Thần Điêu Chi Văn Quá Thị Phi

Chương 9



Dương Quá ôm Võ Tu Văn lao ra cửa, chạy vào khu rừng phía sau núi, cả người Võ Tu Văn trong lòng hắn nóng rần, con mắt khép hờ, khiến cho Dương Quá rất lo lắng, vừa chạy vừa hỏi: “Văn nhi, ngươi có sao không?”

Võ Tu Văn mở mắt nhìn khuôn mặt phía trên, vẻ mặt kia không hề che giấu lo lắng, trên trán rõ ràng đã đổ đầy mồ hôi, nhưng vẫn phân ra tinh lực để chiếu cố mình, y yếu ớt cười cười: “Ta không sao, đừng nói chuyện nữa, chúng ta đi mau.”

Dương Quá dùng sức gật đầu, tăng tốc chạy về phía trước. Sắc trời lúc này đã dần tối, trên bầu trời là một vầng trăng khuyết, ánh trăng trong suốt xuyên qua khe hở của tán cây rọi xuống đất. Dương Quá nương theo ánh sáng yếu ớt đó tìm đường mà đi, hắn cũng không dám dừng bước. Nhưng phía sau vẫn từ từ truyền đến tiếng động, chung quanh như có người đang quát: “Dương Quá, Võ Tu Văn, mau ra đây.”

Dương Quá theo bản năng nhìn Võ Tu Văn nằm trong lòng, dĩ nhiên Võ Tu Văn cũng nghe được âm thanh ngày càng gần này, y mở mắt ra. Dương Quá nhìn con ngươi màu đen kia, dường như so với bình thường càng sậm hơn, không hề nhiễm một tia tạp chất nào, sạch sẽ thuần khiết, cứ như vậy chăm chú nhìn hắn, không hề có sợ hãi, cũng không có kinh hoảng. Dương Quá vốn có chút bối rối, tâm tình nháy mắt trở nên trấn định, loại cảm giác toàn tâm tín nhiệm cùng ỷ lại này, làm cho Dương Quá đột nhiên cảm thấy không sợ chút nào, nắm chặt hai tay lại, tự nhủ, hắn, chỉ cần bảo vệ tốt người trong lòng này là được rồi.

Dương Quá ôm Võ Tu Văn nhảy lên nhảy xuống trong rừng cây, Võ Tu Văn nhìn gương mặt phía trên, trong lòng không rõ đây là cảm giác gì, mồ hôi từ trên gương mặt còn chút non nớt kia nhỏ tí tách không ngừng, hai tay y vòng qua cổ của hắn, cảm nhận hơi thở nóng rực kia, Võ Tu Văn đột nhiên cảm thấy vô cùng an ổn, thực sự rất yên tâm. Y nhắm mắt lại, yên lặng tựa vào vai hắn, khóe mắt hơi nóng, vành mắt ẩm ướt.

Dương Quá ôm Võ Tu Văn, dùng hết sức chạy về phía trước, chỉ cảm thấy trước mặt xoẹt qua một bóng dáng, một gã đạo sĩ đã bắt kịp hắn, Dương Quá vừa muốn xoay người chạy qua hướng khác, tên đạo sĩ phía sau kêu to: “Chúng ở trong này!”

Dương Quá ở trong bụi cỏ quẹo qua quẹo lại, linh hoạt đến cực điểm, hơn nữa ánh sáng trong rừng cây lúc này không tốt lắm, tên đạo sĩ kia quẹo mấy vòng liền không phát hiện ra bóng dáng hai người ở đâu nữa. Dương Quá nghe tiếng bước chân ở phía sau dần biến mất, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nãy giờ chạy loạn trong bụi cây, toàn thân đều mỏi nhừ nhưng vẫn không dám ngừng lại.

Chợt thấy phía trước có người ‘ha ha’ cười lạnh, cả Dương Quá và Võ Tu Văn đều giật mình, nhìn về phía trước, thấy một bóng người từ chỗ tối bước ra, râu dài rủ xuống, quắc mắt trừng bọn họ, đó chính là Triệu Chí Kính.

Dương Quá lạnh lùng nhìn Triệu Chí Kính, siết chặt tay mình. Triệu Chí Kính nhìn cả hai, đối với ánh mắt của Dương Quá, hắn chỉ cười nhạo một tiếng, tràn đầy vẻ khinh thường, rồi chuyển tầm mắt lên người Võ Tu Văn, y đang tựa vào đầu vai của Dương Quá, sắc mặt tái nhợt, hàng mi dài rũ xuống, làn da trắng nõn dưới ánh trăng càng thêm mờ ảo, càng làm cho Triệu Chí Kính cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Ánh mắt trắng trợn mang theo dục vọng kia làm cho Võ Tu Văn nhíu nhíu mày, cảm giác được cảm xúc phẫn nộ của Dương Quá, y nhìn gân xanh trên cổ phía trước mặt, trong lòng biết để Dương Quá ôm mình tuyệt đối chạy không thoát, y nói nhỏ ở bên tai Dương Quá: “Thả ta xuống đi.”

Dương Quá cúi đầu nhìn y, nhìn thấy ánh mắt kiên định của y, hắn do dự một chút, nhưng sau đó vẫn chậm rãi buông y ra, đỡ y đứng tựa vào người mình. Võ Tu Văn cũng không cự tuyệt hành động này của Dương Quá, hiện tại tay chân y không còn chút sức lực nào.

“Dương Quá, ngoan ngoãn giao Võ Tu Văn ra đây.” Triệu Chí Kính nhìn hai người trước mắt tựa vào nhau, nhíu mày nói. Gã nhìn Dương Quá, có chút cảnh giác nhìn động tác của hắn, lúc trước gã bị Dương Quá đánh bại, qua một hồi lâu mới dậy nổi, liền kêu mấy đồ đệ chia nhau tìm kiếm. Tuy võ công của gã rất lợi hại, nhưng quanh năm đều ở Toàn Chân giáo, hiểu biết không rộng, nên không biết chiêu thức của Hàm Mô Công, cho nên có chút kiêng kị đối với Dương Quá. Bởi vậy trong nhất thời cũng không dám tùy tiện ra tay.

Võ Tu Văn dựa vào người Dương Quá, nhìn vẻ mặt của Triệu Chí Kính, ý niệm trong đầu vừa chuyển, y liền hiểu, trong lòng cười lạnh một tiếng. Nhưng Dương Quá nghe được lời của Triệu Chí Kính, trên mặt giận dữ nói: “Triệu Chí Kính, ông đừng có mơ.”

Khuôn mặt Triệu Chí Kính trở nên lạnh lùng, đi lên phía trước mấy bước, đưa tay bắt lấy Võ Tu Văn. Võ Tu Văn nghiêng qua một bên, thân hình đảo nhẹ một cái liền lách mình tránh ra. Trên mặt Triệu Chí Kính liền hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ Võ Tu Văn lại biết khinh công, đợi lần nữa đưa tay ra bắt, Dương Quá đã chắn trước mặt Võ Tu Văn.

Võ Tu Văn lạnh lùng nhìn Triệu Chí Kính, y chưa từng ở trước mặt Triệu Chí Kính thể hiện mình biết võ công, hơn nữa y lại trường kỳ uống thuốc, đương nhiên Triệu Chí Kính liền cho là y không biết võ. Triệu Chí Kính cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát, nhìn ra cước bộ của y phù phiếm vô lực, gã khinh thường cười cười đẩy đầu vai Dương Quá ra, đầu vai Dương Quá hơi nghiêng, nội lực tự vận hành, đem lực đạo của gã giảm đi hơn một nửa, chỉ làm hắn hơi lui về phía sau mấy bước, nhưng không có té ngã.

Kỳ thật, Dương Quá đã tập luyện võ công của Âu Dương Phong được một thời gian dài, bất tri bất giác đã tăng thêm một bậc, chẳng qua là vận dụng còn chưa thuần thục, hơn nữa không có chiêu thức cụ thể để phối hợp. Lúc trước do quá mức phẫn nộ, nhất thời không sử dụng, khi được Võ Tu Văn nhắc nhở mới kịp phản ứng, dưới sự phẫn nộ toàn lực phóng ra đánh bại Triệu Chí Kính đang không hề phòng bị kia. Chỉ đáng tiếc là trước đó hắn phải chạy trốn, nội lực không còn nhiều lắm, không thể dùng tiếp Hàm Mô Công.

“Văn nhi, ngươi chạy trước đi.” Dương Quá quát to một tiếng, đánh về phía Triệu Chí Kính.

Triệu Chí Kính có chút kiêng kị né tránh, bày tay trái duỗi ra đảo nhẹ một vòng, đánh một chưởng về phía trước, chiêu “Hổ môn thủ” này đánh ra với kình lực không nhỏ, đánh ngay ngực Dương Quá. Nếu Dương Quá không có nội công tạm được, chắc chắn sẽ hộc máu tại chỗ, nhưng mặt hắn cũng đã trắng như tờ giấy, cảm thấy ngực đau dữ dội.

Dương Quá hoàn toàn không để ý điều đó, tiếp tục xông lên phía trước, vận lực toàn thân gắt gao ôm lấy Triệu Chí Kính. Sau khi đã đánh trúng Dương Quá, Triệu Chí Kính cũng không sợ hắn nữa, thấy Dương Quá ôm lấy mình, mà Võ Tu Văn lại chậm rãi biến mất ở trước mắt, gã cảm thấy vô cùng phẫn nộ, tung một quyền vào giữa bụng Dương Quá, Dương Quá bị đau mà gập người lại, nhưng tay vẫn gắt gao ôm lấy gã không buông. Triệu Chí Kính xuống tay không chút khoan dung, dùng lực chưởng xuống ngay cổ hắn. Dương Quá nghiêng người, liều mạng chịu đựng, tuy không ngã xuống, nhưng tay đã không còn sức lực.

Dương Quá bị Triệu Chí Kính nhẹ nhàng đẩy ngã trên mặt đất, ánh mắt mơ hồ nhìn Triệu Chí Kính đang nhe răng cười bước tới gần mình, nhưng trong lòng không hề có bất kỳ sợ hãi nào, trước mắt hiện ra gương mặt người nọ, cặp mắt đen trong trẻo như chỉ nhìn thấy mình, khóe miệng Dương Quá hiện lên một nụ cười, Văn nhi, đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi.

Dương Quá nhắm mắt lại, hắn không muốn nhìn gương mặt ghê tởm của Triệu Chí Kính,  bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của gã, hắn mở to mắt, nhìn thấy người mình vẫn tâm tâm niệm niệm nãy giờ đang đứng trước mặt, lẳng lặng nhìn mình.

Dương Quá cả kinh, cố gắng đứng lên, Võ Tu Văn đi qua đỡ hắn dậy. Dương Quá nhìn sang Triệu Chí Kính, chỉ thấy gã đang lấy tay che mắt trái lại, thống khổ kêu to, nhìn thấy Dương Quá đứng lên, liền hung tợn nhìn hai người.

“Võ Tu Văn, mi đã ném cái gì vào mặt ta?” Triệu Chí Kính phẫn nộ kêu to.

Võ Tu Văn không để ý đến gã, y nâng Dương Quá dậy, đi thẳng về phía trước. Đó là cái gì sao, đương nhiên là thứ tốt rồi. Vừa rồi y cũng không có chạy xa, vì biết mình ở đó cũng chỉ gây thêm phiền phức cho Dương Quá, cho nên mới tránh đi, nhưng không ngờ lại phát hiện loại thảo dược này, nó có tên là Dạ Hàn Thảo, vào buổi tối nó sẽ tỏa ra quầng sáng nhạt, bởi vì loại cây này nảy mầm vào buổi tối, nên mầm này sẽ phát sáng, dùng thảo dược này phối với các loại thảo dược khác sẽ trở thành thuốc cứu mạng, nhưng nếu chỉ sử dụng một mình nó, nó sẽ trở thành chất độc trí mạng. Cho nên khi thu thập mầm cây này phải mang một bao tay đặc chế, nhưng Võ Tu Văn nhìn thấy ở phía xa Dương Quá đang bị Triệu Chí Kính chiếm thế thượng phong, liền không chút do dự đưa tay hái mầm của Dạ Hàn Thảo lên, cầm trong tay, đi về phía Dương Quá, khi Dương Quá bị Triệu Chí Kính đẩy ngã xuống đất, liền ném mầm cây trong tay vào người gã.

Triệu Chí Kính chỉ cảm thấy có cái gì ném vào người, liền đưa tay áo ra ngăn lại, nhưng chỉ ngăn được một phần, trên mặt vẫn bị dính một ít, vài hạt phấn rơi vào mắt. Nhất thời một cảm giác nóng rực dâng lên, mắt như bị thiêu đốt, Triệu Chí Kính thống khổ la to. Bấy giờ lại thấy Võ Tu Văn với Dương Quá đi thẳng về phía trước, gã nhịn xuống đau đớn, đuổi theo.

Dương Quá và Võ Tu Văn, một người đang sinh bệnh, còn một người thì đang bị thương, dìu nhau chạy đi, Triệu Chí Kính bám sát phía sau, càng ngày càng gần. Dương Quá nhìn bóng dáng Triệu Chí Kính ngày càng gần, nhặt lên vài viên đá ném ra phía sau. Triệu Chí Kính nghiêng người tránh đi, càng tăng tốc, nhe răng cười tiếp cận cả hai.

Dương Quá và Võ Tu Văn chạy về phía trước, đột nhiên thấy đằng trước đã không còn đường, cả hai nhìn nhau, rồi nhảy xuống. Triệu Chí Kính đi đến bên cạnh vách đá nhìn xuống, thấy hai người đang ôm nhau, lăn dọc theo thảm cỏ xanh trên sười núi vào bụi cây.

Võ Tu Văn được Dương Quá ôm chặt vào lòng, chôn ở trong ngực của hắn, tim đập rất nhanh, lồng ngực đối phương có chút gầy yếu nhưng lại làm cho y vô cùng an tâm. Cả hai không ngừng lăn xuống, mùi thơm của cỏ xanh ập vào mũi, Võ Tu Văn nhất thời có chút hoảng hốt, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt. Khi thân thể dừng lại, Võ Tu Văn ngẩng đầu, nhìn thiếu niên phía trên, nhoẻn miệng cười. Trước mắt là một mảnh hắc ám, y nhắm mắt lại, bên tai giống như nghe được tiếng kêu kinh hoảng của Dương Quá, “Văn nhi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.