến đây của vợ chồng Quách Tĩnh không phải chuyện này, quả nhiên không bao lâu sau Quách Tĩnh liền mở miệng nói: “Văn nhi, kỳ thật hôm nay ta và Quách bá mẫu của con tới đây chủ yếu là vì chuyện của con và cha con, ta biết có lẽ con rất oán hận cha mình, nhưng dù nói thế nào đi nữa thì ông ấy vẫn là cha của con, con làm nhi tử, tại sao lại có thể oán hận cha mình đến mức không chịu nhận thức ông ấy?”

Quách Tĩnh dùng giọng điệu nghiêm túc khuyên bảo, Võ Tu Văn cúi đầu, khóe miệng vụng trộm nhếch lên, bất quá y cũng biết Quách Tĩnh đối với mấy đạo lý lớn này dù chết cũng không thay đổi, cho nên cũng không mở miệng nói gì, mà ngồi yên chờ Quách Tĩnh nói xong.

Hoàng Dung là người thông minh, tự nhiên nhìn thấu ý nghĩ không cho là đúng kia của Võ Tu Văn, bà mỉm cười, nói: “Văn nhi, ta và Quách bá bá của con chỉ hy vọng hai cha con của có thể mau chóng hòa hảo, ta nhìn ra được cha của con rất thích con, con đối với ông ấy như vậy sẽ làm cho ông ấy rất thương tâm. Cho dù ông ấy đã làm gì sai, ông ấy vẫn là cha của con.”

Võ Tu Văn gật gật đầu, nói: “Con đã biết.”

Quách Tĩnh nghe Võ Tu Văn nói như thế, liền vừa lòng gật đầu, nói: “Vậy buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, đến lúc đó cha của con biết được tin tức này nhất định sẽ rất cao hứng.”

Nhìn vợ chồng Quách Tĩnh rời đi, khóe miệng Võ Tu Văn cong lên thành một nụ cười bất đắc dĩ, sau đó y xoay người vừa định bước vào nhà, liền nghe thấy mấy tiếng bước chân rất nhỏ đang tới gần, Võ Tu Văn thở dài một hơi, hôm nay còn chưa hết sao, hết người này tới người khác tới.

Xoay người lại, y liền sửng sốt, phát hiện đó là hai tiểu hài tử hôm qua có gặp qua một lần, Quách Tương và Quách Phá Lỗ mặc quần áo luyện công giống nhau như đúc, tóc trên đầu được chải thành hai búi, trắng trẻo xinh đẹp, khuôn mặt tương tự nhau, chỉ khác nhau ở điểm một bên là ánh mắt lộ ra tia giảo hoạt, còn một bên là miễn cưỡng đi theo phía sau.

Nhìn thấy Võ Tu Văn xoay người, hai tiểu hài tử đang lén lén lút lút liền sửng sốt một chút, đứa phía sau ngượng ngùng cúi đầu, đứa phía trước sửng sốt một chút, nhưng lập tức tự nhiên hào phóng hô: “Đại ca ca, xin chào. Muội là Quách Tương, Tương trong Tương Dương. Còn đây là đệ đệ của muội, Quách Phá Lỗ.”

Võ Tu Văn nhịn không được mà nhếch khóe miệng lên, nhìn đôi mắt tròn to lóe sáng của Quách Tương, y ngồi xướng ghế đá, ngoắc hai tiểu hài tử tới chỗ mình, nói: “Chào hai đứa, tới tìm ta có chuyện gì không?”

“Muội nghe nói cha và nương tới tìm huynh, cho nên mới tới đây, bọn họ không có ở đây sao?” Quách Tương nhìn chung quanh một lượt, không có phát hiện người mình muốn tìm, có chút thất vọng nói.

“Bọn họ vừa rời đi.” Võ Tu Văn chống tay lên gò má nhìn hai tiểu hài tử kia, đại khái là vì bọn chúng tuổi còn nhỏ, cho nên mặc quần áo rất giống nhau, nhưng vẫn có thể nhận ra hai đứa, tiểu nam hài thoạt nhìn có chút câu nệ, cho nên vẫn cúi thấp đầu. Còn Quách Tương thì tự nhiên hào phóng hơn, ánh mắt chớp chớp, thoạt nhìn rất đáng yêu.

“À.” Quách Tương nhìn thấy Võ Tu Văn mỉm cười, liền muốn bò lên trên ghế đá ngồi, Võ Tu Văn vội vàng ngăn lại, ghế đá này cũng không phải là chỗ để tiểu hài tử sáu tuổi có thể ngồi, lỡ như ngã xuống, chẳng phải xong đời luôn sao?

Lôi kéo hai tiểu hài tử đi đến bãi cỏ gần đó, rồi ngồi xuống, may mắn là mặt trời đã lên cao, được tia nắng ấm áp chiếu vào, mặt cỏ cũng không còn lạnh lẽo nữa, trái lại có chút cảm giác ấm áp, ngồi rất thoải mái. Quách Tương ngồi ở bên cạnh Võ Tu Văn, tò mò nhìn y, hỏi: “Đại ca ca, huynh tên gì? Còn vị đại ca ca mặc y phục đen ngày hôm qua đâu rồi, sao không thấy?”

“Ta là Võ Tu Văn, đại ca ca ngày hôm qua đi tìm thuốc giải cho ta rồi, rất nhanh liền quay về thôi.” Võ Tu Văn nhẹ nhàng nói.

Quách Tương lo lắng đi tới gần, nhìn Võ Tu Văn, nói: “Đại ca ca, huynh bị bệnh sao? Có đau không? Phải ngoan ngoãn uống thuốc nha! Mỗi lần Tương nhi sinh bệnh đều được nương cho uống thuốc. Uống thuốc xong, bệnh sẽ tốt lên.”

Võ Tu Văn nhìn vẻ mặt thành thật của cô bé, vẫn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy Quách Phá Lỗ vẫn trầm mặc bên cạnh nãy giờ mở miệng nói: “Tỷ tỷ không ngoan, sinh bệnh cũng không chịu uống thuốc, mỗi lần đều phải đưa ra thiệt nhiều điều kiện mới bằng lòng uống thuốc.”

Khuôn mặt Quách Tương bỗng chốc đỏ bừng, nhìn khuôn mặt như cười như không của Võ Tu Văn, rồi quay sang trừng mắt nhìn đệ đệ đang phá hư hình tượng của mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh Võ Tu Văn, lo lắng hỏi: “Đại ca ca, huynh bị bệnh có nặng không? Có cảm thấy khó chịu không?”

Võ Tu Văn ôm cô bé đặt trên người mình, vuốt đầu cô bé, nói: “Tương nhi không cần lo lắng, đại ca ca bị người xấu hạ độc, chỉ cần đại ca ca mặc y phục đen kia đem giải dược về, ta liền không có việc gì.”

Quách Tương ngẩng đầu lên, vung một nắm tay lên, nói: “Người xấu kia là ai, sau này Tương nhi gặp được hắn, nhất định liền vì đại ca ca báo thù.”

Võ Tu Văn bị dáng vẻ nghiêm túc tuyên thệ của cô bé chọc cười, nhưng lập tức nghĩ đến tình tiết trong nguyên tác, liền cúi đầu xuống nghiêm túc nói: “Tương nhi, cái tên xấu xa kia gọi là Kim Luân Pháp Vương, hắn thường cầm một cái bánh xe màu vàng trên tay. Hắn là một tên rất xấu xa, về sau Tương nhi thấy hắn liền phải tránh thật xa, biết chưa?”

“Dạ.” Quách Tương gật đầu thật mạnh, trong lòng vẫn đang suy nghĩ đến việc sau này trưởng thành rồi phải tên rất xấu xa kia giết chết mới tốt.

Võ Tu Văn nhìn thoáng qua Quách Phá Lỗ vẫn ngồi ở một bên, vẫy vẫy tay, bảo cậu bé đến ngồi bên cạnh mình, nhìn con ngươi đen láy trong suốt của đứa nhỏ, phiền muộn trong lòng liền trở thành hư vô, cười nói: “Đại ca ca sẽ kể chuyện cho hai đứa nghe, chịu không?”

“Được.” Nhãn tình của hai tiểu hài tử liền sáng lên, gật đầu thật mạnh.

Võ Tu Văn nhìn ánh mắt lấp lánh của hai đứa nhỏ, mở miệng nói: “Thuở trước, có một nông phu nọ, ở trong mùa đông rét lạnh thấy một con rắn bị đông cứng…”

Kể xong câu chuyện ‘Nông phu và xà’ kia, Võ Tu Văn nhìn hai đứa nhỏ, hỏi: “Nghe xong câu chuyện này, hai đứa có suy nghĩ gì?”

Quách Tương là người lên tiếng trước, hỏi: “Đại ca ca, vì sao ông ta lại đi cứu một con rắn? Tương nhi ghét nhất là rắn.”

Võ Tu Văn sửng sốt, cười khổ, sau đó đành phải dẫn dắt nói: “Vậy vì sao Tương nhi lại ghét rắn?”

“Bởi vì nó sẽ cắn người, còn có nọc độc.” Quách Tương vẻ mặt chán ghét nói.

Võ Tu Văn sờ sờ mái tóc mềm mại của Quách Tương, nhẹ nhàng nói: “Tương nhi, Phá Lỗ. Truyện mà đại ca ca vừa kể cho hai đứa nghe chính là một truyện ngụ ngôn, trong chuyện xưa, rắn đại diện cho người xấu, nông phu có lòng tốt cứu rắn, nhưng cuối cùng lại bị rắn cắn. Chuyện xưa này nói cho chúng ta biết, lúc chúng ta cứu người phải biết rõ hắn là người tốt hay người xấu, nếu là người tốt, chúng ta đương nhiên phải cứu. Nhưng nếu là người xấu, chúng ta cứu hắn đồng nghĩa với việc hại chính mình.”

“A, Tương nhi hiểu rồi, Tương nhi chỉ cứu người tốt thôi.” Quách Tương gật đầu thật mạnh.

“Phá lỗ cũng đã hiểu.” Quách Phá Lỗ cũng gật gật đầu.

Trên mặt Võ Tu Văn hiện lên nụ cười khẽ, kỳ thật y lựa chọn kể chuyện xưa này cho bọn chúng nghe, chủ yếu là vì Quách Tương, trong nguyên tác, Quách Tương cũng bởi vì bị Kim Luân Pháp Vương lừa, không đành lòng để hắn chịu khổ mà giải huyệt đạo cho hắn, cho nên mới bị bắt đi. Y kể cho Quách Tương nghe câu chuyện này, chính là muốn tránh việc này xảy ra. Mặc dù thiện lương là một phẩm chất đạo đức tốt đẹp, nhưng cũng không có nghĩa là đối với bất kỳ người nào cũng đều phải thiện lương. Thiện lương mà chẳng phân biệt được tốt xấu, chẳng khác gì hại người hại mình.

Quách Tương dựa vào lòng Võ Tu Văn, ngửa đầu lên, nhìn Võ Tu Văn, ánh nắng vàng rọi xuống, khuôn mặt trắng nõn có thể nhìn thấy rõ lông tơ tinh tế bên trên, trên mặt là nụ cười dịu dàng, tiểu cô nương Quách Tương liền cảm thấy yêu thích trong lòng. Cô bé vốn cảm thấy mẫu thân mình là người xinh đẹp nhất, nhưng giờ khắc này, tiểu cô nương Quách Tương lại đột nhiên cảm thấy, vị đại ca ca này mới là người xinh đẹp nhất.

Võ Tu Văn hiển nhiên không biết nhiều như vậy, cũng sẽ không nghĩ tới mấy chữ xinh đẹp này sẽ rơi ở trên đầu của mình. Dưới ánh nắng ấm áp, một lớn hai nhỏ nhàn nhã nằm ở trên cỏ, câu được câu không nói chuyện với nhau.

Võ Tu Văn buồn ngủ, Quách Tương ở bên cạnh chống cằm nhìn chằm chằm Võ Tu Văn, chợt bò lên người Võ Tu Văn, kêu lên: “Đại ca ca, đại ca ca.”

Võ Tu Văn mở to mắt, đỡ lấy cô bé trên người mình, hỏi: “Sao vậy?”

“Đại ca ca, sau này Tương nhi lớn lên sẽ gả cho huynh, được không?” Khuôn mặt cô bé đầy vẻ hưng phấn.

Cơn buồn ngủ của Võ Tu Văn liền biến mất, y ngồi dậy, nhìn ánh mắt hưng phấn của cô bé, cười khổ nói: “Tương nhi còn nhỏ như vậy, biết cái gì gọi là thành thân sao?”

Tiểu cô nương Quách Tương giương cằm lên, đắc ý nói: “Đương nhiên biết, muội thích đại ca ca, cho nên về sau muốn gả cho đại ca ca.”

Võ Tu Văn cười cười, đưa tay sờ đầu cô bé, nói: “Nhưng đại ca ca lớn hơn Tương nhi rất nhiều, chờ Tương nhi trưởng thành, đại ca ca đã già rồi.”

Tiểu cô nương Quách Tương buồn rầu, nhưng lập tức sờ sờ mặt Võ Tu Văn, vẻ mặt an ủi nói: “Không sao cả, đại ca ca, Tương nhi sẽ không ghét bỏ huynh đâu.”

Võ Tu Văn cười khổ, vỗ đầu Quách Tương, nói: “Nhưng đại ca ca đã có người trong lòng rồi.”

“Thật sao? Tỷ ấy có tốt với đại ca ca không?” Quách Tương tò mò hỏi.

Trên mặt Võ Tu Văn hiện lên ý cười, nhẹ nhàng nói: “Hắn đối đại ca ca rất tốt, đại ca ca cũng rất thích hắn.”

Tiểu cô nương Quách Tương nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Võ Tu Văn, mặc dù đại ca ca đã có người trong lòng khiến cho cô nhóc có chút buồn, nhưng nhìn đại ca ca cười hạnh phúc như vậy, cô nhóc liền quyết định không cùng người nọ tranh đại ca ca nữa.

Quách Tương nghiêm túc nhìn Võ Tu Văn, nói: “Đại ca ca, nếu tỷ ấy đối với huynh không tốt, nhất định phải nói cho Tương nhi nghe nha. Đến lúc đó Tương nhi sẽ ở bên cạnh giúp đỡ huynh.”

Võ Tu Văn buồn cười nhìn vẻ mặt chân thành của cô bé, nói: “Được.”

Quách Tương nghe thế mới cảm thấy mỹ mãn gật đầu, đứng lên nói: “Đại ca ca, chúng ta đi ăn cơm thôi, Tương nhi đói bụng rồi.”

Võ Tu Văn nhìn lên trời, mặt trời đã gần lên tới đỉnh đầu, đã trưa rồi, cũng đến lúc dùng cơm. Nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc Dương Quá đã đi lâu rồi nhưng vẫn chưa quay lại, trong lòng nhịn không được mà có chút lo lắng, y lắc đầu, đem ý niệm không tốt trong đầu đá văng ra ngoài. Võ Tu Văn cúi đầu nhìn ánh mắt chờ đợi của Quách Tương, nghĩ đến Quách Tĩnh bảo trưa nay cùng đi ăn cơm, liền đứng dậy, dắt hai tiểu hài tử đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.