Thần Dược Của Anh

Chương 11



Edit: FQ

Beta: Hoa Tuyết

Lúc Lật  Hạ tỉnh dậy, cả người đã sắp dựa hẹn vào ngực Cố Nhất Vọng, nước miếng cũng sắp chảy ra.

Cô vội vàng nâng tay lên lau nước miếng vốn không có ở khóe miệng, hơi duỗi lưng một cái.

Dịch trong túi truyền còn một ít, Lật Hạ muốn đi WC, nhưng chỉ đành nhẫn nại thêm chút nữa.

Cố Nhất Vọng thấy cô đã tỉnh, bèn vội mở hộp cơm anh mua cho Lật Hạ, nói với Lật Hạ: “Vẫn còn ấm, ăn chút nhé?”

Lật Hạ cầm muỗng nhỏ, Cố Nhất Vọng giúp cô cầm hộp cơm, cô liền xúc từng thìa từng thìa ăn.

Sau một lúc lâu, Cố Nhất Vọng giúp cô dùng ống hút đâm vào cốc trà sữa, đưa lên miệng cô, Lật Hạ hút một hơi.

Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Lật Hạ còn đang suy nghĩ về giấc mơ vừa nãy.

Hình như cô mơ thấy Hứa Thành Mộ tới, anh ngồi ở bên cạnh, để cô dựa vào.

“Haizzz.” Lật Hạ có chút buồn bực, ăn thêm một thìa cơm cá tuyết, thở dài.

Quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.

Hứa Thành Mộ vẫn còn đang làm thí nghiệm với chị gái tiến sĩ ở trong phòng thí nghiệm kia kìa.

Cố Nhất Vọng ngồi bên cạnh nhìn cô, thấy cô chốc thì thở dài, chốc thì bĩu môi, buồn cười hỏi: “Sao vậy? Không vui à?”

Lật Hạ lắc đầu, không kiên nhẫn nói: “Hơi chán.”

“Đợi thêm chút nữa thôi.” Cố Nhất Vọng nhìn túi dịch truyền, “Đợi truyền xong anh đưa em về.”

Cô mệt mỏi “vâng” một tiếng, ca thán nói: “Em phải về hít mèo, Cầu Cầu cho em hít một hơi em sẽ khôi phục đầy máu.”

“A đúng rồi.” Rốt cuộc cô cũng có chút tinh thần, nói với Cố Nhất Vọng, “Từ sau khi em chuyển ra khỏi trường, có một chuyện rất kỳ lạ.”

“Chuyện gì?” Cố Nhất Vọng vô cùng chờ mong, không che giấu sự hóng hớt trong mắt.

“Cầu Cầu nhà em, cứ ban ngày là chạy sang nhà bên cạnh, cũng không biết bên đó dùng yêu thuật gì thu hút nó nữa.”

Cố Nhất Vọng: “…” Chờ mong thật vô ích, anh còn tưởng là chuyện gì đặc biệt kích thích nữa.

Thật vất vả mới truyền xong dịch, Lật Hạ lập tức đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, kết quả ở khúc cua bật ngờ đụng phải người.

Người này rất cao, mặc áo nỉ có mũ màu đen, trán cô đụng phải ngực anh ta, cảm giác đau đớn lập tức đánh úp lại.

Cô lui về phía sau, che trán, đau đến nhe răng trợn mắt, há miệng nói: “Anh…”

Vừa nói ra được một chữ, khi ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt không biểu tình của Hứa Thành Mộ.

Cô ngẩn người, sau đó lập tức bỏ tay xuống, nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ, giống như người vừa nhe răng trợn mắt ban nãy không phải là cô vậy.

Cô kinh ngạc gọi anh: “Hứa Thành Mộ?”

Hứa Thành Mộ nhìn thấy tay cô vẫn đang dán băng y tế, nhàn nhạt hỏi: “Truyền xong rồi à?”

Lật Hạ khó hiểu, mở to mắt: “Sao anh biết tôi truyền dịch?”

“Nhìn thấy.” Anh thản nhiên nói, giọng nói rất nhỏ.

“Anh tới đây làm gì vậy.” Lật Hạ hỏi xong liền thấy anh đang cầm một cái túi nhỏ, bên trong có mấy hộp thuốc.

“Anh không khỏe à?” Cô nhíu nhíu mày, vội hỏi thăm.

“Ừ.” Hứa Thành Mộ trả lời đơn giản, sau đó giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, không đợi Lật Hạ nói, anh đã chào: “Đi đây.”

Nói xong cũng nhấc chân đi.

Lật Hạ vẫn đang khó chịu, vội chạy vào nhà vệ sinh nữ.

Tới khi cô xong việc đi ra, đứng rửa tay ở bồn, cô bỗng nhiên nhìn mình trong gương, rồi mới bừng tỉnh.

Hứa Thành Mộ ở bệnh viện..

Cô cảm giác như mình mơ thấy Hứa Thành Mộ…

Vậy có phải… anh ấy thật sự đã cho cô dựa vào vai anh ấy?

Lật Hạ lau tay, quay lại tìm Cố Nhất Vọng, vừa tới trước mặt anh đã mở miệng hỏi: “Cố Nhất Vọng, lúc em ngủ, anh vẫn luôn ngồi ở bên cạnh cho em dựa vào à?”

Cố Nhất Vọng cúi đầu, thành thật nói: “Không, lúc anh đi mua cơm về thì bên cạnh em có người ngồi, em đang dựa vào người ta ngủ, làm người ta không dám động đậy luôn. Anh mới bảo anh là người nhà của em, đổi vị trí với anh ta, còn cảm ơn anh ta nữa.”

“Có phải người đó mặc áo nỉ có mũ màu đen, rất đẹp trai, cao gầy, trông lạnh lùng không?” Lật Hạ mở to hai mắt nhìn Cố Nhất Vọng, chờ mong câu trả lời của anh.

Cố Nhất Vọng ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ vài giây, nói: “Đúng là mặc áo nỉ có mũ màu đen, vừa cao vừa gầy, trông khá lạnh lùng.” Lập tức đổi giọng, vô cùng tự kỷ mà hất mặt, “Nhưng nhất định không đẹp trai như đàn anh của em!”

Đối với hành động ngán phát ngấy này của Cố Nhất Vọng, Lật Hạ xì mũi coi thường, tặng cho anh cái lườm, khi quay mặt đi lại cười vui vẻ.

Quả nhiên là Hứa Thành Mộ.

Không phải là cô nằm mơ, anh ấy thực sự để cho cô dựa vào vai!

Bọn họ đã thân mật như vậy rồi.

Lúc ngồi xe Cố Nhất Vọng để về nhà, Lật Hạ không nhịn được nhắn tin cho Tư Vi để chia sẻ sự kích động và sung sướng.

Lập Hạ: “Aaaaaaaaaa, Vi Vi! Tớ đã dựa vào vai Hứa Thành Mộ rồi! Bây giờ tớ đang rất kích động!”

Vi Vi: “Cmn! Hai người tiến triển thần tốc vậy, nhanh vậy, đã dựa vào nhau rồi á! Trâu bò đấy chị em!”

Lập Hạ: “Ha ha ha!”

Vi Vi: “Tớ ngồi dưới gốc chanh.jpg”

(Chanh = chua = ganh tị)

Chat với Tư Vi, chẳng mấy chốc đã về tới chỗ ở của Lật Hạ, cô xuống xe, đi cùng Cố Nhất Vọng lên lầu.

Vừa vào nhà cô đã gọi mèo, nó nghe được âm thanh, nhanh chóng chạy tới từ ban công.

Cô ôm cổ nó, có chút bất ngờ, vui vẻ nói: “Ô? Hôm nay ngoan vậy, ngoan ngoãn ở trong nhà không chạy lung tung.”

Cô lấy ba lô đựng mèo ra, thả Cầu Cầu vào.

Tối nay phải về nhà ăn cơm, đúng lúc hai ngày nay không có việc gì, Lật Hạ định ở nhà hai ngày mới quay lại, cho nên phải cho mèo vào balo mang nó về nhà cùng.

Cố Nhất Vọng giúp cô xách ba lô, hai người cùng đi xuống lầu, Lật Hạ ngồi xe anh về nhà.

Sau khi mua thuốc, Hứa Thành Mộ liền đi vào khu điều trị của bệnh viện, ông của anh vẫn đang nằm viện, Hứa Thành Mộ cần chăm để cho bà nội và mẹ về nghỉ ngơi.

Anh ngồi một mình bên giường trông ông nội vẫn đang hôn mê.

Chờ mẹ và bà nội về rồi, Hứa Thành Mộ mới rót cho mình một chén nước, lấy thuốc ra uống.

Tối hôm qua không ngủ, bây giờ anh đang rất nhức đầu, chỉ có thể dựa vào thuốc để giảm đau.

Sau khi về đến nhà, Lật Hạ thả mèo ra, sau đó nhắn tin wechat cho Hứa Thành Mộ.

Lập Hạ: “Mấy hôm nay tôi có chút chuyện, không thể đi thư viện, vài ngày nữa lại hẹn anh nhé.”

Hứa Thành Mộ trả lời nhanh chóng: “Ừ.”

Lật Hạ: “À đúng rồi, hôm qua rất xin lỗi anh, nhà tôi có chút chuyện, quên không gọi điện hát cho anh nghe.”

“Không sao.”

Thực ra cho dù lúc đó cô có gọi điện tới, anh cũng sẽ đơn giản nói tình hình của mình rồi cúp máy.

Hứa Thành Mộ vốn muốn nhắn lại cho Lật Hạ một câu “Bây giờ có thể hát rồi đấy”, nhưng mà tay anh vừa chạm vào màn hình thì nghĩ ngay tới cảnh chiều nay ở bệnh viện.

“Xin lỗi, tôi là người nhà của cô ấy, để cho cô ấy dựa vào tôi đi.” Câu người đàn ông kia nói vang ở bên tai Hứa Thành Mộ.

Ngay sau đó, anh gõ một câu trong điện thoại.

Điện thoại của Lật Hạ vang lên, cô đang nhìn chằm chằm vào khung chat, trầm tư suy nghĩ tìm chủ đề để nói chuyện với anh, ai ngờ anh lại gửi tin nhắn tới.

Hứa Thành Mộ: “Người ở bệnh viện hôm nay, là bạn trai của cô à?”

Lật Hạ: “!!!”

Lật Hạ vốn đang ngồi ở trên ghế sa lông bỗng bật dậy.

Hứa Thành Mộ có ý gì?

Ghen ư!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.