Thần Giới Trở Mình Hoa Thiên Cốt

Chương 9: Huyết thần thức tỉnh



Cả Lục giới đều rung lên như cành cây đang bị nhổ gốc. Chúng sinh trong thiên hạ đều hoảng loạn, từ yêu ma, phàm nhân đến thần tiên đều mất kiểm soát, nháo nhào sợ hãi. Những quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống Nhân giới với tốc độ kinh người, thiêu hủy nhiều cánh rừng ở ngoại thành. Trong hoàng cung nhờ có kết giới bảo vệ của Hiên Viên Lãng và nhiều đạo sĩ pháp lực cao thâm mới tạm thời an toàn. Trận mưa lửa kéo dài suốt 7 ngày. Tất cả người dân còn sống sót đều kéo đến hoàng cung, nơi quyền lực nhất Nhân giới nhanh chóng trở thành trại tị nạn công cộng. Từ Ngự thư phòng, Kim Loan điện, Ngự hoa viên đến tẩm cung của Hoàng đế và Hoàng hậu đều la liệt dân chúng. Tất cả hoàng tộc bao gồm Hiên Viên Lãng, Khinh Thủy và hai đứa con: Thái tử Hiên Viên Cẩn 15 tuổi cùng công chúa Hiên Viên Nguyệt mới năm tuổi đều phải sống trong Lưu Phong cung của Thái tử, Ảnh Nguyệt cung dành cho tiểu công chúa để phần các gia đình hoàng tộc khác, mỗi nhà một điện. Các cung điện phòng ốc còn lại đều dành cho chúng dân.

Tình hình ở hai giới Yêu, Ma cũng vô cùng tồi tệ. Những cột dung nham nóng chảy phun như vòi rồng, khí độc lan tràn khắp nơi, dù là yêu ma cũng không thể chịu đựng nổi. Ngoài ra, càn khôn rung chuyển còn phá hủy nhiều phong ấn cổ xưa, hơn chục yêu thú, yêu vật khát máu thoát ra ngoài, quấy nhiễu khắp nơi, khiến muôn loài sợ hãi ngày đêm, trước khi đi ngủ còn không dám chắc mình sẽ thấy được ánh mặt trời ngày mai.

Minh giới, Tiên giới nhờ sự chống đỡ của nhiều cao nhân đắc đạo, tình hình có thể miễn cưỡng xem như ổn định. Bầu trời đỏ vần, cây cối héo úa, nhiều trụ mây lành đột ngột hóa thành mây dữ, giáng mưa gió sấm sét khắp nơi. Một số cung điện bất ngờ đổ sụp hoặc rơi khỏi mây, nhiều lần khiến muôn người hoảng sợ. Mười sáu món thần khí trong tay Tiên giới đều tập trung về Trường Lưu và Mao Sơn, trừ những người thuộc thiên đình, tất cả đệ tử các tiên phái đều tập hợp về hai phái này lánh nạn.

Thế nhưng, dù thiên địa biến chuyển dữ dội như thế, vẫn chưa thấy sự xuất hiện của Huyết Thần.

------------

7 ngày trước, ngay sau khi BTH và HTC rời khỏi Bồng Lai đảo, nhìn thấy hiện tượng đại biến thiên địa, liền tức tốc lần theo luồng tử khí đậm đặc trong khống khí, đến được băng động nơi phong ấn Huyết thần. Ở đó có một lớp kết giới vốn cực mạnh trước cửa động, tuy nhiên hiện đã bị phá tan, có thể nhìn thấy bên trong rất rõ ràng. HTC dám thề, đây chính là hang động nàng nhìn thấy trong ảo cảnh tên đạo sĩ tâm thần kia tạo ra. Nhưng trong hang chẳng có gì ngoài một giường băng rỗng và mấy ngọn nến đã tắt ngúm.

Về tới Tuyệt Tình điện…

Nàng run run kéo lấy tay áo BTH: “Sư phụ, thiếp biết nơi đó…”

BTH nhìn HTC, trên mặt thoáng qua nét kinh ngạc, ánh mắt nhìn nàng như muốn hỏi: Làm cách nào? HTC nuốt nước bọt cái ực: “Lần trước ở Bồng Lai, lúc thiếp biến mất là vì bị tên đạo sĩ kia nhốt vào một ảo cảnh. Trong đó có cái hang này, ờ…còn có một nam nhân đang nằm.”

BTH nhướn mày ra hiệu: tiếp tục đi.

HTC lau lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay: “Người đó…là người thiếp kể với sư phụ trong cơn ác mộng hồi đó ấy.”

“……”

HTC rụt cổ nhìn gương mặt cứng ngắc của BTH, cúi đầu hối lỗi: “Ơ…tại vì mấy hôm nay lo chuyện Huyết thần, thiếp quên kể cho sư phụ…Không phải thiếp cố ý giấu chàng đâu~”

BTH nheo mắt nhìn nàng. Không giấu? Cái vẻ mặt này của nàng rõ ràng là đang chối tội, chột dạ ra mặt. Hắn còn không hiểu nàng sao?

Hắn thở dài, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đỏ lựng vì đang nói xạo của nàng, đau lòng nói: “Nàng thật là…chuyện nghiêm trọng như thế sao lại không cho ta biết? Nếu nàng không may gặp kẻ xấu thì bảo ta phải sống sao đây?”

HTC như mọi khi, làm chuyện sai lại le lưỡi rụt cổ. BTH nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, lòng nhũn ra, không sao trách nổi. Hắn dịu dàng ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán. Tiểu nha đầu nhà hắn…quả là khiến người ta vừa yêu vừa tức mà.

_ Tiểu Cốt…

_ Hửm?

_ Nam nhân mà nàng nói, ta nghĩ đó là Huyết Thần trong truyền thuyết kia…

_ …..

Một câu sát phong tình, nhưng dù HTC nghiến răng nghiến lợi cũng không thể phủ nhận suy đoán này của hắn.

_ Phụ thân! Mẫu thân!

HTC quay sang nhìn, trợn tròn mắt: “Song nhi?” Vừa nói vừa hành động, tay lập tức buông eo BTH ra.

Nhưng BNS ngày thường cực kì tinh tế, chút hành động này chỉ cần là người có mắt đều thấy, sao có thể lọt qua tầm mắt nàng. Nàng liếc hai vị phụ huynh vừa thân mật kia một cái, cụp mắt xuống: “Con có chuyện muốn nói với hai người.”

HTC nghiêng đầu, đi đến kéo tay con gái ngồi xuống ghế. Họ là mẹ con, nhưng khi đứng bên nhau lại như hai tỷ muội, mà HTC lại giống muội muội hơn.

_ Cha, mẹ, con muốn đến Mao Sơn. – ngần ngừ hồi lâu, cuối cùng nàng cũng mở miệng.

HTC há hốc mồm nhìn đứa con gái tuyệt mĩ trước mặt, á khẩu.

BTH lạnh nhạt lên tiếng, nhưng trong giọng nói nếu ai tinh tế sẽ nghe ra được chút khẩn trương: “Khắp Lục giới này, trong tình hình dầu sôi lửa bỏng gần đây, chỉ có Trường Lưu sơn là nơi an toàn nhất, lại có chúng ta ở bên cạnh. Tại sao chạy đến Mao Sơn làm gì?”

BNS kiên quyết nhìn hắn, đôi mắt phượng nâu xám ánh lên nét cứng rắn: “Con đã lớn rồi, không thể cứ trông chờ sự che chở của cha mẹ mãi được. Lúc này đây thiên hạ đại loạn, Trường Lưu gặp nhiều khó khăn, con sao có thể không biết? Nếu con tới Mao Sơn, vừa giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ, giúp mọi người toàn tâm toàn lực trấn thủ Lục giới, vừa giúp giải quyết nhiều vấn đề ở Mao Sơn, nhân tiện rèn luyện bản thân. Bao năm qua con luôn cố gắng học tập luyện phép, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội rèn luyện.”

HTC hoảng hồn. Con gái mọc đủ lông đủ cánh, muốn bay rồi sao? Nó đi ra ngoài lỡ gặp chuyện không may, người làm mẹ như nàng phải sống sao đây?

_ Cha, mẹ, tỷ tỷ, Uyển nhi cũng muốn đi! – giọng nói quen thuộc của BPU vang lên từ ngoài cửa phòng.

Cằm HTC trượt xuống đất.

Mặt BTH lạnh tanh.

BNS cứng ngắc phản đối: “Muội nghịch như con nít, thân mình lo chưa xong còn đòi đi giúp người gì chứ??? Là quấy rối thì đúng hơn.”

Đôi mắt tím của BPU long lanh ánh nước, bĩu cái miệng nhỏ xinh: “Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói muội như một người vô dụng thế được?! Muội đau lòng quá!” – nói đến đây bày ra biểu cảm đau thương, đưa tay lên ôm ngực.

Trên trán BNS chảy mấy vạch đen dài. Con bé này, rất có tố chất làm diễn viên kịch, nước mắt cứ muốn chảy là chảy…

BTH ngắt ngang màn kịch sướt mướt của tỷ muội hai người: Đủ rồi, Không đi đâu hết. Ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng gây thêm phiền phức cho chúng ta. Mao Sơn đã có Lạc Thập Nhất và Hỏa Tịch lo liệu rồi.”

BNS trừng mắt nhìn hắn: “Phụ thân, con không phải con nít nữa. Có thể tự lo cho mình. Người quan tâm chúng sinh, con cũng lo cho thiên hạ. Dù con không đủ khả năng tiêu diệt mối nguy Huyết thần, cũng không đủ sức lực để bảo vệ muôn dân, nhưng con có thể giúp Thập Nhất sư huynh ở Mao Sơn, đảm bảo an nguy cho chúng đệ tử các môn phái. Con ở Trường Lưu cũng chỉ ăn không ngồi rồi, chi bằng đến đó, thêm một người giúp, bớt một gánh nặng. Con phải xứng danh đại nữ nhi của Trường Lưu Thượng tiên Bạch Tử Họa người.”

Mặt BTH hơi tái. Dù bình thường hắn chỉ dịu dàng với một mình Tiểu Cốt, còn đối với hai nữ nhi này luôn lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng chúng nó là máu mủ của hắn, sao có thể không yêu thương? Hắn rất hài lòng vì con gái mình biết nghĩ đến chúng sinh, nhưng trái tim của người làm cha như hắn làm cách nào cho phép hắn để con mình bước vào trò chơi sinh tử này đây?

_ Phụ thân, tỷ tỷ nói rất đúng. Uyển nhi cũng lớn rồi, không thể ăn bám cha mẹ mãi được. Người ngoài nhìn vào sẽ nói hai đứa con gái của Trường Lưu thượng tiên đều vô dụng mất. Phụ thân, cha xem đi, cha mạnh như thế, mẹ cũng là thần, chúng con thừa hưởng từ hai người, đương nhiên đủ năng lực tự bảo vệ bản thân.” – nói rồi kiên quyết nhìn hắn. BPU nàng tuy ngày thường lêu lổng khó bảo, nhưng khi cần vẫn rất lí trí, rất nghiêm túc, là một đại mỹ nhân cực kì đáng tin cậy nha ~

BTH chấn động. HTC trừ bỏ sốc cũng chỉ có sốc.

_ Sư đệ, hai đứa nó nói đúng. Đệ để chúng đi đi.

_ Sư huynh?! – BTH khó hiểu nhìn Ma Nghiêm vừa lên tiếng. Không phải ngày thường hắn là người cưng chiều hai đứa nó nhất, không nỡ nhìn chúng nó bị đứt tay luôn đó sao?

Ma Nghiêm nhìn thẳng vào mắt BTH, khẽ gật đầu, lại nhìn sang BNS và BPU, ánh mắt vừa trìu mến vừa hài lòng: “Hai đứa chúng nó không muốn hưởng cuộc sống vô ưu vô lo ở nhà, sẵn sàng vì thiên hạ mà dấn thân vào chiến tuyến. Chẳng phải rất đáng khâm phục hay sao?”

-------------------------------------

Part 2: HUYẾT THẦN THỨC TỈNH (tiếp theo)

_ Sư bá… - BNS nhìn Ma Nghiêm, ánh mắt lộ rõ vẻ biết ơn và vui sướng. Hắn nhìn sư điệt yêu quý, khuôn mặt ngày thường nghiêm khắc lại nhàn nhạt nét cười.

HTC bị chấn động nãy giờ cuối cùng cũng hoàn hồn, hốt hoảng tuyên bố: “Không được, chúng là con muội. Muội không cho đi!!!!”

Ma Nghiêm nhìn HTC chằm chằm. BNS và BPU cũng nhìn mẫu thân bằng ánh mắt van xin. HTC vô cùng đau đầu. Dù đúng là chúng nói rất có lí, Ma Nghiêm cũng nói rất có lí, nhưng nàng xưa nay hành động không theo lí mà theo tình, cho nên…chuyến này nhất quyết không thể đi.

_ Tiểu Hoa Hoa, muội đừng quá bảo thủ như vậy. Nếu chỉ để chúng quanh quẩn trong nhà thì sau này sao làm nên đại sự? Đệ tử Trường Lưu sao có thể ăn không ngồi rồi?”

HTC trợn mắt nhìn Sênh Tiêu Mặc. Hắn đến đây từ lúc nào thế?

BTH nhíu mày. Tiểu Hoa Hoa? Từ khi nào sư đệ này của hắn đã có thể gọi Tiểu Cốt thân mật thế?

_ Muội không quan tâm, muội không cần biết. Nói tóm lại là KHÔNG. – nhấn mạnh chữ không, HTC xoay người bỏ về phòng.

BTH liếc nhìn mấy người đang ngẩn ra trong thư phòng, đuổi theo thê tử.

_ Tiểu Cốt… - BTH gõ cửa, lên tiếng gọi.

_ Sư phụ, cửa không khóa. – tiếng HTC nghèn nghẹn vang lên từ trong phòng.

BTH thở dài, đưa tay đẩy nhẹ mở cửa ra, bước vào phòng. HTC đang ngồi bó gối trên giường, ánh mắt xa xăm. Hắn nhẹ nhàng đi đến, ngồi xuống bên cạnh nàng, dịu dàng hỏi: “Sao thế? Nàng không muốn thì thôi nhé? Chúng nó không đi đâu hết?”

HTC im lặng hồi lâu, chờ tới khi hắn sốt ruột gần chết mới từ từ quay sang nhìn hắn, vẻ mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Hắn giật mình, còn tưởng nàng vì xúc động quá mà mất trí, bỗng nghe nàng lí nhí nói: “Sư phụ, thiếp đồng ý…”

BTH tròn mắt. Không phải mới lúc nãy còn phản đối ầm ĩ sao, bây giờ đã đồng ý rồi. Hắn còn nghĩ sẽ phải dỗ dành nàng cực khổ biết bao, soạn sẵn cả một kịch bản ngọt ngào sến súa trong đầu, thậm chí tính luôn đến phương án sử dụng mỹ nhân kế với nàng, nào ngờ nàng lại trực tiếp tuyên bố tán thành, khiến hắn nhất thời chưa thể tiếp nhận kịp.

HTC nhìn vẻ mặt không thể hiểu nổi của hắn, ánh mắt lay động. Nàng ngả vào lòng hắn, vòng tay ôm lấy eo mỹ phu quân của mình như một con mèo làm nũng, kể lể: “Biết sao được? Sư huynh và sư đệ của chàng đều đã nói vậy, thiếp vẫn phản đối thì khó coi lắm. Vả lại, nhìn biểu hiện của chàng, thiếp biết chàng cũng đứng về phía họ rồi.” – nói đến đây thở dài thườn thượt rồi tiếp “Song Nhi lớn rồi, cứng rắn như vậy, mạnh mẽ như vậy, bảo thiếp làm sao đành lòng từ chối nó? Nhưng nó thì thiếp không lo, chỉ lo cho Uyển nhi. Con bé này tối ngày chỉ biết rong chơi, đến ngự kiếm cũng luyện mãi không xong, thiếp không an tâm cho nó đi. Chỉ Song nhi đi thôi nhé, sư phụ?” – nói đến đây ngước lên nhìn hắn, mắt long lanh.

BTH chỉ chờ có thế, đương nhiên đồng ý ngay lập tức. Hắn cũng nghĩ như nàng, BNS chắc chắn tự lo được, chỉ có BPU kia mới khiến bọn họ lo lắng. Vì vậy gật đầu với HTC: “Ừ, Uyển nhi ở lại.”

HTC cúi xuống. vùi mặt vào ngực hắn. Hắn loàng thoáng nghe được giọng nói nghèn nghẹn của nàng vọng ra, không rõ là vì đang úp mặt vào người hắn hay vì xúc động: “Sư phụ biết không, thiếp không muốn để con gái bước vào chiến tuyến…”

BTH im lặng một hồi, khẽ vuốt tóc nàng: “Ta biết.”

HTC lại nói: “Thiếp rất sợ. Thiếp không bao giờ quên được cảm giác lúc nhìn thấy Đường Bảo chết.” – giọng nàng run run “Thiếp đã rất đau, rất rất đau, có cảm giác như toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị hàng ngàn mũi dao đâm thủng, đau đến không nói nên lời…Thiếp cả đời này không bao giờ quên được giây phút đó…Thiếp không muốn mất đi máu mủ của mình lần nào nữa…”

BTH lại im lặng. Biểu cảm trên gương mặt nàng vào cái ngày định mệnh đó, hắn cứ nhớ đến là tim lại quặn thắt vì đau xót. Hắn cũng không hề muốn để con gái mình đi, nhưng đây là sự lựa chọn của nó, cũng là sự lựa chọn của Trường Lưu…

-----------------

Bầu trời mây đen vần vũ. Từ lúc Huyết Thần thức tỉnh, thiên địa chưa bao giờ trở lại bình thường, khẳng định chắc chắn cho cả Lục giới về đại kiếp nạn này, nhưng lại chưa thấy hắn ta lộ diện.

Trường Lưu hôm nay vô cùng đông người. Nhưng đây lại không phải hỉ sự, mà là ngày tiễn Bạch Nghi Song Bạch đại tiểu thư đến Mao Sơn. Vốn dĩ BTH không muốn làm ầm ĩ, nhưng cả Trường Lưu đều không hẹn mà đến. Tất cả mọi người từ cao xuống thấp, từ già đến trẻ đều tụ tập trước đại môn. Có cả Đông Phương Úc Khanh tham dự. Sát Thiên Mạch dù ngày thường ung dung tự tại, vứt hết mọi việc của hai giới Yêu, Ma ra sau đầu, chỉ lo chăm sóc nhan sắc, đặc biệt càng quyết tâm sau khi gặp mặt hai đứa con gái của BTH, nhưng vì dạo gần đây Lục giới rối loạn, hắn bất đắc dĩ đành phải ra tay can thiệp, ổn định hai giới yêu ma, khiến Xuân Thu Bất Bại vô cùng vui vẻ, thành ra không thể đến góp vui. Phu thê Hiên Viên Lãng và Khinh Thủy càng không thể đến, ngày đêm quay cuồng vì tình hình Nhân giới.

BNS hôm nay mặc bộ y phục màu trắng như tuyết, tà áo xẻ dọc dễ dàng hoạt động, phong thái cao ngạo mà tự tại như một nữ hiệp giang hồ. Ai ai nhìn cũng phải trầm trồ, thậm chí đệ tử Trường Lưu đã nhìn nàng quen mắt cũng không ngoại lệ. Đôi tay ngọc ngà nắm chặt món vũ khí tùy thân – tiên kiếm Kính Hoa. Cái tên này do chính BNS đặt cho thanh kiếm, mẫu thân đại nhân nhà nàng rất thích cái tên này, vì đây là trích từ chiêu thức “Kính hoa thủy nguyệt” BTH từng dạy nàng. Nhưng chính chủ BNS chọn cái tên này với một tư tưởng vô cùng giống với phụ thân nàng ngày đó: nhắc nhở con người ta mọi thứ phồn hoa trên đời chỉ là hư ảo. Lúc HTC hiểu được lí do nàng đặt cho thanh kiếm cái tên đó, trợn mắt thốt lên: “Ngươi…ngươi là con ta sinh ra hay là sư phụ sinh ra vậy? Một chút giống ta cũng không có?!?”

HTC ngày hôm nay tiễn con gái lên đường, quyến luyến bịn rịn không nỡ chia tay. Nàng cố gắng lắm mới kiềm chế không rơi nước mắt, nắm chặt lấy tay BNS. Đến khi BTH kéo nàng về, bảo BNS mau lên đường kẻo trễ giờ hẹn, HTC mới dằn lòng buông tay con ra.

Hôm nay chia tay, ngày sau có gặp lại hay không, và gặp lại trong tình cảnh nào, không ai biết được…

-----------------------

_ Thần tôn, Tử Ma cầu kiến.

_ Vào đi! – một âm thanh uể oải vang vọng quanh bốn bức tường.

Tử Ma thần tướng, hay nói đúng hơn là Tử Kính chân nhân trong truyền thuyết, trước mặt thuộc hạ, chỉ một cái nhíu mày của hắn đủ để bọn chúng bỏ chạy mất mật, nhưng đứng trước người này, hắn chỉ như một con kiến, bé nhỏ đến đáng thương. Có cảm giác người kia chỉ cần đè mạnh ngón tay, hắn sẽ tan thành tro bụi, vĩnh viễn không thể nhập lục đạo luân hồi.

Tử Ma đi vào phòng. Căn phòng nóng đến mức mới chỉ bước qua ngưỡng cửa đã toát mồ hôi như tắm, hơi lửa hừng hực và sát khí âm u đập vào người hắn. Hắn cúi đầu thật thấp, cố gắng tránh nhìn vào vị thần tôn cao cao tại thượng trên kia. Hắn quỳ hẳn dưới đất, cúi thấp đến mức không thể thấp hơn, căng thẳng chờ đợi hồi lâu bèn nghe giọng nói của người đó vang lên từ trên cao “Có chuyện gì không?” Giọng nói trầm thấp mà cực vang, như sóng âm dội tới từ tứ phía, khiến hắn áp lực không thể thở nổi.

Tử Ma đè nén sự run rẩy trong lòng, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh. Đã mấy vạn năm không đối diện với Thần tôn, hắn cũng thấy lạ lẫm rồi. Từng theo Huyết Thần mấy ngàn năm, hắn biết rõ tính tình thất thường của vị Thần tôn này, chỉ cần sơ sẩy là xong đời. “Thần tôn vạn tuế! Thuộc hạ đến thỉnh an người, đồng thời to gan muốn hỏi, thần lực của Thần tôn đã…”

_ Hồi phục rồi. – giọng nói trên kia cắt ngang lời hắn – Tử Ma, ngẩng đầu lên đi. Ngươi theo bản tôn mấy ngàn năm, không chỉ là thuộc hạ mà còn thân như huynh đệ. Nào, để ta nhìn xem, ngươi mấy vạn năm nay như thế nào?” – giọng điệu lười biếng uể oải, nhưng vẫn nghe ra chút tình cảm bên trong.

Trong lòng Tử Ma run lên vì xúc động. Hắn chờ mấy vạn năm, đôi khi cũng chỉ muốn tự kết liễu cho xong. Những năm tháng đó cô đơn đến đáng sợ, nếu không nhờ quyết tâm thức tỉnh Thần tôn, hắn sao có thể vượt qua nổi khoảng thời gian vô tận đó…

Cuối cùng…cuối cùng…đã chờ được ngày này.

Hắn ngẩng đầu lên, lặng lẽ quan sát người đang ngự trên bảo tọa. Người trên kia vốn đang nhàn nhã nằm nghỉ lại từ từ đứng lên, khẽ trở mình đã đứng trước mặt Tử Ma đang quỳ phía dưới cách bảo tọa cả chục trượng. Hắn nhìn chăm chăm vào gương mặt người đó, vẫn vẻ đẹp đầy sát khí năm xưa, đôi mắt phượng đỏ rực dữ tợn mà yêu mị, chân mày xếch, ấn kí đỏ như máu sáng rực giữa mi tâm. Đúng vậy! Tử Ma thở phào hài lòng. Ấn kí đỏ đậm sáng rực, chứng tỏ thần thân và thần lực của người đã khôi phục rất nhiều.

Một cái nhấc tay, tan hoang Lục giới. Đó là sức mạnh Yêu Thần. Còn sức mạnh của Thần tôn, muốn hủy diệt Lục giới có lẽ còn chẳng cần cử động đến một ngón tay.

_ Nhìn đủ chưa? – Huyết thần cười nhạt. nhướn mày – Sao nào, Tử Ma? Có gì muốn hỏi với ta nữa không?

Một câu hỏi thừa. Người đó dư sức hiểu được hắn đang muốn hỏi gì. Hắn thở dài, nhưng đồng thời cũng mừng thầm. Bản tính thích đùa cợt của Thần tôn vẫn không thay đổi.

_ Thuộc hạ muốn biết…

_ …biết vì sao ta chưa ra mặt, chừng nào ta lật đổ ngũ giới, khôi phục Thần giới?

Tử Ma đen mặt. Thấy chưa! Người đã biết rõ còn bảo hắn nói. Đến chủ đề chính hắn còn chưa kịp nói, người đã giành mất phần còn lại rồi.

_ Dạ phải, Thần tôn. Thuộc hạ ngu muội, kính xin nguời giúp thần giải đáp thắc mắc.

Huyết Thần cười cười, bảy ra dáng vẻ vô lại, cúi xuống ghé sát tai hắn thì thầm: “Nào nào, Tử Ma ngươi đừng nóng vội. Ta còn đang chờ một người.”

Hắn tròn mắt: “Ai ạ?”

Huyết Thần cười gian xảo: “Là một Thần tôn khác. Nếu ta thích nàng, có lẽ sẽ là chủ mẫu tương lai của các ngươi cũng nên…”

Tử Ma đớ người: “Ý người là…”

Huyết Thần nheo mắt rồi đột nhiên bật cười: “Đúng, là Yêu Thần. Hoa Thiên Cốt vợ Trường Lưu Thượng tiên Bạch Tử Họa trong truyền thuyết. Để ta thử mùi vị cướp thê tử nhà người khác xem. Hahaha!!!”

----------End chap 9----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.