Thần Giữ Của Phấn Đấu Sử

Chương 43: Tin nhắn lúc sáng sớm



Dương Giản đi ra ngoài luôn tuân theo quy tắc tiết kiệm tất cả, có thể đi bộ liền đi bộ, nếu không được sẽ mượn xe đạp hoặc ngồi xe bus, nói chung có thể tiết kiệm tiền là được.

Lúc này, ngoại lệ lại không hề suy nghĩ đến chi phí mà bắt xe đi luôn.

Khi hắn vội vã chạy đến cửa ngôi nhà thuê lúc trước, sau khi gõ cửa, bên trong xuất hiện gương mặt tràn ngậpcảm xúc không thể tin nổi của Lý Nguy.

“Dương Giản, sao cậu có thể tìm đến đây?”

Ngô Tô Hoa ngồi trên sofa của Lý Nguy nhô đầu ra.

Vẻ mặt của Lý Nguy cũng là vô cùng kinh ngạc:

“Ngô Tô Hoa, bọn họ không phải là gắn thiết bị nghe trộm lên người em chứ?”

“Có thể cho tôi nói với cậu ấy hai câu không?”

Dương Giản xoay người nhìn Lý Nguy. Bởi vì Ngô Tô Hoa, hắn rốt cuộc có thể giống như người xa lạ đối diện với người kia. Không yêu không hận, chỉ là người xa lạ, hắn biết, tất cả thực sự kết thúc rồi.

Lý Nguy gật đầu, ngồi xuống bàn làm việc ở bên cạnh nghịch máy vi tính, cũng đeo tai nghe lên. Lúc này anh ta còn chưa thực sự thích Ngô Tô Hoa, cho nên giữ vững sự kiêu ngạo của anh ta mới là quan trọng nhất.

Dương Giản ở dưới ánh nhìn trừng trừng của Ngô Tô Hoa đi về phía cậu ta, bước đi vô cùng khó khăn.

“Cậu nói cho anh họ tôi rồi sao?”

“Không.”

“Vậy cậu tới đây làm gì?”

“Muốn khuyên cậu quay đầu lại.”

“Có phải cậu ở cùng Lâm Gia Nam quá lâu, cũng trở nên tự cho là đúng giống anh ta rồi không?”

“Không phải…”

Dương Giản mở miệng cũng trở nên rất khó khăn.

Ngô Tô Hoa lạnh lùng nhìn hắn:

“Tôi không nhận ra cậu, mời đi ra ngoài.”

Dương Giản đứng lại trước mặt cậu, cúi đầu nhìn cậu, nói:

“Tôi là đến xin lỗi cậu.”

“Xin lỗi?”

“Đúng vậy. Tôi vẫn chỉ luôn nghĩ đến chuyện của mình, quên đi cảm nhận của cậu. Thế nhưng mong cậu có thể hiểu, đây cũng không phải là ý định lúc đầu của tôi, tôi vốn không muốn rơi xuống bước đường này.”

“Cậu đây là có ý gì? Không muốn mất đi tôi, hay là không muốn mất đi một người bạn tốt là tôi đây?”

Cậu nhấn mạnh ba chữ ‘người bạn tốt’ kia, vẻ mặt chế giễu.

“Đều giống nhau.”

Dương Giản không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.

“Vậy thì chúng ta đây không còn gì để nói rồi.”

“Cậu biết tôi vốn thích tiền…”

“Cái này mà cũng nói được sao?”

Ngô Tô Hoa hận nhất đại khái chính là điểm này của hắn.

“…Tiếp cận cậu vì tiền, rồi lại buông cậu ra, cũng không phải ý định ban đầu của tôi. Chỉ là đi tới bước đường cuối cùng, tôi phải lựa chọn như vậy.”

Dương Giản bày ra tư thái cùng vẻ mặt nghiêm trọng, lại rất chân thành khép nép.

Ngô Tô Hoa trừng to mắt.

Dương Giản nói tiếp:

“Lẽ nào cậu cứ như vậy tha thứ cho tôi sao?”

“Đương nhiên là tôi sẽ không tha thứ cho cậu!”

“Nếu như cậu ra nước ngoài, có thể học được rất nhiều thứ, có thể gặp được rất nhiều cơ hội, có thể sống tốt hơn tôi rất nhiều, thậm chí đợi cậu có khả năng rồi, có thể hủy diệt tất cả những gì tôi khổ tâm kinh doanh được.”

“Tôi không nhàn như vậy đâu.”

“Vẫn tốt hơn cậu trốn trong cái sừng của mình, tự dìm mình xuống.”

“Tôi tự dìm mình, liên quan gì đến cậu?”

Dương Giản cười khổ từ tận đáy lòng, quả thật là chuyện không liên quan đến tôi, nhưng sự thay đổi của cậu là do tôi dựng lên, tôi không thể để cậu thay tôi đi tìm chết.

“Thế nhưng tôi thích cậu.”

Hắn nửa giả nửa thật thừa nhận.

“Cái gì?”

Ngô Tô Hoa ngược lại không thể hiểu được rồi.

“Trở ngại chắn giữa chúng ta, cậu không cảm thấy sao?”

Dương Giản lạnh lùng bình tĩnh nói:

“Với tình hình như vậy, chẳng bằng đi sang con đường khác, cậu ra nước ngoài rồi, với ai cũng đều tốt.”

Vẻ mặt của Ngô Tô Hoa từ vô cùng kinh ngạc biến thành phẫn nộ, cuối cùng trở nên nản lòng thoái chí, cậu đã biết được tâm ý của Dương Giản và cả quyết định lạnh lùng vô tình sau đó. Dương Giản cũng không phải là không thích cậu, đây là chuyện thực mà Ngô Tô Hoa vẫn luôn muốn ép Dương Giản thừa nhận, nhưng Dương Giản lại cho rằng cậu sẽ cản trở tiền đồ của hắn, vì tiền đồ, vì tiền, người kia có thể không cần để ý đến tình cảm.

Sự thất vọng của Ngô Tô Hoa vẫn luôn gắn với sai lầm về tình cảm, nhưng giờ phút này cuối cùng cũng biết được, không phải mình thích một người không thích mình, mà nhân phẩm của người kia vốn có vấn đề.

Cậu lặng lẽ đứng dậy, bắt đầu thu dọn hành lý.

“Em phải đi sao?”

Lý Nguy ở một bên tháo tai nghe xuống.

“Ừm.”

Ngô Tô Hoa cảm thấy có chút xấu hổ với anh, thanh âm cũng thấp xuống nhiều. Dù sao cũng là cậu chủ động trêu ghẹo Lý Nguy, cho rằng đối phương là rơm rạ cứu mạng.

“Chờ em thực sự quên cậu ta rồi, thì quay lại tìm tôi đi.”

Lý Nguy nhếch môi cười lớn nói.

Đây dường như chính là Lý Nguy mà Dương Giản quen biết lúc đầu.

Hắn yên lặng thở dài, trực tiếp đi cùng Ngô Tô Hoa đến sân bay, dọc đường đi hai người không nói được một lời. Trên đường Dương Giản gọi điện thoại cho Lâm Gia Nam, kêu anh ta cầm hộ chiếu và vé máy bay đến sân bay chờ trước.

Chuyện tiếp theo vô cùng thuận lợi, Ngô Tô Hoa mặt không chút cảm xúc làm tốt thủ tục của mình, kéo hành lý đi qua cửa kiểm tra, cho đến khi biến mất trong đoàn người cũng không hề mở miệng nói nửa câu.

Lâm Gia Nam cảm thán:

“Dương Giản cậu quả thật là giỏi, tôi cũng không biết nó đi chỗ nào, cậu lại có thể kéo được nó đến sân bay.”

Dương Giản cười khổ, trong lòng hơi động, lấy ra hai tờ hóa đơn thanh toán tiền taxi từ trường đến nhà Lý Nguy và từ nhà Lý Nguy đến sân bay, nói với Lâm Gia Nam:

“Trả tiền đi.”

Chuyện của Ngô Tô Hoa một thời gian sau liền lắng xuống, Dương Giản hoàn thành nhiệm vụ, bắt đầu tập trung kinh doanh công ty của mình. Trong khoảng thời gian này cũng vài lần gặp mặt với Lâm Gia Nam, hai người quyết định địa điểm làm việc, bắt đầu bận rộn lắp đặt thiết bị.

Lâm Gia Nam giới thiệu mấy nhân viên kỹ thuật đến, Dương Giản đã đưa thông báo tuyến dụng lên BBS, qua vài lần kiểm tra chuyên môn và phỏng vấn cuối cùng cũng chọn lựa xong nhân viên. Lúc này Lâm Gia Nam mới phát hiện, trình độ chuyên môn của Dương Giản còn vượt xa cả giảng viên, thậm chí còn có thể so sánh với nhân viên kỹ thuật nòng cốt trong công ty anh.

“Cậu học những điều này từ lúc nào?”

Lâm Gia Nam kinh ngạc hỏi, có vài việc, chỉ học tập trên trường không thông qua thực tế sẽ không thể hiểu được.

Dương Giản chỉ cười cười, đáp lại anh một câu:

“Thời gian giống như nước trong bọt biển mà thôi.”

Mặc dù là nước ở nơi khác.

Sau đó, lại đến một Tết Âm lịch nữa.

Khi Dương Giản về nhà, có mua theo mấy món đặc sản về, cha mẹ tất nhiên là vui vẻ, đều nói hắn đã hiểu chuyện rồi, lại kêu hắn không nên lãng phí tiền.

Hắn nghe mà cảm thấy ấm áp trong lòng, rồi lại nghe mẹ lơ đãng hỏi:

“Có bạn gái chưa?”

Dương Giản sửng sốt, lắc đầu.

“Nếu có thì đưa về gặp mặt nhé.”

Hai người đại khái là không tin Dương Giản sẽ thận trọng như vậy, không để ý đến con gái.

Dương Giản không còn cách nào khác đành phải gật đầu.

Lúc này cha lại nhắc đến một người khác:

“Bạn cùng học kia của con, vẫn khỏe chứ? Là cậu bé đến nhà chúng ta lần trước ấy.”

“Vâng.”

Khi Dương Giản trả lời thì trong lòng có chút không yên.

“Thực ra đó cũng là một đứa trẻ tốt, chỉ là suy nghĩ có chút nặng nề.”

Dương Giản gật đầu phụ họa.

“Sinh ra trong gia đình có tiền chưa chắc đã tốt đâu.”

Lần này đến lượt mẹ cảm thán.

Cha nói:

“Có cơ hội lại mời cậu ấy đến chơi đi, trong đại học có thể kết giao được một người bạn tốt, sau này sẽ có được sự giúp đỡ.”

“Đúng vậy, việc làm ăn nhà bọn họ chắc là rất lớn đấy.”

Này ít ít nhiều nhiều, cũng là nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của Ngô Tô Hoa rồi.

Dương Giản đột nhiên có chút không nhịn được, nói hai câu có lệ, liền xoay người đi lên nhà.

Hắn còn nhớ rõ năm ngoái trong căn phòng này có hai người đã cười đùa cướp tiền của nhau, cũng nhớ kỹ có người từng nói, kiếm tiền đầy đủ rồi mới thực sự chuyển từ tình yêu sang cuộc sống.

Nếu hỏi hắn có hối hận hay không, hắn cũng không nói rõ được.

Buổi tối xem xong tiết mục chào xuân, lại đi ra ngoài ngắm pháo hoa, đến nửa đêm mới về nhà ngủ, nhưng thế nào cũng không ngủ được. Mở TV, là chương trình phim cũ trên kênh địa phương, chất lượng hình ảnh cũng không tốt, chỉ nghe được giọng nói quai quái bên trong, đã từng có một đoạn tình cảm chân thành tha thiết như thế…

Dương Giản đứng dậy tắt TV.

Hắn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mơ thấy Ngô Tô Hoa có gửi tin nhắn cho hắn, giật mình tỉnh giấc. Theo ánh trăng nhìn lên trần nhà, Dương Giản bắt đầu nhớ lại từng chút một những điều từ lúc mới quen biết Ngô Tô Hoa, chỉ còn lại một số chi tiết vui vẻ. Hắn dường như đã quên mất những biểu hiện hàm ý hoặc trực tiếp năm lần bảy lượt của Ngô Tô Hoa, cũng quên đi sự vướng mắc đến từ chối lạnh lùng của bản thân. Sự quen biết giữa bọn họ vốn rất đơn giản, tuổi xuân trong vườn trường, là tốt đẹp không hề phức tạp.

Cuối cùng hắn cũng nặng nề ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, có họ hàng đến chúc tết, Dương Giản ra ngoài đi dạo xung quanh, đến trưa thì về nhà ăn cơm, cùng người nhà xem chương trình chào xuân phát lại, vô thức lấy điện thoại ra nghịch, mới nhìn thấy tin nhắn duy nhất trên màn hình: ‘Tôi nhớ cậu rồi.’

Người gửi là Ngô Tô Hoa, thời gian là lúc ba rưỡi sáng sớm.

Dương Giản nghĩ, thì ra tất cả cũng không phải là mơ, hoặc là mình có sự liên kết trong lòng, nếu không Ngô Tô Hoa gửi tin nhắn cho hắn, vì sao hắn ở trong mơ lại biết được.

Nói như vậy, hai người bọn họ cũng không phải là có duyên nhưng không phận như đã nghĩ lúc đầu.

Cho dù Dương Giản không muốn, hắn cũng không thể không thừa nhận, thay đổi lớn nhất ở trong cuộc đời này chính là bởi vì một người tên Ngô Tô Hoa. Gặp được cậu ta, mới quen biết Lâm Gia Nam, sau đó mới có được công ty của chính mình, tiền đồ nhìn qua thì khá tốt. Dương Giản trước kia tuyệt đối không biết Ngô Tô Hoa, cho nên không biết có phải vì vậy mà cậu mới nắm giữ số phận của hắn lúc trước không, cậu ấy đại khái là thay thế của Dương Giản đi.

Nguyên nhân chính là vì như vậy, Dương Giản mới mong Lâm Gia Nam nhất định phải đưa Ngô Tô Hoa ra nước ngoài, để thay đổi trước số phận.

Bởi vì hắn biết, số phận có thể thay đổi được.

Hắn nghĩ đến trong hầm trú ẩn lạnh lẽo ẩm ướt ngày đó, hai người vô ý chạm môi nhau, nghĩ đến lần va chạm vì chuyện tình yêu kia, nghĩ đến ánh mắt mất mát mỗi lần của Ngô Tô Hoa.

Cho dù có gặp lại được Lý Nguy, hắn cuối cùng đã có một người để thích trước rồi.

Mà số phận của hai người bọn họ, có thực sự sẽ cùng xuất hiện hay không? Dương Giản bỗng nhiên nghĩ rằng, nếu như thực sự ở cùng nhau, ít nhất thì Lâm Gia Nam cũng sẽ ủng hộ đi, anh ta đã từng nói qua thà rằng Ngô Tô Hoa ở cùng mình vẫn tốt hơn là ở cùng với Lý Nguy, đời này tình huống có thể khác đi hay không?

Hắn nghĩ không ra hai người đàn ông còn có thể ở cùng nhau như bình thường, hắn không thể đối diện với ánh mắt tuyệt vọng đến tan vỡ của cha mẹ, đoạn trí nhớ từ kiếp trước này của hắn không cho phép tình cảm sau này cũng mang đến bóng ma quá sâu, dũng khí để đứng đối mặt với toàn bộ thế giới cũng không đủ.

Thậm chí hắn còn lo lắngrằng, chết sớm liệu có phải là hình phạt nghiêm khắc vì chuyện mình đã làm sai hay không.

Dương Giản nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ấn nút xóa đi. Hắn biết mình giống như lời của Ngô Tô Hoa, vừa dối trá, lại vừa nhát gan.

Thế nhưng hắn thực sự không dám đánh cược một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.