Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

Chương 33



“Vương Tuấn.” Cao Viễn ít nhiều có chút không hiểu hỏi: “Tại sao cậu muốn Trần Tố vào Bắc Đại? Phong cách trường Bắc Đại không thích hợp với Trần Tố.”

“Chính vì không phù hợp mới ép cậu ta thi.” Vương Tuấn thản nhiên nói: “Trong một đám tinh anh mắt cao hơn đầu đó, Trần Tố không thể nào cùng bọn họ có chủ đề chung. Chủ yếu nhất là phong cảnh Bắc Đại không tệ.”

“Cậu vậy mà hao tổn tâm cơ a.” Tống Uy lành lạnh ném một câu, Cao Viễn kéo y xuống lầu xếp cái bàn chuẩn bị lập sòng.

Lưu Trấn Đông dựa vào lan can uống một ngụm bia, “Đúng rồi, mỗi lần đến nhà cậu đều ngửi thấy mùi thuốc Đông y, Trần Tố còn chưa khỏe sao, bệnh cao huyết áp của cha tôi lại tái phát, mời một người giỏi bậc nhất trong nước ngày mai đến khám, cậu mang Trần Tố đến một chút đi.”

“Không cần, cậu ta còn khoẻ, không uống thuốc nữa rồi, đó là để dùng.” Vương Tuấn đổi đề tài, “Ba cậu nói thế nào?”

“Ngoài ý muốn, khi tôi nói Tống Uy nhập ngũ, hai mắt ông đều phát ngốc.” Lưu Trấn Đông nghiêng đầu nói: “Từ bỏ làm quan ở thành phố duyên hải mở cửa đi làm quan chức tây bộ quê mùa, loại chuyện này đã bị xem thành đảng phái con-trai-ngoan mà tuyên truyền ra ngoài rồi, thay vì đến vùng duyên hải một đêm phất lên, ông già cũng tán thành bước đi chậm rãi, tôi đi trước mở đường, chuyện trong quan trường giải quyết toàn bộ cũng cần mấy tháng, bất quá, tôi vẫn muốn hỏi cậu một việc, lấy năng lực của cậu vô luận là đi nước ngoài hay là ở Bắc Kinh cũng có thể có phát triển rất tốt, tại sao muốn đi Sơn Tây?”

Vương Tuấn nhìn Trần Tố dưới lầu bắt đầu đi lại, “Vì Trần Tố, tôi nghĩ cùng cậu ta xa nhau vài năm là chuyện sáng suốt.”

“Là sao?” Lưu Trấn Đông nhìn Vương Tuấn, Vương Tuấn không giống như là bộ dạng đã chán ghét Trần Tố.

“Tôi vẫn đang suy nghĩ, nếu như Trần Tố lại chạy một lần nữa tôi nên làm gì bây giờ? Đáp án là, bắt được cậu ta sẽ đập gãy xương cậu ta!” Vương Tuấn xoay người đối diện Lưu Trấn Đông: “Nghĩ vậy, ở trong mộng tôi đều có thể cười tỉnh, như vậy tôi sẽ không cần lo lắng đề phòng nữa. Tôi đối với Trần Tố là cảm giác gì, tôi không biết như vậy có phải là yêu hay không, nhưng so sánh với tôi, Trần Tố chỉ là sợ tôi mới sống chung với tôi, thời gian lâu dài đối với cậu ta mà nói liền thành một loại thói quen sống, bây giờ Trần Tố giống như là con voi con đeo xích sắt từ nhỏ dần dần lớn lên lại quên mất mình có thể thoát khỏi xiềng xích nhỏ bé vậy, nhưng có thể khiến cậu ta cả đời lệ thuộc vào tôi càng ngày càng không thể nào, nếu không tách ra một chút tôi sợ tôi sẽ tìm lý do tổn thương cậu ta.”

“Tôi sẽ mau chóng làm xong thủ tục.” Lưu Trấn Đông nhìn chằm chằm ý cười lành lạnh trong mắt Vương Tuấn lập tức nói: “Để chúng ta đi thống thống khoái khoái kiếm tiền lớn đi! Ha ha ha!” Đổi chủ đề nói tới chơi mạt chượt, Tống Uy nói sau này sợ là không chơi được nữa muốn trước khi đi sảng khoái chơi một lần, bọn họ cũng chỉ có thể phụng bồi tới cùng.

Trần Tố ở dưới lầu xem vật dụng trong nhà gần như còn mới chất đống trên cỏ, Trần Tố tâm tư nặng nề cũng không có tinh lực theo chân bọn họ đọ sức, một mình ngồi bên dưới. Hai người nói chuyện xong đi xuống, thấy Trần Tố lòng vòng quanh đống vật dụng, Lưu Trấn Đông tiến lên: “Đây đều là đồ cũ không cần nữa, cậu muốn? Cậu cầm về nhà đi.”

“Thực sự? Thực sự?!” Trần Tố ngạc nhiên truy hỏi: “Thực sự cho tôi sao?”

Bọn họ đã không muốn biểu đạt cảm tưởng gì với Trần Tố rồi, là dung tục? Là thanh cao? Quên đi, dù sao người nên quan tâm là Vương Tuấn.

Vương Tuấn trừng Lưu Trấn Đông đây là ý gì? Lưu Trấn Đông ý bảo lát giải thích cho anh, nói, “Dù sao cũng không cần, cậu nhớ kĩ mấy thứ muốn lấy, tôi tìm xe chở về nhà giúp cậu.”

Trần Tố cao hứng bừng bừng đi vòng vo quanh đống vật dụng.

“Tôi từng đến nhà Trần Tố, nhà cậu ta hai lầu, nhưng là nho nhỏ u ám, nhìn từ bên ngoài không có mấy vật dụng, tiệm tạp hoá lớn chừng bàn tay đặt một cái TV đen trắng kiểu cũ, dù sao những thứ này không cần nữa, tìm xe chuyển về cho cậu ta vậy.”

Nghe xong, Vương Tuấn cũng không nói thêm cái gì, không phải anh không muốn cho Trần Tố cái gì, là Trần Tố thực sự không nhận. Đồ Lưu gia không cũ cũng không sao, để Trần Tố tự xem rồi làm đi.

Trên sân cỏ bày mạt chược, bốn người bọn họ tiện tay đánh mấy ván mạt chược, cơm nước tự nhiên có người đi làm. Trần Tố đem rèm cửa sổ dính bụi từng cái xếp lại tìm cái thùng bỏ vào, dời đi lực chú ý cuối cùng tâm tình cũng thả lỏng một chút.

..

Trần Tố vẫn chưa về quê, lý do nói với người nhà vẫn là phải dạy kèm, Trần Tố làm gì có tâm tình về nhà nha, trước khi điểm số và điểm chuẩn còn chưa có Trần Tố còn không dám thở mạnh.

Bọn Tống Uy đường ai nấy đi, Vương Tuấn cũng có chuyện bận rộn, anh muốn mang Trần Tố ra ngoài, Trần Tố không chịu đi, cậu vội vàng thu dọn bốn căn phòng lầu trên lầu dưới.

“Thuê?” Vương Tuấn cởi cúc tay áo nhìn Trần Tố có chút hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

“Phòng trống lãng phí, bốn căn hộ trống quá đáng tiếc, Lưu Trấn Đông nói tuần sau chuyển vật dụng gia đình đến không phải vừa lúc sao.” Trần Tố đã sớm có ý nghĩ này.

“Không được!” Vương Tuấn lập tức bác bỏ không chút lưu tình, anh ghét nhất cũng người không có liên quan ở chung một chỗ, cho nên lúc ban đầu mới mua lại toàn bộ khu nhà, cho thuê? Nói đùa a!

“Làm sao không được? Vương Tuấn anh phải bỏ cái thói xấu lãng phí này đi, tiền anh nợ trong nhà phải trả hết, anh nói nhà này là của tôi, vậy thì do tôi làm chủ, tiền thuê liền giảm bớt chi phí trong nhà, hiện tại anh đã tốt nghiệp rồi, anh sao còn ngồi chờ ở trong nhà?”

Vương Tuấn hít thở một lúc lâu cũng không hoà hoãn xuống được, xem ra Trần Tố là muốn khiêu chiến anh, nhưng…. Vương Tuấn thật sự tìm không ra lý do gì để phản đối cậu.

Vương Tuấn muốn phản đối, nhưng hành trình của Vương Tuấn sắp tới, gần đây Lưu Trấn Đông liên tục thúc giục anh đi. Để Trần Tố một mình ở trong khu nhà trống như vậy Vương Tuấn cũng là không yên lòng. Trần Tố là người hướng nội, ít nhiều lại có chút tự ti sợ gặp người, sau này Vương Tuấn một tháng cũng không về được mấy lần, chỉ cần vào lúc lựa chọn khách thuê nhà kĩ một chút chưa hẳn không phải chuyện tốt, ở khu này tìm phòng ở không dễ dàng, có thể tuỳ hai người chọn khách thuê, Vương Tuấn nghĩ xong thì tranh thủ làm cho xong trước khi đi, đối với mắt nhìn người của Trần Tố Vương Tuấn từ chối cho ý kiến, huống hồ khu này không qua mấy năm nữa cũng bị quy hoạch rồi, đến lúc đó anh cũng vừa lúc quay về chuyển nhà.

Có Vương Tuấn tham dự, hiệu suất làm việc rất là cao, tìm mấy người công nhân thu thập một tuần liền giải quyết toàn bộ vấn đề, mỗi gian đều làm rất thoải mái, rèm cửa sổ nhung tơ, bàn ăn lịch sự tao nhã, gia cụ sáng bóng và thiết bị điện xinh đẹp, bản thân Trần Tố còn muốn chiếm một gian.

Dán quảng cáo cho thuê phòng ở con đường Vương Tuấn chỉ định xong, cả ngày hôm nay Vương Tuấn liền không ra ngoài.

Người khách thứ nhất tới vào buổi trưa, là một vị phu nhân mập mạp toàn thân phục trang đẹp đẽ, bàn tay chìa ra mang theo bốn cái nhẫn bảo thạch, bà ta yêu cầu phải vào trong phòng xem, càm ràm nói là mướn phòng cho con trai học trung học, có thể bán thì bà ta sẽ mua lại.

Trần Tố từ chối cho bà ta vào trong xem phòng: “Tôi không muốn cho con bà thuê, bà về đi.” Trần Tố đứng trước cửa sắt khu nhà nhìn bà ta.

“Vì sao?” Bà ta thật bất ngờ, Vương Tuấn phía sau Trần Tố cũng không muốn người thuê như vậy, Trần Tố từ chối trước không hề ngoài ý muốn, nhìn tướng mạo bà ta là biết không phải người lương thiện.

Trần Tố nhìn bàn tay bà ta liên tục vung lên vung xuống, “Nhìn bà, tôi giống như là nhìn thấy trẻ con không có tiền không thể đi học ở tây bộ, tôi không muốn mỗi ngày mất ngủ.”

Vương Tuấn nhìn sắc mặt bà béo căng lên như màu gan lợn, Trần Tố cũng nghiêm túc biểu thị mình không phải đang nói đùa, một tiếng cười thấp không thể ức chế truyền đến. Bà béo tức giận bỏ lại một tiếng hừ đạp giày cao gót lắc lắc bỏ đi.

Trần Tố thấy người nọ ôm một bên cây cười đến nổi xương đều sắp rơi ra, “Anh có chuyện gì?” Cậu nói cái gì rồi? Người này cười thành như vậy?

Người nọ thật vất vả ngưng cười, “Tôi là tới thuê nhà, đây là thẻ sinh viên của tôi, xin lỗi, mạo muội hỏi một câu, có phải tiền thuê nhà tôi giao ngài là muốn trợ giúp trẻ em thất học tây bộ?”

“Dĩ nhiên không phải.”

Vị chủ thuê trẻ tuổi đối diện thẳng thắn phủ nhận khiến hắn có chút không theo kịp mạch suy nghĩ.

“Đó là chuyện cơ cấu quốc gia, quốc gia có nhiều dự trữ ngoại hối như vậy mà không lấy ra dùng, còn kêu tôi trợ giúp? Nhà của tôi còn chưa thuộc dạng trung lưu!” Trần Tố ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt lợi hại từ mắt kính lộ ra hàn ý bức người, “Chuyện mà quốc gia hiển nhiên phải làm vì sao đẩy trách nhiệm cho dân thường chúng ta?”

Vị kia nghe thấy sững sờ muốn phản bác nhưng lại thôi, thay vì nói hắn nhìn trúng phòng này, không bằng nói hắn có ấn tượng rất đặc biệt với vị chủ nhà này.

Là sinh viên học viện phụ thuộc, vậy cũng là phần tử có tiền, Vương Tuấn thấy người nọ khôi phục thái độ bình thản, là một người nội liễm. Trần Tố dẫn hắn đi xem phòng ở, hắn muốn xem hai gian trên lầu, hắn rất hài lòng, lập tức bàn giá tiền.

Trần Tố lấy ra hợp đồng cho thuê tốn mất mấy ngày mấy đêm soạn ra đưa cho hắn xem, “Đây là cái gì?” Hắn đọc rồi rất kỳ quái, “Không được mang bạn bè tới chơi? Không được về sau mười một giờ?… Có thể giải thích một chút không?”

“Không phải tuyệt đối, ngày nghỉ có thể mời bạn bè đến chơi, nơi này mười một giờ đóng cửa lớn, qua mười một giờ anh đừng về nữa.” Trần Tố giải thích.

Hắn nhìn chằm chằm Trần Tố có chút phát ngốc, cái đó và giải thích không liên quan mà.

Năng lực biểu đạt ngôn ngữ của Trần Tố thật sự đã nâng cao, Vương Tuấn cuối cùng cũng nhịn không được lên tiếng: “Ý tứ cậu ta đây là chỗ học tập, là chỗ ở, chứ không phải khách sạn.”

Hắn suy nghĩ một chút đại khái có thể hiểu rõ, liền đồng ý, nơi này rõ ràng rất thanh tĩnh.

Đàm luận ổn thoả, hai mươi phút sau hắn đi rút tiền trả một năm tiền thuê phòng, Vương Tuấn cùng hắn sảng khoái ký hợp đồng. Hắn chọn căn số 301, cũng thuê luôn căn 302 đối diện giữ lại cho bạn. Trần Tố đứng ở một bên trừng một cọc tiền thuê phòng bỏ trong bao giấy, hắn cầm chìa khóa liền đi. Trong lúc đó lại có mấy vị khách tới muốn thuê phòng.

“Đây là cái gì?” Trần Tố hỏi Vương Tuấn, Vương Tuấn nói: “Tiền thuê phòng một năm. Năm ngàn một tháng, một năm chính là sáu vạn, hơn nữa ứng trước hai vạn tiền thế chấp, một căn là tám vạn, hắn lấy hai căn thì là mười sáu vạn.” Trần Tố sắp hôn mê, Trần Tố vẫn cho là Vương Tuấn nói năm ngàn là tiền thuê một năm đó, Vương Tuấn liếc nhìn Trần Tố, lại ngẩn người rồi, cũng không nhìn xem đây là đoạn đường nào, huống hồ không phải anh thiếu tiền cần cho thuê để sống qua ngày, giá thị trường thuê nhà anh cũng không nghiên cứu, không vui lòng vậy thì tuỳ tiện, dù sao cái căn hộ này, Vương Tuấn ra cái giá đó, vẫn không sai, cho thuê được hai căn rồi, “Toàn bộ tiền thuê bốn căn cậu chuẩn bị dùng như thế nào?”

“Trả tiền anh nợ trong nhà,” Trần Tố không thực sự xem phòng ở này là của mình, đơn thuần cảm thấy bỏ không quá đáng tiếc, đồ của Vương Tuấn Trần Tố không thích, có một loại cảm giác bán mình, rất khó chịu. Đương nhiên Vương Tuấn thỉnh thoảng mang sách về cho cậu, cho dù không thích xem Trần Tố cũng rất vui vẻ nhận lấy.

Có lòng tham ôm TV lớn tủ lạnh lớn về nhà, nhưng Trần Tố biết là không có biện pháp nói với người nhà, Trần Tố có tư tâm, thi lên đại học tốt nghiệp tìm việc xong nhất định kiếm tiền nhiều nhiều mua cho ba mẹ TV lớn, ba mẹ không phải người ham muốn hưởng thụ vật chất, nguyện vọng lớn nhất của ba mẹ chỉ là ba đứa con của bọn họ đến thành phố đi học, trở thành người thành thị, Trần Tố cũng không nghĩ thực sự đem mấy cái này về nhà.

“Cậu giữ lại đầu tư bất động sản đi.” Vương Tuấn không quan tâm chút tiền đó, thế nhưng rất để ý Trần Tố có tiền riêng, không có tiền không phải chuyện tốt, nhiều tiền càng không phải chuyện tốt, vẫn là tiêu hết số tiền này là tốt nhất, huống hồ Trần Tố ăn, mặc, ở, đi lại đều nên do anh tới quản, Vương Tuấn thật sự phản cảm vụ cho thuê phòng.

“Không trả trả lại Thượng Hải sao?” Trần Tố ngắm sắc mặt của anh, “Đừng tức giận, tôi nghe lời anh, tiền này vốn chính là của anh mà.”

“Trần Tố, ngày mai thư thông báo của cậu sẽ đến, tôi đã đi thăm dò, cậu thi đậu rồi, là ngành xã hội học hệ khoa học xã hội,” Vương Tuấn nhìn Trần Tố không thể ức chế kích động, “Trần Tố, ba ngày sau tôi phải ra tỉnh ngoài công tác, có thể phải đi ba bốn năm.”

Trần Tố từ trong mừng như điên chừa lại một chút xíu lý trí: “Anh tìm được công tác?”

“Tôi đã muốn đưa cậu đi cùng…”

Vương Tuấn nhìn mặt Trần Tố đột nhiên thay đổi rất trắng, thần tình Trần Tố càng cực kỳ bất an, Vương Tuấn nói: “Chuyện cậu đi học tôi vốn cũng không tán thành, thế nhưng tôi cũng không muốn để cậu không đạt được nguyện vọng, cho nên tôi nhường nhịn, có một câu tôi muốn nói với cậu, cậu phải nghiêm túc nghe rõ ràng, những lời này tôi sẽ không nói lần thứ hai.”

Trần Tố cúi đầu, Trần Tố có thể cảm giác được đại khái nội dung Vương Tuấn muốn nói.

“Để cậu cả đời không gặp được người thứ ba là chuyện tôi vẫn luôn rất hy vọng, cậu đừng cho tôi cơ hội này, có cơ hội như vậy tôi sẽ không bỏ qua!” Mặt Trần Tố tái nhợt, đây là ác mộng Trần Tố muốn vứt cũng không được. Vương Tuấn nhìn Trần Tố như vậy hỏi: “Tôi là ai?”

“Nam nhân…” Thanh quản Trần Tố run rẩy, Vương Tuấn nói thật! Trần Tố biết đó nhất định là sự thật, Vương Tuấn không phải đang hù doạ cậu, thậm chí khi Vương Tuấn nói lời này là Trần Tố có thể rõ ràng cảm nhận được Vương Tuấn đang cảnh cáo Trần Tố trước khi hối hận không kịp, “Nam nhân của tôi.”

Trần Tố không dám không trả lời, Vương Tuấn thực sự sẽ kéo cậu xuống địa ngục, sống cùng Vương Tuấn đã hơn một năm, Trần Tố đã sớm không thể rời đi… Chờ một chút, Trần Tố đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Tuấn, Vương Tuấn luôn nói xuống địa ngục cũng muốn kéo cậu theo, Vương Tuấn đi công tác? Sẽ không làm chuyện gì phạm pháp đấy chứ? Nói như vậy nếu Vương Tuấn phạm pháp cũng muốn liên đới đến người vô tội là cậu sao? Vậy thật không công bằng.

Đối diện sắc mặt con-dâu-nuôi-từ-bé-nhát-gan trong nháy mắt chuyển sang sắc mặt y như sư tử Hà Đông, Vương Tuấn cảm thấy thái độ Trần Tố có phải là đổi quá nhanh rồi không, cái mắt kính kia của Trần Tố thật sự là vấn đề lớn, có lúc Vương Tuấn chịu không nổi tia cơ trí sắc sảo giả tạo lộ ra từ cặp mắt kính kia, những người hôm nay tới xem nhà đều bị biểu hiện giả dối kia hù cho cả kinh.

Vẫn duy trì ôn hoà, người hỏi là Trần Tố: “Anh đi đâu vậy?! Làm công việc gì?! Làm chuyện gì?!” Trần Tố cho rằng Vương Tuấn không nên buộc cậu xuống nước cùng, chính mình cũng phải tăng cường ý thức tự bảo vệ mình, việc này phải tra cho rõ, nếu sơ ý một chút mà mạc danh kì diệu ngồi tù thì quá oan uổng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.