Cố Nhất Vọng hoàn toàn chết lặng.
Anh nghĩ mình đã thể hiện rõ lắm rồi, và cô cũng đã chấp nhận.
Nhưng đối với một cuộc hẹn hò rõ ràng thế này, mà cô ấy còn có thể cho rằng cô đang làm quân sư cho anh sao???
Cái chiều hướng tiến triển đặc biệt này là thế nào đây?
Cố Nhất Vọng đột nhiên tức giận.
Anh đã thích một cô gái kiểu gì thế này.
Anh thật sự muốn bước tới nắm lấy vai Lật Hạ đang ăn bỏng ngô một cách thích thú, điên cuồng lắc vài cái để cô tỉnh táo lại.
Nhưng mà, cô lại tươi cười ngẩng đầu hỏi anh: “Cô gái mà anh thích trông như thế nào? Có ảnh không, cho em xem với.”
Lật Hạ nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ tinh nghịch.
Cố Nhất Vọng muốn nói: Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt, người đó chính là em.
Nhưng không biết tại sao, anh chợt nghĩ đến bộ phim đình đám một thời của Quỳnh Dao mà anh đã xem với cô khi còn bé, Hoàn Châu công chúa.
Khi Ngũ a ca tỏ tình với Tiểu Yến Tử, anh ta đã bày tỏ một cách rất hoa mỹ, kết quả Tiểu Yến Tử lại hiểu sai.
Cố Nhất Vọng luôn cho rằng đàn em của mình khá thông minh, nhưng hôm nay anh lại phát hiện, trong phương diện tình cảm, Lật Hạ có vẻ còn ngây thơ hơn cả ngây thơ.
Thuộc kiểu nữ thẳng sắt thép luôn.
Cố Nhất Vọng khẽ mím môi dưới, trầm giọng nói: “Không có.”
Lật Hạ còn tiếc nuối: “Ôi… em muốn xem chị ấy thế nào cơ.”
Hai người mang hai tâm trạng khác nhau cùng xem một bộ phim, lúc ra ngoài thì trời đã tối.
Lật Hạ nói với Cố Nhất Vọng: “Em mệt quá rồi, đàn anh, chúng ta về ăn tối đi.”
Cố Nhất Vọng ừm một tiếng, chở Lật Hạ về nhà.
Gia đình Cố Nhất Vọng định cư ở nước ngoài, từ khi anh còn bé đã ở nhà Lật Hạ, cho nên đến bây giờ nhà họ Hạ vẫn còn chừa một phòng cho anh.
Mỗi lần Cố Nhất Vọng về nước đều sẽ ở lại nhà Lật Hạ.
Thật ra trong lòng cha mẹ Lật Hạ đã xem Cố Nhất Vọng thành một nửa con trai của mình.
Mọi người đối xử rất tốt với anh, ngoại trừ đàn em này.
Sau khi về đến nhà, vừa vào phòng mình Cố Nhất Vọng đã bắt đầu thở dài.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, anh nhất định phải tìm cách nào đó, bật tín hiệu cho cô.
Ra ngoài chơi với Cố Nhất Vọng cả ngày, Lật Hạ đau chân đau tay mệt mỏi, vừa vào phòng đã ngã thẳng xuống giường.
Cô lấy điện thoại ra xem, thấy Hứa Thành Mộ không hề tìm mình, cô có hơi thật vọng.
Nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, thì với tính cách của Hứa Thành Mộ, anh sẽ không chủ động, nếu chủ động thì mới bất thường.
Ví như chuyện thời gian trước anh đột nhiên đứng chờ trước cửa phòng âm nhạc, chủ động để lại số điện thoại cho cô, bảo cô hát cho anh nghe.
Con ragdoll nhảy lên giường, đi tới, Lật Hạ lập tức kéo bé cưng của mình ôm vào lòng.
Chốc lát sau, cô đã ngủ mất.
Giấc ngủ này Lật Hạ ngủ thẳng đến 10 giờ hơn.
Nếu không phải vì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, thì có thể cô đã ngủ một giấc đến hôm sau luôn rồi.
Ban đầu Lật Hạ không muốn nghe máy, cô trùm chăn che đầu, rõ ràng rất kháng cự tiếng chuông này.
Nhưng người gọi đến lại cực kỳ kiên nhẫn, mãi vẫn không cúp máy.
Lật Hạ chỉ có thể bực bội mò tìm điện thoại, không thèm xem tên người gọi đến, mà trực tiếp bắt máy: “Ai đó…”
Cô tức giận gào lên, còn chưa nói xong, giọng nói trầm thấp của đối phương đã truyền tới: “Lật Hạ?”
Giọng điệu của Hứa Thành Mộ không nhanh không chậm, từ tai nghe chậm lại chui vào tai Lật Hạ.
Lật Hạ vốn vẫn đang nhắm mắt thoáng đứng hình một giây, rồi tức khắc mở mắt ra.
Cô chẳng những lập tức tỉnh táo, mà đến cái thói cáu gắt khi mới tỉnh ngủ cũng tan biến.
Lật Hạ bật dậy, hắng giọng một cái: “Alo.’
Cô vừa lên tiếng, Hứa Thành Mộ liền nghe thấy giọng nói của cô không giống thường ngày, bèn hỏi: “Em ngủ à?”
Lật Hạ vội thanh thanh cổ họng, cố gắng làm giọng nói của mình bình thường lại, rồi nói dối: “Không có, em chỉ đang nằm chơi thôi.”
Bây giờ đã sắp mười một giờ.
Mấy lần trước cô đều gọi cho anh vào đúng mười hoặc mười giờ rưỡi, nhưng hôm nay mãi mà không thấy động tĩnh gì, Hứa Thành Mộ còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì, cho nên mới gọi đến xem sao.
Kết quả cô nàng này lại đang ngủ.
Hứa Thành Mộ nhớ tới chuyện hôm qua gặp cô phải vào viện truyền nước, lại hỏi thăm: “Ổn chưa?” Anh dừng một chút rồi lại bổ sung: “Sức khỏe ấy.”
“Hả? À.” Lật Hạ nuốt nước miếng, để giọng bớt khàn: “Ổn rồi.”
“Ừa.” Anh đáp nhàn nhạt.
“Để em nghĩ xem hôm nay sẽ hát cho anh nghe bài gì nhé…” Lật Hạ khẽ nhíu mày.
Sau một lúc lâu, cô đột nhiên nói với Hứa Thành Mộ vẫn đang im lặng chờ cô lên tiếng: “Em nghĩ xong rồi.”
“Anh chuẩn bị xong rồi chứ?” Cô hỏi.
Sau mấy lần, bây giờ Lật Hạ đoán rằng anh nhất định phải đi nằm xuống trước đã.
Hứa Thành Mộ ừm một tiếng, chậm rãi nói: “Bắt đầu đi.”
(Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại Hoa Tuyết Sơn Trang, ai ăn cắp copy đăng tải truyện tại nơi khác sẽ ghẻ lở bệnh tật nghèo đói rang chịu à nha)
Ngày lúc Lật Hạ vừa định cất tiếng hát, Hứa Thành Mộ lại nói: “Cảm ơn em, chúc ngủ ngon trước.”
Trái tim Lật Hạ như ngừng đập trong thoáng chốc, như thể có một giây cô đã không thở nổi.
Cô không nói rõ đây rốt cuộc là cảm giác gì, đối với cô mà nói nó rất xa lạ, cô không biết phải hình dung thế nào mới chính xác nữa.
Chỉ là cảm thấy, trái tim mình như bị thứ gì đó chạm vào.
Cô hơi mất tự nhiên liếm bờ môi một cái rồi bắt đầu hát: Tại sao chỉ có thể nói chuyện với mình anh trong suốt cả đêm thâu… Hãy gần thêm một chút nữa em sẽ để anh cầm tay, hãy dũng cảm chút nữa em sẽ đi theo anh…”
Lật Hạ cố tình chọn ca khúc Người yêu chưa trọn vẹn này, là vì có dụng ý riêng.
(
https://www.youtube.com/watch?v=-NALZ8cF_B0)
Cô đang nói xa nói gần với Hứa Thành Mộ: Đại thần à, anh chủ động một chút đi!
Tuy nhiên, Lật Hạ không thể đảm bảo rằng Hứa Thành Mộ sẽ hiểu ý cô.
Dù sao thế này cũng quá ư uyển chuyển lòng vòng.
Haizz!
Sau khi Lật Hạ hát xong thì cúp máy rồi bất giác thở dài.
Chưa trở thành bạn gái mà cô đã phải bắt đầu dỗ đại thần ngủ thế này rồi.
Đến khi trở thành bạn gái đại thần thì chẳng lẽ cô sẽ phải cùng ngủ luôn sao???
Lật Hạ càng hoảng hơn vì sự suy diễn của bản thân mình.
Cô giơ tay vỗ vỗ mặt, cả người nóng lên, bắt đầu lầm bầm: “Lật Hạ! Mày nghĩ điên nghĩ khùng gì vậy Lật Hạ! Làm sao mày lại có thể suy nghĩ bất chính như thế chứ! Cầu Cầu không cho phép mày nghĩ tới mấy chuyện không thích hợp với trẻ con này.”
Cầu Cầu đang lim dim ngủ gật trên giường, nghe thấy Lật Hạ gọi tên mình, bèn khẽ kêu một tiếng “meo meo”.
Lật Hạ quay đầu nhìn, ôm mặt cười với boss mèo, nói với nó: “Mẹ không có nghĩ linh tinh! Mẹ là đang nghiêm túc nghĩ tới chuyện tìm cho con một người cha.”
Cầu Cầu: “…”
Mà Lật Hạ không biết rằng, Cố Nhất Vọng đang ở ngay bên ngoài phòng cô.
Anh vốn đi ra rót nước uống, ai ngờ sau khi uống xong về phòng thì nghe thấy Lật Hạ vừa tỉnh lại, đang nói chuyện điện thoại.
Anh không cố ý đi nghe lén, nhưng không thể phủ nhận rằng anh dừng lại ở đây là để nghe xem Lật Hạ nói gì.
Nghe thấy cô vừa mới tỉnh dậy đã có thể bỏ được cái tính cáu ngủ mà nói chuyện với người kia, thậm chí còn hát cho người đó nghe.
Cố Nhất Vọng cảm thấy hơi khó chịu.
Tính khí Lật Hạ không tốt.
Cô không phải loại con gái như tiên nữ dịu dàng, mà giống một cô công chúa đanh đá hơn.
Nhưng cô lại có thể kiểm soát được sự tùy hứng để bình tĩnh nói chuyện với người đã phá giấc ngủ của cô.
Người này……
Mắt Cố Nhất Vọng tối sầm lại.
Có phải là chàng trai đã cho Tiểu Hạ tựa vào vai ở bệnh viện ngày đó không?
Đúng lúc này, cửa phòng Lật Hạ phát ra tiếng mở cửa.
Cố Nhất Vọng sửng sốt, xoay người chạy vài bước, xuống vài bật thang, sau đó nhanh chóng xoay người lại, vờ như mình đang từ dưới lầu đi lên.
Lật Hạ vừa đi ra ngoài thì thấy Cố Nhất Vọng đi lên lầu, cô uể oải ngáp dài, thờ ơ chào Cố Nhất Vọng: “Hi…” Sau đó đi lướt qua.
Thấy vậy, Cố Nhất Vọng lập tức quay lại, không che giấu sự quan tâm trong giọng nói: “Anh đã nhờ dì Trương chừa bữa tối cho em đó, em đi ăn một chút đi.”
“Em không muốn ăn.” Lật Hạ đi xuống không quay đầu lại, lầm bầm: “Hờ thèm xiên que nhà bà quá!”
Cố Nhất Vọng nắm lấy tay Lật Hạ kéo đi: “Vậy anh đưa em đi ăn.”
“Hả? Này! Cố Nhất Vọng! Bà đây còn chưa thay quần áo mà!!!”