Khi đồng hồ để bàn chỉ mười một giờ, mặt Vương Tuấn bắt đầu khó xem.
Loại người hiển nhiên phải tuỳ thời tuỳ chỗ cố định ở nơi anh an bài lại có thể nằm ngoài khu vực anh kiểm soát, hoá ra người kia có thể động, là độc lập, là có thể biến mất, có nhận thức như vậy, Vương Tuấn rất không thoải mái.
Hai tháng, mỗi lần anh đến luôn thấy Trần Tố an an tĩnh tĩnh đợi trong căn nhà này, sẽ không lắm mồm, không thông minh cũng không giả thông minh, nhưng lại không phải ngu xuẩn, còn có một phần thanh cao nho nhỏ lộ ra từ nội tâm rất hiếm thấy ở con người hiện tại. Mặc dù có chút tính toán chi li không phóng khoáng khá buồn cười và không có thiên phú ngốc nghếch cái gì cũng thấy không rõ, nhìn không thấu, nhưng Trần Tố chính là một người bình thường như thế, chất phác không học được a dua nịnh hót, tiếng phổ thông mang theo khẩu âm miền Nam có giả bộ thông minh, lại từ trong tâm lộ ra sạch sẽ, cái này có thể là một trong những nguyên nhân khiến Vương Tuấn vô tri vô giác thả lỏng thể xác và tinh thần, có thể ở bên người cậu không phòng bị đi vào giấc ngủ.
Thấy đèn trên lầu, Vương Tuấn ở nhà, Trần Tố rốt cuộc về đến nơi. Đối với Trần Tố mà nói, thành phố Bắc Kinh quá bự rồi.
Thấy ngọn đèn trên lầu Trần Tố vui vẻ, trong ngàn vạn ánh đèn ở Bắc Kinh chỉ có một ánh đèn trước mắt này thuộc về cậu, chen trên xe buýt đông đúc khiến Trần Tố tưởng tượng hai năm sau chính mình có thể lưu lại ở thành phố này hay không.
Đối với tương lai, Trần Tố mơ ước, dù sao Trần Tố học đại học ba năm, qua hai tháng nữa năm thứ nhất liền qua, tương lai cách Trần Tố rất gần.
Gần mười hai giờ, Trần Tố tắm rửa vệ sinh, gót chân quả nhiên bị rách da dính nước có thể phải đau mấy ngày. Vương Tuấn rất sạch, có một lần Trần Tố ngại phiền không gội đầu đã ngủ, nửa đêm Vương Tuấn trở về ném Trần Tố đang ngủ vào phòng tắm, từ đó về sau Trần Tố không dám ăn bớt ăn xén nữa, Trần Tố sấy khô tóc rồi lên giường, nằm trên giường mềm mại toàn thân giống như là trong đám mây thoải mái cực kì.
Vương Tuấn lên giường nằm xuống, bởi vì chạm đến thân thể cứng ngắc Trần Tố đã cảm thấy tâm tình Vương Tuấn không tốt lắm, Trần Tố tự nhiên không muốn làm nơi trút giận, chơi một ngày đã sớm mệt, nhắm mắt lại buồn ngủ kéo tới, chất lượng giấc ngủ của Trần Tố luôn luôn tốt, nói thật ra, có cái ôm rộng lớn có thể dựa vào là một chuyện thoải mái, chóp mũi ngửi thấy không phải là mùi nam sinh trộn lẫn mùi mồ hôi và mùi hôi chân quanh năm trong ktx, mà là mùi vị rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, tuyệt không khiến người ghét, cuộc sống như thế còn tiếp tục bao lâu ngay từ đầu Trần Tố đã không suy nghĩ, hiển nhiên Trần Tố không chỉ không phải người đi một bước thấy ba bước, mà còn là loại đi một bước thấy nửa bước hết thuốc chữa.
Vương Tuấn nhìn chằm chằm Trần Tố ngủ say sau ba phút, cái gọng kính màu vàng tục không chịu được trước kia của Trần Tố là anh cố ý giẫm gãy, khi Trần Tố dưới sự yêu cầu của anh đi đo cái kính này, Vương Tuấn cũng giật mình, người quả nhiên phải đóng gói, một cái mắt kính nho nhỏ có thể đem một người tầm thường vô hại đóng gói thành người trông như thông minh tháo vát thấm nhuần xã hội nhiều năm, lúc đó cảm giác của Vương Tuấn là kinh ngạc cũng có hứng thú, thấy Trần Tố treo một bộ mặt nhìn qua đều là toan tính hoàn mỹ thông minh lại làm ra từng chuyện từng chuyện ngốc nghếch cũng cảm thấy rất thú vị, mà sau khi lấy mắt kính xuống khuôn mặt có cảm giác tinh tế yếu ớt nhỏ bé của người phương Nam, môi thật mỏng nhếch lên có người lớn tuổi nói là tướng mạo khắt khe không hiền hậu, sau khi tiếp xúc rất nhiều người mới hiểu chân chính ở sau lưng người khác đâm một dao vĩnh viễn là người tướng mạo đôn hậu, bởi vì ban đầu bản thân an tâm đặt người này sau lưng, khiến người ta không đề phòng nhất vĩnh viễn là dạng người này đi.
Kinh Dịch* tướng mạo (nôm na như bói tướng) học được từ bọn Cao Viễn từ sau khi thấy gương mặt Trần Tố đổi mắt kính liền bỏ luôn.
(* 周易 = I Ching = The Book of Changes = Kinh Dịch: là bộ sách kinh điển của Trung Hoa. Nó là một hệ thống tư tưởng triết học của người Á Đông cổ đại. Ban đầu được coi là một hệ thống để bói toán, nhưng sau đó được phát triển dần lên bởi các nhà triết học Trung Hoa. Nguồn:
Vương Tuấn thật sự rất không vui, nhìn ra được Trần Tố từ lúc vào cửa đã rất hớn hở, hiển nhiên hôm nay cậu chơi rất vui vẻ, anh rất ghét Trần Tố tại thời gian, địa điểm anh không biết cùng người anh không quen chơi đùa, điều này không hiểu sao khiến Vương Tuấn rất chán ghét và bực bội, Vương Tuấn tận lực ức chế loại cảm giác bực dọc này, nhưng không ngủ được.
Nửa đêm Trần Tố dậy đi vệ sinh thấy phòng khách có ánh sáng, xuyên qua khe cửa không thấy rõ Vương Tuấn đang làm cái gì, lần đầu tiên tới đây vì bị Vương Tuấn đá quá đau, chính mình đều không ngủ được, mấy ngày đó Trần Tố thật sự chưa từng xem Vương Tuấn có ngủ hay không, cho nên không cảm thấy kì lạ, nhưng sau đó cũng không thấy ngủ, không biết Vương Tuấn có tâm sự gì? Trần Tố xoay người lên giường ngủ, từ ban đầu bị tích luỹ uy hiếp, Trần Tố cẩn thận, Trần Tố đối với lời khuyên của Cao Viễn đều khắc ghi trong lòng.