Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

Chương 60



Quê Trần Tố không có sân bay, ngay cả xe lửa hứa hẹn từ thập niên tám mươi tới giờ còn không thông tới. Mặc dù Cố gia kiên trì muốn lấy xe chở hai người đi, nhưng Vương Tuấn vẫn uyển chuyển từ chối, Vương Tuấn muốn trải nghiệm một chút phương thức bình thường Trần Tố hồi hương, sau khi tạm biệt cậu mợ em họ liền trực tiếp tới bến xe, mua được vé vừa kịp thời gian không cần chờ liền khởi hành, vạn hạnh! Chuyến tiếp theo phải chờ tới bốn tiếng lận. Thật bất ngờ, hành khách trên xe không nhiều, cũng phải, hiện tại mới 1/5 ngày nghỉ thứ hai của Tuần lễ vàng thôi, về nhà thì sớm đã về, ra ngoài chơi cũng đang cao hứng, tới ngày 5 ngày 6 mới là cao điểm.

Để Trần Tố dựa vào cửa sổ xe, xe rời khỏi trạm vòng quanh thành thị chạy ra ngoại ô, Trần Tố say xe rất nghiêm trọng, hôm nay sẽ không muốn ăn cái gì, Vương Tuấn nhìn Trần Tố sắc mặt tái nhợt cũng bất lực, kỳ thực, năm ngoái lúc dịch SARS bùng phát, chỗ ở bọn họ là khu dịch nghiêm trọng, Trần Tố không cần đi làm, Vương Tuấn liền mang Trần Tố đi hóng gió tới vùng ngoại ô trống trải ít người trăm năm khó gặp dạy Trần Tố lái xe, nơi thi bằng lái bình thường kín hết chỗ mà lúc đó lại vô cùng yên tĩnh, không tốn chi phí dư thừa lấy được bằng lái, khi đó Trần Tố cũng rất ít say xe.

Trông sắc mặt khó coi của Trần Tố, Vương Tuấn biết, tròn một tháng trước khi tới Thượng Hải, Trần Tố ôm hi vọng và kích tình lớn cỡ nào, Trần Tố hi vọng nhường nào Vương Tuấn có thể cùng bên gia đình mẹ có mối quan hệ càng hòa thuận. Mong muốn càng lớn thất vọng cũng càng sâu, vì chuyến hành trình tới Thượng Hải này, Trần Tố còn đặc biệt còn lên mạng nghiên cứu tuyến đường du lịch Thượng Hải tốt nhất, nhưng ngày đầu tiên đều thành công cốc, cho dù là Thượng Hải mà Trần Tố vẫn luôn hướng tới cũng trở thành vật hi sinh cho tâm tình u ám!

Vương Tuấn không có hi vọng cũng không có bao nhiêu thất vọng, nhưng Vương Tuấn vẫn là rất thích Trần Tố vì anh chìm đắm trong thất vọng. Chính là thành kiến đi! Mặc dù Bắc Kinh hàng năm cuốn sạch cát bụi của nửa TQ khiến Trần Tố mỗi năm oán giận thật sâu, còn có giao thông không tốt bằng ở Thượng Hải làm cho Trần Tố thà rằng phải bắt xe hai tiếng đi làm tan làm cũng không muốn lái xe, còn có một đống xa hoa truỵ lạc đắm chìm trong ham muốn hưởng thụ, nhưng những thứ này, bọn họ có thể không lưu ý không nhìn tới, bởi vì đó là thế giới sinh tồn của họ, nhưng Thượng Hải là thế giới chống đỡ lấy tâm hồn, để bọn họ gửi gắm rất nhiều mong muốn và nguyện vọng, tươi đẹp, nguyện vọng thân tình không thể khinh nhờn chỉ trong phút chốc tan biến hầu như không còn, còn sót lại chính là tâm hồn xám tro được thành phố này chống đỡ!

Vương Tuấn đưa quả cam bóc sạch vỏ cho Trần Tố ngậm. Lên đường cao tốc, xe chạy thật nhanh, khoảng khắc TV trên xe buýt đổi sang bộ phim thứ ba phim Hong Kong giang hồ bắn nhau, xe cũng đã rời khỏi đường cao tốc tiến vào quốc lộ bốn làn bình thường.

Đường không tốt, hầu như cứ qua trên dưới trăm mét là có lô cốt sửa đường, sau bạch dương ven đường chính là đồng ruộng xanh biếc, kênh rạch kênh mương có thể thấy ở khắp nơi, nhà ngói và lầu nhỏ xi măng giản dị chưa được trang trí bao nhiêu đều dựa vào kênh rạch mà xây điểm xuyến trong sắc xanh, Trần Tố nhìn hình ảnh không thể quên ngoài cửa sổ, tinh thần tỉnh táo hơn một chút, “Sắp tới rồi à?”

Đối với câu hỏi của Trần Tố, Vương Tuấn không hiểu, anh chưa bao giờ tới đây, đây không phải là quê hương Trần Tố sao?

Nhìn khung cảnh quen thuộc, nhưng Trần Tố không rõ ràng lắm, trước đây cậu thi đậu đại học đi lên phía Bắc cũng từ phía Bắc về, hiện tại lại từ miền Nam về quê Trần Tố liền không chắc chắn, tên thị trấn trên cột mốc dọc đường Trần Tố không quá quen thuộc. Trần Tố giải thích, cậu lên huyện học bảy năm liền trực tiếp tới Bắc Kinh học đại học, ngay cả thành phố chỗ bọn cậu còn chưa từng tới, không trách được, Trần Tố lại có chút chờ mong, đã sớm nghe nói trong thành có sở thú nữa đó.

Nhìn Trần Tố như vậy, Vương Tuấn nở nụ cười, đúng nha! Cái người này vừa từ trong sách đi ra còn chưa kịp nhìn thấu trò hề của thành phố đã bị anh bắt được, thoáng cái đã qua nhiều năm vậy rồi.

Lúc hai người nói chuyện bắt đầu có hành khách sớm báo địa phương muốn xuống xe, nghe được một địa danh quen thuộc, Trần Tố nói: “Chúng ta cũng xuống xe chỗ đó đi, đó là ngã tư của xã, chúng ta chỉ cần tới đó chuyển sang xe buýt xã là có thể tới thẳng nhà!” Trần Tố cười: “Huyện bọn em thôn thôn xã xã đều trán đường xi măng cả rồi, vừa rẻ vừa tiện, vùng ngoại thành Bắc Kinh không ít chỗ còn không bằng chỗ bọn em đâu.”

“Hay là trước cứ tới thẳng huyện đi!” Vương Tuấn nói: “Hiện tại mới bốn giờ, còn sớm lắm, anh muốn đi xem trường trung học em học sáu năm là cái dạng gì trước.”

Nhìn Vương Tuấn, Trần Tố rất ngượng ngùng: “Là bảy năm, cấp ba em học lại một năm, sau đó lại ở chỗ anh học lại thêm một năm, tổng cộng học ba lần năm 12.”

Nhìn nhìn Trần Tố, Vương Tuấn cho tới bây giờ chưa từng cho rằng Trần Tố là người thông minh khéo léo, nhưng không có nghĩa là Trần Tố ngốc, hiện tại Trần Tố phần lớn không hiểu sự đời cũng là Vương Tuấn nuôi ra, vả lại, nha môn thanh sạch kia của Trần Tố trên căn bản là đơn vị tháp ngà, cái bộ dáng này của Trần Tố cũng là Vương Tuấn thích nhìn thấy, không cần thiết phải bão hòa với nhân thế, Trần Tố làm người rất rất tốt, không phải người thông minh liền có thể làm như Trần Tố được, “Anh biết, anh muốn xem!”

Không có tranh chấp, bọn họ theo xe vào huyện theo nhóm hành khách cuối cùng xuống xe, vừa xuống xe liền bị một đám đạp xe ba bánh vây lấy nhìn chằm chằm nhóm khách rõ ràng là người vùng ngoài, hỏi bọn họ có ngồi xe không? Đây là cảnh tượng thành phố nhỏ đều có, Trần Tố quen thuộc bầu không khí như vậy, xua tay biểu thị từ chối cùng Vương Tuấn thoát khỏi vòng vây, Trần Tố say xe muốn hóng gió một chút, “Từ bến xe đi về phía Đông không đến mười phút là tới rồi.” Nhìn nhìn tứ phía, Trần Tố mới có bốn năm không về kinh ngạc phát hiện chung quanh bến xe trong trí nhớ toàn bộ thay đổi rồi, thực sự toàn bộ thay đổi!!

Vương Tuấn nhìn quanh, là thị trấn rất thông thường, thế nhưng đường nhỏ so với quốc lộ cũ kĩ rộng hơn tốt hơn, đường giống như tỉnh thành phương bắc, đứng ở ngã tư trước bến xe, ngã tư hình chữ 十 kéo dài thẳng tắp, có thể là do lớn lên ở phương Bắc, Vương Tuấn cảm thấy loại đường lớn hướng lên trời này rất tốt!

Cùng Trần Tố chậm rãi đi về phía trước, đây là thị trấn thông thường, nhưng là nơi Trần Tố đã từng hướng tới nhất, dọc theo đường đi đều là nhà lầu ba tầng bốn tầng miễn là mặt tiền đều là cửa hàng giống nhau, nhà cửa còn rất mới, nhìn ra được là kết quả trong làn sóng ba năm rưỡi đại kiến thiết toàn quốc, liếc mắt nhìn không thấy cũ kĩ. Người trong thành nhỏ rất nhàn nhã đi chơi, người đi đường không nhanh không chậm qua qua lại lại, xe cộ không nhiều lắm, có xe buýt có taxi cũng có xe ba bánh người đạp, nhìn qua ngồi xe ba bánh nhiều nhất.

Mặc dù là ngày nghỉ 1/5, nhưng cấp ba vẫn đi học, đứng ngoài cửa điện tử đóng chặt, Trần Tố rất cảm khái: “Đổi cổng rồi, lúc bọn em học thì còn cửa bằng sắt, hồi trước bên cạnh trường là tường vây gạch đỏ, hiện tại đều xây nhà rồi, bên dưới đều thành cửa hàng. Lầu học đều xây mới, bọn em khi đó chính là hai khu nhà ba lầu, hiện tại toàn bộ đã thay đổi, điều kiện thực sự tốt quá!!!”

Đứng ngoài cửa trông thấy hết kết cấu bên trong, Trần Tố nhìn xem vạn phần cảm khái nói điều kiện tốt hơn hồi cậu học bảy năm trung học, đó là trường học gồm bốn tòa nhà năm lầu, đường chạy nhỏ hai trăm mét sân thể dục có hai sân bóng rổ, đây là trường học Trần gia đã gửi gắm hết toàn bộ hi vọng vào ba đứa con!

Không phải khinh bỉ! Không phải ngạo mạn! Vương Tuấn nhìn trường học nhỏ hẹp ngăn nắp thật lâu, Vương Tuấn dường như có thể hiểu vì sao Trần Tố chỉ giúp đỡ mấy đứa trẻ gia đình nông thôn không thi nổi trường đại học lớn quốc gia mà chỉ thi vào trường nghề bình thường, nhìn nó, Vương Tuấn có thể hiểu, những người không có được giáo dục tốt nhất như bọn Trần Tố muốn thoát nghèo thực sự chỉ có thể khảo nghiệm sự nỗ lực của bản thân! Trần Tố vất vả thế nào rời khỏi huyện thành này ôm hi vọng vào tương lai thế nào tới Bắc Kinh, Vương Tuấn nhìn Trần Tố ngắm nhìn ngôi trường cũ được tân trang mới tinh, lại là duyên phận thế nào để họ gặp được nhau!

Muốn có ý tứ muốn vào trong, đứng trước cửa điện tử hồi lâu, bảo vệ trường học bắt đầu để ý hai người.

“Toàn bộ đổi rồi!” Trần Tố rời đi vẫn như trước cảm khái không thôi, đúng nha! Gần mười năm mà, tốt nghiệp gần mười năm rồi!

Xoay người cùng Vương Tuấn đi vào phía trước, là thói quen đi, Vương Tuấn thuận tay vẫy một chiếc taxi, Vương Tuấn mở cửa xe ý bảo Trần Tố lên xe, anh nói địa điểm muốn đi, tên đường Vương Tuấn nói ra khiến Trần Tố thật bất ngờ và vô cùng kinh ngạc, đó đều là tên trong huyện, địa danh trong huyện Trần Tố ở bảy năm nên biết, nhưng mà làm sao Vương Tuấn lại biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.