Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

Chương 40



Vương Tuấn hai ba bước đuổi theo Trần Tố muốn chở Trần Tố về nhà, tâm tình Trần Tố rất kém, Vương Tuấn nhìn ra được.

“Để em đi một mình được không?” Trần Tố muốn yên tĩnh một chút, Trần Tố giờ này khắc này rất buồn bực, “Trước khi trời tối em nhất định sẽ về, anh để em một mình đi.”

Nhìn Trần Tố, Vương Tuấn cũng không ngăn trở, tâm tình Trần Tố có sự thay đổi, lần này trở về Vương Tuấn cũng cảm giác được Trần Tố bất an và dao động, lúc này Trần Tố cần chính là tự mình suy xét, Vương Tuấn sẽ không quản chế nữa, Vương Tuấn dặn dò vài câu rồi lấy xe rời đi.

Thấy xe Vương Tuấn tiến vào dòng xe cộ biến mất trong biển xe, Trần Tố từng bước đi khỏi khách sạn hoa lệ này, không mục đích đi trên đường lớn ồn ào này.

“Cậu là —? Cậu là Trần Tố phải không?” Bên cạnh có người dè dặt hỏi, Trần Tố vô mục đích dạo trên đường ngoài ý muốn nhìn cô gái vừa gọi tên cậu, đó là một nhà ba người đang đi dạo, gọi cậu là một cô gái còn đang trong kì phát tướng sau sinh, người đàn ông bình thường trong lòng ôm đứa nhỏ bọc trong áo khoác đang bi bô học nói.

Trần Tố nghi hoặc, cậu không có người quen như vậy, phạm vi giao tiếp của Trần Tố rất hẹp, Trần Tố tự biết đây là khuyết điểm của cậu, cô ấy là ai?

Nhìn cô, Trần Tố thực sự không nhận ra, cũng không có khả năng quen biết, nữ giới mà Trần Tố biết trên cơ bản đều là trong trường hẳn sẽ không có người nào là phụ nữ đã kết hôn sinh con.

Nhìn ra Trần Tố nghi hoặc, bà mẹ trẻ mạo muội gọi Trần Tố có chút xấu hổ, “Lúc cậu học năm nhất ở học viện, bảy tám bạn học chúng ta cùng đi Di Hoà Viên với nhau, sau đó không bao lâu cậu liền đi.”

Trần Tố nhớ lại chuyện cũ phủ đầy bụi, người, Trần Tố không nhớ được, nhưng thật ra một cái tên đã lâu hiện lên trong biển kí ức của Trần Tố. Trần Tố vội vã xoay người rất khách sáo nói: “Phải, tôi nhớ ra rồi, chúng ta là bạn cùng lớp, xin chào, cậu đã làm mẹ rồi, chúc mừng!”

Thái độ nhiệt tình của Trần Tố làm cho cô gái đang lúng túng có thể diện vãn hồi, trên mặt tràn đầy ý cười cưng chiều, “Đây là con tôi, mười tháng. A, vị này chính là chồng tôi.”

Hai nam nhân trao đổi thăm hỏi hữu nghị ân cần, dưới sự thúc giục của mẹ, đứa nhỏ nha nha chào, phát âm không chính xác nhưng có sự ngọt ngào của giọng trẻ con, vào ngày đông lộ ra hơi lạnh có cảm giác ánh dương ấm áp, tâm tình Trần Tố đã khá hơn nhiều, đưa tay khẽ vuốt tóc ngắn mềm mại của đứa bé, nói cái gì cũng phải cho nó quà gặp mặt, Trần Tố đưa hai trăm làm quà gặp mặt, đây là truyền thống ở nông thôn, Trần Tố còn chưa cho cháu ruột đâu, qua sang năm có thể sử dụng tiền lương để cho rồi.

Lộ ra một hồi mất tự nhiên, cô bảo đứa nhỏ cảm ơn Trần Tố, chồng cô ôm con chậm rãi đi trước để bọn họ nói chuyện, “Trần Tố, cậu còn nhớ Lưu Thiến không?” Cô tìm chủ đề.

Trần Tố không nhớ rõ quá nhiều chuyện cũ, nhưng vẫn nhớ cái tên Lưu Thiến này và một lần họp lớp kia, sau lúc đó cuộc sống Trần Tố hết thảy đều thay đổi.

“Nhớ.” Trần Tố gật đầu, “Cô ấy có khỏe không? Đã kết hôn chưa?”

Cô gái nhìn Trần Tố, “Cậu…cậu có lẽ không biết, Lưu Thiến vẫn âm thầm thích cậu, vừa đến trường, Lưu Thiến liền thích cậu, cô ấy luôn luôn nói cậu không giống người khác, một người yên tĩnh. Sau khi cậu thôi học, Lưu Thiến lén khóc rất nhiều lần, sau một lần kia, cô ấy chưa từng đi Di Hoà Viên, tốt nghiệp một cái liền về Thiên Tân không liên lạc với bọn tôi nữa. Tụi tôi vẫn rất muốn liên hệ cô ấy, nhưng cô ấy rất hận chúng tôi, là chúng tôi phá hủy mối tình đầu của cô ấy.”

Trần Tố bất ngờ nhưng không hiểu ý của cô, nhìn cô, cô nhẹ nhàng nói: “Buổi họp lớp ngày đó sau khi chúng ta đi chơi Di Hoà Viên thật không phải là nhắm vào cậu, đó là chủ đề mà Lưu Thiến và ban cán sự lớp đã quyết định trước đó một tuần. Hôm đó Lưu Thiến liên tục xin bọn tôi đổi chủ đề họp lớp, nhưng bọn tôi lại không đồng ý, còn mượn đề tài để nói chuyện của mình cố ý khiến cậu khó chịu, xin lỗi, sau khi không thấy cậu nữa, Lưu Thiến thực sự khóc thật lâu, cô ấy thực sự rất thích cậu.” Cô nhìn phía trước nhẹ nhàng nói: “Cám ơn cậu quan tâm và không quên Lưu Thiến.” Cô muốn tạm biệt, chồng cô đang ở đằng trước chờ cô.

Nhìn cô và chồng rời đi, Trần Tố có chút mờ mịt, cô gái với chiếc quần dài xoay tròn (chắc là quần ống loe) và gương mặt tú lệ ở chỗ sâu trong ký ức. Không ngoài ý muốn không có cảm động mãnh liệt, giờ khắc này Trần Tố biết mình vĩnh viễn đã không còn nhân duyên như vậy, chôn chuyện ngày hôm nay xuống đáy lòng, cho dù là Vương Tuấn cũng sẽ không để anh biết, nhân sinh bình thường do chính Trần Tố nhẹ nhàng vứt bỏ.

Nhìn một nhà ba người trước mặt trao đổi ánh mắt ấm áp đơn giản, Trần Tố bắt đầu thông suốt bất an của mình đến từ nơi nào. Không phải là bởi vì vấn đề mẹ Vương Tuấn, muốn khuyên bảo Vương Tuấn đi gặp bà không phải chuyện quá khó. Bất an của Trần Tố đến từ làm sao giới thiệu chính mình cho mẹ Vương Tuấn.

Phần bất an ẩn náu này đã bắt đầu từ chuyện tai nạn mỏ mấy tháng trước. Nếu là nhân sinh không thể nào tách rời, Trần Tố cũng thờ ơ đối mặt với tử vong lần đó, Vương Tuấn từng nói cho dù xuống địa ngục cũng muốn kéo cậu cùng đi, Trần Tố chưa bao giờ hoài nghi, khi Vương Tuấn từ hầm mỏ đi ra nắm lấy tay cậu thật chặt, Trần Tố rất rõ ràng, nếu như Vương Tuấn không thể sống, cậu cũng phải đi theo cùng, có ý thức như vậy Trần Tố vẫn kiệt lực che dấu sự thay đổi của mình, tận lực muốn mau tránh khỏi bên người Vương Tuấn khi đó. Đúng vậy, là xấu hổ cũng là bất an. Một khắc kia trở đi Trần Tố liền không ngừng tự hỏi, mình là cái gì của Vương Tuấn? Người nhà? Người yêu? Mười năm sau, hai mươi năm sau thẳng đến năm mươi năm sau lại là cái gì? Bất an của Trần Tố là từ một khắc kia tích lũy thành, mà chuyện mẹ Vương Tuấn chỉ là chất xúc tác, Trần Tố không biết đến tột cùng nên đối mặt mẹ Vương Tuấn thế nào, Vương Tuấn có người thân của chính anh, điểm giao nhau của cậu và Vương Tuấn rồi sẽ song song không có giao điểm nữa, đây là thân tình, đây là không thứ gì thay thế được, nhìn Vương Tuấn Trần Tố biết anh là người ngoài lạnh tâm mềm thế nào.

Hiện tại người không muốn tách ra là Trần Tố. Cho tới nay, Trần Tố hiểu ý tứ của Vương Tuấn, nhưng không biết vị trí của mình. Không có truyền thống và luật pháp bảo đảm, Trần Tố mới bất an như vậy.

Trở lại trước mắt, những chi tiết nhỏ nhặt, mắt thấy và sự thật không giống nhau, khiến Trần Tố nghĩ tới cô gái hoa dung thất sắc trong bữa tiệc đính hôn, Trần Tố vì sự kích động của mình mà xấu hổ, không phải mỗi người đều có thể biểu đạt tư tưởng chính mình, thời điểm đặc biệt sẽ có nguyên nhân chính mình không thể giải thích được, người đã kích động rồi lời gì cũng nói ra được, Trần Tố trọ trong trường nhiều năm cũng không phải không biết, Trần Tố quay người chạy vào khách sạn, nếu sai, Trần Tố chưa bao giờ né tránh trách nhiệm của chính mình.

Vẫn là chốn xa hoa, nhưng không có khách, người dọn dẹp thấy Trần Tố thì giật nảy mình, cẩn thận nói rằng khách đều đã về, còn có người nói chuyện trong phòng riêng, Trần Tố đi đến, cậu nên nói xin lỗi.

Trong phòng khách nhỏ hoa lệ sắc mặt mọi người đều là rất khó xem, khi bọn họ thấy Trần Tố sắc mặt càng xấu xí, cô ta đờ đẫn nhìn Trần Tố.

“Tôi biết tôi nói xin lỗi, cô nhất định sẽ không tiếp nhận.” Trần Tố nhìn cô gái mặt mày tiều tụy vẫn xinh đẹp như trước, “Xin lỗi, là tôi quá phận rồi.” Trần Tố thành khẩn và nhún nhường.

Cô ta nhìn Trần Tố thật lâu, khuôn mặt ngây ra hơi tức giận.

Nhìn Trần Tố thở dốc không ngừng, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, “Là do tôi, là tôi quá phận, tôi chối bỏ cảm giác tự hào với tổ quốc, ở nước ngoài lâu quá đã quên thân phận của mình, hiện tại tôi cũng có thể hiểu rõ nguyên nhân vì sao người ngoại quốc không quá tôn trọng người TQ, người giống như tôi tiếp nhận giáo dục bậc cao còn có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng lời tổn hại đến tổ quốc, đây là lỗi của tôi.”

Cô lẳng lặng nhìn Trần Tố: “Cám ơn anh!” Cô cũng chân thành như vậy. Trần Tố nhìn cô, cô đứng lên nói nhỏ: “Hôm nay, anh không đến chính là bắt đầu nhân sinh mới của tôi. Hôm nay anh đến rồi, tôi cho rằng anh là ác mộng trong nhân sinh của tôi, mà anh đi rồi lại quay lại, còn quét đi căm hờn của tôi.” Cô xoay người khom lưng với cả hai nhà: “Tạo thành cục diện không nên hôm nay toàn bộ là con tự cao tự đại, con xin lỗi cha mẹ, cũng chỉ có thể nói xin lỗi Tống gia, bác trai, bác gái, xin lỗi!”

Hai nhà đều có chút bối rối đứng lên, thần sắc thả lỏng bầu không khí cũng hòa dịu. Nhìn Lộ tiểu thư từ phẫn nộ chật vật chuyển hóa thành thoải mái hào phóng, Tống Uy một mực lãnh tĩnh bàng quan tiến lên phía trước nói: “Chúng ta đều có trách nhiệm, không cần vì lời nói mất lý trí liền làm ra hành động lớn như thế, con cũng đại biểu Tống gia hướng bác trai bác gái xin lỗi.”

Có bầu không khí hòa hoãn, hai nhà đều có đường sống có thể xoay xở, nhìn thế, Trần Tố âm thầm rời đi, có thể quay lại xin lỗi Trần Tố thấy cao hứng, cậu làm không sai.

Trong lòng Trần Tố có tính toán trở về nhà, bầu trời sớm tối đen, mùa đông rồi.

Ngồi mấy trạm xe về nhà, đi bộ một lú, trời tối mang theo gió lạnh chạm vào mặt, Trần Tố có thể cảm giác được Vương Tuấn năm năm trước là khát vọng ngôi nhà ấm áp thế nào.

Tại chỗ sâu nhất trên nhà lầu xi măng phảng phất như bị năm tháng vứt bỏ, dây thường xuân đã sớm rụng lá phơi bày dây leo quấn vòng quanh tường, có vị đạo nghiêm nghị, giống như là quá khứ bị thành thị ồn ào ầm ĩ vứt bỏ, cô độc đứng thẳng, lúc này, Trần Tố dường như có thể từ khu lầu này nhìn thấy tính tình Vương Tuấn, bề ngoài lạnh lùng nghiêm nghị và nội tâm ôn nhu, không đi vào bên trong làm sao biết bên trong là cũ hay là mới! Trần Tố quyết định muốn cùng Vương Tuấn nói chuyện mẹ anh, không có người nào so với Vương Tuấn càng khao khát người thân, cũng không có người nào so với Vương Tuấn càng không biết biểu đạt tình cảm, không thể để cho Vương Tuấn hối hận.

Cửa mở ra, vừa rồi Vương Tuấn ở trước cửa sổ nhìn thấy Trần Tố đã về.

Vào phòng toàn thân lập tức được luồng khí ấm áp bao bọc lấy, cảm giác khác với hệ thống sưởi hơi trong trường.

Cái này cũ rồi, năm đó Vương Tuấn học tại trường trung học phụ thuộc mới mua được nhà này, khi đó hệ thống sưởi không kịp, đây cũng là khu vực trong cùng, cách khu vực chính lại xa, hơi ấm chạy tới luôn trễ, hệ thống sưởi nhà cũ lạc hậu nghiêm trọng còn thường xuyên trục trặc, hơn nữa Vương Tuấn thường không ở cố định một nơi, nhà ở dưới tên anh ngược lại anh càng ít tới, mấy năm trước, trong một lần sửa chữa đường ống tập thể Vương Tuấn lại không có nhà, cứ như vậy vẫn là cung cấp hơi ấm không kịp, muốn sửa một lần nữa phải cần thật nhiều con dấu các ngành, khiến Vương Tuấn thi thoảng ở lại hai ba ngày cảm thấy rất không tiện liền không nhịn được tháo dỡ luôn, đổi sang lắp điều hòa đứng, thời gian về nhà tùy tâm sở dục không bị giới hạn giờ giấc (ý là muốn bật điều hòa khi nào thì bật), hơn nữa lúc đó đã sớm nói khu này sắp quy hoạch, nào biết đâu rằng Trần Tố dọn đến gần năm năm rồi cũng không quy hoạch, bị thiệt quá rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.