Từ lúc Trình Dương đi rồi Tiểu Long nữ đứng ngồi không yên, trong lòng cứ thấp thởm lo âu, nhưng vì sao lại không an tâm như vậy thì nàng cũng chẳng biết nữa. Cân nhắc ba bốn lần, nàng quyết định đến trên tường thành trước cổng thành Tương Dương mà đợi Trình Dương trở về.
Tiểu Long nữ đi tới tường thành đưa đến vô số ánh mắt nhìn theo không dứt, nàng đứng lẳng lặng nơi lầu cao, ánh mắt mông lung nhìn về phía xa, nơi Mông Cổ đóng quân cũng như là nơi mà người nàng yêu nhất đang ở.
Binh sĩ ở đây đều biết, nữ tử xinh đẹp mà lạnh lùng kia là thể tử của anh hùng Dương thiếu hiệp, người mà gần đây lập công lớn cho Tương Dương, cứu Quách đại hiệp và đẩy lui quân Mông Cổ. Hôm qua hai người vừa thành hôn, hôm nay Dương thiếu hiệp lại đi đến quân doanh của Mông Cổ, chỉ sợ nàng đây là đang đứng chờ Dương thiếu hiệp trở về.
Vừa nghĩ không bao lâu, xa xa đã truyền đến tiếng vó ngựa, bụi bặm bay đầu trời, khuôn mặt băng lãnh không chút cảm xúc của Tiểu Long nữ có chút dịu đi, khóe miệng hơi nhoẻn lên…… điều này thật ra chính nàng cũng không biết.
Binh lính canh gác thấy rõ người tới là ai, vội vàng đánh thanh la cho người mở cổng thành.
Chỉ cần Trình Dương an toàn trở về, chuyện gì cũng không quan trọng bằng. Tiểu Long nữ thi triển khinh công nhảy lại chỗ có thể quan sát rõ hơn, chỉ là tiếng vó ngựa càng ngày càng gần mà thân ảnh của người cưỡi ngựa cũng càng ngày càng rõ, khuôn mặt Tiểu Long nữ vốn dịu một chút bỗng chốc tràn đầy thất vọng, nàng nhìn đến hai con ngựa đều không phải là Trình Dương mà là Đại võ và Tiểu võ. Sắc mặt nàng chuyển từ hồng sang trắng bệch lo âu.
Tiểu Long nữ nhảy từ trên tường thành rồi rơi nhẹ xuống đất, Đại võ Tiểu võ lướt qua trước mặt nàng sau đó đi về phía sau lưu lại một mảnh khói bụi mờ mịt, mảnh đất hoang vắng lúc này trở về với dáng vẻ nguyên thủy của nó, chỉ một mảnh vắng vẻ đìu hiu. Tiểu Long nữ đứng yên nơi đó, vẫn thất thần, trong lúc nhất thời còn không tỉnh táo……………
" Long cô nương, không bẳng ngươi về thành trước đi, ngươi xem Quách đại hiệp cũng là chưa trở về mà. "
Một lão binh thủ thành rụt rè đứng trước mặt Tiểu Long nữ nói.
Tiểu Long nữ vẫn như trước không có bất cứ hành động nào, lão binh đứng kế bên mồ hôi như tắm, nơi này mặc dù cách cổng thành không xa, nhưng dù gì cũng nguy hiểm không an toàn như trong thành. Tiểu Long nữ võ công rất cao, sợ rằng nếu bây giờ quân Mông Cổ có bất ngờ tập kích thì chỉ có tiểu tốt canh cửa như hắn mới nguy hiểm mà thôi.
" Long cô nương, không chừng hai vị Võ gia có tin tức của Dương thiếu hiệp thì sao, không bằng cô nương cứ tìm bọn họ hỏi thử rồi trở về đợi cũng không muộn. "
Trầm mặc trong chốc lát, Tiểu Long nữ mới thở dài nói:
" Cũng được, quay về thôi. "
Vừa vào trong thành Tiểu Long nữ mới phát hiện trên người Đại võ Tiểu võ có không ít vết thương nhưng vết thương không nặng, quân y đang thay hai người sức thuốc và băng bó.
Lão binh bên cạnh nhìn thấy Tiểu Long nữ mở miệng định nói gì nhưng mãi cũng chưa thấy thanh âm bên lên tiếng hỏi giúp nàng:
" Hai vị Võ gia, sao không thấy Dương thiếu hiệp. "
Đại võ Tiểu võ liếc mắt nhìn Tiểu Long nữ, Đại võ tiếng nói có chút bất mãn kèm bực tức, không có gì là ý tốt:
" Tiểu tử họ Dương sao? Hắn không phải trở về trước chúng ta ak? "
Dù là một người trầm tĩnh, thấy biến mặt không đổi sắc nhưng thân hình Tiểu Long nữ cũng run nhẹ, lảo đảo.
" Đúng vậy sao? "
Lữ Văn Hoán nhìn đông tây, không khỏi hít sâu vài hơi, Trình Dương mặc dù võ công cao cường nhưng quân Mông Cổ người đông thế mạnh, nếu như trên đường về không may gặp phải mai phục, thì có thể nói là lành ít dữ nhiều, nhưng vẫn lên tiếng an ủi Tiểu Long nữ vài câu:
" Dương thiếu hiệp chắc là trở lại cứu Quách đại hiệp, Dương thiếu hiệp và Quách đại hiệp tình như cha con, hắn làm sao có thể không để ý an nguy của Quách đại hiệp mà trở về một mình được."
Tiểu Long nữ thở dài một tiếng, không có nói gì, Trình Dương nếu quay ngựa lại cứu Quách Tĩnh, Đại võ Tiểu võ làm sao không thấy được: Dương, ngươi phải nhớ kỹ những gì ngươi nói đó, mọi chuyện đều phải cẩn thận.
Tiểu Long nữ nhắm lại hai mắt, trong quân doanh của người Mông Cổ, cao thủ đông đảo, Dương có thể đối phó được mấy người cơ chứ, trong lúc nhất thời tâm trạng bất an không thôi: Dương, Dương, Dương của ta. …. Một giọt nước mắt từ khóe mi tràn ra.
Một thanh âm vang lên chấn động cả chốn thâm sơn, này thanh âm làm kinh động chim chóc xung quanh, lá cây cũng theo gió bay trong không khí rồi rơi trên mặt đất.
Trình Dương thấy thân thể nàng đánh mạnh vào góc cây nơi đáy dốc, nàng kêu lên một tiếng đau đớn, nàng thấy Tiểu Long nữ, Trình Dương vươn tay đưa ra xa, nàng muốn kêu Tiểu Long nữ, muốn ôm thân ảnh của người nàng yêu vào lòng, muốn đem giữ chặt trong thân thể nàng.
Nhưng dù nàng có giãy dụa như thế nào, có vất vả đưa cánh tay lên như thế nào thì hình bóng kia vẫn cứ xa nàng, nàng càng cố tới gần thì nó lại càng ra xa nàng hơn, đau đớn đến cùng cực, mọi giác quan nàng giờ đây chỉ cảm nhận được cái gọi là đau đớn.
Vô lực, nàng nhắm lại hai mắt, thân thể rã rời, nàng không còn chút sức nào nữa, chỉ muốn nhắm mắt mà thôi
" Dương, Dương, Dương của ta……….." tiếng nói cứ bên tai Trình Dương, cứ văng vẳng đâu đây, ấm áp mà mềm mại, nàng biết, nàng biết tiếng nói này là của ai, là Tiểu Long nữ, là Long nhi của nàng.
Trình Dương cố gắng mở mắt, một lần lại một lần, một lần lại một lần, không biết nàng cố gắng thử bao nhiêu lần, nàng rốt cuộc có thể nhìn chút tia sáng le lói:
" Long nhi…………" nàng vô lực la lên. Toàn thân nàng đau đớn, nó kêu gào muốn được giải thoát, muốn được nghỉ ngơi……..
" Ngao"
Một thanh âm bén nhọn vang lên, ánh mắt nàng mông lung không thể nhìn rõ nhưng nàng thấy một con chim to, một con chim rất to. Lập tức một đạo tật phong mang nội lực đánh tới, Trình Dương cảm giác thân thể nàng như đang bay lại như có vật gì đang chế trụ cả thân thể nàng.
Trình Dương không còn sức để nghỉ đó là gì, nàng nhắm chặt hai mắt, ngủ đi, ngủ đi, chỉ có ngủ mới có thể có sức mà tức giận, mới có sức mà hồi phục mà trở về bên cạnh Long nhi, không đúng sao?
Đợi cho tới lần thứ hai Trình Dương tỉnh lại thì nàng đã nằm trên một đống cỏ trong sơn động, trên lưng truyền đến cảm giác ẩm ướt lành lạnh, chắc là đã được sức thuốc trị thương, quần áo vẫn hoàn chỉnh, vậy chắc là thuốc được đắp hay sức trên quần áo, nhưng không sao, như vậy vẫn làm cho nàng cảm thấy thoải mái một chút.
" Ngao. " Theo đó là tiếng bước chân cồng kềnh, Trình Dương đoán nàng được một người thợ săn cao lớn thô kệch cứu, nhưng nàng không ngờ tới lúc nàng nhìn thấy được thứ đi tới không phải một người thợ săn nào cả mà là một con chim thật lớn. Trình Dương làm sao đoán được nàng được một con chim to cứu, mà nó thì đang vươn cánh hướng về phía nàng mà tới.
Chim to đi tới trước mặt Trình Dương, trong miệng nó còn ngậm một đống thảo dược,cỏ thuốc lá thuốc. Nó đặt thuốc trước mặt Trình Dương xong không quên kêu to vài tiếng.
" Cám ơn chim to" Những thứ dược thảo này đều là cho nàng trị thương trên người, Trình Dương không biết nên vui hay buồn vì chuyện này đây, nàng không ngờ được chính mình lại gặp được thần điêu, thực sự đại nạn không chết tất cả hậu phúc, nàng cần nhanh chóng trị thương, nhanh chóng trở về với Long nhi của nàng.
Trình Dương cùng thần điêu ở chung không thể nói là không vui vẻ được, nàng cứ một tiếng chim to này hai tiếng chim to nọ, cứ như vậy luôn miệng gọi thần điêu làm cho nó cảm thấy khó chịu không vui.
Lúc đầu thì tốt rồi, nàng có thương trong người thân điêu cũng không trách cứ gì nàng, nhưng mỗi ngày thương thế của nàng càng tốt hơn, cũng nhanh chóng bình phục, thần điêu liền đối với nàng càng ngày càng không khách khí gì cả, Trình Dương ủy khuất chu môi: ta phải đi
Trình Dương cúi người rón rén chạy ra sơn động. Trong một tháng qua, đây là kế hoạch lần thứ n+1 của nàng để chạy trốn thần điêu, nhưng mỗi lần nàng vừa bước ra ngoài thì đếu xuất hiện Trình Giảo Kim đưa nàng trở về bên trong sơn động.
Trình Dương thở dài liên tục, hiện tại nàng đang bị thương, không thể đánh lại thần điêu, mà cho là nàng khỏe mạnh không bị gì đi, muốn thắng nó, nàng nằm mơ là tốt hơn.
" Ngao ngao. " Trình Dương bị thần điêu làm ồn. Thần điêu cứ vỗ vỗ cánh, liên tục gọi to, làm cho Trình Dương phải tìm đến một góc trong sơn động để không bị làm phiền. Chỉ là sự tình không được lạc quan như vậy, thần điêu tựa hồ có ý chọc nàng, Trình Dương đi đâu nó đi theo đó, dần dần nó ép Trình Dương tới một vách núi.
" Chim to, không không, là thần điêu đại hiệp, ta sai rồi, ta sai rồi……" Trình Dương liên tục cầu xin thần điêu tha cho nàng.
Thần điêu vẫn cứ như trước, cứ vỗ vỗ cánh, nhưng nó như đang gọi nàng, chỉ là thần điêu vỗ cánh như vậy tạo ra một cơn gió lớn, này cơn gió làm cho Trình Dương không thể mở mắt, nàng thấy mình như đứng chênh vênh bên vách núi, có cảm giác không vững, lảo đảo, gió càng ngày càng mạnh. Trình Dương điều chỉnh hô hấp, cố gắng trụ vững hai chân, đứng thẳng trên rìa vách núi, trong lòng thầm nghĩ, nàng chọc giận thần điêu, lần này chắc là đùa giỡn quá trớn rồi.
Trình Dương nhảy xuống vách núi, vách núi bằng phẳng, không có cỏ cây, không một chỗ đặt chân, chỉ có một đoạn dây leo, không suy nghĩ nhiều, nàng liền nắm lấy mà leo.
Vách núi dựng đứng, như một tấm bình phong khổng lồ vươn lên trời. Trên vách núi, cách chỗ nàng hơn hai chục trượng, có một phiến đá vuông rộng ba, bốn trượng chìa ra như một cái sân, trên đó hình như có khắc chữ. Trình Dương nhìn thấy không khỏi hít một hơi, trong mắt nàng chiếu thẳng hai chữ "Kiếm mộ", thần điêu chắc là không phải muốn giáo nàng tập võ chứ.
Thần điêu cũng bay tới chỗ Trình Dương, Trình Dương lắc đầu:
" Chim to, ngươi thả ta ra đi. "
Thần điêu giục Trình Dương leo lên một mỏm đá nhô ra ngoài vách đá,bước đi bên cạnh lối vào nàng thấy phiến đá lớn có hàng chữ khắc sâu:
" Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại vô địch thiên hạ, chôn kiếm chốn này.
Ô hô! Quần hùng thúc thủ, trường kiếm dẫu sắc, còn có ích chi!"
Trình Dương mặc dù không muốn tập võ chỉ muốn trở về bên cạnh Tiểu Long nữ nhưng vẫn kinh ngạc và nể phục, cảm thấy Độc Cô Cầu Bại tính nết có nhiều điều thú vị, ngạo đời khinh vật, một mình lang bạt giang hồ, tài năng vô địch trong thiên hạ, chẳng ai có thể sánh.
Nàng nhìn hai hàng chữ khắc một hồi, rồi thấy có nhiều hòn đá chất đống như một nấm mộ, lưng tựa vào sơn cốc, mặt hướng ra không gian rộng lớn, chưa nói bản thân Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại anh hùng thế nào, chỉ riêng chỗ chôn kiếm cũng đã có hình thế hùng vĩ thiết tưởng hắn văn võ toàn tài, hoài bão phi thường.
Trình Dương Quá bên mộ kiếm, ngửa mặt hú một tiếng dài, trong giây lát tứ phía hồi âm bất tuyệt, nghĩ đến tiếng nhạc trầm hùng trước đây mà nàng biết, nàng cảm thấy âm thanh nơi đây còn mang hào khí hơn nhiều. Nhưng nàng không có tâm tư, bèn ngồi bó gối, ngẩng mặt đón gió, cảm thấy lồ ng ngực tràn ngập không khí trong lành, lâng lâng như muốn bay lên theo gió.
Thần điêu thân hình tuy nặng, nhưng bộ vuốt của nó quả nhiên vô cùng lợi hại, chẳng mấy chốc thần điêu đã leo đến chỗ nàng.
Thần điêu không để ý tới Trình Dương, dùng hai chân bới các tảng đá trên mộ kiếm sang một bên. Chỉ thấy thần điêu hai chân chuyển đá không ngừng, để lộ ra một dãy ba thanh kiếm, giữa thanh kiếm thứ nhất và thanh kiếm thứ hai có một phiến đá dài. Ba thanh kiếm và phiến đá được đặt trên một tảng đá lớn màu xanh.
Trình Dương nhấc thanh kiếm thứ nhất lên, thấy dưới bề mặt tảng đá có khắc hai hàng chữ nhỏ:
" Cương mãnh lợi hại, cứng mấy cũng xuyên,
Thời trẻ dùng để tranh đấu với quần hùng. "
Nhìn lại thanh kiếm, thấy dài chừng bốn thước, thanh quang lấp loáng, đích thị là kiếm sắc. Nàng đặt thanh kiếm ấy xuống chỗ cũ, cầm phiến đá lên, thấy dưới bề mặt tảng đá xanh cũng có khắc hai hàng chừ nhỏ:
" Tử Vi nhuyễn kiếm, dùng trước ba mươi tuổi,
Lỡ tay đả thương nghĩa sĩ, bèn vứt xuống vực sâu. "
Trình Dương nghĩ:
" Chỗ này thiếu một thanh kiếm, thì ra đã bị Độc Cô Cầu Bại ném xuống vực, không hiểu đã lỡ tay đả thương nghĩa sĩ như thế nào, chuyện đó chắc là vĩnh viễn không ai biết được ".
Nàng xuất thần một hồi, nhấc thanh kiếm thứ hai lên, được vài thước thì "keng" một tiếng, thanh kiếm tuột tay rơi xuống đá, lửa bắn tung toé, bất giác nàng giật mình.
Nguyên thanh kiếm đen trũi này trông không có gì lạ, song cực nặng, đốc kiếm dài hơn ba thước, nặng không dưới bảy, tám chục cân, gấp vài lần thứ binh khí nặng nhất trong chiến trận. Trình Dương lúc cầm lên không ngờ nó nặng đến thế, nên đánh rơi nó xuống. Nàng đoán đây là huyền thiết trọng kiếm mà Dương Quá sử dụng, nay thì chỉ nàng có thể gặp, Dương Quá chẳng bao giờ có thể biết nó.
Nàng cúi nhấc nó lên, lần này có phòng bị, dĩ nhiên cũng nhấc được, không mấy khó khăn. Nàng thấy kiếm không có lưỡi sắc, mũi kiếm thì tròn như hình bán cầu, nghĩ bụng:
" Thanh kiếm đã nặng, sử dụng bất tiện, lại không có lưỡi sắc và mũi nhọn, đúng là chỉ có thể nội lực cao mới dùng, đánh một cái chả ai đỡ mà có đỡ cũng bị áp lực của nó làm bị thương. "
Nhìn dưới bề mặt tảng đá, thấy có khắc hai hàng chữ nhỏ:
" Trọng kiếm thô sơ, không hề gia công.
Trước bốn mươi tuổi, tung hoành thiên hạ. "
Nhấc thanh kiếm thứ ba lên, nó nhẹ tênh như không, nàng ngưng thần xem kỹ, hóa ra đó là một thanh kiếm gỗ, chôn dưới đá lâu năm, thân và cán kiếm đều đã bị mục, đọc dưới mặt đá có khắc dòng chữ:
" Sau bốn mươi tuổi, không mang binh khí,
Thảo mộc trúc thạch đều có thể dùng làm kiếm.
Cứ thế tinh tu, đạt tới cảnh giới vô kiếm thắng hữu kiếm."
Thần điêu kêu "ngao" một tiếng, cúi đầu, dùng mỏ quặp một thanh kiếm, đặt vào tay Trình Dương, nhưng Trình Dương trong lòng không có chút nào muốn tập võ. Thần điêu lại kêu "ngao" một tiếng, đột nhiên dùng cánh chim bên trái vỗ kình phong xuống đầu nàng. Trình Dương lập tức cảm thấy khó thở, cánh chim tới cách đỉnh đầu nàng chừng một thước thì dừng lại bất động, thần điêu lại kêu "ngao ngao" hai tiếng.
Thần điêu mỗi ngày cùng Trình Dương luyện kiếm, ước chừng cũng được mười ngày, nhưng Trình Dương cũng không thể hiểu được võ công của Độc Cô Cầu Bại một chút nào.
Thần điêu kêu to, Trình Dương dường như hiểu ý của thần điêu:
" Ý ngươi là nếu ta học tốt võ công ngươi sẽ thả ta ra? " Thần điêu kêu to hai tiếng.
Biết là chỉ cần học tốt sẽ được thả Trình Dương cũng không chống đối thần điêu nữa làm gì. Nàng cầm thanh kiếm lên, vận khí đan điền, dồn lực ra cánh tay, thong thả đâm ra một nhát.
Thần điêu không ngoảnh đầu, cánh bên trái quạt ra phía sau, đập vào thanh kiếm. Trình Dương Quá chỉ cảm thấy một luồng đại lực truyền qua thanh kiếm, đè nàng không thở nổi, vội vận khí kháng cự, "bụp" một tiếng, thân kiếm chao đảo, Trình Dương thấy trước mắt tối sầm, lập tức ngất đi.
Cũng không biết bao lâu sau nàng mới tỉnh lại, chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt, đồng thời có thứ nước đắng gì đó đang chảy xuống cổ họng. Nàng mở mắt nhìn, thấy thần điêu ngậm một cái bọng tròn màu tím sẫm mà dốc ngược vào miệng nàng.Trình Dương ngửi thấy mùi tanh lợm giọng, biết chắc đó là mật rắn song nghĩ thần điêu cũng là muốn tốt cho nàng, bèn há miệng nuốt xuống. Mật rắn kia liền vỡ ra, nước đắng ngập miệng.
Mật rắn vừa đắng vừa tanh kinh khủng. Trình Dương chỉ muốn nhổ ra, nhưng không thể làm trái mỹ ý của thần điêu, nên cố nuốt xuống bụng. Lát sau nàng hơi vận khí, thấy hít thở nhẹ nhõm, đứng dậy giơ tay đá chân không thấy mỏi mệt, tinh thần thì phấn chấn, hơn hẳn lúc bình thường.
Trình Dương vốn thông minh thần điêu mỗi ngày ra giáo nàng chiêu thức và võ công còn có luyện tập đứng tấn luyện hạ bàn, này quá trình luyện tập thập phần khô khan, Trình Dương lúc trước hăng hái cùng Tiểu Long nữ luyện võ, do sư phụ là Tiểu Long nữ thì nàng càng muốn học để có nhiều thời gian bên Tiểu Long nữ, vậy nên võ công sẽ không khô khan, thế nhưng thay đổi sư phụ là thần điêu liền không giống nữa, nhưng nàng rất nhớ Tiểu Long nữ, nàng muốn thật nhanh trở về nên càng chú ý tập luyện hơn..
Trình Dương cúi xuống nhấc thanh kiếm lên. Lúc ấy thần điêu lại kêu một tiếng, vỗ cánh đánh tới. Trình Dương không dám tiếp đòn, nghiêng mình tránh né.
Thần điêu sấn tới một bước, hai cánh cùng vỗ, uy thế cực mạnh. Trình Dương Quá biết thần điêu hoàn toàn không có ác ý đối với nàng, nhưng dù nó thông linh đến mấy, cũng vẫn là súc sinh, nó có thần lực, khi vỗ cánh làm sao nó có thể điều khiển kình lực nặng nhẹ? Nếu để cánh chim từ trên cao vỗ xuống, còn gì mạng sống? Thấy hai cánh chim ập tới, nàng vội lùi hai bước, chân trái đã đạp tới mép tảng đá chìa ra.
Thần điêu hóa ra không một chút dung tình, cái đầu trụi lông thò ra thụt vào nhanh như chớp, cái mỏ khoằm và nhọn mổ thẳng tới ngực nàng. Trình Dương muốn lùi chẳng còn chỗ, đành giơ kiếm chống đỡ, thần điêu mổ luôn một cái trúng thanh kiếm. Trình Dương cảm thấy cánh tay chấn động mạnh, thanh kiếm muốn văng khỏi tay, thần điêu lại xòe cánh bên phải quạt ngang tới đùi nàng.
Nàng vội tung mình nhảy qua đầu thần điêu, vào giữa sân, sợ thần điêu thuận thế công kích, nàng chém một kiếm về phía sau, bộp một tiếng, thần điêu lại mổ một cái trúng thanh kiếm.Trình Dương sợ toát mồ hôi lạnh, nói:
" Chim to, ngươi đừng coi ta như Độc Cô Cầu Bại chứ!"
Hai chân bủn rủn, nàng ngã phệt xuống đá. Thần điêu kêu "ngao ngao" hai tiếng, không tấn công nữa.
Trình Dương vô tình thốt ra câu "ngươi đừng coi ta như Độc Cô Cầu Bại chứ!"
Nàng nghĩ:
" Thần điêu kết bạn lâu năm với Độc Cô Cầu Bại, nhìn cung cách tấn công của nó, lờ mờ ẩn hiện gia số võ học, chắc là Độc Cô Cầu Bại ẩn cư chốn hoang cốc, lúc nhàn rỗi đã cùng thần điêu giao đấu cho vui.".
Trình Dương đứng dậy đánh tiếp, thanh kiếm đâm nhanh tới ức thần điêu. Nó xòe cánh trái chặn lại, cánh bên phải thì đánh tới.
Thần điêu sức lực quá mạnh, khi nó xòe cánh, kình lực tưởng như mấy vị cao thủ nhất tề tung chưởng, thanh kiếm trong tay Trình Dương dường như không còn phát huy tác dụng, các môn kiếm pháp sở học bình sinh như Toàn Chân kiếm pháp, Ngọc nữ kiếm pháp, đều không thi triển ra được, khi thủ chỉ có khôn khéo né tránh, lúc công thì đâm đâm chém chém cứng đơ.
Đấu một hồi, Trình Dương Quá thấm mệt, liền ngồi phệt để nghỉ. Hễ thấy nàng ngồi phệt xuống, thần điêu lại lùi xa hai bước. Đấu chơi như thế hơn một canh giờ, một người một chim rời mảnh sân này, trở lại sơn động.
Cứ thế luyện kiếm mấy ngày, Trình Dương đâm chém đỡ gạt dần dần đắc tâm ứng thủ. Đồng thời càng lúc càng cảm thấy kiếm thuật sở học biến hóa quá rắc rối, quá nhiều hoa mỹ, nghĩ đến câu "Trọng kiếm để thô, không lưỡi không mũi nhọn" mà Độc Cô Cầu Bại khắc trên đá xem ra còn hơn các thứ kiếm chiêu xảo diệu nhất trong thiên hạ.
Nàng vừa đấu với thần điêu, vừa suy nghĩ đến khứ thế hồi lộ của kiếm chiêu, có cảm giác rằng kiếm chiêu càng đơn giản vô kỳ, thì đối phương càng khó chống đỡ.
Tỷ như khi đâm kiếm thẳng, chỉ cần kình lực cương mãnh, uy lực sẽ hơn hẳn kiếm chiêu biến ảo kỳ diệu của Ngọc nữ kiếm pháp.
Một lần ra ngoài tản bộ, nàng thấy có ba con độc xà to nằm chết dưới đất, bụng bị phanh ra, chân rắn có nhiều vết cào máu me, nàng liền biết mấy con rắn này là bị thần điêu bắt để lấy mật. Mấy con rắn kia xác có ánh kim lóng lánh, nàng chưa từng gặp, không biết là loài rắn gì.
Hơn một tháng sau, Trình Dương hầu như đã có sức ngang ngửa với thần điêu, cầm thanh kiếm múa tít, bất giác cũng như được an ủi lớn. Võ công tới bước này, giống như l ên đỉnh Thái Sơn thấy thiên hạ nhỏ bé, nghĩ đến sở học trước đây, thật không có gì đáng nói.
Nhưng lại nghĩ, nếu trước đây nàng không theo Tiểu Long nữ học tập căn cơ võ công, hôm nay dẫu có kỳ ngộ, cũng chẳng thể nào đạt tới cảnh giới này.
Trong những lúc tạm nghĩ không tập võ Trình Dương liên tục nói với thần điêu:
" Chim to, ta nhớ Long nhi, chim to ngươi thả ta đi. " Nàng còn không ngừng nói Tiểu Long nữ như thế nào chiếu cố nàng như thế nào chăm sóc yêu thương nàng.
Tối hôm đó trời đầy mây đen, rồi mưa như trút.Thần điêu cứ kêu to ầm ỉ không cho Trình Dương ngủ.
Thần điêu ngậm vạt áo nàng đi mấy bước về phía đông bắc, sau đó nó nhả ra, phóng đi như bay không quên kéo theo Trình Dương: "Không lẽ phía đó có vật gì lạ lắm sao?"
Đi mấy dặm, càng lúc càng nghe tiếng sầm sầm, rõ ràng là tiếng nước đổ. Trình Dương nghĩ:
" Mưa lớn thế này, nước lũ dâng nhanh, phải cẩn thận mới được! "
Vòng qua một hẻm núi, tiếng nước vang rát cả tai, thấy có một thác nước từ trên cao đổ xuống, trông như một con đại bạch long, chảy theo một dòng suối, chảy xiết dị thường, sôi lên sùng sục, cuốn theo cành cây tảng đá mà tuôn đi ào ào.
Trình Dương kinh hãi, thần điêu chắc không dùng cách như dạy võ cho Dương Quá mà dạy nàng chứ, như vậy chờ tới lúc nào nàng mới có thể xuất sư đây?
Quả như nàng đoán không sai, thần điêu dùng mỏ kéo vạt áo nàng, đẩy ngã nàng vào dòng nước, mới vừa chạm nước một chút, Trình Dương liền bị dòng nước chảy mạnh mà lảo đảo ngả xuống, cũng may thần điêu nhanh chân đến bên cạnh đỡ nàng không thì Trình Dương chắc bị dòng nước cuốn trôi mất rồi
Thần điêu nhả vạt áo ra, gọi to một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, nhảy xuống, đứng trên một tảng đá lớn giữa suối, giơ cánh bên trái hất một tảng đá đang trôi xuôi bắn ngược lên. Tảng đá mấy lần trôi xuống, lại bị cánh thần điêu hất ngược lên, không thể trôi qua chỗ thần điêu. Đến lần thứ bảy, thần điêu dùng cánh hất mạnh hòn đá lên bờ, rồi nó cũng bay lên đậu bên cạnh Trình Dương.
Trình Dương cúi đầu, không biết phải luyện bao lâu mới xong, nàng đã ở chỗ này gần hai tháng, chẳng biết bao giờ mới có thể đi ra.
Thần điêu giơ cánh đẩy vào nàng một cái. Trình Dương bị bất ngờ, bay luôn xuống suối, nàng vội thi triển thủ pháp "Thiên cân trụy", đáp xuống tảng đá lớn giữa suối mà thần điêu đã đứng ban nãy. Vận sức chống lại dòng chảy, nàng cau mày, cắn chặt môi, học theo động tác của thần điêu, thần điêu dùng cánh, nàng dùng kiếm.
Thế nước rất mạnh, đầu ngọn lại càng mạnh hơn gấp nhiều lần, Trình Dương và thần điêu ở đây luyện võ, coi như càng mãnh liệt hơn cả. Chừng tàn một nén nhang thì nàng đã hết sức, bèn đẩy kiếm vào tảng đá mà nhảy lên bờ. Mới nghỉ được một lát, thần điêu đã giơ cánh hất, lần này nàng có phòng bị, nên chủ động tự nhảy xuống giữa suối.
Nàng vận khí xuống hạ bàn, đứng vững hồi lâu, hiểu dần ra cách ngưng khí vận lực. Dòng nước lũ tuy lớn dần, đã ngập tới ngang thắt lưng, song nàng có thể đứng vững hơn cả lúc trước. Khi nước ngập đến ngực, đến cằm, Trình Dương nghĩ:
" Mình có thể đứng vững, nhưng không thể để nước dìm chết! " Bèn nhảy lên bờ.
Ai ngờ thần điêu đứng sẵn trên bờ, thấy nàng nhảy lên, chân chưa chạm đất, nó đã dùng cánh hất nàng xuống suối. Trình Dương vung kiếm chống đỡ cũng không được, ùm một tiếng, lại rơi tõm xuống nước.
Khi hai chân nàng đặt trên tảng đá, thì nước đã dâng ngập đầu, một ngụm nước xộc vào miệng. Nếu vận khí phun nước ra, thì nội tức thăng lên, hai chân sẽ hẫng, nàng bèn ngưng khí thủ trung, hai chân trụ vững, nín thở, một lát sau nhún hai chân vọt người lên không trung, phun nước trong miệng ra, lại đáp xuống suối, để cho dòng nước ào ào tràn qua trên đầu, thân hình đứng thẳng như cây cột giữa dòng.
Thấy cành cây hay hòn đá nào trôi xuôi, nàng lại dùng kiếm hất ngược lên. Đá trong nước đã nhẹ đi nhiều, thanh kiếm tuy bị nước đẩy nhưng nàng sử dụng khá tiện lợi. Nàng cứ thế luyện kiếm dưới nước, đến khi mỏi mệt mới nhảy lên bờ.
Nàng sợ thần điêu lại buộc nàng nhảy xuống dòng lũ, lúc này đã kiệt sức, nếu không nghỉ một lát sẽ không có sức trụ vững; quả nhiên thần điêu không cho nàng nghỉ, vừa thấy nàng nhảy lên, lại xòe cánh hất xuống.
Thẳng đến lúc Trình Dương hoàn toàn kiệt sức, ở trong nước cũng không đứng vững nữa thì thần điêu mới ngậm lấy vạt áo Trình Dương, đồng ý cho nàng lên bờ.
Trình Dương biết nửa ngày luyện kiếm trong dòng nước lũ, kình lực đã tiến xa, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, những ngày qua nàng luyện tập, học võ công và lực đạo đều tiến triển không ít.Trình Dương thử hỏi thần điêu:
" Ta có thể đi được chưa? "
Thần điêu vỗ vỗ cánh mang theo Trình Dương tới Kiếm mộ, ngậm lấy huyền thiết trọng kiếm đưa cho Trình Dương, Trình Dương cố gắng lắm mới có thể cầm nó múa hai chiêu liền không thể múa nữa. Nàng ôm kiếm, ngồi xếp bằng trên mặt đất, không biết từ lúc nào nước mắt chảy dài.
" Ta biết ngươi tốt với ta, muốn ta học võ giỏi, như vậy sẽ không bi thương nữa, nhưng ta thực sự rất nhớ Long nhi, ta đã mất tích lâu như vậy, Long nhi không biết lo lắng như thế nào rồi. "
Thần điêu kêu " ngao ngao" hai tiếng, dùng cánh vỗ nhẹ vai Trình Dương, giống như đang an ủi nàng.