Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

Chương 64



“Đặt trong phòng hồ sơ cũng là một trang gạch xóa như thế.” Cục trưởng đại nhân chỉ chỉ bản khai cá nhân hơn bốn năm trước trên bàn, đẩy cho Vương Tuấn biểu thị không cần nữa.

“Các ông có ý gì?” Vương Tuấn theo dõi ông, thật sự không nên cho Trần Tố ra ngoài làm việc mà, ngày đầu tiên đã thành đồ chơi của người khác, xem ra bảo vệ quá mức cũng có chuyện, Vương Tuấn phải suy nghĩ thật kĩ nếu như tương lai một ngày nào đó có một phần vạn của vạn xác suất anh chết trước Trần Tố, sau đó Trần Tố phải làm sao bây giờ? Suy xét kết quả chính là vô luận như thế nào anh cũng kiên quyết không thể chết sớm hơn Trần Tố một giây!

“Không có ý gì nha!” Vị lão cán bộ rảnh rỗi kia cũng bưng tách trà bộ dạng vô cùng quan liêu, “Trần Tố là nhân tài ưu tú trẻ tuổi nhất trong cục chúng tôi, công tác cẩn trọng, thái độ đoan chính, tính tích cực cao, hơn nữa quyết chí tự cường, là một đồng chí tốt không thể tốt hơn!”

Vương Tuấn lạnh lùng nhìn vị lão cán bộ.

“Vị này chính là Phó cục trưởng có lai lịch nhất đơn vị chúng tôi.” Cục trưởng giới thiệu vị lão cán bộ bị Vương Tuấn lạnh nhạt.

“Cậu thanh niên này chả biết hài hước gì hết.” Lão cục phó xoay sang cục trưởng đại nhân.

Cục trưởng đại nhân gật đầu cũng cho rằng cái cậu Vương Tuấn quá không hiểu hài hước, “Được rồi, chúng ta nghiêm túc nghiên cứu thảo luận đề tài này, Vương Tuấn, cậu tên là Vương Tuấn phải không?” Cục trưởng nhìn thoáng qua phần tên người nhà Trần Tố đề sai trong tờ giấy trên bàn, “Cậu nhìn nhận đơn vị chúng tôi thế nào?”

“Cơ quan thanh sạch!” Vương Tuấn lãnh đạm nói: “Nếu muốn tiền đồ không thể chọn loại đơn vị này! Bất quá cũng có thể xem như đòn bẩy.”

Lão phó cục trưởng nháy mắt mấy cái gật đầu đồng ý, cục trưởng đại nhân nói: “Phân tích thấu triệt, thẳng trọng tâm, muốn có tiền đồ đều sẽ không chạy tới nơi này, đây là đơn vị nghiên cứu dân sinh thông thường, chỉ là rất đường hoàng trước tên đơn vị có gắn thêm danh từ lệ thuộc quốc gia, trong trung tâm chính trị quốc gia Bắc Kinh này, đơn vị như chúng tôi rất nhiều.”

Vương Tuấn thừa nhận, cái này, anh hiểu rõ. Tĩnh tâm lại, Vương Tuấn nhìn hai lão hồ ly đang giở giọng, nói: “Trần Tố không thông minh.”

Bọn họ gật đầu thừa nhận, người thông minh sẽ không ai viết ra loại thư trình báo tài sản này, chính là không có tờ trình báo này, người trong phòng làm việc nhiều năm sẽ không thể dùng mấy hiệp là có thể nhìn thấu triệt Trần Tố, Trần Tố là người trong suốt, ánh mắt sắc bén sau mắt kính đó là giả dối.

“Tôi biết cậu ấy làm việc rất nghiêm túc, nhưng cậu ấy làm việc chăm chỉ không phải bởi vì Trần Tố trời sinh muốn vì dân phục vụ vì nước quên mình, chỉ là vì cậu ấy là một người bình thường lại có thể tiến vào tầng lớp mà cậu ấy tha thiết ước mơ mà nỗ lực không muốn tuột sau người khác.” Vương Tuấn ăn ngay nói thật.

“Trên đời này người thông minh rất nhiều, càng là người thông minh thì càng nghĩ nhiều.” Lão phó cục trưởng gật đầu, “Chân chính vì quốc gia trả giá tâm lực đều là đám người bình thường trong vô thức chăm chỉ tuân theo pháp luật làm người. Người quá thông minh suy nghĩ quá nhiều, chuyện làm ra cũng càng nhiều, ngược lại sẽ không chuyên tâm dụng tâm vào một lĩnh vực.”

“Cậu ta không được xem là thông minh, nhưng cậu ta chuyên tâm*, cậu ta biết tiến vào đơn vị thế này cậu ta phải làm gì? Nên làm gì? Làm việc ở đây bốn năm chưa từng có bất kì thay đổi nào.” Thái độ cục trưởng đại nhân nghiêm túc.

(*Gốc là 心无旁焉 /tâm vô bàng yên/ chuyên tâm vào làm một chuyện gì đó, không phân tâm những chuyện khác ngoài nhiệm vụ)

“Chuyện thẩm tra chính trị không có kiên cố như các cậu tưởng tượng, nơi này của chúng tôi là nguyện ý lặng yên tiêu tốn hai mươi năm thậm chí ba mươi năm giao tiếp với các con số tư liệu chân chính vì quốc gia vì dân sinh mà làm việc, không phải tiền đồ của những người thông minh tuyệt đỉnh, thấy Trần Tố quý trọng đồng phục của cậu ta thế nào liền biết cậu ta là dạng người chân chính nhiệt tình yêu thương công việc này rồi, ở nơi này, sẽ làm việc, người thông mình chịu làm việc nhiều đấy, mà Trần Tố là một người muốn làm việc!”

“Cậu biết Trần Tố mang cho chúng tôi thêm bao nhiêu phiền phức không? Trước đây một năm bận ba năm tháng là được rồi, lúc khác uống chút trà xem báo nghỉ ngơi, từ sau khi cậu ta đến tháng nào cũng đều vắt óc suy tính tìm đề tài thảo luận gì gì tới nghiên cứu, khiến cho mấy cậu thanh niên chỗ chúng tôi đều đằng đằng sát khí.” Lão cục phó lầm bầm, “Vừa rồi lúc cậu ta gọi điện cho phòng trực ban nói cậu mang trứng gà tới còn bỏ thêm một câu với mấy nhóc trực ban, hết lễ liền lập tức mở hội thảo luận cái gì về khoảng cách giàu nghèo, thực sự là ở không đi tìm việc mà!”

“Tôi không hy vọng có bất kỳ lời đồn nào xuất hiện, bằng không tôi lập tức để cậu ấy thôi việc, tôi có thực lực kinh tế để cậu ấy làm chuyện cậu ấy muốn làm.” Vương Tuấn nói rõ thái độ của mình cùng bọn họ ngả bài.

“Cậu cho là chỗ chúng tôi là nơi nào? Là rạp hát quán trà tán gẫu nói chuyện phiếm hả?” Hai vị trưởng phó cục cùng nhau cho Vương Tuấn một cái lườm trắng mắt, “Bọn tôi bận cả ngày đó.”

Vương Tuấn nhìn tách trà, báo chí trong tay họ và máy tính mới rồi còn đang chơi mạt chượt trên mạng, cục trưởng đại nhân chột dạ vội ho một tiếng nói: “Bây giờ là ngày nghỉ theo pháp định, bọn tôi cũng muốn nghỉ ngơi một chút nha.”

“Phẩm hạnh và đức tính một người từ tiếp xúc và chung đụng mới có thể cảm nhận được, Trần Tố ngoại trừ quá mức chăm chỉ muốn chết ra, nhân phẩm đoan chính, càng tôn trên kính dưới, trong đám thanh niên rất hiếm thấy, tôi cũng không phải thế hệ mới, nhưng cha mẹ các cậu đều ủng hộ thì liên quan gì tới bọn tôi? Còn có một câu cậu phải nhớ kĩ, chúng tôi là đơn vị phục vụ vì nước vì dân, là đơn vị vì quốc kế dân sinh đưa ra ý kiến phân tích khoa học và đề nghị cho chính sách điều tiết khống chế, ở chỗ này, lợi ích nhân dân, ích lợi quốc gia vĩnh viễn cao hơn lợi ích Đảng! Quốc gia cần người toàn tâm toàn ý như Trần Tố.” Lão cục phó đạm đạm nhạt nhạt.

Vương Tuấn còn có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng Vương Tuấn không nói gì nữa, Vương Tuấn cầm tờ bản khai và ‘Trình báo tài sản’ Trần Tố viết trên bàn bỏ vào túi áo liền xuống lầu.

Có một số việc rất đơn giản, chỉ là bây giờ lòng người trở nên phức tạp, nhìn vấn đề đã trầm luân trong tư duy phức tạp, chuyện này hiện tại cứ như vậy, buông lỏng tâm kết (khúc mắc), về sau có phát triển thế nào anh đều sẽ lẳng lặng quan sát, vô luận tương lai có thay đổi gì, Vương Tuấn đều ở bên cạnh Trần Tố không thay đổi mới là bất biến chân chính!

Rời khỏi cánh cổng Trần Tố rất đắc ý, trước đèn đỏ, Vương Tuấn gục trên tay lái không biết mình đang có tâm tình gì, tuy rằng, Vương Tuấn cũng biết, đây không phải loại địa phương tương đối đơn thuần như trường học, nhưng, Vương Tuấn vẫn không thể tiêu tan, dù cho như vậy, cũng không đến mức ngay ngày đầu tiên đã bị nhìn ra chứ! Gục trên tay lái, Vương Tuấn lần đầu tiên uể oải như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.