Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

Chương 50



Ba người Trần gia đang chuẩn bị đi tìm chỗ ăn ánh mắt chờ mong nhìn một người đàn ông ăn mặc lịch sự, khí thế uy nghiêm đi về phía bọn họ.

Tới gần, Vương Tuấn xác định bọn họ đúng là người nhà của Trần Tố.

“Cô tên là Trần Khiết đúng không.”

Trần Khiết bất ngờ, còn có một chút chấn kinh, ngạc nhiên nhìn nam nhân vóc dáng rất cao, quyết đoán bức người đến ngay trước mặt, trên khuôn mặt cương nghị có ánh mắt sắc bén, thanh âm trầm thấp hữu lực, áo khoác không có lấy một nếp nhăn lộ ra phần khí phách, không khỏi khiến người khác tự ti mặc cảm.

Mẹ Trần dùng ánh mắt từng trải nhìn người đàn ông trước mặt giống bộ dạng ông chủ lớn trong TV, Trần Khiết là lần đầu tiên đi xa nhà, đương nhiên không có khả năng quen biết người này, anh ta lại ngay lần đầu tiên liền nói ra tên Trần Khiết, như vậy anh ta nhất định quan biết Trần Tố rồi.

Nhìn ra sự e dè của họ, Vương Tuấn nói: “Là Trần Tố nói em gái em ấy tên là Trần Khiết,” Vương Tuấn nhìn ba mẹ Trần Tố, bọn họ cùng tuổi thật có sự già cả không tương xứng, “Dáng dấp Trần Khiết và Trần Tố có chỗ tương tự.” Vương Tuấn lấy chìa khóa mở rộng cửa mời họ vào.

Không do dự, mẹ Trần đi đầu tiến vào.

Cảm giác so với nhìn từ ngoài vào hoàn toàn không giống, đi vào trong, đèn cảm ứng tự động sáng lên, bên ngoài cũ kỹ cổ kính, vào bên trong lại lịch sự tao nhã bức nhân.

Hàng lang cũng không lớn, vách tường là màu trắng, bức tranh màu sắc hoa mỹ treo trên vách tường, là tranh thật, không phải hàng in, trên tường dấu hằn của chữ “Phúc” còn biểu lộ niềm vui Tết ta vừa qua đi, tay vịn lan can đúc đồng khắc hoa màu vàng kim, theo lan can khắc hoa lên lầu hai, Vương Tuấn mở cửa mở đèn trong phòng, không gian bên trong rất lớn khiến người ta bất ngời, mùi đắng thuốc Đông y nhàn nhạt lượn lờ, bên trong tao nhã và hiện đại hoá khiến ba Trần và Trần Khiết đều bắt đầu bó tay bó chân.

Vương Tuấn mời họ tùy tiện ngồi, mở điều hòa rất nhanh ấm lên, Vương Tuấn đổi áo khoác mới rót trà, trong thời gian này cũng đủ cho mấy người Trần gia nhìn hoàn cảnh nơi này.

Sô pha mềm mại, trên bàn trà bày một chậu hoa lớn cắm trên trăm đóa bách hợp tươi xinh đẹp, tủ sách cạnh tường xếp đầy sách, TV to lớn cỡ màn hình chiếu bóng nhỏ, còn có hai chiếc máy tính trên bàn sách thật dài, đen bóng lóe tia sáng, mẹ Trần nhìn tới choáng, phòng khách có thể nhìn thấy trước mắt chính là như vậy.

Vương Tuấn lấy bánh làm điểm tâm đưa tới, ngồi xuống, Vương Tuấn hôm nay khó có được một lần về sớm liền gặp được ba mẹ Trần Tố, Vương Tuấn đã làm xong tất cả chuẩn bị để ngã bài với ba mẹ Trần Tố, không ai có thể chia rẽ anh và Trần Tố, cho dù thân tình mà Trần Tố vẫn luôn quan tâm cũng không thể!

“Đây là nhà của cháu cùng Trần Tố, bọn cháu ở cùng nhau tám năm rồi, từ khi Trần Tố tới Bắc Kinh đi học, bọn cháu liền sống cùng nhau, mong ngài lượng thứ!”

Không đầy ba phút liền nhìn ra Trần gia thuộc chế độ mẫu hệ, Vương Tuấn không quanh co lòng vòng trực tiếp nói thẳng với mẹ Trần Tố, dù sao cũng tránh không được, Trần Tố sẽ dấu diếm muốn dấu diếm, nhưng Vương Tuấn lại không! Vương Tuấn thực sự không thích Trần Tố thỉnh thoảng vô tâm biểu thị ra phản ứng lo lắng một ngày nào đó ba mẹ sẽ biết, mỗi khi thấy Trần Tố như vậy, Vương Tuấn đau lòng, thừa dịp Trần Tố không ở nhà, dao sắc chặt đay rối (dứt khoát một lần), vô luận họ có đồng ý hay không, nhân sinh của Trần Tố sớm không phải nhân sinh của lúc trước. Vương Tuấn làm xong hết thảy chuẩn bị tâm lý, hai người này là ba mẹ Trần Tố, Vương Tuấn vì Trần Tố cũng không thể lật lọng, Vương Tuấn nhìn họ chuẩn bị nổi bão.

Nhìn ba mẹ và em gái Trần Tố, biểu tình mẹ Trần ba Trần và Trần Khiết đều rất trầm mặc, nhưng mà — nhưng mà — Vương Tuấn hoang mang nhìn bọn họ, thần tình hiểu rõ của họ lại khiến Vương Tuấn thông minh khéo léo ngoài ý muốn khủng khiếp.

Người Trần gia một chút cũng không có giật mình và tức giận như trong tưởng tượng, chỉ là kinh ngạc nhìn Vương Tuấn, một lúc lâu, mẹ Trần bắt đầu ăn bánh, gần một ngày không ăn gì, thực sự đói bụng, thấy vợ bắt đầu ăn, ba Trần cũng yên lặng ăn, Trần Khiết im lặng uống trà.

Vương Tuấn nhìn ba người, bọn họ không kinh hãi, thậm chí có thái độ quả-nhiên-là-thế thật sự khiến Vương Tuấn giật mình mờ mịt, cùng Trần Tố sống chung nhiều năm như vậy đã sớm biết Trần Tố là người rất bảo thủ, thậm chí còn có một chút tư tưởng ngu muội ở nông thôn, muốn khiến Trần Tố nghe lời trước hết phải quấy phá tư tưởng bảo thủ của Trần Tố, lúc đầu Vương Tuấn cùng Trần Tố sống chung chính là như vậy giống như hạ thần chú, vào thời điểm Trần Tố yếu ớt nhất không ngừng ghé vào lỗ tai cậu truyền thụ ngôn ngữ anh là người đàn ông duy nhất của Trần Tố, thì thào trầm thấp khiến Trần Tố nhắm mắt làm theo không thể buông ra, ngày ngày tỉ mỉ cẩn thận đặt mảnh ngọc trong người Trần Tố không chỉ là để thân thể Trần Tố khỏe mạnh không thôi, còn có chính là thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở Trần Tố chính là người của Vương Tuấn anh. Đối với chuyện của Trần Tố, Vương Tuấn ngoài mặt chưa bao giờ quản tới hỏi tới, nhưng Vương Tuấn cho tới nay sẽ không để linh hồn Trần Tố lệch đi chút xíu nào khỏi quỹ tích anh vạch ra, đối với Trần Tố, Vương Tuấn tiêu tốn chính là toàn bộ tâm, toàn bộ tình, thay đổi mỗi một ngày của Trần Tố, Vương Tuấn đều ở trong cảm giác tham lam mà cũng là hưởng thụ.

Nhìn ba Trần chất phác như thế, nói thế nào, thấy thế nào, ba mẹ Trần Tố cũng là gia đình rất bảo thủ, loại chuyện này sao dù là ba mẹ thành thị thoáng cỡ nào lần đầu tiên nghe thấy cũng không thể thoáng cái liền tiếp thu, tuy rằng không đến mức mắng lớn ra miệng, nhưng cũng không đến mức như bọn họ lộ ra hình dạng đã sớm biết chứ? Trần Tố nói với người nhà rồi?

Không thể! Vương Tuấn phủ nhận, Trần Tố thay đổi một chút xíu, anh không thể không biết. Như vậy, người Trần gia theo dõi hai người? Cũng sẽ không! Trần Tố và anh không phải người hướng ngoại, Trần Tố sẽ không cũng không chịu tay nắm tay với anh ở ngoài, có một lần, Trần Tố mặt đỏ muốn chết, mà đó là chuyện ba năm trước, Vương Tuấn chưa từng quên dáng dấp khi đó của Trần Tố.

Yên lặng ăn bánh xong, tuy rằng không đủ no, nhưng cũng không đói bụng đến phải đau dạ dày, mẹ Trần nặng nề thở dài một hơi, ba Trần như trước yên lặng không nói, mẹ Trần rốt cuộc nói chuyện: “Tôi biết là sẽ như thế mà!”

Tuy rằng mẹ Trần dùng tiếng địa phương, nhưng chỉ phát âm có mấy chữ Vương Tuấn vẫn nghe rõ ràng. Bà biết là sẽ như thế? Đây là ý gì? Vương Tuấn tự nhận mình tuyệt đối không phải ngu ngốc, nhưng lời này Vương Tuấn thực sự không hiểu!

Mẹ Trần dùng tiếng địa phương Vương Tuấn miễn cưỡng có thể nghe hiểu nói đại khái, toàn bộ nội dung Vương Tuấn nghe không rõ, nhưng có thể nghe ra đại ý, ý của bà chính là Trần Tố từ lúc còn rất nhỏ không giống anh em trai, chính là một mình đọc sách, chơi một mình, khi anh em trai theo đuổi con gái, Trần Tố căn bản không tiếp cận bạn nữ, tận mấy năm trước, khi Trần Hạo kết hôn, Trần Tố liền biểu hiện rất đạm mạc, không có một chút ý tứ chờ mong, lúc đó có không ít cô gái thanh tú trong thôn cố ý bắt chuyện làm quen với Trần Tố, người khác đều nhìn ở trong mắt, nhưng Trần Tố một chút xíu phản ứng cũng không có, mẹ Trần khi đó đã cảm thấy rất không bình thường, lần này len lén không nói trước tới cũng chính là vì nghiệm chứng chuyện này, khi ở trên xe, mẹ Trần còn sợ thật sự sẽ như vậy, mang theo tâm tình hồi hợp đón nhận sự thật rồi!

Khóe miệng Vương Tuấn giật giật hai cái, lời này vậy mà lại là người nhà Trần Tố nói, bị ba mẹ mình hiểu lầm vậy không liên quan tới anh, mặc kệ nói như thế nào, dù sao khiến ba mẹ Trần Tố tiếp thu là được, quá trình thế nào đối với Vương Tuấn không quan trọng, Vương Tuấn đang suy nghĩ có cần dẫn bọn họ đi xem cổng lớn rất khí khái của đơn vị Trần Tố làm hay không, thẩm mỹ quan Trần gia chắc là giống nhau ha.

Nghĩ vậy, Vương Tuấn đứng dậy đi lấy album ảnh, từ khi Trần Tố bắt đầu mặc đồng phục, Trần Tố liền có vẻ thích chụp hình, vì thế, Vương Tuấn mua riêng máy ảnh số chụp đủ kiểu cho Trần Tố, đã tích lũy thành mấy cuốn album rồi, lấy ra cho họ xem trước.

“Hóa ra là trông cửa cho đơn vị Nhà nước!” Nhìn tấm hình đầu tiên trên trang đầu trong album Trần Tố mặc đồng phục hăng hái đứng trước cổng đơn vị, ba Trần cảm thán tự đáy lòng, cái này không phải công việc nhỏ đâu, mẹ Trần liên tục gật đầu.

Coi như là không quá nghe hiểu được tiếng địa phương của ba mẹ Trần Tố, Vương Tuấn cũng nhìn ra được thái độ bình thản không hốt hoảng của bọn họ không có một chút hưng phấn nào, theo Trần Tố nói Trần gia chỉ có một bà con xa làm cán bộ nhỏ của công xưởng trên huyện, hiện tại cũng bị sa thải rồi.

Trần Khiết thấy Vương Tuấn nghe không rõ nên nghi hoặc, vội vàng dùng tiếng phổ thông không được tự nhiên giải thích,” Ý của ba là nói bảo vệ!” Trông cửa trong mắt thế hệ trước giống như bảo vệ thời nay, người thành phố đều kêu bảo vệ.

“Đúng! Đúng, là bảo vệ, người thành phố đều kêu bảo vệ, không nói trông cửa.”

“—-” Vương Tuấn nhìn họ, hoài nghi lỗ tai có nghe lầm hay không, họ đang nói tới diễn viên Bảo An (đồng âm bảo vệ)? Hay là bảo vệ? Trông cửa? Vương Tuấn buông tha lối suy nghĩ bất khả tư nghị của người Trần gia, “Cháu nghĩ bác trai bác gái hình như có chút hiểu lầm!”

Vương Tuấn mau chóng nói rõ: “Trần Tố đi làm ở chỗ này, công tác không phải bảo vệ, đây là đồng phục đơn vị em ấy, năm nay Trần Tố đã lên làm chủ nhiệm, đại khái lên chức sau hồi em ấy về quê, dùng chức vị để minh họa, chính là lớn cỡ Huyện trưởng chỗ ngài và trong thành phố cũng phải mời em ấy ăn cơm.” Vương Tuấn nhìn đồng phục đáng tự hào của Trần Tố, anh không hiểu nổi ba mẹ Trần Tố làm sao mà cho rằng đó là đồng phục bảo vệ?! Bắc Kinh mấy năm này khu dân cư cao cấp cũng nhiều, quản lý yêu cầu rất cao, đồng phục thống nhất tinh xảo chỗ nào cũng có, nhưng ai dám lấy loại đồng phục nhân viên công vụ quốc gia này nói giỡn là bị nhầm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.