_ Thần tôn?!? – Tử Ma há hốc mồm. Cướp thê tử nhà người khác? Thần tôn cao cao tại thượng của bọn họ, lịch huyết chiến thần trên sa trường, vị tôn thần nổi danh tàn ác hung bạo bậc nhất thời viễn cổ, lại có hứng thú với việc cướp thê tử của người ta? Dù đó là Yêu thần cũng không nên tỏ ra vô lại như thế chứ? Lẽ nào Thần tôn ngủ lâu quá, đầu óc có chút vấn đề, cũng có chút nhân tính…à…thần tính, biết thất tình lục dục là gì rồi sao?
Huyết Thần Tử Phong nhìn gương mặt đa dạng màu sắc của hắn, nhếch môi cười lạnh: “Không tin bản tôn? Được, bản tôn cho ngươi thấy, bản tôn chẳng những cướp thê tử nhà Bạch Tử Họa gì đó, mà còn khiến Lục giới này chao đảo một phen, để chúng phải quỳ lạy dưới chân ta, Thiên đế tương lai, đứng đầu Thần giới hùng mạnh, bá chủ thiên địa.”
Tử Ma thầm lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay vào áo. Đây mới đúng là Thần tôn mà hắn biết, tham vọng vô cùng lớn lao. “Thần tôn, chẳng hay người định thu phục Yêu thần như thế nào?”
“Chậc, để xem. Nàng ta sẽ là một con cờ lớn quyết định thành công của bản tôn, nhưng nàng ta lại là người của Tiên giới rồi. Thật đáng tiếc!”
Tử Ma nhíu mày “Thần tôn?”
Huyết Thần phẩy tay áo bật cười: “Hahaha, ngươi thật sự cho rằng bản tôn vô dụng thế sao? Đừng nói chỉ là vợ Trường Lưu Thượng tiên, cho dù nàng ta có là Vương mẫu nương nương, ta cũng kéo về phe mình được. Mấy chuyện này vốn dĩ ta không cần động tay…” – nói tới đây lại nở một nụ cười đầy ẩn ý “Chẳng phải dưới trướng ngươi có một người tên là Hoành Đao sao? Bảo hắn đến gặp bản tôn.”
Trên mặt Tử Ma thoáng xẹt qua một tia kinh ngạc. Sao Thần tôn lại biết về Hoành Đao? Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại quay về vẻ cung kính như cũ. Phải rồi, thế gian này, có chuyện gì lọt qua khỏi tầm mắt Thần được sao? Người không quan tâm không có nghĩa là không hay biết gì. Chỉ sợ những gì người biết về Hoành Đao còn nhiều hơn cả hắn. “Dạ, Thần tôn. Không biết Thần tôn còn gì dặn dò?”
Huyết Thần phẩy tay áo: “Hết rồi. Lui ra đi. Nhớ gọi Hoành Đao đó cho bản tôn.”
Tử Ma dạ một tiếng, vội vàng đi giật lùi về phía cửa. Hắn không dám quay lưng lại trước mặt người này. Lúc bước ra khỏi phòng, còn định giơ tay đóng cửa lại, bỗng nghe thấy giọng Huyết Thần vang lên từ bên trong: “Còn một chuyện nữa. Tìm về cho ta một con phượng hoàng lửa có tu vi ít nhất hai trăm năm.”
Tử Ma nghi hoặc. Phượng hoàng lửa để làm gì? Nhưng ngoài miệng vẫn cung kính vâng dạ, bàn tay định đóng cửa lần nữa chưa kịp nhấc lên, cánh cửa khổng lổ trước mặt đã tự động đóng sầm lại.
Hắn suýt rụng tim vì hoảng hồn. Lực đạo đó nếu kẹp trúng tay hắn, nặng thì mất cánh tay, nhẹ thì tàn phế. Thần tôn đuổi người cũng không cần phải dứt khoát vậy chứ?!?
Rời khỏi tẩm điện dưới lòng đại dương của Huyết Thần, vượt qua lớp kết giới vô hình cực mạnh bao quanh cung điện nhờ ấn kí của thần trên trán, hắn lập tức thu ấn kí về. Nếu không cẩn thận, sức mạnh kinh thiên động địa từ ấn kí phát ra sẽ đánh động Lục giới. Vừa xong đã thấy một bóng người nhàn nhã đứng tựa vào tảng đá, lơ đãng nhìn hắn. Trên khóe miệng người đó nở một nụ cười gian xảo, đứng thẳng người, cúi đầu hành lễ với hắn: “Chủ tử!”
Tử Ma nhíu mày. Hoành Đao này có thể biết được hắn đến đây, xem ra kẻ này không thể coi thường. Hắn phất tay áo: “Khỏi hành lễ. Thần tôn muốn gặp ngươi.”
Trên khuôn mặt thư sinh của Hoành Đao thoáng qua nét ngạc nhiên, nhưng lại chẳng có vẻ gì gọi là không ngờ hay hoảng sợ. Hắn cúi đầu “dạ” một tiếng, xoay người bước đến kết giới. Tử Ma lúc này mới sực nhớ kết giới đó chỉ cho phép thần đi qua, nếu không tự khắc hủy diệt, đến một cọng tóc cũng không lọt qua nổi, đang định lên tiếng cảnh báo Hoành Đao đã thấy hắn thuận lợi đi thẳng, xuyên qua kết giới mà chẳng hề gặp bất kì trở ngại gì. Hắn ngớ người mất mấy giây, sau đó chợt hiểu rõ, nhếch miệng cười. Phải rồi, Hoành Đao này chắc chắn đoán được, kết giới do Thần tôn dựng, nếu người muốn gặp hắn, sao lại có thể ngăn hắn vào bên trong? Giỏi lắm, lớn gan lắm. Quả là hắn không nhìn lầm người.
------------------------------
_ Sư phụ.
_ Tiểu Cốt? Đêm hôm khuya khoắt sao nàng không ngủ? – BTH kinh ngạc, động tác lật sách dừng lại. Bình thường nàng hết ăn lại ngủ, lười như heo, sao hôm nay đã gần canh ba lại xuất hiện trong thư phòng?
HTC mặc bộ váy mỏng màu xanh nhạt, mái tóc xõa dài hơi rối, trong đêm tối giản dị mà thanh thoát như thiên tiên. Nàng bưng trên tay một chén canh hoa đào, nhẹ nhàng bước vào trong, đặt chén canh xuống bên cạnh hắn, cười dịu dàng: “Sư phụ, chàng thức suốt như thế, uống chút canh cho hồi sức.” Nói xong lại đau lòng, đưa tay vuốt ve đôi mắt có quầng thâm của hắn.
BTH mềm nhũn trong lòng: “Nàng tới đây là vì lo cho ta sao?”, trong giọng nói không che giấu sự hạnh phúc.
HTC bĩu môi: “Ai bảo chàng nhân lúc ta ngủ lén bỏ đi. Nửa đêm giật mình tỉnh dậy không thấy chàng đâu, thật là làm ta hết hồn.”
BTH ngờ vực: “Tại sao lại nửa đêm thức dậy? Bình thường có gọi nàng cũng chưa chắc dậy, sao bỗng nhiên hôm nay lại…? Không khỏe sao?”
HTC cau mày: “À…tại vì hôm nay chẳng hiểu sao thiếp ngủ không ngon giấc. Nửa đêm bỗng cảm thấy lạnh bèn tìm chăn đắp, ai ngờ lại không thấy chàng đâu. Vội đi tìm thì thấy trong thư phòng sáng đèn, bèn đi làm một chén canh mang lên cho chàng.”
BTH khẽ cười, đẩy mớ bừa bộn trên bàn qua một bên, kéo nàng ngồi lên đùi mình. HTC lơ đãng nhìn thấy một lá thư trên bàn, bèn nhướng người qua đọc. Càng đọc mắt càng trợn, miệng càng mở.
BTH im lặng để nàng đọc. Cũng khó trách, lúc hắn đọc thư, cảm xúc cũng không khác nàng, chỉ có biểu cảm khác một chút.
Lát sau, HTC thấy miệng lưỡi khô khốc. Nàng chạm vào lá thư, là da dê, vừa rụt tay về bèn khó khăn mở miệng hỏi: “Sư phụ, thế Nghê Thiên Trượng…mãi mãi hôi phi yên diệt ( hồn phi phách tán, muôn đời không thể luân hồi, vĩnh viễn biến mất) sao?
BTH cứng ngắc gật đầu. Lúc đầu, chuyện Huyết Thần vì sao có thể thức tỉnh quá sớm là một dấu chấm hỏi khổng lồ đối với cả Lục giới. Nhưng xem ra bây giờ đúng là hắn đã hiểu được rồi.
Chẳng có lí do gì mà những kẻ đã diệt Bồng Lai lại không giết luôn Nghê Thiên Trượng mà chỉ bắt đi. Hắn đoán chúng chính là bọn tay sai phe Huyết thần, chỉ là chưa có chứng cứ, cũng chưa biết đó là những ai. Cứ nghĩ Nghê Thiên Trượng có thể chết toàn thây hơn các đệ tử Bồng Lai và thê tử của ông ta, không ngờ… kết cục của ông ta là thê thảm nhất trong những kết cục thê thảm. Bị dùng làm vật tế để đánh thức Huyết thần, hồn phách tan thành vạn mảnh, dù là thần tiên cũng không thể cứu được. Trước khi chết còn phải chịu đau đớn vô cùng, nguyên thần như bị cắn xé thành hàng trăm ngàn mảnh, so với chết vì trúng độc Vạc Thần Nông còn kinh khủng hơn vạn lần.
BTH nhắm mắt lại, khẽ thì thầm: “Nghê Thiên Trượng, Trường Lưu đối với Bồng Lai tuy không thân thiết như Mao Sơn, nhưng cũng tuyệt đối không để Bồng Lai chịu oan ức. Yên tâm mà đi, các đệ tử của phái vẫn còn khả năng nhập luân hồi. Chúng ta sẽ bảo vệ tàn hồn của họ.” – nói xong lại thở dài, không giấu sự thương xót trong giọng nói.
HTC ngây ra hồi lâu mới tiêu hóa được sự thật tàn khốc này, mồ hôi lạnh chảy đầy trán. Nàng bỗng sực nhớ một chuyện, vội hỏi hắn: “Từ đâu chàng có mật báo này?”
“…Tử Kính chân nhân.”
Lại là Tử Kính chân nhân?!? Hai lần, hai tin động trời, hai tin đến muộn, đều từ Tử Kính chân nhân…HTC nuốt nước bọt cái ực. “Sư phụ, chàng thấy Tử Kính chân nhân này như thế nào?”
BTH nhíu mày. Từ lần trước Tử Kính chân nhân báo tin về thần lực xuất hiện, vốn dĩ hắn đã nghi ngờ. Hôm nay, có lẽ sự thật đã hiển hiện trước mắt. Tử Kính chân nhân chắc chắn không đơn thuần là một tiên tử, càng không đơn thuần là một tiên nhân chỉ có tu vi hai trăm năm.
Chỉ sợ, thân thế thực sự của người này…có liên quan rất nhiều đến Huyết thần.
HTC nhìn vẻ mặt đen sì của BTH, biết hắn cũng nghĩ như nàng, dù không muốn vẫn phải thừa nhận sự thật. Nàng trầm mặc hồi lâu, lại ngẩng lên nhìn hắn: “Nhưng nếu Tử Kính thật sự có góp phần trong chuyện Huyết thần, lần này gửi bức mật báo đến đây, chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này sao?” Là hắn ngu ngốc, hay hắn cho rằng cả Tiên giới toàn người ngu ngốc?!? Nếu hắn ta là người tâm cơ nông cạn như vậy, làm sao làm nên đại nghiệp nổi? Đến một kẻ ngốc như nàng còn nhìn ra được cơ mà…
_ Tiểu Cốt, nàng còn nhớ kẻ hai lần gài bẫy nàng không?
_ À, là tên đạo sĩ đẹp trai bị tâm thần đó. Sao thế sư phụ? Nếu chàng nghi ngờ hắn là người của Huyết thần thì không cần đoán nữa, thiếp dám bảo đảm chàng nghi đúng người rồi. Tâm cơ kẻ đó không đơn giản, đạo hạnh lại cao thâm. Nếu hắn là người của Huyết thần, Tử Kính chân nhân đó cũng là người của Huyết thần, hai người họ sẽ có liên quan với nhau. Nếu có tên đó bên cạnh, dù Tử Kính, hay ai cũng được, có ngu ngốc đến đâu, tên đó cũng sẽ không để hắn làm chuyện tự vạch trần bản thân, cho nên chuyện này chắc chắn còn có âm mưu khác. Thiếp nói đúng chứ?” – HTC nheo mắt cười. Nhưng nàng thực sự sắp cười không nổi rồi.
BTH nhìn nàng, ánh mắt hiền hòa như muốn nói “chỉ có nàng hiểu ta”. HTC đáp trả lại cái nhướn mày, ý tứ “Đương nhiên! Giờ chàng mới biết sao?”
BTH gật gù: “Ừm, ăn ngủ lâu ngày vẫn chưa mụ mị lắm. Không đến mức quá vô dụng.”
HTC đang đắc ý, nghe vậy tức muốn nổ phổi. Nàng xù lông quay người bỏ đi. Hứ! Sư phụ càng lúc càng vô lại. Đã vậy sau này ôm đầu gối mà ngủ, bản cô nương vô dụng ngủ một mình. Đừng thấy nàng hiền mà bắt nạt nhé!
BTH nhìn bóng lưng nàng hờn dỗi bỏ đi, không nhịn được mỉm cười. Vẫn cái tính trẻ con như xưa…Nhưng nàng nói giận thì mạnh miệng lắm, chỉ cần hắn dùng chút sắc đẹp đi dỗ dành sẽ hết giận thôi. Đúng là, khiến người ta không thể không yêu ~ Được rồi, hắn cũng mệt rồi, vào phòng ôm con mèo xù lông kia ngủ thôi.
Nghĩ thế, hắn đứng dậy, lấy lá thư của “Tử Kính chân nhân” kia bỏ vào trong tay áo, xoay người rời khỏi thư phòng.
---------------------------
HTC rất buồn ngủ.
Đêm qua giận dỗi bỏ về phòng, nằm lăn ra giường, còn định dùng phép khóa cửa nhốt sư phụ bên ngoài, ai ngờ chưa gì đã ngủ lăn quay, khiến sư phụ vào phòng dễ dàng, lại còn ôm nàng ngủ tới sáng, đã vậy giờ này thức dậy vẫn còn mệt mỏi. Đúng là càng ngày càng giống heo lười ~ HTC ôm mặt, cảm nhận sự thất bại của mình.
Nhìn qua BTH, hắn đang ngủ rất ngon. Nàng thở dài, vuốt ve hai gò má của hắn. Từ lúc Huyết thần thức tỉnh, thiên hạ đại loạn, hắn lúc nào cũng bận rộn, chưa đêm nào ngủ ngon giấc. Làm Thần tiên thì không biết mệt sao? Nàng nhìn mà đau cả lòng, quyết tâm giúp hắn giải quyết một số việc, chấm dứt kiếp sống heo lười chỉ ăn rồi ngủ. Sư phụ, để xem chàng còn dám chê thiếp vô dụng nữa không?!?
Nghĩ thế, HTC bèn nhẹ nhàng trèo khỏi giường, cố gắng tránh kinh động hắn. Vậy mà lúc trèo qua người BTH vẫn không cẩn thận chống tay phải lên bụng hắn. HTC lần thứ n âm thầm rơi nước mắt vì sự bất tài của mình. Làm ăn việc gì cũng không nên thân như thế, sư phụ nói nàng ăn ngủ mãi thành vô dụng đúng là không oan…Cũng may sư phụ vẫn chưa bị đánh thức.
Đúng vậy, sư phụ dù bị người khác đè lên bụng vẫn ngủ ngon lành, thậm chí chân mày cũng chẳng thèm cau lại. Chậc, quả là chàng đã quá mệt mỏi rồi.
HTC xót xa, cúi xuống hôn lên đôi môi đang khép chặt của hắn, đoạn xoay người dậy sửa soạn tóc tai y phục cho chỉnh tề, rời khỏi phòng ngủ.^_^
----------------------------------
Part 2: …HỌA VÔ ĐƠN CHÍ
Lúc HTC rời khỏi phòng ngủ, mặt trời đã treo trên đỉnh đầu.
Nàng há hốc mồm. Không phải chứ?!? Thực sự nàng và sư phụ ngủ nhiều vậy sao???
_ Cốt Đầu, mẹ dậy rồi? – Đường Bảo mừng rỡ chạy đến. Nó lại biến về hình dáng tiểu nữ oa. Không có Lạc Thập Nhất ở đây, nó có thể không lo bị đeo bám.
_ Đường Bảo?!? – HTC kinh ngạc nhìn nó. Chỉ là ngủ thôi, có cần làm ra vẻ như nàng hôn mê mấy ngày như vậy không?
Đường Bảo chạy tới, nắm tay nàng lôi đi, miệng líu ríu, hai mắt long lanh muốn khóc: “Mẹ, Uyển Nhi tỷ tỷ…”
HTC ngẩn ra như bị ngốc, để mặc con bé Đường Bảo chỉ bằng một nửa mình khổ sở vừa lôi vừa kéo đến khuê phòng của Bạch Phong Uyển.
Cửa phòng mở toang, đồ đạc lộn xộn bày bừa đầy trong phòng. BPU hoàn toàn không ở trong phòng. Đường Bảo chạy đến bên bàn trà, lấy một tờ giấy gì đó đưa cho HTC. Nàng giật mình đưa tay nhận lấy, mở ra xem. Là thư của Uyển Nhi? Bên trong chỉ có mấy dòng chữ:
“Mẫu thân, con đến Mao Sơn đây. Người cứ yên tâm, có tỷ tỷ chăm sóc con rồi. Khi nào chiến tranh chưa kết thúc, con không về Trường Lưu đâu. Con chỉ đem theo Thủy Nguyệt kiếm, Hanh Tức và mười bộ y phục thôi. Tạm biệt mẫu thân.
A, còn nữa, mẫu thân giúp con nói khéo với phụ thân nhé, kẻo người đánh đòn con mất. Với lại căn phòng của con hơi bừa bộn, mẫu thân dọn giùm con luôn nha.
Uyển Nhi ngoan của mẫu thân”
Đầu HTC nổi đầy gân xanh, hai tay cầm lá thư run lên vì tức.
Chết tiệt! Nàng cứ tưởng mấy ngày nay nó đóng cửa ở lì trong phòng vì giận dỗi, ai ngờ xách túi chuồn đi rồi, lại còn ném mớ lộn xộn này cho nàng dọn dẹp…Con với cái!!!
Nàng run giọng hỏi Đường Bảo, sắp phun ra lửa: “Đường Bảo, ngươi phát hiện ra khi nào?”
Đường Bảo nghiêng đầu: “U Nhược sư tỷ đến Vân cung với Nguyệt thúc thúc rồi, bỏ con lại một mình. Sáng nay vừa thức dậy con đã đi tìm Uyển tỷ tỷ chơi, ai ngờ vào phòng lại phát hiện lá thư này. Chắc cũng gần ba canh giờ ( 6 tiếng) rồi.”
HTC nổi điên, ném lá thư của BPU qua một bên, định chạy đi báo cho BTH. Nhưng tới trước giường, định lay hắn thức dậy lại không nỡ xuống tay, bèn phất tay áo bỏ đi. Haizz ~ thôi thì đợi sư phụ tỉnh dậy rồi nói luôn. Dù gì nó đã đi rồi, có ngăn cũng không kịp.
Đường Bảo ngây ra nhìn biểu hiện của HTC, trong lòng mặc niệm n lần cho BPU. Uyển tỷ tỷ, lần này tỷ tiêu rồi ~
Đang đi, bỗng HTC sực nhớ một chuyện.
Ấy khoan đã! Con bé Uyển Nhi không biết ngự kiếm, ngự phong càng không biết, thế nó bay đến Mao Sơn bằng cách gì?
Vâng! Điều Bạch phu nhân của chúng ta vừa sực nhớ ra, chính là trở ngại lớn nhất trong con đường đến Mao Sơn của Bạch Nhị tiểu thư Bạch Phong Uyển:v
----------------------
_ Ai da~ - BPU xoa xoa cái cơ thể đau nhức, mặt nhăn mày nhó.
Xong! Cố gắng lắm mới cưỡi Thủy Nguyệt kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo bay được một chút, còn chưa vào địa phận Mao Sơn đã đâm đầu xuống đất. Nếu không nhờ biết pháp thuật hộ thân, không chết cũng thành phế nhân…
BPU bực bội quay sang nhìn heo nhỏ Hanh Tức đang dụi dụi đầu vào tay mình, tỏ ý an ủi chủ nhân. Nàng bạo lực nhấc nó lên, mắng: “Cái con heo chết tiệt! Uổng công bản cô nương nuôi ngươi bao nhiêu năm, mấy lần cứu ngươi khỏi bị phụ thân làm thịt, hôm nay ta ngã thảm như thế, ngươi không biết biến về nguyên thân đỡ ta sao hả?!?”
Hanh Tức rụt cổ, họng phát ra tiếng kêu nho nhỏ, dường như tố cáo tiểu chủ nhân vô lí, bắt nạt nó. Nó là thú chứ đâu phải chim?
BPU sau khi trút giận cũng thấy mình có vẻ hơi vô lí khi bắt Hanh Tức bay chở nàng đến Mao Sơn, chột dạ khịt mũi. Thôi, không chở nàng thì nàng tự đi. Mấy hôm nay trốn trong phòng là để luyện ngự kiếm, phục vụ kế họach đến Mao Sơn cùng tỷ tỷ. Xưa nay BPU đinh ninh mình không biết ngự kiếm là do lười tập, chứ không phải thiếu tư chất. Nào ngờ… luyện 2 ngày nay vẫn chỉ bay được theo đường zic zac, tốc độ thì như rùa bò ngửa. Tới khi thật sự thực hiện kế hoạch, lại rơi luôn!!! Quá thê lương…
BPU bấm tay nhẩm tính, Đi cả ngày mới được nửa đường, thế thì ráng một chút chắc cũng lết tới Mao Sơn được.
Chậc, tỷ tỷ oai phong cưỡi gió bay đến, nàng lại phải chật vật ngự kiếm, vẽ vòng cung lung tung trên bầu trời Tiên giới. Phen này chắc chắn phụ thân mà biết sẽ đánh chết nàng bởi bôi nhọ thể diện Trường Lưu…
BPU nuốt nước mắt ngược vào trong, cầm lấy Thủy Nguyệt kiếm rơi bên cạnh, đứng lên dự định ngự kiếm bay tiếp. Đây là cục cưng của nàng, nàng ở đâu kiếm ở đó. Ngày xưa đặt tên Thủy Nguyệt cho nó, thứ nhất là để ghi nhớ mối tình huyền thoại của phụ thân mẫu thân, thứ hai là cùng cặp với Kính Hoa của tỷ tỷ.
_ Á ~ - BPU nhíu mày, cổ chân đau nhói không thể cử động. Vui thật! Bị ngã từ trên không, chân cũng trặc. Kiểu này chẳng những không thể ngự kiếm, ngay cả đi bộ cũng bó tay.
Trời bắt đầu sập tối. Dạo gần đây thiên địa bất thường, vào xế chiều đã tối đen như mực, tạo điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa cho lũ quái thú săn đêm.
Hú…ú…ú… - tiếng sói tru vang lên từ trong rừng thẳm.
Quác…quác…quác – từng đàn quạ bay trên đầu. Chim muôn lúc nãy còn hót, giờ đây im phăng phắc như bị câm hàng loạt.
Lần bỏ nhà đi này, sẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. BPU tự thề với lòng mình như vậy…
Phụ thân!!! Mẫu thân!!! Uyển Nhi muốn về nhà…!!!!!!!
------------------------
HTC đang rất mệt mỏi.
Không hiểu vì sao cả ngày hôm nay nàng cứ thấy cả người uể oải, tay chân vô lực, thật chẳng muốn làm việc gì.
HTC bước vào phòng ngủ. Nàng đến bên cạnh phu quân nhà mình còn đang ngủ say, cúi xuống nhìn hắn. Gương mặt BTH ngày thường lạnh lùng cao ngạo, nhưng khi đang chìm trong một giấc ngủ, hàng lông mày thường cau lại khi suy nghĩ đuợc thả lỏng, nét mặt thản nhiên, bình yên, tỏa ra một nét quyến rũ đặc biệt. HTC nhìn mà mê mẩn, còn dự định để hắn ngủ thêm một lát, nhân tiện cho nàng ngồi ngắm mỹ sắc, cuối cùng lại sợ rằng hắn ngủ quá nhiều sẽ lỡ thời gian làm việc, nếu có chuyện gì quan trọng không kịp giải quyết thì nguy. Nàng hạ quyết tâm, bèn cuối xuống khẽ lay hai vai của hắn, nhẹ nhàng gọi: “Sư phụ, ngủ thế đủ rồi. Chàng dậy đi! Đại sư huynh đang chờ chàng xử lí đại sự kìa.”
BTH không hề phản ứng.
HTC cau mày. Sao lần này chàng lại mệt mỏi đến mức này?
Nàng hơi sợ. Bây giờ nghĩ lại, bình thường sư phụ chỉ một động tĩnh nhỏ xíu đã thức giấc, độ cảnh giác cực kì cao, sao hôm nay chàng lại ngủ đến mức trời không hay đất không biết thế này? Lẽ nào đã kiệt sức nghiêm trọng rồi?
Nghĩ đến đó, HTC cực kì lo lắng. Nàng nâng tay vỗ lên mặt hắn mấy lần, liên tiếp gọi: “Sư phụ, mau thức dậy. Sư phụ!!!!”
Càng gọi, mặt HTC càng tái mét. Cơ thể BTH lạnh ngắt như tảng băng ngàn năm, mồ hôi lạnh chảy đầy trán. Nếu không quan sát kĩ còn tưởng hắn đang ngủ rất an lành, trên mặt không hề có biểu hiện gì.
Lúc Ma Nghiêm đến Tuyệt Tình điện để tìm BTH bàn chuyện, việc đầu tiên hắn nhìn thấy là HTC sợ hãi lao ra khỏi cửa lớn, đâm sầm vào hắn.
Ma Nghiêm váng cả đầu, HTC mất thăng bằng suýt té bật ngửa ra sau. Hắn bị quay chóng mặt, vội vươn tay ra vịn lấy HTC đang loạng choạng: “Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”
HTC thở hồng hộc, mặt cắt không còn giọt máu, cả người cũng lạnh ngắt vì sợ. Nàng nhìn thấy người đến là hắn, vui mừng không thốt nên lời, lắp bắp: “Đại…đại…sư phụ…” – vừa nói vừa chỉ vào trong điện.
Câu nói không đầu không đuôi, chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nhìn biểu hiện của nàng và hướng chỉ của ngón tay kia, Ma Nghiêm ngay lập tức hiểu BTH gặp chuyện. Hắn cũng hoảng hồn, vội chạy như bay vào bên trong.
Đường Bảo nghe bên ngoài có động tĩnh, chạy ra khỏi phòng, vừa vặn nhìn thấy HTC và Ma Nghiêm đang phóng vào phòng ngủ, chẳng hiểu mô tê gì: “Mẹ, chuyện gì thế?”
Nhưng lúc này HTC làm gì còn tâm trạng giải thích, chỉ ném lại bảy chữ: “Đường Bảo, gọi mọi người tới đây.”
Mọi người?!? Bao gồm những ai? Đường Bảo đáng thương bị dọa cho ngây ngẩn, nhìn hai người họ lao vào phòng của Tôn thượng. Lẽ nào Tôn thượng có chuyện?
Nghĩ vậy, nó cũng hết hồn, liền bay ra khỏi Tuyệt Tình điện, gọi những phần tử quan trọng của Trường Lưu tới. Vốn dĩ HTC dặn gọi “mọi người”, nhưng nó không rõ là gồm những ai, lại cho rằng, nếu Tôn thượng thật sự gặp chuyện, không nên kinh động cả phái, khiến các đệ tử lo sợ, lỡ truyền ra ngoài sẽ kinh động Tiên giới, vì thế quyết định chỉ báo cho một số người, gồm Nho tôn Sênh Tiêu Mặc, nữ đại phu Vũ Thanh La và Hỏa Tịch.
Khi Ma Nghiêm xông vào phòng, BTH vẫn còn đang ngủ say, hay phải nói là hôn mê mới đúng.
Hắn đến bên giường, quan sát thật kĩ tình trạng của BTH. Hoàn toàn không phải biểu hiện trúng độc, cũng không phải nội thương hay bị trúng huyễn thuật, mị thuật nào hết. Chỉ đơn giản là một giấc ngủ. Mạch đập bình thường, hơi thở cũng chẳng có gì bất ổn. Ngoại trừ mồ hôi lạnh và thân nhiệt lạnh ngắt thì chẳng khác gì một người đang ngủ. Đây…là Thiên niên mộng? Cái tên của loại độc này rất đẹp. Không hại thân, chỉ ngủ một giấc, có thuốc giải thì tỉnh lại, nếu không, xem như ngủ cả đời cả kiếp. So với chết, chỉ khác ở tình trạng thẩm mĩ của người trúng độc. Xưa kia có một đời Thiên hậu không biết vì gây ra tội nghiệt gì, lại bị Thiên đế ban Thiên niên mộng tùy, tức loại Thiên Niên Mộng có dược lực cực mạnh đã được Y Thần – người tạo ra loại độc này – đặc chế lại, tác dụng lên toàn bộ người thuộc Lục giới, bao gồm cả Thần.
Uống một lần, xem như nể tình phu thê mà giữ lại nhan sắc. Vị Thần hậu đó đến nay vẫn ngủ say hay đã bị hồn phi phách tán cùng Thần giới, không ai biết được.
Mặt Ma Nghiêm tối sầm, nặng nề hỏi HTC: “Từ lúc nào?”
HTC dù vô cùng hoảng loạn nhưng vẫn phải cố gắng bình tĩnh. Nàng thử mấy lần mới nói trôi chảy được một câu: “Đêm hôm qua chàng vẫn bình thường, cho tới sáng nay mới…”
Ma Nghiêm cơ mặt cứng ngắc: “Thế đêm qua Tử Họa có ăn uống gì không?”
HTC như muốn ná thở. Nàng khó khăn lắm mới trả lời nổi: “Có…một chén canh hoa đào…do muội nấu.” – nói xong lại trợn mắt: “Nhưng muội tuyệt đối không bao giờ hại sư phụ.”
_ Ta biết. – Ma Nghiêm chắc nịch trả lời – hoặc là chén canh đó có vấn đề, bị ai đó xuống tay, hoặc là…thuốc bị bôi lên một vật gì đó, Tử Họa lại chạm phải.
HTC trầm tư. Bôi lên một vật gì đó…
Có khi nào là lá thư đó?!?
_ Muội nhớ rồi. Đêm qua, sư phụ có chạm vào một lá thư từ Tử Kính chân nhân.
Ma Nghiêm cau mày. Là lá thư từ Tử Kính chân nhân sao? Lá thư đó có đề “Gửi Trường Lưu tiên phái”, kèm lưu ý tin khẩn cấp. Vì thế khi thư chuyển đến hắn phê duyệt, cho rằng đây là chuyện vô cùng quan trọng, tầm cỡ ngang chuyện thần lực do Tử Kính báo lần trước, nên chuyển thẳng lên Tuyệt Tình điện cho Chưởng môn xử lí.
_ Muội có cảm thấy trong người mệt mỏi không? – Ma Nghiêm thấp giọng hỏi, sắc mặt cực kì nghiêm trọng.
_ Có. Đêm qua muội ngủ rất say, ngủ một mạch đến trưa, hơn nữa giờ cả người vẫn uể oải.
_ Muội có từng chạm vào nó không? – Ma Nghiêm hỏi HTC. Nếu nàng cũng chạm vào nó, khẳng định thủ phạm là Tử Kính chân nhân kia.
_ Muội chạm vào nó một lần, chỉ để xem nó làm bằng chất liệu gì, chỉ trong 1 giây thôi.
Thôi xong! Chắc chắn lá thư có vấn đề. HTC chạm vào 1 giây, đến giờ còn uể oải, hơn nữa Thiên niên mộng này xuất phát từ Thần giới, chuyên dùng cho người trong cả ngũ giới còn lại, nhưng đối với thần lại không ảnh hưởng nhiều. Trừ thuốc giải đặc chế, không gì giải nổi, kể cả thần khí. Từ khi Thần giới diệt vong đã thất truyền, nay thứ mê dược trong truyền thuyết đó lại tái xuất. Nếu không phải hắn đọc cổ thư, rất ấn tượng với nó, bây giờ sao có thể phán đoán tình trạng BTH? Nhưng tại sao, chúng lại chỉ hại BTH, mà không khiến HTC ngủ say luôn bằng Thiên niên mộng tùy, chỉ dùng loại độc nguyên bản...
Lão thiên cho hắn được chứng kiến khả năng của loại mê dược huyền thoại này, quả là thỏa ước muốn của hắn, nhưng nếu là ứng dụng trên người Tử Họa, hắn không cần!
_ Đại sư huynh, thế…khi nào sư phụ tỉnh lại?”
_ Ta không biết. Để ta thử ép chất độc ra xem sao. – dứt lời liền đến bên cạnh giường. HTC hiểu ý hắn, đi đến nhẹ nhàng đỡ BTH ngồi dậy. Nàng chạm vào cơ thể như tảng băng của hắn, những cảm xúc đau đớn, xót xa, lo lắng quẩn quanh trong lòng, tưởng chừng không thở nổi.
Lúc bọn Sênh Tiêu Mặc tới nơi, Ma Nghiêm vẫn còn đang vận công áp chế chất độc trong người BTH. Sắc mặt mọi người đều ngưng trọng, đến cả kẻ phớt đời như STM cũng không thể trưng ra nổi cái dáng vẻ nhàn nhã thường ngày.
_ Mẹ Cốt Đầu, Tôn thượng làm sao thế? – Đường Bảo nhận ra tính hệ trọng của sự việc, không thế quấy rầy Ma Nghiêm liền hỏi HTC đang thất thần bên cạnh.
Nàng không trả lời, hay đúng hơn là không nghe thấy gì.
_ Mẹ Cốt Đầu! – ĐB gọi lại, nâng cao âm lượng.
_ Hả?!? Sư phụ sao rồi? – lúc này HTC mới sực tỉnh, quay đầu nhìn ĐB, ánh mắt mờ mịt, hỏi một câu không hề liên quan.
ĐB giật mình. Nó muốn khóc. Tôn thượng bị gì còn chưa biết, mà mẹ Cốt Đầu xem dáng vẻ sắp thành người điên rồi!!!!
------------------End chap 10----------------------