Thần Dược Của Anh

Chương 3



Editor: FQ

Beta: Hoa Tuyết

Buổi chiều về đến nhà, Lật Hạ vẫn không thấy bóng dáng của Cầu Cầu, cô chạy ra ban công, gọi với về phía ban công nhà bên cạnh vài tiếng mà nócũng không về, cô buồn bực dẫm chân, trở về phòng.

Mãi cho tới lúc tối, cô ăn cơm, dọn dẹp xong xuôi hết, nằm trên giường đắp mặt nạ, quay đầu nhìn chằm chằm cửa ban công vẫn chưa đóng một lát mới nhìn thấy con mèo đi vào.

Lật Hạ lập tức xuống giường, chạy ra đóng cửa lại, cúi người ôm con mèo đang mở to mắt, ngẩng đầu nhìn cô. Cô ngồi trên giường, ngón tay vuốt ve bộ lông trơn mượt của nó, cúi đầu nói chuyện: “Sao em buông thả vậy? Bên kia có gì hay mà ngày nào em cũng chạy sang nhà đó thế hả?”

Cô xách gáy nó, con mèo ragdoll vốn đang tròn trịa gọn gàng bị cô kéo đứng lên, Lật Hạ nhìn thẳng vào nó, cảm giác bị boss mèo lạnh nhạt khiến cô cảm thấy rất bất bình, tiếp tục hỏi: “Có tốt với em hơn chị không?”

Lời này vừa dứt, cô liền thấy cái thẻ đeo trên cổ mèo có thêm một câu, phía trên chỉ có hai chữ – biết rồi.

Nét chữ rồng bay phượng múa vô cùng mạnh mẽ hữu lực, đẹp đẽ phóng khoáng, nhìn trông vô cùng khí khái.

Biết rồi à?

Lật Hạ nhìn thấy phản hồi ngắn gọn qua loa như thế thì càng thêm bất mãn, cô lấy tờ giấy trong thẻ, đặt con mèo lên giường, đi tới bàn học mở tờ giấy ra, gập ngược tờ giấy theo nếp gấp lần trước, rồi mới viết xuống một câu: “Biết rồi thì lần sau đừng dụ dỗ Cầu Cầu chạy sang nhà bạn nữa!”

Cô viết xong lại nhét giấy vào tấm thẻ trên cổ mèo, sau đó ôm nó vào chăn đi ngủ.

Đêm nay có boss mèo ngủ cùng, cô ngủ vô cùng ngon giấc.

Nhưng mà Hứa Mộ Thành ở bên cạnh thì không được thư thái như thế.

Anh không chỉ lật qua lật lại vẫn không ngủ được, còn cảm thấy bực bội vì mất ngủ.

Cả đêm không chợp mắt khiến cho buổi sáng anh có chút đau đầu, bây giờ cho dù có uống thuốc cũng không trị được chứng mất ngủ, anh chỉ có thể uống mấy viên thuốc giảm đau để giảm bớt cơn đau đầu do mất ngủ mỗi đêm.

Khuya hôm trước được nghe tiếng đàn ghi ta và tiếng ca hát, anh liền ngủ được.

Ngày hôm qua nghe được tiếng đàn Piano trên lớp cũng ngủ được.

Tối hôm qua nhà bên cạnh không đàn ghi ta, anh lại giống như cũ, mất ngủ cả đêm.

Hứa Thành Mộ cầm bút suy nghĩ một lúc, càng cảm thấy có khả năng là liên quan tới âm thanh của người đánh đàn.

Vì vậy anh lập tức lên mạng tìm một gia sư dạy nhạc đáng tin cậy, hẹn đối phương xế chiều hôm nay gặp nhau tại nhà anh, nếu như phù hợp thì hôm nay được tính là ngày đầu tiên.

Hứa Thành Mộ muốn gia sư dạy nhạc đánh đàn ghi ta ở nhà anh mỗi ngày một giờ thôi là được.

Sau khi xử lý xong chuyện này, Hứa Thành Mộ vừa buông bút thì phát hiện ra con mèo Ragdoll lại chạy vào phòng ngủ của anh.

Lúc nó nhảy lên bàn học, anh phát hiện ra cái thẻ đeo trên cổ nó có thêm một câu.

Anh nhìn mà cạn lời.

Anh lấy tờ giấy bên trong thẻ đeo ra, viết đáp lời ở mặt trái, rồi lại nhét giấy vào chỗ cũ.

Anh không biết vì sao con mèo này lại cứ chạy vào nhà anh, anh cũng rất khó hiểu, sao lại cứ buổi sáng là chạy sang, buổi tối trước khi anh đóng cửa thì lại chạy về?

Anh đưa tay sờ đầu nó: “Mày vừa mắt cái gì trong nhà tao à?”

Nó mềm mại “meow” một tiếng.

Hai giờ chiều, gia sư âm nhạc xuất hiện trong phòng khách Hứa Thành Mộ.

Anh nói rõ yêu cầu của mình với anh ta, thực ra rất đơn giản, chỉ cần ngồi ở phòng khách đàn ghi ta trong một tiếng, đàn bài gì cũng được, chỉ là đàn không ngừng.

Một giờ sau sẽ trả tiền ngay.

Nếu như anh cảm thấy phù hợp thì ký hợp đồng, nếu như anh ta không phù hợp thì sau khi trả tiền xong không cần đến nữa.

Gia sư âm nhạc tuy cảm thấy yêu cầu của Hứa Thành Mộ rất khó hiểu, nhưng chỉ đàn một giờ là có tiền rồi, chuyện tốt như vậy đối với anh ta mà nói quả thực chính là cái bánh từ trên trời rơi xuống.

Để giữ được chuyện tốt khó tìm này, anh ta dùng hết tất cả vốn liếng để đàn ghi ta, thay nhau gảy những khúc nhạc sở trường của mình.

Nhưng mà Hứa Thành Mộ nằm trong phòng ngủ, chẳng những không thấy buồn ngủ, ngược lại càng nghe càng tỉnh táo.

Cuối cùng anh không thể không bỏ cuộc, bảo vị gia sư này dừng lại, còn trả tiền cho người ta tròn một giờ, rồi để cho người ta đi.

Hứa Thành Mộ quay về phòng ngủ, ngồi lên ghế, càng nghĩ càng thấy lạ.

Khuya hôm trước và tiết âm nhạc ngày hôm qua anh đều có thể ngủ được mà.

Buổi tối lúc anh nằm trên giường, nhắm mắt lại, não trống rỗng, đột nhiên bắt được một trọng điểm.

Có phải anh nên mời một người dạy nhạc là nữ tới đàn ghi ta cho anh không?

Mai thử là được.

Lúc Hứa Thành Mộ theo như kế hoạch đi ra ngoài nhờ bạn bè liên hệ tìm đổi gia sư dạy nhạc để thử, thì Lật Hạ đang ở nhà cho boss mèo thêm đồ ăn.

Con mèo vừa về đến nhà thì thấy Lật Hạ đang ngồi cạnh bát ăn thêm lương thực cho mình, lập tức chạy tới cúi đầu ăn.

Còn Lật Hạ lấy tờ giấy đã có câu trả lời mới trong thẻ ra.

So với lần trước thì lần này có thêm một chữ, lần này anh ta viết là: Không dụ dỗ.

Lật Hạ càng cảm thấy sự qua loa lộ ra giữa những hàng chữ mà người này trả lời, cô không vui khẽ hừ một tiếng, tự nhủ: “Không dụ dỗ thì sao ngày nào Cầu Cầu cũng chạy sang chỗ anh? Hứ!”

Cô đứng dậy, đi tới bàn học, mở tờ giấy ra, phát hiện các nếp gấp chia tờ giấy thành bốn ô, trên mỗi ô đều có một câu.

Lật Hạ cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, quá không năng suất rồi, cô định đi thẳng sang nhà bên cạnh để trao đổi, rốt cuộc là vì sao Cầu Cầu thích chạy sang đó vậy.

Kết quả là cô gõ muốn hỏng cửa vẫn không có ai mở cửa cho cô.

Cô mất công vô ích, chẳng buồn đổi giấy, gập ngược lại tờ giấy rồi viết: “Có quỷ mới tin anh không dụ dỗ! Ngày nào Cầu Cầu cũng chạy sang nhà anh chính là búa thật(*) anh dụ dỗ nó!”

(*Búa thật:实锤, thực chùy: tiếng lóng, ngôn ngữ mạng, ý chỉ “những điều nhất định có tác dụng làm bằng chứng”.)

Lật Hạ nhét tờ giấy vào trong thẻ đeo trên cổ Cầu Cầu, chờ sau khi nó ăn uống no đủ rồi, cô lấy đồ chơi ra chơi với nó một lúc, mãi tới khi nó chơi mệt, cô bèn ôm nó lên giường, ôm nó ngủ.

Đêm nay Hứa Thành Mộ không nghe thấy bên cạnh đánh đàn ghi ta, không ngoài dự kiến, lại mất ngủ, mắt mở thao láo cả đêm.

Sáng sớm hôm sau anh đã mời vị giáo viên dạy nhạc thứ hai tới nhà.

Lần này cố tình tìm một giáo viên nữ.

Hứa Thành Mộ vốn tưởng rằng lần này có thể ngủ rồi, ai ngờ vẫn không được.

Sau khi tiễn vị thứ hai về, Hứa Thành Mộ nằm lên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà ngẩn người, làm sao cũng không nghĩ ra nguyên nhân.

Qua một lúc, anh cầm điện thoại lên, tìm được Wechat Tần Kha, gửi một tin nhắn đi.

Hứa Thành Mộ: “Tiết âm nhạc tự chọn buổi sau học hôm nào?

Không có tiết học, Tần Kha đang ở trong ký túc xá ngủ cho lại sức, vừa mở mắt ra liền thấy tin nhắn của Hứa Thành Mộ gửi cho anh nửa tiếng trước.

Tần Kha hoàn toàn không ngờ Hứa Thành Mộ lại nhắn tin cho anh hỏi thời gian lên lớp của tiết âm nhạc.

Hai hôm trước cái tên thiên tài này đã nói cái gì lúc trước khi đi vào học nhỉ?

“Không đi nữa, phí thời gian.”

Ha ha ha ha, bây giờ thì lại thấy thơm rồi hả?

(*Thấy thơm: 真香 chân hương, từ lóng, ý chỉ “đã thề không làm gì đó nhưng cuối cùng vẫn làm”.)

Tần Kha không tự chủ được mà cười vài tiếng, nhắn tin trả lời: “Khóa âm nhạc tự chọn 1 tuần chỉ có 1 tiết, sau hai tiết buổi sáng thứ sáu.”

Lâu sau Hứa Thành Mộ vẫn không nhắn tin trả lời anh.

Tần Kha chờ một lúc, chủ động hẹn Hứa Thành Mộ: “Thứ sáu cậu tới không, tôi bảo khóa dưới chiếm một chỗ tốt cho cậu.”

Sau đó Tần Kha nhận được tin nhắn trả lời của Hứa Thành Mộ: “Ừ.”

Tần Kha nhìn tin nhắn Hứa Thành Mộ gửi về, chép miệng cười ha ha nói một câu: “Thật là thơm!”

“Mấy ngày nay ngủ nghê thế nào?” Tần Kha hỏi.

Hứa Thành Mộ trả lời: “Không ngủ.”

Lúc trước, bởi vì mất ngủ mà Hứa Thành Mộ chuyển ra khỏi ký túc xá, ai cũng biết bệnh này của anh mỗi năm đều phát tác một lần, hơn nữa hai năm qua rõ ràng là nghiêm trọng hơn so với trước kia.

Tần Kha thấy anh nói như vậy, liền gửi thẳngg tin nhắn thoại cho anh: “Haiz, người anh em à, xế chiều khoa mình có một trận thi đấu giao lưu với khoa máy tính, cậu có muốn tới chơi bóng không? Vận động một chút có khi hôm nay cậu có thể ngủ ngon đó!”

Hứa Thành Mộ bị Tần Kha đả động, đồng ý tới trường tham gia trận thi đấu hữu nghị này.

Nhận được câu trả lời đầy thuyết phục của anh, Tần Kha lập tức tung tin Hứa Thành Mộ muốn tham gia thi đấu hữu nghị ra ngoài.

Điều này khiến cho cả trường oanh động.

Bởi vì trận thi đấu hữu nghị này, lúc đầu đã có người nói Quý Tư Lương sẽ về trường học tham gia.

Quý Tư Lương cũng là sinh viên năm 4, không chỉ là chủ tịch hội học sinh, mà còn là đại lão của khoa máy tính, bây giờ đã tự mình xây dựng sự nghiệp, thành lập công ty khoa học kỹ thuật, còn trẻ mà đã làm tổng giám đốc.

Bình thường mọi người trong trường không thấy bóng của Hứa Thành Mộ và Quý Tư Lương, lần này không chỉ có Quý Tư Lương, ngay cả thiên tài lạnh lùng của khoa Vật Lý thường xuyên không tham gia hoạt động nào – Hứa Thành Mộ, cũng tới. Nhất thời, bất kể là nam sinh lẫn nữ sinh đều nhanh chóng chạy tới phía sân bóng rổ.

Lật Hạ vốn đang ở nhà chuẩn bị giáo án cần dùng cho tiết tiếp theo, kết quả Tư Vi gọi điện cho cô: “Hạ Hạ, mau vào trường xem bóng rổ đi!”

“Chiều nay Hứa Thành Mộ cầm đầu khoa Vật Lý sẽ PK với Quý Tư Lương thủ lĩnh khoa máy tính một trận ở sân bóng rổ.” Tư Vi hưng phấn bừng bừng nói với Lật Hạ: “Đây là lần đầu tiên hai đại soái ca của trường mình cùng lên sân khấu đó!”

“Vi Vi, cậu đến chiếm chỗ trước đi, bây giờ tớ sẽ tới trường, đến nơi sẽ gọi lại cậu.” Lật Hạ hứng thú nói với Tư Vi.

“Được rồi!”

Nhưng mà, Lật Hạ vừa tới cổng, Tư Vi đã gửi tin nhắn thoại cho cô qua Wechat: “Hạ Hạ, tớ đến chậm mất rồi, cậu chỉ có thể cùng tớ đứng vịn lan can tầng hai ngắm nhìn hai lão đại PK từ xa thôi.”

Giọng điệu có chút phiền muộn.

Lật Hạ tới hành lang tròn trên tầng hai của sân bóng rổ, vừa đi vào liền chứng kiến cảnh tượng không chỉ quanh sân không có chỗ ngồi, mà ngay cả chỗ lan can tầng 2 cũng kín cả người.

Lật Hạ rất vất vả mới tìm được Tư Vi ở góc đối diện sân bóng rổ, kết quả phát hiện họ đã chơi gần nửa hiệp, và cũng không có Hứa Thành Mộ của khoa Vật Lý.

“Sao Hứa Thành Mộ không vào sân vậy?” Hai cô gái ở bên cạnh thảo luận.

“Tôi nghe một em gái bên khoa Vật Lý nói, hiệp sau anh ấy mới vào sân.”

“Ah, sao phải chờ lâu vậy! Tôi muốn nhìn thấy anh ấy và chủ tịch Quý PK chính diện cơ! Nghĩ thôi cũng thấy kích thích! Đoán chừng đến lúc đó chụp một bức ảnh cũng có thể bảo tồn, dù sao cũng là lần đầu tiên bọn họ trong cùng một khung ảnh mà.”

“Haiz, lại nói, cậu cổ vũ ai? Thiên tài hay chủ tịch?”

Hai cô gái bên cạnh vẫn hào hứng thảo luận sôi nổi, còn Lật Hạ thì có hơi mất hứng nhếch nhếch môi, trận bóng rổ chỉ có một đại lão không có ý nghĩa gì cả.

Cô nhắn với Tư Vi, dặn sau khi trận đầu tiên kết thúc thì nhắn cho cô một tin, sau đó chạy ra ngoài từ cửa tầng 2.

Lật Hạ đi tới góc cuối hành lang yên tĩnh, lấy điện thoại và tai nghe trong túi xách ra, đeo lên tai rồi phát nhạc.

“Đợi trận sau về xem cũng không muộn.”

Nói xong, cô khẽ ngân nga theo bài hát đang phát trong di động đang bật: “Sao tôi cũng không ngủ được, thắp sáng ngọn đèn lên…”

Ở bên trong cầu thang bên cạnh, đang dựa vào tường nhắm mắt, Hứa Thành Mộ vừa khéo có thể nghe rõ tiếng ca này.

Anh không ngờ trốn ở đây cũng có người tới quấy nhiễu sự thanh tịnh của anh, vừa định mở mắt ra lại đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ.

Anh từ từ nhắm hai mắt, yên tĩnh, tự nhiên, thoải mái nghe giọng nữ khẽ hát: “Xin em hãy là của anh, thuốc ngủ của anh, liều lượng vừa phải, dỗ anh ngủ…”

Cơn buồn ngủ của Hứa Thành Mộ lại càng thêm nặng.

Lúc Lật Hạ hát đến đoạn cuối cùng, anh nghe thấy câu “Em nguyện là của anh, làm thuốc ngủ của anh” rồi hoàn toàn ngủ say.

Vô thức ngủ.

Sau khi hát xong mấy bài, Lật Hạ lại bắt đầu chơi điện tử trên điện thoại, mãi cho tới lúc Tư Vi nhắn tin cho cô nói hiệp đầu đã xong, Lật Hạ mới tháo tai nghe, cất điện thoại quay về sân bóng rổ.

Nhưng mà khi hiệp sau bắt đầu, vẫn không thấy bóng dáng Hứa Thành Mộ trên sân bóng rổ.

Không chỉ có fan hâm mộ bóng rổ toàn trường mong ngóng trận PK giữa thiên tài với chủ tịch thấy ngỡ ngàng, mà ngay cả các đồng đội khoa Vật Lý của Hứa Thành Mộ cũng không biết anh đi đâu.

Ai cũng không ngờ rằng, lúc này Hứa Thành Mộ đang ngồi trên bậc thang, tựa đầu vào tường ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.