Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

Chương 49



Gần đây, tin đồn đầu tiên là từ trên huyện truyền tới.

Trên huyện, bởi vì dịch SARS lần này, toàn quốc bị vây trong trạng thái tạm dừng đủ mọi nghề nghiệp, không ít người bình thường bận rộn có được thời gian rảnh rỗi, đương nhiên không thể trong thời điểm như vậy đi du lịch, một khi gặp chuyện không may coi như lợi bất cập hại, không bất ngờ, họ đều lựa chọn về quê, đám học sinh tinh anh mấy năm nay ra ngoài đi làm cùng tụ tập lại, có mấy người từ nước ngoài nhiệt huyết trở về công tác tại các công ty đa quốc gia, hiếm được dịp mượn thời khắc đặc thù này có thể về quê yên tĩnh vài ngày, Sở giáo dục* tại huyện đặc biệt liên hiệp với lãnh đạo huyện thành lập hoạt động tuyên truyền thăm thầy cô cũ, trong dịch SARS tiêu điều coi như náo nhiệt, còn đặc biệt mời mấy thầy cô năm đó dạy bọn họ tới tầng thượng khách sạn xa hoa trong huyện ăn tiệc tạ ơn thầy cô, vừa biểu đạt hoan nghênh cũng biểu thị sự tôn sư trọng đạo trong huyện, ai có thể bảo đảm hai mươi năm sau không xuất hiện một đại nhân vật chứ? Lo trước tính sau thật tốt, dù sao cũng dùng công quỹ, đây là công tác mặt trận thống nhất. Mà đề tài liên quan tới Trần Tố chính là từ nơi này mà ra.

(*không chắc có phải sở không, cơ quan quản lý giáo dục của huyện ấy, phang đại thôi, mà nói huyện chứ cũng lớn lắm đó)

Vào được trường loại một loại hai trên toàn quốc đều là từ huyện thi ra, nhưng nếu sở giáo dục của huyện đã dẫn đầu, hiệu trưởng các trường lớn lớn nhỏ nhỏ trong huyện đều tới, mà trong yến hội bọn họ nghe được một chuyện bất khả tư nghị, đó chính là xã 2* có người thi đậu đại học trứ danh, tên cậu ta là Trần Tố.

(*cấp nhỏ hơn huyện ấy, tạm gọi là xã nha)

Cậu là học sinh ở xã 2, đây là chính miệng cậu nói, mặc dù cậu chỉ ngẫu nhiên xuất hiện một hai lần tại tiệc liên hoan với đồng hương, nhưng cậu xác thật là sinh viên chưa tốt nghiệp xã hội học, nghe người thôn đó nói là không sai được! Huống chi cậu cũng giới thiệu ngắn gọn về mình, không sai, cậu ta tên Trần Tố! Trong huyện bọn họ có mấy người học đại học ở đó (ý chỉ Bắc Đại), vào học nghỉ định kì đều cùng một gian đoạn, hai bên vẫn qua lại tin tức.

Mặc dù có ba bốn phần tử tinh anh thề, nhưng đây là không thể nào!

Bởi vì nếu như xã 2 thật sự có một học sinh thi đậu trường như vậy, xã 2 chẳng phải là sẽ khua chiêng gõ trống tuyên truyền chung quanh chứ, một người này đủ cho xã 2 tuyên truyền năm năm rồi. Người có tâm nghe xong thực sự gọi điện thoại về tìm người kiểm tra thật hư, khoan hãy nói, xã 2 có thật sự có một người tốt nghiệp khóa này tên là Trần Tố hay không, một nhà ba anh em đều học trong một trường đã hiếm thấy rồi, hỏi giáo viên cũ còn có người nhớ rõ, nhưng Trần Tố thi chính là một trường vô danh ở Bắc Kinh, hơn nữa thời gian học cũng không đúng, bọn họ nói sau kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường nhìn thấy cậu ta, khi đó dựa theo họ nói cậu ta mới kết thúc khóa học quân sự cho sinh viên mới, mà lúc đó Trần Tố hẳn là đã sắp tốt nghiệp đại học, đây là không thể nào. Tận mấy người đều đồng thanh đã tận mắt tận tai nghe được thấy được cậu xuất hiện trong hội quan hệ hữu nghị giữa Bắc Đại và Thanh Hoa (trường đại học), cái này có vấn đề, lừa gạt sao?! Lừa gạt trong đại học danh tiếng? Trong lúc nhất thời xôn xao hẳn lên.

Một lời đồn đãi khác là xung quanh Trần gia, trong thôn có mấy người làm việc ở Bắc Kinh, làm xây dựng, lần này dịch SARS ở Bắc Kinh rất nghiêm trọng, bọn họ trở về lánh nạn, nhìn nhìn tình thế rồi mới đi tiếp, sau khi trở về vỗ lương tâm nói ở Bắc Kinh nhìn thấy thằng hai Trần gia trong thôn làm cho công ty lớn đi dạo trong tiểu khu xa hoa, mặc một thân đồng phục, là đồng phục bảo vệ, hiện tại cũng chính là làm bảo vệ ở Bắc Kinh, tới mấy người thấy được, nhưng quá xa nên không tới chào hỏi.

Ban đầu, chuyện này truyền thì truyền đi, làm bảo vệ cũng không có gì, chỉ cần lương cao là được, vấn đề là mọi người bởi vậy mà phát hiện vấn đề then chốt đáng ngờ, tiền lương một bảo vệ có thể cao bao nhiêu? Thằng hai Trần gia vậy mà mỗi tháng đều gửi về hơn ngàn tệ, mấy tháng nay trăm nghề tiêu điều mỗi tháng còn gửi về hơn hai ngàn, lúc này người ngoại tỉnh Bắc Kinh đều chạy rồi, cậu ta còn đang làm gì? Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Người cùng thôn nghị luận ầm ỉ, lúc này là thời kì nghiêm ngặt, các phiên bản đồn thổi đều được tuôn ra.

Mẹ Trần ở trong các loại tin đồn chịu đựng qua mùa đông, mẹ Trần tin tưởng con trai, hiện tại mỗi tháng nhận được từ Trần Tố nhiều tiền như vậy làm không ít người hâm mộ muốn chết, nhưng chê trách kiểu đó khiến mẹ Trần không dung nổi một hạt cát trong mắt đặc biệt khó chịu, mùa xuân tới khi con gái vì chuyện kết hôn mà cùng chị dâu xảy ra chiến tranh lần thứ năm, quả quyết bảo ba Trần giả bộ bất tỉnh!

Đóng cửa tiệm, nói là gia môn bất hạnh, viện cớ đưa ông nhà đến bệnh viện trong thành trị liệu mang theo con gái đi chăm sóc bệnh nhân, vào thành liền đổi sang xe đường dài chạy tới Bắc Kinh.

Không nói cho bất luận kẻ nào, sợ con dâu cả lắm mồm hỏng việc, mang theo Trần Khiết cũng là để cô đi giải sầu, đồng thời dọc đường đi có thể chăm sóc lẫn nhau, Trần Khiết cho tới bây giờ không phải là đứa con gái lắm miệng.

Trần Khiết đối với anh hai thỉnh thoảng gọi điện thoại tới đều là quan tâm hôn sự của cô còn dặn dò đồ cưới do anh ấy chuẩn bị trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cô không cần nhiều, cô luôn không được coi trọng, nhưng chỉ có anh hai là nhớ tới cô, tôn trọng cô.

Lần này chị dâu cư nhiên giới thiệu cho cô một cán bộ huyện ba mươi tám tuổi kết hôn lần hai, anh cả còn ở một bên phụ họa, bọn họ không phải là nhìn trúng quyền lực quan chức của người kia, sau đó để hắn hỗ trợ thuyên chuyển công tác lên huyện sao. Anh cả anh ba kết hôn lâu như vậy, Trần Khiết nhìn trong mắt, chỉ có một mình anh gửi tiền về. Kỳ thật, ba mẹ ăn chính là lương thực gia cầm chính mình nuôi trồng, tiệm tạp hóa buôn bán không bằng trước kia, nhưng cũng không cần cung ứng cho ba người đi học, đủ chi tiêu cho mình rồi, căn bản không cần đến con cái, anh hai mấy năm nay gửi tiền về, ba mẹ đều chưa từng động vào một phân tiền gửi trong ngân hàng, hai người muốn đơn giản chính là cảm giác thỏa mãn tiền đồ của con cái, cứ như vậy, anh cả và anh ba không cầm về một đồng nào, còn nhớ thương đến số tiền này của anh hai, anh hai năm nay đã hơn ba mươi rồi, nhà ở trong thành phố lớn đắt bao nhiêu, mọi người đều rõ, Trần Khiết biết sự sốt ruột ba mẹ không lộ ra, cho nên bỏ qua ý nghĩ muốn đi nơi khác làm việc năm lần bảy lượt, ba mẹ đã già rồi. Tin đồn nhằm vào anh hai như vậy, Trần Khiết không tin!

Co người trên ghế nằm của xe đường dài rất khó chịu, một nhà ba người thương lượng tỉ mỉ, ba người Trần gia lựa chọn tin tưởng Trần Tố. Lần này không báo trước đã đi chính là muốn tận mắt chứng thật xem Trần Tố rốt cuộc đang làm cái gì.

Ra khỏi bến xe Bắc Kinh, đưa mắt nhìn quanh, ngoại trừ người chính là người!

Ba người đều là lần đầu tiên đi xa nhà đối với thủ đô hết thảy đều là xa lạ.

Trước khi tới, mẹ Trần làm bài học thiệt dài, đã sớm nghe trong TV mặt tiện nghi nhất của Bắc Kinh chính là chuyện taxi từ chối chở khách còn có thể chạy lòng vòng lừa người ngoại tỉnh, mẹ Trần đã nghĩ rồi, ra khỏi thì tiêu sái một chút, gọi taxi!

Mẹ Trần dựa vào địa chỉ chuyển tiền vài năm chưa từng thay đổi tỉ mỉ tìm một chiếc xe cũ leo lên.

Xem xong số khu và địa chỉ, bác tài xế một đường cùng ba người nói đến chuyện lớn chuyện nhỏ quốc gia quốc tế đạp chân ga hướng tới nơi họ muốn đi.

Xuống xe, mẹ Trần nhìn địa chỉ bác tài xế nói đến rồi, không phải một cái nhà lầu hoặc là đơn vị gì đó như mẹ Trần tưởng, mà là khu nhà lầu kéo dài trùng trùng điệp điệp, có một cổng lớn, cổng có bảng ghi đường XXX số XXX, địa chỉ chính xác.

Nhìn một đống nhà lầu giấu trong rừng cây cổ thụ nhìn không thấy cuối trong cổng, ba Trần say xe càng choáng váng.

Ông bảo vệ giữ cửa không mặc đồng phục trước trước sau sau nhìn địa chỉ trên tờ giấy gửi tiền cho bọn họ vào, chỉ số nhà họ muốn tìm nằm ở tiểu khu phía sau cùng.

Cái này gọi là tiểu khu? Đây thật sự là thành phố lớn! Mẹ Trần mở mắt.

Tìm nửa ngày, lại hỏi vài người đồng lứa vẻ ngoài rất nhã nhặn, vòng vo them mấy vòng, càng đi càng sâu, rốt cuộc tìm được thấy được số lầu màu trắng viết mơ hồ trên bức tường phủ đầy dây thường xuân, Trần Khiết mắt tinh thấy được trước tiên, chính là nơi này!

Nhìn tòa lầu cũ ở sâu nhất trong khu dân cư, khu nhà trông rất có tuổi, nhìn dây thường xuân thô thô rậm rạp vây lấy nó cũng có thể nhìn ra được. Mùa đông mặc dù còn chưa qua, nhưng độ ấm ở Bắc Kinh so với chỗ bọn họ cao hơn mười độ, dây thường xuân lộ ra mầm xanh, bất quá nhìn qua vẫn là dây mây đen quấn quanh, rất là um tùm. Trần Khiết bất an đỡ ba nhìn tòa nhà cũ âm trầm này.

Tổng cộng có hai cửa tò vò, mẹ Trần thăm dò rồi, hình như là ở đây có cửa sắt phía đông. Chuyện hàng xóm trong thành phố lớn không qua lại mẹ Trần đã nghe nói, lần này càng tự mình trải nghiệm, vốn còn muốn hỏi thăm một chút, thế nhưng không có ai biết chuyện người khác. Đứng trước cửa sắt thật dày đóng chặt hai tiếng đều không gặp người nào ra vào, mẹ Trần đã tính toán cuối tuần mới lên Bắc Kinh, chính là vì không muốn làm lỡ công tác con trai, chẳng lẽ hôm nay tăng ca?

Vừa xuống xe liền tới đây, đến bây giờ cả nhà còn chưa ăn gì, rất đói, cũng không biết chỗ nào có quán cơm lấp bao tử, nói thế nào thì đến tối, chỉ cần tan tầm cũng sẽ về nhà. Thương lượng nhau chuẩn bị tìm nơi giải quyết ấm no của dạ dày.

Vương Tuấn rất xa nhìn thấy trước cửa sắt nhà đơn anh ở có mấy người ngoại tỉnh người chồm hổm, đi vào vài bước, Vương Tuấn liền thấy trong đó có một cô gái trẻ tuổi, hẳn là em gái Trần Tố đi, nhìn ra được mặt mày có không ít nét giống, Vương Tuấn đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.