Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

Chương 19



Trời vào hạ thật nóng, Vương Tuấn ôm Trần Tố, một đêm nóng vô cùng, hai người ai cũng ngủ không ngon, Vương Tuấn nói muốn mua điều hoà, Trần Tố mong đợi lắp điều hoà, cái điều hoà đứng màu trắng sữa đặt trong phòng khách mở lên một tiếng cả phòng liền lạnh, nhưng không thể mở nhiều, quá tốn điện lại có tạp âm, nhưng có thể ngủ một giấc ngon lành cũng là một chuyện tốt, về phần bao nhiêu tiền, Trần Tố cố ý lảng tránh, đó không phải chuyện cậu nên hỏi.

Trần Tố tham gia học nhóm, học bổ túc môn tiếng Anh luôn trong trạng thái sát biên giới, từ trung học bắt đầu học gần bảy năm tiếng Anh, nhưng vẫn không có cách nói tiếng Anh, như vịt nói với gà, đây là điển hình câm điếc tiếng Anh thầy giáo trong trường nói tới.

Nói thật ra Trần Tố tuyệt không thấy học giỏi tiếng Anh có tác dụng gì, đều ra nước ngoài sao? Trong nước một ngàn người cũng không có một người có thể dùng tiếng Anh một lần trong đời, huống hồ bọn họ học tiếng Anh chính là vì thi cử, giáo viên anh văn trường cấp hai còn chưa chắc biết đối thoại tiếng Anh.

Từ trung học đến bây giờ, học gần bảy năm anh văn bắt buộc, người giống Trần Tố hoàn toàn không nói được tiếng Anh đối thoại ở đâu cũng có, dạy theo trình độ từ xưa đã là đàm thoại, nhưng cũng chưa từng áp dụng qua, ném vào thật nhiều nhân lực, vật lực, tài lực có mấy người có thể lấy tiếng Anh học được trong lớp dùng để ứng phó thi cử ra nói chuyện?

Trần Tố lựa chọn lớp tiếng Anh là vì phải thi cấp độ anh văn, tuy không phải nhất định phải thi, nhưng đây là một lợi thế quan trọng để sau này xin việc, tất cả mọi người đều nói như vậy, Trần Tố đương nhiên cũng muốn tham gia. Vả lại thi cấp độ anh văn còn có một hạng mục Trần Tố rất để ý, chính là thi nghe, lần này cả lớp cơ hồ đều tham gia giúp vui vào lớp phụ đạo thêm vào, trở thành lớp phổ biến. (ý là lớp phụ đạo không bắt buộc, nhưng cả lớp đều tham gia nên nó giống như lớp thường)

Sau đó Trần Tố còn nghe nói, cả khoá đều tham gia, là bởi vì có đàn anh nói chỉ cần nộp học phí vào lớp anh văn bổ túc, giáo viên thi cấp độ tiếng anh không dám cam đoan, nhưng thi tốt nghiệp tiếng Anh trong trường sẽ qua trăm phần trăm, cho nên mọi người đều rất tích cực đóng một trăm hai mươi đồng phí báo danh. Trần Tố cũng nói với Vương Tuấn, Vương Tuấn không nói gì đưa Trần Tố một ngàn đồng, Trần Tố bỏ vào trong ngăn kéo tủ giày ở huyền quan, Trần Tố viết số tiền này vào trong cuốn vở ghi chép chi tiêu gia đình.

Lớp học phụ đạo vào hai tư sáu hai tiếng lớp tự học buổi tối, bổ túc suốt một tháng. Tuần thứ nhất người đến còn không ít, tuần thứ hai liền không còn bao nhiêu người.

Trần Tố đương nhiên sẽ không trốn học, từ khi ở cùng Vương Tuấn đến giờ chưa từng học giờ tự học buổi tối, Trần Tố còn rất hoài niệm cảm giác không có giáo viên trông coi này, càng về sau chính là ban cán sự các lớp và người có thành tích tốt hợp lại thành mấy quần thề nhỏ, người càng ngày càng ít, nhưng yên tĩnh, lớp học còn dư lại cơ bản đều là sinh viên muốn học.

Lưu Thiến mỗi buổi đều tới, ngay từ đầu mọi người ngồi tách ra, sau người tới nghe giảng càng ngày càng ít, giảng đường bậc thang lộ ra vô cùng trống trải, giáo viên bảo mọi người tập hợp ngồi lên trước, Lưu Thiến ngồi bên phải Trần Tố, hai bên vẫn rụt rè, nhưng vẫn khách khí trao đổi tập vở học tập, Trần Tố không tham gia nghe các cô ấy thảo luận Tứ Đại Thiên Vương ai đẹp trai hơn các loại vấn đề này, cũng cảm thấy thú vị, con gái sùng bái thần tượng không giống con trai, con gái theo nam thần tượng, mà con trai phần nhiều là có hứng thú với nữ minh tinh.

Trần Tố không sùng bái thần tượng, bởi vì Trần Tố càng có hứng thú với hí kịch, dĩ nhiên không phải kinh kịch quốc tuý, Trần Tố không có nửa điểm hứng thú với kinh kịch chỉ có trăm năm đã xưng là quốc tuý, Trần Tố chuộng hí kịch phía nam hơn, còn có thể hát hai câu, kỳ thật Trần Tố cũng chỉ thỉnh thoảng mới nghe một chút, mỗi lần nghe ngữ điệu nhu hoà liền cảm thấy thoải mái, Trần Tố xem TV cũng chủ yếu tìm xem hí kịch, đáng tiếc đa phần chiếu là kinh kịch, người Bắc Kinh không phải thổi phồng kinh kịch bình thường đâu. Trần Tố thích chuyện hí kịch, Trần Tố không để người ta biết, một đại lão gia như thế nào lại thích nghe thứ mềm mại yếu đuối? Trần Tố không cần nghĩ cũng biết nếu bị Lưu Trấn Đông biết được, Lưu Trấn Đông nhất định sẽ giễu cợt cậu thế nào.

Gần một tháng qua đi, đáng hận là học bổ túc cũng không cải biến rõ rệt phát âm mang theo khẩu âm miền Nam của Trần Tố, kiến thức tiếng Anh cũng không tăng cao rõ rệt.

Sáu rưỡi tối học đến chín rưỡi tan, bởi vì không bài tập nên rất thoải mái, dần dần lại giống một loại tụ hội, rất là náo nhiệt, còn có tận mấy đôi nam nữ trong một tháng này xác lập quan hệ.

Không có tính cạnh tranh, lớp học bổ túc tiếng anh có cảm giác hoà thuận vui vẻ, thứ sáu cuối tháng là buổi học cuối cùng giáo viên sáng suốt cho tan sớm, Trần Tố dọn sách vở chuẩn bị đi về, lớp trưởng triệu tập sáu sinh viên còn sót lại sau cùng nói muốn chúc mừng một chút, đi liên hoan! Trần Tố không muốn phản đối, trong một tháng này mọi người chung đụng không tệ, hà tất phải làm mất hứng, hơn nữa lần này hình như bọn họ cũng không tìm phiền toái cho mình, Trần Tố không muốn làm người quá cứng nhắc.

Sáu người thương lượng quyết định đi ăn một bữa buffet đang rất thịnh hành ở ngoại ô phía Bắc, mọi người tự trả, kiểu AA* rất hiện đại, một người ba mươi tám đồng ăn no, coi như là trước khi chạy nước rút cuối kì tự an ủi mình, ý kiến này mọi người đều đồng ý, Trần Tố cũng chưa từng ăn buffet, nghe xong đã cảm thấy rất hiện tại, gần bốn mươi đồng không tính là quá mắc, gần đây tiền tiết kiệm được còn có thể xa xỉ lần này, Trần Tố đồng ý.

(*= going dutch trong tiếng Anh: tiền ai nấy trả)

Bạn học quen thuộc khu ngoại ô phía Bắc tìm một nhà hàng đẳng cấp không tệ lắm. Dù sao đã tốn tiền thì vào chốn xa hoa, mọi người đều cho rằng như thế. Trang hoàng đẹp, người tương đối nhiều, không tính là tốt nhất như bầu không khí không tệ, mọi người tận lực vơ vét về đủ tiền vốn, trong không khí vui vẻ, lãnh đạm ít ít nhiều nhiều còn tồn đọng giữa Trần Tố và bạn cùng lớp tại một bữa tối này hoà hoãn tương đối nhiều, không khí hoà thuận vui vẻ, ăn cũng hài lòng náo nhiệt. Ở Trung Quốc, ăn, bản thân nó chính là một loại xã giao.

Bọn họ muốn đi karaoke hát, có một nam sinh vỗ ngực mời khách, Trần Tố không muốn đi, đã muộn rồi, không phải nguyên nhân Vương Tuấn có về hay không, cũng không phải nguyên nhân tiền bạc, mà là Trần Tố thật sự không thạo ca khúc đang thịnh hành, đến lúc đó lại sợ nói ra lời không hợp, chọc mọi người không thoải mái.

Nghe có người mời khách, người biết hát muốn chơi quả thật sẽ không bỏ qua, oanh một cái, nhao nhao nói đi, chỉ có Trần Tố và Lưu Thiến không đi, Lưu Thiến nói mệt, hai người không đi kết bạn trở về.

Bên ngoài đèn đường lập loè, nhưng xe cộ rất ít, chỗ này cho tới nay không phải đoạn đường phồn hoa, gió đêm ít nhiều mang theo hơi thở thoáng đãng, hai người song song bước đi, vẫn duy trì chừng mực giao thiệp, bầu không khí nhẹ nhàng yên lặng cũng không tệ lắm.

Lưu Thiến mở lời trước, “Trần Tố, xin lỗi!” Giọng rất nhẹ.

Trần Tố ngẩn ra nghiêng đầu nhìn thấy cô rũ mắt, “Không sao.”

Lưu Thiến nhẹ nhàng nhu hoà nói: “Tớ đã khuyên các cậu ấy không cần nói loạn, nhưng không thể khuyên được, để cậu khó chịu.”

Trần Tố lai ngẩn ra, nhìn sang vẻ mặt nhu hoà của Lưu Thiến, Trần Tố nở nụ cười, “Tôi biết!” Trần Tố khẳng định: “Tôi biết là các bạn ấy nói loạn.”

Lưu Thiến thoải mái nở nụ cười, “Có thể giải trừ hiểu lần thật cao hứng, chúng ta vẫn là bạn tốt nhé.”

Trần Tố cười cũng vui vẻ sáng lạn như vậy: “Đó là dĩ nhiên!” Vui vẻ sóng vai đi tới, trò chuyện đề tài linh tinh rất nhanh thì thấy tường tiểu khu.

“A, đến chỗ tôi ở rồi.” Trần Tố nói lời tạm biệt, ân cần dặn cô buổi tối phải cẩn thận.

Lưu Thiến nhìn qua tường tiểu khu có thể thấy một góc nhà lầu, “Nhà cậu ở đây à!”

“Chỗ này không phải nhà tôi,” Trần Tố nói rõ: “Tôi ở tạm giúp người ta trông nhà, nhà tôi ở nông thôn.”

Lưu Thiến cười thản nhiên, “Hôm nay trôi qua rất vui, tuần sau gặp, ngủ ngon!” Rất tiêu sái phất tay, lúc xoay người quần dài màu trắng xoay chuyển một độ cung duyên dáng trong gió đêm, tâm tình Trần Tố vô cùng tốt hoàn toàn không chú ý tới Vương Tuấn ngồi trong xe hơi màu trắng bạc cách đó không xa trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lùng!

Trần Tố thật sự rất vui vẻ, bởi vì quá thú vị mà!

Tạm thời không nói tới Trần Tố có quan tâm chuyện bị “tẩy chay” kia không, Lưu Thiến loại con gái thành phố lớn này cũng quá có tâm kế nha!

Có phải Lưu Thiến phát động hay không Trần Tố căn bản không muốn tính toán, nhưng thật sự không phải Lưu Thiến? Không đâu!

Trần Tố coi như không quá tiếp xúc tập thể, nhưng vẫn rất rõ ràng địa vị của Lưu Thiến trong lớp, Lưu Thiến là con gái thành phố lớn chân chính, người vừa đẹp, lại có thân thích trong trường, còn là cán bộ hội học sinh, kiêm nhiệm bí thư chi đoàn của lớp, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong lớp giáo viên đều tìm cô, lớp trưởng là ai không ai để ý, nếu không phải lần kia chủ trì lớp là một nam sinh, Trần Tố cũng không biết vị bạn học lúng ta lúng túng kia là lớp trưởng, đương nhiên còn có vài người bạn cùng ktx nói cho cậu biết, lần kia mở chủ đề họp lớp chính là Lưu Thiến sau khi đi chơi Di Hoà Viên nói cho các nữ sinh cùng ktx, ai cũng biết chuyện đó, kỳ thật chuyện này Trần Tố – một chút cũng không muốn hỏi, cũng đã sớm quăng sau đầu, bây giờ bị Lưu Thiến nhắc lại, chẳng qua là cảm thấy thú vị, giống như bắt được tại trận – người trợn mắt nói mò, cảm thấy rất thú vị, lời nói lộ rõ tâm kế khiến Trần Tố cũng tiến vào vở kịch.

(ờm…..tui là người edit mà tui còn ko hiểu lắm cái đoạn này nữa… orz)

Trần Tố khoái trá xả nước tắm tâm tình sung sướng không nên lời, không tự chủ được ngâm nga, tối hôm nay nhất định sẽ cười tỉnh trong mộng.

Hình như là béo lên, Trần Tố xoa ướt đầu xem chính mình trong gương, mấy ngày nay Vương Tuấn thường đang ngủ vô thức bóp loạn eo cậu, vừa đau vừa ngứa, nhìn trong gương không quá rõ ràng, gần đây ăn bánh gatô hơi nhiều.

Trần Tố trước gương nhìn sang cằm mình, vẫn không có râu, có hơi nhụt chí, Vương Tuấn ngày ngày phải cạo râu, mỗi ngày bị đám râu kia chọt tỉnh Trần Tố rất phiền não.

Tìm thấy mắt kính, Trần Tố bỏ quần áo cần thay vào trong giỏ, ngày mai giặt, Trần Tố ngâm nga chuẩn bị đi ngủ, nửa đêm mười hai giờ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.