Thần Dược Của Anh

Chương 7



Edit: FQ

Beta: Hoa Tuyết

Lật Hạ vừa về tới ký túc xá đã ôm Tư Vi nhảy cà tưng, hưng phấn gào lên ‘aaaaaa’.

Tư Vi hô to: “Tỉnh táo nào! Tỉnh táo đi chị em!”

Lật Hạ buông Tư Vi ra, vô cùng vui vẻ mà che đôi má nóng rang của mình, vẻ mặt đầy ý xuân, lộ vẻ thẹn thùng: “Tớ tỉnh táo không nổi!”

“Vi Vi, hôm nay Hứa Thành Mộ lại tới lớp dạy nhạc của tớ, hơn nữa trước khi vào lớp còn mang chìa khóa trả lại cho tớ, anh ấy còn cố ý sửa giúp tớ cái móc bị hư nữa!”

Máu buôn dưa của Tư Vi lập tức bùng cháy hừng hực, không thể chờ nổi hỏi: “Sau đó thì sao, sau đó thì sao? Cậu có nắm lấy cơ hội mời anh ta ăn một bữa cơm gì đó không?”

“Tớ có mời!” Lật Hạ đi tới bên cạnh, kéo ghế ra ngồi xuống, khóe miệng vẫn cong lên, tiếp tục nói: “Chỉ là anh ấy nói không cần, nói nếu như tớ muốn cảm ơn anh ấy thì cứ gọi điện cho anh ấy, hát cho anh ấy nghe mỗi tối là được.”

Mặt Tư Vi đầy vẻ khiếp sợ, hiển nhiên là không ngờ Hứa Thành Mộ lại đột nhiên chủ động như vậy.

“Cậu xem!” Tư Vi vô cùng kiêu ngạo, tự hào nói: “Tớ đã nói anh ấy có ý với cậu rồi mà, bây giờ cũng đã chủ động nói muốn nghe cậu hát rồi, lại còn gọi điện luôn kìa!”

Tư Vi cười hì hì vỗ vỗ vai Lật Hạ, hai cô gái ở trong ký túc xá cao hứng cười khanh khách.

“Cho nên vừa rồi cậu nhắn wechat cho tớ một chuỗi aaaaaaaaaa là kích động vì chuyện này à?”

“À không.” Vừa nhắc tới Lật Hạ đã không giấu được ý cười trên mặt, tiếp đó ánh mắt cong cong, cười thành trăng lưỡi liềm, “Đó là bởi vì, sau khi tan học tớ vốn không ôm hy vọng gì hỏi anh ấy là có muốn cùng ăn cơm không, không ngờ anh ấy lại đồng ý.”

“Cho nên?” Lần này Tư Vi thật sự kinh ngạc, “Cuối cùng hai người đã đi ăn một bữa?”

“Đúng vậy!” Lật Hạ vui vẻ cười: “Còn là anh ấy mời nữa ý.”

Tư Vi không ngừng thét lên, vỗ tay, nói với Lật Hạ: “Tuyệt quá rồi!”

“Được lắm chị em! Phát triển thật thần tốc!” Tư Vi lắc lư Lật Hạ, cười nói: “Tớ xem trọng hai người!”

Sở dĩ Lật Hạ chạy về trường học là vì muốn chia sẻ chuyện vui củ mình với Tư Vi.

Sau khi cơn kích động qua đi, Lật Hạ dần tỉnh táo lại.

Cô vốn là muốn bổ não (*) một chút về cảnh tượng buổi tối gọi điện cho Hứa Thành Mộ, lại bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc.

*脑补 não bổ (naobu): bổ não, ngôn ngữ mạng, ý chỉ: một số âm mưu trong tâm trí, âm mưu tưởng tượng trong truyện tranh/ thực tế mà người ta mong muốn nhưng không xảy ra.

“Vi Vi.” Lật Hạ nghiêm túc nhìn về phía Tư Vi, ngữ điệu cũng rất đứng đắn, hỏi: “Buổi tối tớ hát bài gì cho anh ấy nghe đây?”

Tư Vi trừng mắt nhìn, “Anh ta chọn gì thì cậu hát đó.”

“Lỡ chẳng may tớ không biết…” Khuôn mặt Lật Hạ bỗng nhiên lộ vẻ lo lắng, “Vậy chẳng phải là rất xấu hổ à?”

“Tớ cảm thấy không có khả năng đó đâu.” Tư Vi nói đúng trọng tâm, “Đừng nói tới những ca khúc đang lưu hành mà người trẻ tuổi chúng ta thích, cho dù là nhạc vàng mà thế hệ cha mẹ thích cậu cũng có thể hát ngay và luôn được mà, sẽ không bị xấu hổ đâu.”

Nghe Tư Vi nói vậy, Lật Hạ cũng dần thấy yên lòng.

Thậm chí cô còn ở ký túc xá nghe mấy bài tình ca ngọt ngào đến tận buổi chiều, chờ tới tối sẽ biểu diễn tài nghệ cho Hứa Thành Mộ.

“Thần dược của của” được edit và đăng tại duy nhất hoatuyethouse.wordpress.com, kẻ copy reup mọi hình thức sẽ cả đời đau khổ, nghèo khổ quấn thân.

Thật vất vả mới đến buổi tối tốt đẹp.

Lật Hạ cảm thấy, đêm khuya trăng tối gió to, thật sự rất thích hợp… phát sinh không khí mập mờ.

Bởi vì sắp gọi điện ca hát cho Hứa Thành Mộ mà tâm tình cô cực kỳ tốt, boss mèo nhà cô đêm nay về muộn hơn bình thường cũng không khiến cô tức giận.

Cô đeo tai nghe, ôm mèo lên đùi, mở danh bạ tìm số điện thoại mới lưu hôm nay, ấn gọi.

Cuộc gọi được thực hiện.

Tim Lật Hạ như đang nổi trống, vô cùng thấp thỏm chờ đối phương kết nối.

Sau vài tiếng “tút tút” vang lên, cuộc gọi được kết nối, Lật Hạ vừa mới nói một chữ “alo”, giọng nói trầm thấp của Hứa Thành Mộ liền xuyên qua tai nghe chui vào trong tai cô: “Chờ một chút, một phút là xong.”

“Ah,” Lật hạ hơi mờ mịt nhưng như thuận đồng ý, “Vâng.”

Hai người đều không nói gì thêm.

Kế tiếp trong vòng một phút, Lật Hạ chỉ nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng của đối phương, và tiếng bút xẹt qua trên giấy.

Lật Hạ đoán rằng anh đang làm bài Vật lý.

Dù sao tất cả mọi người đều biết Hứa Thành Mộ gần như là ngày nào cũng trầm mê trong Vật lý, không có cách nào kiềm chế được.

Hứa Thành Mộ đúng là đang giải đề thí nghiệm vật lý, hơn nữa chỉ còn thiếu mấy câu cuối cùng.

Cho nên anh mới bảo Lật Hạ chờ một chút.

Sau khi viết xong đoạn này, anh đứng dậy, vẫn giữ nguyên tư thế điện thoại dán vào tai, đi tới bên giường, lên giường đắp kín chăn.

Tắt đèn.

Sau khi chuẩn bị sẵn sàng hết, Hứa Thành Mộ chậm rãi nói với Lật Hạ: “Xong rồi.”

Lúc này Lật Hạ mới mở miệng hỏi: “Vừa nãy anh mới giải đề à?”

“Làm đề tài.”

Chỉ chênh nhau một chữ, nhưng ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.

*Giải đề: 做题- zuoti- tố đề, Đề tài: 课题-keti- khóa đề

Cơ mà đối với Lật Hạ thì như nhau cả, dù sao cũng đều là Vật lý.

Cô cắn môi dưới, có chút thấp thỏm hỏi: “Anh muốn nghe gì?”

“Gì cũng được.”

Lật Hạ âm thầm thở dài một hơi, giọng nói nhu hòa: “Vậy em sẽ tùy ý phát huy nhé.”

“Lát nữa hát xong có thể trực tiếp tắt điện thoại.” Hứa Thành Mộ nhắc nhở cô một câu.

Lật Hạ không để ý, chỉ “vâng” một tiếng.

Sau đó, cô bắt đầu nhẹ cất giọng hát.

Giọng nữ trong veo, có chút mềm mại, từng âm điệu đều rất đẹp, khiến cho người nghe cảm thấy vui vẻ thoải mái, thoải mái từ đáy lòng.

Hứa Thành Mộ nghe tiếng hát của cô, vừa nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ mãnh liệt liền ập tới.

Rất nhanh, anh đã ngủ.

Đến khi Lật Hạ hát xong một ca khúc, khẽ gọi một tiếng: “Hứa Thành Mộ, anh còn muốn nghe nữa không?”

Thì trả lời cô là sự yên tĩnh.

Trong chớp mắt Lật Hạ còn tưởng cuộc gọi đã kết thúc rồi, cô cố ý nhìn điện thoại, cuộc gọi vẫn đang kết nối.

Nhưng sao anh không nói tiếng nào thế này…

Trong lòng vừa dấy lên nghi ngờ thì cô liền nghĩ tới một khả năng.

Không phải là anh ấy đã ngủ rồi chứ??

Giống như trong tiết dạy nhạc của cô, ngủ rất say?

“Hứa Thành Mộ, anh đã ngủ chưa?” Cô thử gọi một câu.

Vẫn không trả lời.

Lật Hạ do dự một chút rồi lựa chọn kết thúc cuộc gọi.

Sau đó cô chuyển sang Wechat gửi tin nhắn cho Tư Vi.

Lập Hạ: “Vi Vi, Hứa Thành Mộ bảo tớ hát cho anh ấy nghe, ra là để tớ dỗ anh ấy ngủ?”

Vi Vi: “Hả? Ru anh ta ngủ?”

Lập Hạ: “Đúng vậy, cảm giác như trẻ con muốn ngủ thì phải có người hát ru ấy, tớ hát xong một bài thì anh ta ngủ mất rồi…”

Vi Vi: “Hahahahaha, đây là thanh niên trong viện bảo tàng nào vậy! Còn muốn cô gái mình thích hát ru ngủ nữa! Đáng yêu quá đi mất!”

Vi Vi: “Chẳng liên quan tới hình ảnh cao ngạo lạnh lùng gì cả, sự tương phản đáng yêu này thật sự chọc cười mà!”

*Chọc cười: 好戳我 hảo trạc ngã hao chuo wo: rất chọc tôi, từ địa phương, ý chỉ hành động ngốc nghếch.

Lật Hạ vốn còn đang để bụng chuyện này, nhưng nghe Tư Vi nói vậy, cô đột nhiên cảm thấy Hứa Thành Mộ lúc ở riêng với lúc có người ngoài đúng là khác nhau hơi bị nhiều.

Sao lớn vậy rồi mà còn cần có người hát ru vậy?

Hở? Khoan khoan.

Trước khi cô hát cho anh nghe, chẳng nhẽ đã có người hát cho anh ta nghe hằng đêm rồi?

Nghĩ tới đây, Lật Hạ lập tức có chút buồn bực.

Cô gửi tin nhắn cho Hứa Thành Mộ, muốn hỏi cho rõ ràng chuyện này.

Trong lòng đã quyết, nếu như anh nói cũng từng có cô gái khác ru anh ngủ, cô sẽ tiêu diệt hạt giống đang nảy mầm này, bóp chết nó từ trong trứng nước ngay.

Tránh để bị lúng sâu, thương tích đầy mình.

Nhưng sáng hôm sau, vừa mở mắt ra cô đã thấy tin nhắn trả lời của Hứa Thành Mộ.
  • Hồi trước anh cũng bảo cô gái khác gọi điện hát cho anh như vậy à?
  • Em là người đầu tiên.
Lật Hạ đọc được câu trả lời ngắn gọn này mà lập tức vui vẻ nhướng mày.

Cô lén chụp ảnh tin nhắn của bọn họ, lưu trong điện thoại.

Vừa tỉnh dậy đã đọc được tin nhắn của Hứa Thành Mộ, Lật Hạ như được bơm đầy máu, quyết định phát động chiến dịch tấn công vị thiên tài cao lãnh không cư xử theo lẽ thường này.

Cô mở cửa ban công, đi ra bên ngoài duỗi lưng một cái, ánh mặt trời rơi trên người khiến cho quanh người cô có vầng sáng mỏng.

Đã thức từ lâu, con mèo ragdoll chỉ chờ Lật Hạ mở cửa, thì lập tứcchạy ra ngoài và  nhảy sang nhà bên cạnh ngay dưới mí mắt Lật Hạ.

Cô nghiêng đầu nhìn theo, lần đầu tiên không tức giận cũng không buồn rầu, thậm chí còn cười nói một câu: “Cầu Cầu, buổi tối về sớm chút nhé!”

Cô đứng hóng gió ở ban công một lát sau đó đi vào phòng rửa mặt.

Hôm qua vì để nói thêm được mấy câu với Hứa Thành Mộ, cô đã nói dối.

Bây giờ, cô muốn biến lời nói dối đó thành sự thực.

Vì để có nhiều điểm chung với Hứa Thành Mộ, Lật Hạ nghiêm túc suy tư một lúc, cảm thấy ra tay từ sở thích của anh thật là một quyết định rất sáng suốt, cho nên cô định lát nữa sẽ ra hiệu sách, mua sách liên quan tới Vật lý, về sau sẽ thỉnh thoảng lấy Vật lý làm lý do để tìm Hứa Thành Mộ.

Cô cảm thấy kế hoạch của mình quả là không chê vào đâu được, hoàn mỹ vô cùng!

Thời tiết tháng mười không nóng như tháng tám, Lật Hạ trang điểm đơn giản, mặc váy hoa dài, bên ngoài khoác một chiếc áo len mỏng dài, đi đôi giày thể thao màu trắng, rồi xách túi ra cửa.

Tuy ở gần trường có hiệu sách nhưng đều là cửa hàng nhỏ, đầu sách không đầy đủ, nên cô bèn ngồi xe buýt tới tiệm sách lớn.

Sau khi vào tiệm, cô dựa theo bảng phân loại sách để tìm, rất nhanh đã đến khu vực đặt sách Vật lý.

Nhiều loại sách Vật lý như vậy, Lật Hạ trông mà hoa mắt chóng mặt, cô hoàn toàn không biết mình nên chọn loại nào.

Hơn nữa, quan trọng nhất chính, với tư cách là sinh viên khoa văn, cô đang do dự không biết nên chọn sách của Đại học dùng hay sách cấp ba.

Trường cấp ba của Lật Hạ là trường chuyên văn, cơ bản không tiếp xúc với Vật lý, hơn nữa bản thân cô học khoa học tự nhiên cũng không giỏi lắm.

Cơ mà hiện tại cô đang là sinh viên năm 4, nếu cầm sách Vật lý cấp 3 tới hỏi Hứa Thành Mộ thì nhất định sẽ bị ghét bỏ mất.

Lật Hạ đứng tại chỗ suy nghĩ đắn đo một phen, cuối cùng cắn răng quyết định chọn sách đại học, nhưng mà loại đó có độ khó cao, lớp cơ bản không theo được.

Cô ngẩng mặt, nhìn về phía một loạt sách bài tập ở hàng cao nhất, cuối cùng nhìn trúng quyển sách có bìa màu xanh da trời.

Cô vươn tay muốn lấy, kết quả lại hơi tốn công tốn sức.

Bất đắc dĩ, cô phải bám một tay vào giá sách, kiễng chân lên, ngay lúc tay cô chạm vào quyển sách kia thì sau lưng bỗng có một người cao lớn áp tới.

Sau đó, một bàn tay thon dài đẹp mắt với khớp xương rõ ràng giúp cô lấy quyển sách đó xuống, đưa cho cô.

Lật Hạ vội vàng nhận lấy, quay người lại, thì thấy khuôn mặt lạnh như băng tuyết vạn năm không đổi của Hứa Thành Mộ.

Lưng cô đang dựa sát vào giá sách, Hứa Thành Mộ thì đứng trước mặt, khoảng cách quá gần, thậm chí cô có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của nước giặt quần áo trên người anh.

Lúc nhìn thấy Hứa Thành Mộ, Lật Hạ có chút luống cuống.

Hôm qua cô nói với anh là gần đây cô có mua một cuốn sách liên quan tới Vật lý, nào ngờ hôm nay đã bị anh bắt tại trận mình tới đây mua sách.

Cô làm như không có việc gì, chào hỏi anh: “A, trùng hợp quá, anh cũng tới mua sách?”

Hứa Thành Mộ thấp giọng “Ừ.”

Tháng mười hai năm nay có một cuộc thi Vật lý trên toàn quốc, tuy bây giờ chưa đến thời gian đăng ký, nhưng đến lúc đó anh nhất định sẽ đăng ký tham gia.

Hôm nay Hứa Thành Mộ tới là để mua một vài cuốn sách có độ khó cao hơn để luyện tập, không ngờ lại trùng hợp gặp cô ở đây.

“Lần trước tôi mua sách Vật lý, hôm nay tới mua sách bài tập.” Cô giải thích cho bản thân.

Hứa Thành Mộ không nói chuyện, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm vào quyển bài tập nâng cao mà cô đang cầm trong vài giây.

“Sinh viên khoa văn?” Giọng anh nhàn nhạt, hỏi.

Lật Hạ gật gật đầu, “Vâng.”

“Quyển này không phù hợp.” Anh nói xong liền cầm quyển sách Lật Hạ đang ôm trong ngực, trả về chỗ cũ.

Hứa Thành Mộ quay người, ở trên giá sách đối diện xem qua một chút, cầm một quyển sách bài tập Vật lý cấp ba căn bản có lời giải rõ ràng của Vương Hậu Hùng đưa cho Lật Hạ.

Trong lòng Lật Hạ có ba dấu chấm hỏi (???).

Thế này thì mất mặt quá rồi!

Cô là sinh viên năm bốn đó! Sang năm đã tốt nghiệp đại học rồi, sao lại đi làm đề vật lý của học sinh cấp ba chứ!

Lật Hạ còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe Hứa Thành Mộ nói một câu trúng đích: “Muốn học tốt thì phải chọn được sách phù hợp.”

“Bây giờ cô chưa thích hợp với sách đại học đâu.”

Lật Hạ cảm thấy đầu gối mình như bị tên bắn trúng, có chút đau nhức.

Cô như tiểu tiên nữ miệng nhả hương thơm, cười tươi như hoa nhận lấy quyển sách của Vương Hậu Hùng mà Hứa Thành Mộ chọn cho cô: “Cảm ơn nhiều!”

“Không cần cảm ơn.” Hứa Thành Mộ nói xong thì rời khỏi đây.

Lật Hạ ôm quyển sách anh chọn cho cô, đặt về chỗ cũ, không nỡ, không đặt lại, lại cảm thấy thực khiến cho người ta khinh bỉ.

Cô đứng nguyên tại chỗ xoắn xuýt do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cầm quyển Vương Hậu Hùng cùng ‘sự quan tâm của Hứa Thành Mộ đối với cô’ về nhà.

Sau khi về nhà, đặt sách ở trên bàn rồi, Lật Hạ bắt đầu cảm thấy hối hận.

Sao hôm qua cô lại ngu người nói mình đã mua sách Vật lý, muốn học Vật lý chứ?

Sáng nay sao lại mất não chạy tới tiệm sách để mua sách bài tập?

Cô ngoan ngoãn làm tiểu nữ thần piano không tốt à?

Lật Hạ ngã xuống giường, có chút rầu rĩ không vui mà nhắn tin Wechat cho Tư Vi, thuật hết nguyên nhân gây ra chuyện này cho cô ấy.

Chưa được một lúc, Tư Vi nhắn tin trả lời: “Hối hận cái gì! Cậu làm đúng rồi!”

Vi Vi: “Cứ lấy cớ hỏi đề Vật lý để hẹn anh ấy ra thư viện gặp mặt! Cậu tưởng tượng đi, hai người sẽ ngồi song song cạnh nhau, cúi đầu cùng học, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, giữa trưa cậu gục đầu xuống bàn ngủ, anh ta không nói một lời chắn nắng giúp cậu, đó chính là cảnh tượng tuyệt mỹ có hiểu không! Về sau thời tiết lạnh, các cậu còn có thể mua hai cốc trà sữa nóng đặt ở đó, có lẽ đến lúc đó hai người đã xác nhận quan hệ rồi, Hứa Thành Mộ sẽ giúp cậu làm ấm tay bằng cách hà hơi này! Cảnh tượng đó quả thực… Awssss!!!!”

Lật Hạ đọc đoạn tin nhắn của Tư Vi, vậy mà lại tưởng tượng ra cảnh cô và Hứa Thành Mộ ở thư viện tương tác tình cảm các loại.

Tâm hồn thiếu nữ lại càng lan tràn.

Lật Hạ xuống giường, nhìn quyển sách của Vương Hậu Hùng mà cô để ở trên bàn, khóe miệng dần dần hiện lên ý cười.

Vương Hậu Hùng, Lật Hạ tôi có thể có được tình yêu ngọt ngào hay không là nhờ vào ông đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.