Thần Dược Của Anh

Chương 6



Edit: FQ

Beta: Hoa Tuyết

Lật Hạ tưởng mình nghe nhầm.

Hứa Thành Mộ vừa nói gì với cô vậy?

Muốn cô gọi điện ca hát hàng đêm cho anh nghe?

Quả nhiên là thế!

Mọi suy đoán của Vi Vi đều đúng!

Lật Hạ hoảng hốt đến vài giây, bởi vì lời đề nghị mà Hứa Thành Mộ nói ra chính là đang chủ động trêu chọc cô.

Cô hoàn toàn không có lý do để cự tuyệt.

Lật Hạ nghe thấy bản thân mình mơ mơ hồ hồ trả lời anh một câu: “Được.”

Hứa Thành Mộ vươn tay ra, muốn Lật Hạ đưa điện thoại di động, rồi cầm điện thoại cô bấm số của mình, chờ tới khi điện thoại trong túi quần rung lên, anh kết thúc cuộc gọi, trả di động cho Lật Hạ, nói với cô: “Buổi tối liên hệ.”

Lật Hạ không ngờ một người ra chiêu không theo quy tắc nào như Hứa Thành Mộ lại cho cô một bất ngờ lớn như vậy, cô cầm điện thoại, nhìn Hứa Thành Mộ đã bước vào phòng học ngồi vào vị trí cũ, cố gắng muốn che giấu ý cười nhưng không thể ngăn cản được khóe môi đang cong lên hết cỡ.

Từ lúc Hứa Thành Mộ và Lật Hạ đứng ở cửa lớp nói chuyện, cả phòng học đều yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn đôi kim đồng ngọc nữ vô cùng đẹp đôi đang đứng ở cửa.

Mãi đến khi Hứa Thành Mộ và Lật Hạ một trước một sau đi vào phòng học, chuông vào lớp vang lên, mọi người mới bị tiếng chuông làm hồi phục tinh thần.

Không ít người suy đoán mới về lý do Hứa Thành Mộ tới tiết học âm nhạc này, đó là vì Lật Hạ mà đến.

Mà Hứa Thành Mộ và Lật Hạ đều là người có danh tiếng trong trường, thế nên chưa hết tiết học, chuyện của hai người đã được truyền lên diễn đàn trường.

Có người đặc biệt đăng một topic, nói Hứa Thành Mộ và Lật Hạ đang yêu đương.

Có điều Lật Hạ và Hứa Thành Mộ một người đang lên lớp với một người đang nghe giảng còn chưa biết tình hình.

Lật Hạ cũng là sinh viên, biết làm như thế nào mới có thể khiến cho học trò có hứng thú, cho nên tiết nào cô cũng tương tác với sinh viên đang ngồi dưới bục giảng, lần trước là hỏi nhanh đáp gọn, lần này là thi đoán đúng có thưởng.

Yêu cầu của cô là cô sẽ đưa ra một câu hỏi, bạn học nào tranh được quyền trả lời và trả lời đúng sẽ được một bình kẹo trái cây bằng thủy tinh mà cô chuẩn bị.

Nhưng sau khi Lật Hạ đưa ra câu hỏi, cả phòng học không có ai lên tiếng.

Bầu không khí trầm mặc ba giây, Lật Hạ có chút khó hiểu và kinh ngạc hỏi: “Câu hỏi đơn giản như vậy mà không ai biết sao?”

Những người khác nhìn nhau, đều biết đáp án chính xác nhưng bọn họ vô cùng sáng suốt tiếp tục lựa chọn im lặng.

Cơ hội này chỉ có thể là của bạn trai của tiểu nữ thần – Hứa thiên tài, bọn họ không dám đoạt!

“Cô giáo ơi.” Tần Kha cười xấu xa nói: “Hứa Thành Mộ nói cậu ấy biết.”

Hứa Thành Mộ hơi cau mày, quay đầu lườm Tần Kha, Tần Kha nháy mắt ra hiệu với anh.

Lật Hạ cười khẽ: “Biết thì nói đi, sai cũng không có sao.”

Bị điểm danh, trong cái nhìn chăm chú lại chờ mong của Lật Hạ, Hứa Thành Mộ chỉ có thể nói ra đáp án chính xác.

Lật Hạ vui vẻ ra mặt, cô đi xuống bục giảng, đặt hộp kẹo lên mặt bàn anh, “Ừm… nó là của anh rồi.”

Trước giờ không ăn kẹo, Hứa Thành Mộ nhìn chằm chằm vào những chiếc kẹo màu sắc rực rỡ trong bình thủy tinh, gần như không thể hiểu mà nhíu nhíu mày.

Trong lớp, những bạn học khác chua đến độ sắp thành chanh tinh hú hét vỗ tay rào rào, Lật Hạ giả vờ nghiêm túc trách bọn họ một tiếng rồi tiếp tục tiết học.

Nhưng mà, Hứa Thành Mộ nghe âm thanh ngọt ngào của cô, ngay lúc cô ngồi vào đàn piano chơi một đoạn ngắn đã không tự chủ ngủ say.

Chờ tới khi Lật Hạ đóng nắp đàn, quay người lại thì thấy Hứa Thành Mộ đã gục đầu xuống, ngồi nguyên tại chỗ mà ngủ.

Lại ngủ rồi!

Thoạt trông anh không có hứng thú nhiều với âm nhạc, bằng không thì đã không ngủ hai lần liên tục lúc cô giảng bài.

Rõ là không thích âm nhạc, lại kiên trì tới nghe tiết học của cô? Chứng tỏ là có hảo cảm nha.

Lật Hạ nghĩ như vậy mà trong lòng vui vẻ lan tràn.

Cô làm bộ như không thấy anh đang ngủ ngay dưới mí mắt mình, để cho anh an ổn ngồi ngủ ngon lành.

Lúc tiết học âm nhạc này kết thúc, Tần Kha đi tới bên cạnh bục giảng cười tủm tỉm nói với Lật Hạ: “Cô giáo, nhớ gọi Hứa Thành Mộ dậy giúp nha!”

Nói xong bỏ chạy nhanh như chớp.

Tần Kha đương nhiên là cố tình, cốt là muốn thúc đẩy giúp thằng bạn thân.

Thằng bạn chỉ biết có “Vật lý” của anh cuối cùng cũng thông suốt, muốn có người yêu rồi, quá không dễ dàng mà! Dù thế nào đi chăng nữa anh cũng phải vì bạn mà bỏ thêm chút sức chứ.

Tần Kha ngâm nga bài hát trên đường về ký túc xá, còn cố ý gửi tin nhắn cho Hứa Thành Mộ, nói một câu: “Không cần cảm ơn tôi!”

Lần này Hứa Thành Mộ ngủ sâu hơn lần trước, các bạn trong phòng học đã rục rịch đi hết rồi, anh vẫn không hay biết, vẫn gục đầu ngủ.

Lật Hạ cất giáo án và giáo trình vào túi xong, đi xuống bục giảng, vươn tay muốn nhẹ nhàng đẩy đẩy anh, nhưng tay cô đến giữa không trung thì dừng lại.

Lật Hạ thấy anh ngủ ngon như vậy, từ đáy lòng có chút không nỡ đánh thức anh.

Vì vậy cô lén lút ngồi xuống chỗ bên cạnh anh.

Lật Hạ dựa vào thành ghế, quay mặt nhìn về phía Hứa Thành Mộ ngồi cạnh vẫn còn đang ngủ say sưa, đường cong góc nghiêng mượt mà, hai mắt nhắm chặt lông mi rũ xuống, đen như lông quạ lại vừa dài vừa cong, sống mũi cao thẳng hoàn mỹ, bờ môi mỏng cong tự nhiên.

Phía trên cổ áo anh lộ ra xương quai xanh khêu gợi, vô cùng kích thích thị giác người nhìn.

Lật Hạ chợt nghĩ tới một câu nói lưu hành trên internet: “Muốn nhảy dây trên lông mi anh, muốn trượt trên sống mũi anh, muốn bơi lội trong xương quai xanh của anh.”

Hiện tại cô cũng có loại xúc động này rất mãnh liệt.

Sao lại có thể có chàng trai hoàn mỹ như vậy nhỉ, không chỉ học giỏi, ngoại hình đẹp mà ngay cả từng bộ phận cũng hoàn mỹ.

Anh giống như một viên ngọc không chút tỳ vết nào, từ nhỏ đã được đón nhận sự hâm mộ và tôn trọng của mọi người.

Lật Hạ rất muốn kéo bộ dáng cần được bảo tồn của anh xuống.

Cô cẩn thận từng li từng tí mà lấy điện thoại trong túi ra, mở máy chụp ảnh, hướng camera về phía chàng trai vẫn đang nhắm mắt ngủ ở bên cạnh.

Lập tức bấm nút chụp ảnh.

Nhưng vào khoảnh khắc ngón tay cô chạm vào màn hình, điện thoại lại vang lên một tiếng “tách” vô cùng vang dội.

Lật Hạ không ngờ mình lại quên đặt chế độ yên lặng, cô nhíu mày, bối rối mà tắt điện thoại.

Nghe thấy âm thanh thanh thúy này, Hứa Thành Mộ hơi nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.

Anh nhìn về phía Lật Hạ, cô liền giả vờ trấn định mà cười yếu ớt với anh, giống như sói già vẫy đuôi quan tâm hỏi: “Anh tỉnh rồi?”

“Tôi đang định gọi anh dậy.” Cô nói dối không chớp mắt, “Mau đi ăn cơm trưa thôi!”

Ý thức của Hứa Mộ Thành dần dần trở lại, anh nhớ mình… lại ngủ khi nghe thấy tiếng đàn piano của cô, trong lòng cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nổi.

Cô có thể trị chứng mất ngủ nghiêm trọng của anh à?

Hứa Thành Mộ nâng mi nhìn Lật Hạ, cô đã đứng dậy, cầm cái túi vải để trên bàn, phát hiện anh đang nhìn mình, cô bèn chớp chớp mắt, hỏi: “Muốn cùng đi ăn cơm trưa không?”

Lật Hạ vốn không ôm hy vọng gì, dù sao Hứa Thành Mộ trong mắt cô là người hoàn toàn không theo quy tắc nào, nhưng nào ngờ, Hứa Thành Mộ trầm ngâm một lát, vậy mà lại gật đầu đồng ý.

Anh đồng ý lời mới đi ăn cơm của cô.

Trong lúc nhất thời Lật Hạ không kịp phản ứng, sững sờ tại chỗ.

Hứa Thành Mộ đứng dậy, đi tới, hỏi Lật Hạ: “Ăn ở đâu?”

Lật Hạ hoàn hồn, không kịp nghĩ nhiều, nói luôn địa chỉ quán cơm Nhất Gia ở gần trường.

“Cạnh trường mới mở quán cơm Nhất Gia, chúng ta đi tới đó ăn đi.” Lật Hạ đề nghị.

Hứa Thành Mộ khẽ gật đầu.

Đã có chuyền cần nhờ cậy, vậy thì phải bỏ ra chút thành ý, mời người ta ăn một bữa cơm là chuyện hợp tình hợp lý, anh cũng nên làm.

Nếu như cô thật sự có thể chữa được chứng mất ngủ cho anh, anh mời cô ăn cơm mỗi ngày cũng được.

Cứ như vậy, Lật Hạ và Hứa Thành Mộ cùng đi về phía cầu thang, sánh vai đến tiệm cơm.

Suốt đoạn đường này, mỗi lần đi qua bạn học nào, bạn đó cũng dùng vẻ mặt kinh ngạc lẫn tò mò mà nhìn nhìn bọn họ.

Cả đoạn đường bị nhìn chăm chú, Lật Hạ âm thầm vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì hình tượng nữ thần piano dịu dàng.

Lật hHaj mang nội tâm như có nai con nai chạy loạn, sau khi vào tiệm cơm, vừa ngồi xuống cô đã lập tức nhân cơ hội mở điện thoại, gõ vào khung chat với Tư Vi một chuỗi dài “Aaaaaaaaaa”.

Tư Vi vẫn chưa biết chuyện cô trải qua hôm nay, đọc được tin nhắn này, chỉ biết cô không phải đang phát điên mà là đang hưng phấn, vì vậy tò mò hỏi: “Sao vậy chị em!”.

Ngay lúc Lật Hạ định trả lời Tư Vi thì  Hứa Thành Mộ đưa menu tới, đặc biệt chân thành nhẹ giọng nói: “Tôi mời cô.”

Lật Hạ vội vàng từ chối: “Không không không, bữa này tôi mời anh, cảm ơn anh đã nhặt được chìa khóa lại còn giúp tôi sửa xong cái móc.”

Hứa Thành Mộ không nói gì, để cô chọn món.

Lật Hạ để điện thoại xuống, chọn vài món ăn, hồi trước khi còn ở ký túc xá, lúc buôn dưa với Tư Vi có nghe Tư Vi nói hình như Hứa Thành Mộ không ăn cay, Lật Hạ vốn không cay không vui, nhưng lần này cố ý nhịn, một món cay cũng không chọn.

Bữa cơm này, Lật Hạ mới chính thức lĩnh giáo được sự cao lãnh của Hứa Thành Mộ.

Bởi vì khi ăn cơm với nhau, anh một câu cũng không nói thừa, chỉ cắm đầu mà ăn.

Lật Hạ nhịn không nổi, muốn tìm chủ đề, thậm chí còn cố ý chọn chủ đề Vật lý mà Hứa Thành Mộ sẽ cảm thấy hứng thú, cô đè nén sự kích động và thấp thỏm trong lòng, giả bộ tự nhiên nói: “Kỳ thật tôi có mua một quyển sách Vật lý, muốn biết* thêm chút tri thức.”

(*储备 trữ bị- chubei: gốc là dự trữ, để vậy không phù hợp nên FQ đổi sang từ khác.)

Hứa Thành Mộ thấp giọng “Ừ” một tiếng.

“Uhm… nếu như tôi có chỗ không hiểu, tôi có thể đi thỉnh giáo anh không?” Lật Hạ chớp mắt hỏi.

Anh lại thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Lật Hạ mỉm cười, để khuấy động không khí, cô nửa đùa nửa thật nói giỡn: “Vậy đến lúc đó anh đừng ghét tôi đần nhé, nhớ nhẹ nhàng, bằng không thì tôi sẽ thất bại mất.”

Hứa Thành Mộ: “…”

Lật Hạ: “…”

Này, anh có tiếp lời một câu được không vậy, không nói tiếp như này tôi xấu hổ lắm đấy.

Sau một lúc lâu, Hứa Thành Mộ mới nhàn nhạt mở miệng, giong nói lạnh lẽo mà chậm rãi: “Thất bại vài lần sẽ hiểu thôi.”

“Đúng đúng đúng.” Lật Hạ bắt nhịp: “Quen tay hay việc mà, thất bại vài lần không chừng sẽ mở mang kiến thức.”

Hứa Thành Mộ nâng mí mắt, ánh mắt có chút quái dị khiến cho Lật Hạ hỏi khó hiểu, chợt Lật Hạ nghe thấy giọng nói không mang theo cảm xúc của anh: “Thất bại vài lần, cô sẽ hiểu cô không thích hợp học vật lý.”

Lật Hạ: “???”

Anh nghe xem anh đang nói tiếng người à, đại lão?

Sau khi ăn xong, Lật Hạ vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, vừa mở wechat để phục vụ quét mã trừ tiền, Hứa Thành Mộ liền cản cô.

Anh đưa di động của mình cho nhân viên phục vụ quét mã thanh toán, giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Tôi mời cô.”

Lật Hạ mím mím môi, cười trộm.

Cao lãnh thì cao lãnh, vẫn rất ga lăng nha!

Cô đã nói cô mời, mà anh vẫn đòi trả tiền.

Hảo cảm của Lật Hạ dành cho Hứa Thành Mộ lập tức UP thêm mấy điểm.

Sau khi ra khỏi tiệm cơm, Lật Hạ hỏi anh: “Giờ anh đi đâu?”

“Về nhà.”

“À.” Cô gật gật đầu, “Tôi phải về trường.”

Lật Hạ phất phất tay với anh, cười nói: “Hẹn gặp lại!”

Hứa Thành Mộ khẽ gật đầu với cô.

Lật Hạ quay người đi về phía trước, bởi vì tâm tình tốt mà bước chân có hơi nhún nhẩy, thoạt nhìn như sắp bay lên.

Chỉ có điều đi không được mấy bước, Lật Hạ lại đột nhiên quay người lại, Hứa Thành Mộ đang đưa lưng về phía cô đi về phía trước.

Giọng nói trong trẻo của Lật Hạ vang lên, từ phía sau gọi anh: “Hứa Thành Mộ!”

Chàng trai nghe thấy sau lưng có người gọi mình thì dừng bước, quay đầu lại, sau đó liền thấy Lật Hạ có vẻ muốn nói lại thôi, đưa tay ra dấu điện thoại để bên tai, giọng điệu vui vẻ nói với anh: “Buổi tối liên hệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.