Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

Chương 67



Gã đẩy cửa từng gian phòng ra xem, phòng ngủ chính không dùng đến, trên giường lớn thuần trắng đặt ảnh chụp khung đen hình mẹ Cố và hoa bách hợp khô chỉnh tề, gã nhìn hai cái xoay người đẩy cửa thư phòng, gã nhìn chăm chú thật lâu giường đôi thật to trong thư phòng chậm rãi nói: “Tôi biết hắn mười năm, ở chỗ này cũng tám năm, cái gì cũng đều nghĩ tới hắn, cái gì cũng đều vì hắn, không ràng buộc hắn, không hối thúc hắn, không đòi hỏi hắn, một lòng cưng chìu hắn, tôi chưa bao giờ ép hắn cho tôi tình yêu, chỉ cần trong lòng hắn có một chút xíu hình ảnh của tôi đã đủ hài lòng, thế nhưng này cũng không được! Hắn vẫn đi rồi, không quan tâm tất cả muốn rồi khỏi tôi –” Gã tự lẩm bẩm: “Tôi cái gì cũng không muốn, chỉ cần hắn có thể nhớ kỹ tôi, yêu cầu như vậy cũng không đạt được, nguyện vọng nho nhỏ như vậy cũng không thể thực hiện, này không công bằng.” Gã đờ đẫn hai mắt phát ngốc.

Vương Tuấn rót cho gã ly rượu đỏ bảo gã đi ra, gã nhận lấy đến phòng khách ngồi xuống bên tay vịn sofa, sofa không mới lại có cảm giác thoải mái, gã đờ đẫn nhìn bày trí trong phòng sạch sẽ nhưng lại hiện ra mùi vị năm tháng.

Vương Tuấn thưởng thức rượu ngon để gã nhìn hết bày trí trong phòng, thấy gã trầm tĩnh lại mới bắt đầu nói chuyện, “Không cần lo lắng, nếu như cậu chỉ là hèn mọn muốn hắn nhớ kỹ cậu, chỉ cần đem cậu đặt vào một góc trong lòng, như vậy, cái nguyện vọng hèn mọn này hẳn là đã sớm thực hiện.” Vương Tuấn khẳng định lẫn cam đoan, “Cậu bây giờ có thể cất tiếng cười to, tôi cam đoan cậu đã thực hiện cái nguyện vọng hèn mọn này rồi, cậu bây giờ cuồng loạn phát giận chẳng qua là muốn vượt qua cái nguyện vọng hèn mọn này mà tham lam tiến thêm lên một mục tiêu càng thêm xa xỉ với cậu mà thôi.”

Bị Vương Tuấn lột trần tâm ý, gã nhìn chằm chằm Vương Tuấn, “Xin đừng liên tục nói cái gì nguyện vọng hèn mọn để châm chọc tôi, thực sự không dễ nghe!”

Khóe miệng Vương Tuấn câu lên một độ cung, “Yêu đương không phải ngoài miệng nói một chút là được, còn phải xem người dùng kế, tội gì ngu muội mở miệng nói yêu, lúc nên làm tiểu nhân thì đừng làm quân tử.”

Nhìn Vương Tuấn lộ ra chính khí nghiêm nghị, gã híp mắt, “Anh hình như là đã hao hết tâm cơ.”

“Đó là đương nhiên!” Vương Tuấn nhướng mày, “Mỗi thời mỗi khắc tôi đều chú ý mỗi một biến hóa của người tôi yêu, hiện tại mỗi một bước đi đều là vì tương lai càng lâu dài, tình yêu thuần khiết đơn thuần không phải thứ tôi muốn, tôi muốn là toàn bộ của người tôi yêu, toàn bộ của em ấy đều do tôi nắm giữ.”

“Vậy anh chiếm được cái gì?” Gã lạnh lùng truy vấn.

“Toàn bộ em ấy đều cho tôi, tôi còn muốn cái gì? Muốn em ấy moi tim ra xào rau nấu canh?” Vương Tuấn đối với câu hỏi của gã không khỏi châm chọc, trên bản chất bọn họ vẫn là bất đồng, gã nỗ lực lâu rồi nên tham luyến hồi báo, mà Vương Tuấn không giống, Vương Tuấn song song với nỗ lực cũng đã chiếm được hồi báo, bản thân cưng chìu Trần Tố đã là những chuyện vui sướng hạnh phúc của Vương Tuấn rồi.

Vương Tuấn nhìn người ưu tư sinh kích động trước mắt, Vương Tuấn nhìn ra được người này sắp bạo phát, sắp giơ vũ khí lên chém người, muốn đem chân ái từng cất giấu trong tim ra cắn nát trong lòng bàn tay rồi! Vương Tuấn biết, Vương Tuấn đã từng có cảm giác như vậy! Vương Tuấn đã từng trải nghiệm sâu sắc cảm giác này, đó là tình tự quá kích hại người hại mình, lúc đó Vương Tuấn đè nén suy nghĩ đó mới có được hạnh phúc hiện tại.

Người liên tục vài năm ở đây mỗi năm đưa mười hai vạn tiền thuê hai gian phòng không nhiều lắm, có tiền cỡ này thì đã sớm mua một căn hộ tốt. Gã có tài lực để đả thương người khác! Vương Tuấn biết gã có! Đối với bọn họ mà nói Bắc Kinh có mấy vòng giao tế như vậy, huống chi Vương Tuấn còn có một mật thám chuyên môn chạy đi giúp vui là Lưu Trấn Đông, mấy năm nay người này thành công trong ngành internet mới nổi rất được quan tâm, là một tinh anh đời mới, loại người này tuổi trẻ, khôn khéo, thông minh, sắc bén, lợi hại, loại người này muốn cố ý đả thương người khác thì sẽ bất kể hậu quả, chuyện đả thương người chính là thương tích đầy mình, cho nên, Vương Tuấn mới có thể mở rộng cửa mời gã vào nói chuyện với gã một chút, mới có thể trăm năm mới có một lần xen vào việc của người khác.

Nghe Vương Tuấn nói, nhìn khóe môi châm chọc của Vương Tuấn, gã là người có đầu óc, tình tự quá kích dần dần ổn định lại, gã lâm vào trầm tư, Vương Tuấn không để ý tới nữa, lúc này, cửa mở, Trần Tố tan tầm đã trở về.

Ngoài ý muốn thấy khách trọ trên lầu ở trong nhà mình, mặc dù tiếp xúc mấy năm, nhưng không có thói quen qua lại nhà nhau, hai bên đối với riêng tư cá nhân đều tương đối bảo thủ, gã tới đền tiền bình hoa? Trần Tố nhìn gã lại nhìn Vương Tuấn, đền bình hoa sao gương mặt nghiêm trọng vậy?

“Khách lầu trên học nghiên cứu sinh năm nay tốt nghiệp, hôm nay trả phòng, chính hắn muốn mua nhà, còn có đây là tiền đền bình hoa.” Vương Tuấn đưa phong thư tiền và chìa khóa trả phòng cho Trần Tố.

“Vậy ha.” Trần Tố nở nụ cười, “Anh tốt nghiệp nha, chúc mừng!” Trần Tố còn học hơn một năm, “Anh chờ một chút, tôi trả tiền cọc cho anh.” Trần Tố mang theo máy tính xách tay tùy thân trở về phòng đóng cửa lấy tiền, Trần Tố luôn giấu tiền để ở nhà trong khe hở ván giường của chiếc giường Simmons, muốn lấy ra còn phải tốn chút công phu.

“Anh nói cái gì anh ta đều tin tưởng sao?” Gã nhìn Vương Tuấn.

“Không, tôi nói Trái Đất vuông, em ấy tuyệt đối sẽ không tin!” Vương Tuấn thản nhiên.

“Được rồi, tôi đổi cách nói.” Gã chuyển thái độ, thỉnh giáo: “Ngài là dùng phương pháp gì khiến anh ta tin mỗi một câu của ngài? Tỷ như lời nói dối ngày hôm nay.”

Vương Tuấn nhìn gã, “Cậu thật sự là không hiểu cái gì gọi là hài hước hết, đây là hài hước không hại đến đại thể, tôi không phải kèn đồng, vợ cũng không phải máy ghi âm, tại sao tôi lại muốn đem chuyện nhà các cậu truyền tới truyền lui trong nhà tôi nhỉ?”

Gã giương mắt, nhìn Vương Tuấn vẻ mặt hờ hững, gã ngộ ra Vương Tuấn căn bản không để trong lòng tâm tình hừng hực như lửa của gã, qua loa câu đầu tiên liền xong, hiển nhiên, chuyện của người khác không liên quan tới hai người họ!

Đúng nha! Có liên quan gì tới bọn họ chứ! Hơi thở của gã trong nháy mắt thong thả hơn rất nhiều, rất nhiều. Tâm tình sôi trào khôi phục lại lãnh tĩnh, chuyện tình cảm cá nhân giận chó đánh mèo lên người khác là rất ngu xuẩn! Có thể tố khổ, oán giận, giận chó đánh mèo với người khác, thế nhưng quay đầu lại chuyện của mình vẫn phải để tự mình để giải quyết, tâm tình của mình vẫn phải tự mình điều chỉnh, tương lai của mình vẫn phải để tự mình nắm trong tay, chuyện như vậy người hiện đại có trách nhiệm có lý tính hẳn là phải tự mình giải quyết nhưng khi thần kinh vỡ toang hầu như trở thành tai họa do chính mình làm ra. Vừa rồi gã là muốn bạo phát, là muốn đả thương người, hiện tại, gã dần lắng tâm tình xuống.

Trần Tố hao hết khí lực cuối cùng moi được tiền dưới cái giường Simmons nặng nề, gã đứng lên nói: “Tôi trả một phòng, một phòng khác vẫn tiếp tục thuê, đứa nhỏ nhà chị tôi tháng chín muốn tới đây học bài, về điều khoản thuê phòng tôi sẽ nghiêm túc giải thích cho nó, mấy năm này được ngài chiếu cố, cảm tạ!” Gã trả căn phòng thuê cho bạn để lại phòng của mình.

“Kỳ thật,” Trần Tố nhận lại tiền thế chân một gian phòng và chìa khóa, nhìn gã, Trần Tố hơi do dự lại hơi ngượng ngùng: “Có một câu tôi từ sớm đã rất muốn nói với anh, anh thuê phòng còn không bằng mua phòng đó, bây giờ giá phòng rất hợp lí.”

“Không phải.” Gã cười nhạt một tiếng: “Đối với tôi mà nói, tiền không là vấn đề, vấn đề là tôi thích hoàn cảnh nơi này, trước đây chọn chỗ ở lâu dài, điều khoản cho thuê của ngài khiến tôi rất an tâm, nó chạm đến tôi, nơi này không phải khách sạn, nơi này là nhà, cho nên ở bên ngoài khóc lóc om sòm phát điên, trở về nơi này chính là cuộc sống đơn thuần nghỉ ngơi phát ngốc.” Gã và Trần Tố bắt tay theo lễ tiết nói lời tạm biết: “Thực sự không muốn rời đi nơi này, nhưng thật sự không thể lưu lại nữa, tôi tốt nghiệp rồi cũng nên đi.”

Trần Tố nghe đến mờ mịt, điều khoản cho thuê này là Vương Tuấn phí hết tâm tư đặt ra, bất quá có thể tiếp tục cho thuê phòng vẫn là khiến người ta cao hứng, đều là hộ cũ an toàn lại tiện, Trần Tố ân cần trả lại chìa khóa phòng mà gã còn thuê, cho thuê nhiều năm rồi phòng ốc có vài chỗ vẫn nên dọn dẹp một chút, gã lại một lần nữa nói lời cảm tạ.

Vương Tuấn mang tính tượng trưng tiễn gã ra cửa, kỳ thực chính là quăng gã ra khỏi cuộc sống riêng tư của mình.

Ra tới cửa gã xoay người nói: “Cuối cùng, tôi còn có một việc muốn thỉnh giáo.”

“Tôi không biết.” Vương Tuấn dứt khoát không nghe câu hỏi liền từ chối tán gẫu với gã, Vương Tuấn muốn đóng cửa, Vương Tuấn không có hứng thú với chuyện của người khác, hơn nữa về bản chất mà nói bọn họ không phải người cùng một hướng, trong mắt Vương Tuấn, gã vẫn là một tiểu quỷ ấu trĩ, cho dù có thông minh hơn Trần Tố một chút, Vương Tuấn không muốn cùng tiểu quỷ nói chuyện người lớn.

Gã có chút tức giận bất bình, chặn cửa không đi, nhìn chằm chằm Vương Tuấn kháng nghị Vương Tuấn ích kỷ.

Vương Tuấn đỡ cửa thật muốn dập nó vào, mặt người này thật là dày, khó có được một lần tốt bụng để cái tên tinh thần không ổn định này vào nhà khuyên bảo một chút còn muốn không đi? Vương Tuấn lạnh lùng nói: “Cậu là người thông minh, tôi không tin cậu ngoại trừ ý loạn tình mê không nắm giữ quỹ đạo công tác của cậu ta, tôi có thể khẳng định thỉnh thoảng các người gặp nhau trên đường cậu ta sẽ không tâm hoảng ý loạn.” Vương Tuấn cũng không phải người điếc, hôm trước cãi nhau đập nát bình hoa Trần Tố vừa nhảy ra bọn họ liền vô thanh vô tức, đó là bởi vì bị lôi vào nhà, mà phòng người này vừa vặn ngay trên đầu họ, phát ra động tĩnh rất nhỏ, Trần Tố mê man không chú ý, anh lại không phải ngu ngốc, tiếng va chạm đánh nhau xen với tiếng hỗn tạp khác còn không đoán ra được? Chắc chắn là phủng người ta trong lòng bàn tay nhẫn nhịn tới hôm trước mới ăn sạch nhưng người ta lại chạy mất, gã mới vác cái bộ dạng chó nhà có tang này đi cắn người chung quanh.

Vương Tuấn thật tức giận, thật là không có kiến thức, ngay cả loại chuyện này cũng xử lý không tốt, anh đây không tới mấy ngày liền tóm được Trần Tố trốn trong núi lớn xa xôi mang về, thật sự là một chút đầu óc cũng không có.

Gã nở nụ cười: “Tôi hiện tại dường như có thể biết anh làm sao tóm chặt được chủ nhà của chúng ta rồi, tôi sẽ chế tạo một loạt ‘thỉnh thoảng’.”

“Đó là chuyện nhà cậu!” Vương Tuấn đóng cửa lại, trong chớp mắt đóng cửa gã đã hoàn toàn quét sạch đờ đẫn và cực đoan một tiếng trước, mang theo khoái trá ngả ngớn cân nhắc tính toán xuống lầu.

Vương Tuấn cảm giác mình có tiềm chất là nhà tâm lý học, xem anh khuyên bảo tên nhóc không đầu óc thuận lợi thế này, đâu có giống chuyên gia tâm lý nhiều năm trước Lưu Trấn Đông tìm tới cho anh, nói một tràng danh từ vô dụng nghe không hiểu, tốn một số tiền lớn còn không có tí kiến nghị mang tính xây dựng nào. Nếu như không phải Vương Tuấn anh hao tổn tâm cơ tung thiên la địa võng tỉ mỉ chế tạo thì làm sao có thể nắm chặt tận xương được một Trần Tố không lãng mạn không tình thú không thần kinh còn không có tham luyến chứ, nói giỡn, cũng không nhìn một chút Trần Tố là ai, đó là một cái gân thẳng đuột không có chỗ quẹo*, anh dễ dàng sao? Thời gian trong lúc đó, làm gì có tinh lực nói cho người ngoài nha, trên đời này làm gì có bữa cơm ăn không phải trả tiền nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.