Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

Chương 73



Khách trọ tới nói tạm biệt thuận tiện mang những vật có giá trị tới để trong phòng trống trong nhà chủ nhà.

Học sinh vừa nghỉ, cảm giác năm mới càng sâu sắc hơn, hai người Giang Minh Hoa vốn chính là nằm trong bệnh viện phụ thuộc trường học, lần này thanh tĩnh dọa người, trường học và bệnh viện trống trải tự nhiên có cảm giác như tiểu thuyết kinh dị.

Mặc kệ nói thế nào, người ta thế chấp nhẫn kim cương thật to cho bọn họ, chuyện gì đến cuối năm vẫn nên để sang một bên, có lời gì xử lý thế nào qua năm rồi nói tiếp.

Nhìn ra được, Giang Minh Hoa tuy rằng còn có chút im lặng, nhưng khí sắc vẫn tốt, vốn vẫn cho rằng mời Giang Minh Hoa về nhà ăn tết sẽ bị từ chối, Trần Tố còn chuẩn bị khuyên bảo một phen, thế nhưng, không ngờ tới, Giang Minh Hoa nhẹ nhàng nói tiếng quấy rầy liền đáp ứng.

Thu dọn quần áo hai tuần ở trong bệnh viện, ngày thứ hai sau khi học sinh nghỉ lễ, Giang Minh Hoa và Giang Diệp còn cần điều dưỡng dời đến nhà Trần Tố, chỉ bất quá phía sau bọn họ nhiều thêm một vị giáo sư Giang, là lúc hai người xuất viện vô tình gặp được nên đến hỗ trợ cầm đồ, thuận tiện nói một câu, luận văn cuối kì năm nay của Trần Tố xem như qua cửa.

Trần Tố có tâm lý sùng kính thầy giáo cực độ, vị giáo sư nghiêm túc này càng làm cho Trần Tố mang theo lòng kính sợ.

Dâng trà đưa điểm tâm, sau khi giáo sư Giang nghiêm túc nhận xét việc học của Trần Tố, liền dời mục tiêu cảm thấy hứng thú với đề ôn tập cấp hai Trần Tố mua cho Giang Diệp, y giải đề cho Giang Diệp, bất quá đại khái là giáo sư cao cấp nên không thể làm theo cách thức dạy học của giáo dục thi cử của TQ, thường thường một đề bài sau khi y xử lý lại phức tạp gấp trăm lần.

Vương Tuấn đối với vị giáo sư tiên sinh tới giúp một tay này không nói một câu. Bên gối đầu, Trần Tố không ít lần đề cập vị giáo sư Giang thường ném luận văn của cậu, để Trần Tố có thể cầm được bằng tốt nghiệp, anh không đi trêu chọc vị giáo sư lấy việc công làm việc tư này.

Giờ ăn tối đã tới, làm người lớn tuổi nhất, thân phận cao nhất trong phòng vị giáo viên thạc sĩ liền ngồi ghế chủ vị, một ngày làm thầy cả đời làm thầy mặc dù chỉ là nói ngốc, nhưng, Trần Tố luôn luôn tôn trọng thầy giáo.

Vương Tuấn không phải người nói nhiều, Trần Tố cũng không phải, Giang Minh Hoa càng yên tĩnh, Giang Diệp cũng sẽ không líu ríu, chỉ có giáo sư Giang gắp thức ăn cho Giang Diệp, hỏi tuổi Giang Diệp vân vân, lại hỏi bài vở Trần Tố có thắc mắc gì không, không ngoài dự liệu, Trần Tố vội vã nói đương nhiên có. Vương Tuấn hạ mắt ăn cơm, Trần Tố đọc sách chết không có thắc mắc mới là kì lạ, hy vọng Giang Minh Hoa đừng có hiểu lầm Trần Tố cố ý giữ vị giáo sư này.

Đối với vấn đề Trần Tố nên ra, vị giáo sư này rất mất tự nhiên biểu thị vui mừng, học trò có thái độ học tập nghiêm túc như vậy làm y rất hài lòng, bất quá, trời không còn sớm, mai y lại đến phụ đạo cho Trần Tố.

Có thể được thầy đơn độc phụ đạo, Trần Tố thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói không dám để thầy nhọc công đại giá, chính mình đi quá thỉnh giáo.

“Không khách khí, cậu là học trò tôi rất tâm đắc, tôi tới cũng là tiện đường, tiện đường.” Giáo sư Giang mất tự nhiên yêu mến an ủi học trò Trần Tố.

Vương Tuấn nhìn bóng lưng Trần Tố cung cung kính kính tiễn thầy xuống lầu lầm bầm hai tiếng, đây là cái nhà lâu sâu nhất trong tiểu khu, y đi đâu mà tiện đường? Học trò tâm đắc? Mệt y nói được ra miệng, học kì trước còn ba bốn lần ném bản thảo luận văn của Trần Tố, khiến cho Trần Tố một hồi sắc mặt xám ngắt, người này đánh cái chủ ý gì quá rõ ràng, chỉ có một mình Trần Tố không nhìn ra, ngay cả Giang Diệp còn nhìn ra được, y nói chuyện với Giang Diệp, mà con mắt chưa từng rời khỏi Giang Minh Hoa.

Về phần giáo sư Giang có tới hay là không tới, Vương Tuấn và Trần Tố đều không có thời gian suy nghĩ, bởi vì, đến cuối năm rồi, thực sự bề bộn nhiều việc.

Học sinh nghỉ học không có quan hệ gì với người lớn đi làm, ngày nghỉ của người lớn còn đang trông mong.

Tết nhất rồi, Vương Tuấn và Trần Tố đều bề bộn nhiều việc, trên cơ bản đều không ở nhà, trông nhà lại là hai vị khách cha con Giang gia, Giang Minh Hoa chăm chú nhìn vào hình thức sinh hoạt của họ.

Trần Tố bề bộn nhiều việc, vội vàng mở cuộc họp năm, hội đàm, tiệc trà, ca vũ hội mừng năm mới còn phải đại biểu trong cục tham gia họp thường niên, hội đàm vân vân trong hệ thống, bởi vì người thích họp trong cục chỉ có Trần Tố, cục trưởng đại nhân và phó cục trưởng đại nhân đều tranh thủ lúc rảnh rỗi chuẩn bị hưởng thụ niềm vui gia đình.

Vương Tuấn đương nhiên cũng vội vàng, công trạng cả năm của công ty không tệ, đặc biệt là thế tiến công nghiệp vụ cuối năm liên quan tới con đường phát triển mở rộng trong niên độ tiếp theo của công ty, cho nên, họp thường niên không thể thiếu, còn có tiệc động viên, còn có tiệc an ủi một ít nhân viên không về quê mừng năm mới, đương nhiên càng có rất nhiều nhạc hội và tiết mục kịch quốc tế quốc nội ở thủ đô vào cuối năm khiến Vương Tuấn rất bận rộn.

Giang Minh Hoa nhìn chằm chằm vào hai người có thời gian sinh hoạt và sự nghiệp có thời gian hoàn toàn không tương giao.

Vương Tuấn, Trần Tố hai người bọn họ có sở thích, thói quen thậm chí thẩm mỹ hoàn toàn không giống nhau. Giang Minh Hoa gặp Trần Tố vài lần vẫn luôn cho rằng là tâm lý bảo thủ của Trần Tố không thể cùng Vương Tuấn thành đôi thành cặp, sự thực không phải như vậy, bọn họ thật sự có ham thích, thói quen và sự nghiệp hoàn toàn bất đồng. Trần Tố có sự nghiệp của mình lại chẳng hề có diện mạo xuất chúng chỉ có khí chất tự tin, không thể nghi ngờ, trong sự nghiệp cậu yêu thích, Trần Tố ném vào toàn bộ thông minh tài trí của cậu, mà ở phương diện sinh hoạt, người này chỉ dùng đơn thuần và tín nhiệm mà đối đãi.

“Cảm ơn!” Tiếp nhận tách trà thơm mát Giang Minh Hoa bưng tới cho cậu, Trần Tố bận tới rất muộn mới về cảm tạ từ tận đáy lòng.

Mỗi một lần nghe Trần Tố cám ơn, Giang Minh Hoa đều rất cảm kích, đã bao nhiêu năm, anh vì người kia làm cơm nước bao nhiêu năm đều là chuyện đương nhiên, chẳng bao giờ có được cũng chưa từng nghĩ tới được người khác cảm kích.

Người này không phải đặc biệt nhằm vào anh mà cảm tạ, Vương Tuấn mỗi ngày làm cơm cho cậu vân vân, Trần Tố cũng sẽ nói lời cảm ơn Vương Tuấn từ đáy lòng. Không phải có lệ, mà là nghiêm túc nói cảm ơn. Người này nghiêm túc cảm kích vì đã làm cơm cho cậu, cảm tạ người làm việc. Giang Minh Hoa có thể hiểu được người lạnh lùng cao ngạo như Vương Tuấn tại sao lại toàn tâm toàn ý vì cậu làm những việc nhà bình thường, không chỉ là bởi vì Trần Tố không thể xử lý việc nhà, càng nhiều hơn chính là song song với nỗ lực cũng nhận được tôn trọng tự đáy lòng của người này.

Trần Tố chưa bao giờ cho rằng người khác làm cho cậu chuyện gì là đương nhiên, Trần Tố cảm ơn Giang Minh Hoa, Trần Tố càng biết ơn sự bảo vệ của Vương Tuấn, gia đình không phải một người nỗ lực là có thể gắn bó, cần hai người cùng nỗ lực và tôn trọng. Một người nỗ lực, một người khác cho rằng là chuyện đương nhiên, đó chính là bắt đầu của vết nứt, trên đời dễ thay đổi nhất chính là lòng người, một khi trong lòng có vết nứt, đó chính là bắt đầu của tâm linh không tương thông.

Giang Minh Hoa yên lặng nhìn cuộc sống bình thường đến không thể bình thường hơn của hai người, không có ngôn từ hoa lệ, thậm chí không cùng một tuyến thời gian, đây, trong mắt Giang Minh Hoa vẫn là rất bất khả tư nghị.

Xem, trải nghiệm, Giang Minh Hoa vốn không nên nương nhờ trong nhà người ta, nếu thế chấp giá thấp nhẫn kim cương anh dùng hết tất cả tiền tích góp và nhiệt tình sau cùng, Giang Minh Hoa có đủ tiền ít nhất cũng có thể thuê được phòng ở tốt, nhưng, Giang Minh Hoa không muốn rời khỏi nơi ấm áp như vậy vào lúc này. Tết, đối với Giang Minh Hoa nhi mà nói thật sự là quá lạnh nhạt quá vắng lạnh, năm mới đối với anh và Giang Diệp mà nói chính là cô độc phát ngốc và đau lòng, Giang Minh Hoa còn có vài chuyện nghĩ chưa ra, Giang Minh Hoa luôn cảm thấy Trần Tố sẽ cho mình đáp án, tâm tình không muốn rời đi khiến Giang Minh Hoa cư xử rất cẩn thận, không phát ra tiếng, không gây chú ý, cảm giác lẳng lặng, nhìn, cảm nhận.

Mấy ngày trước năm mới, rốt cuộc, Trần Tố được nghỉ trước, lúc này cũng không có ai rảnh rỗi còn lăn lộn ở đơn vị, Trần Tố mặt mày hồng hào tinh thần mười phần, xắn tay áo chuẩn bị thu mua hàng tết nhà mình đã lên kế hoạch xong, lấy danh sách mua sắm viết từ một tháng trước khiến Giang Minh Hoa giật nảy mình, Trần Tố muốn nhét đầy cả nhà sao

Vương Tuấn nhìn danh sách hàng tết chằng chịt một đống thật dài chậm rãi nói: “Em mang theo Giang Diệp đi giải sầu đi, anh, ngày mai còn có chút chuyện.”

Vốn, Vương Tuấn không có ý định mời Giang Minh Hoa tới ở, là Trần Tố tốt bụng. Lúc đó Vương Tuấn cho rằng Giang Minh Hoa sẽ không không biết điều như vậy, thật không ngờ, Giang Minh Hoa cư nhiên thực sự vào ở, Vương Tuấn lại ngoài ý muốn, nhưng, Vương Tuấn cũng không nói gì nữa, nhìn ra được, Giang Minh Hoa đã rất cẩn thận, rất sợ chạm vào không gian của hai người mà cẩn thận và dè dặt. Cảm thụ một mình qua năm mới Vương Tuấn rõ ràng nhất, nói vậy nhiều năm rồi Giang Minh Hoa cũng là một mình mừng năm mới đi, đặc biệt là Giang Diệp tuổi không nhỏ nhưng vẫn nhát gan khiến người ta thương cảm, có đồng cảm như vậy, Vương Tuấn càng không tiện làm mặt lạnh, quên đi, coi như là duyên phận đi, anh liền nhịn.

“Được.” Trần Tố không có để ý Vương Tuấn thoái thác rõ ràng, hăng hái bừng bừng thương lượng với Giang Minh Hoa hạ thủ từ con đường buôn bán nào, Giang Minh Hoa từ trong ánh mắt cuồng nhiệt của Trần Tố đọc hiểu được nguyên nhân Vương Tuấn lùi bước.

Đối với lời mời của Trần Tố, Giang Diệp phi thường mong ngóng, đối với đứa nhỏ mười mấy tuổi mà nói, tận mấy tuần không ra ngoài là rất ngột ngạt, nhìn khát vọng trong mắt Giang Diệp bệnh nặng mới khỏi sắc mặt còn có chút tái nhợt, Giang Minh Hoa đáp ứng.

Mặc dù chưa nói tới người người tấp nập, từ sau tết tây trên cơ bản đã bị vây trong sóng triều toàn dân mua sắm, mấy ngày cuối cùng của năm dân chúng bắt đầu mua sắm không có vết tích thủy triền, cuối cùng cũng không có cảnh tượng nơi nơi kín người trong TV.

Từng sắc đỏ thẫm trước mắt cảm nhận khí tức năm mới, Giang Minh Hoa, Giang Diệp mới sáng sớm bị Trần Tố đẩy ra ngoài, Trần Tố tích cực nghiêm túc tỉ mỉ lựa chọn từng câu từng chữ những câu đối mừng năm mới, chữ ‘Phúc’ đỏ thẫm dán ngoài hàng lang phải xinh đẹp nhất.

Nhìn Trần Tố tỉ mỉ chọn câu đối tết, bản thân Giang Minh Hoa tinh tường, người này nghiêm túc mà sống, sống qua mỗi một ngày.

Buổi trưa chen trong KFC ăn một bữa, trên mặt Giang Diệp có vui vẻ không ức chế được, con nít TQ có mấy thoát khỏi mị lực của KFC, McDonald, Trần Tố vẫn là thừa dịp lúc đó Vương Tuấn ở Sơn Tây trên đường mua sách ăn hai lần. Vương Tuấn không ăn loại thức ăn nhanh này cũng không cho cậu mua, cho nên, lần này Vương Tuấn không chịu đi dạo phố với cậu, Trần Tố còn vụng trộm vui vẻ đó.

Giang Minh Hoa sát biên giới trung niên không phải người sáng sủa, Giang Minh Hoa rất ít đến những nơi như vậy, anh uống Coca mùi vị không ngon lắm nhìn bốn phía đủ loại gương mặt tươi cười, trong đám người qua qua lại lại, Giang Minh Hoa thấy được cái bóng quen thuộc, không ngờ, Giang Minh Hoa không có một chút đau lòng nào.

Giang Diệp đưa tay kéo kéo tay áo cha, Giang Minh Hoa nhìn Giang Diệp vẻ mặt lo lắng, anh cười cười, không có việc gì. Tay Giang Diệp không buông tay áo cha ra, Trần Tố cảm giác được cái gì, Giang Minh Hoa bình thản làm Trần Tố yên tâm, Trần Tố không nói gì nữa, tiếp tục tiến công khu mua sắm, xuất phát thôi, thời gian còn sớm lắm.

Vương Tuấn rốt cuộc “bận” xong, một đống đồ Trần Tố mua về là Giang Minh Hoa sắp xếp lại, Vương Tuấn rốt cuộc có thể bớt chút công việc. Giang Minh Hoa cũng rất ý tứ, chia sẻ việc nhà với Vương Tuấn. Trước đây có người lạ tới liền trốn được một lát, đuổi mấy thằng bạn thỉnh thoảng tới cọ ăn cọ uống về là được, hiện tại, mỗi ngày ở chung một chỗ, nếu còn cố giữ mặt mũi để Trần Tố xuống bếp mọi người khẳng định suy dinh dưỡng, đến nay, mặt mũi này cũng không thể cần nữa.

Hai ngày cuối cùng của năm cũ, thứ mua sau cùng đương nhiên là hoa tươi.

Hoa, là không thể thiếu, lúc trước lần đầu tiên là bồi mẹ Vương Tuấn đi dạo chợ hoa, sau đó hàng năm tiêu tốn không ít tiền mua hoa đều là thói quen. Hai năm qua, Trần Tố cũng thông minh rồi, dù sao nhà mình có xe, lái xe đến chợ bán sỉ hoa và cây cảnh ngoài ngoại ô, năm ngoái muốn mua cây Kim Quất trào lưu mới trên TV, nhưng tới cuối năm sớm đã không còn, năm nay nguyên đán vừa đến liền ầm ĩ đòi mua với Vương Tuấn, Vương Tuấn sớm đã thanh toán tiền đặt cọc giữ lại vài cành, kêu vườn hoa giao hàng là được, thế nhưng, Trần Tố muốn ra ngoài, trước tết dù sao vẫn muốn đi thăm không nhiều người quen ở Bắc Kinh, vẫn là một đường thuận tiện.

Vương Tuấn cảm thấy chủ ý này không tồi, chủ yếu là Trần Tố hàng tết Trần Tố mua nhiều quá, lấy một ít tặng người khác là chuyện tốt. Trần Tố nói với Giang Diệp đi một chỗ giống như vườn thực vật chơi, lừa Giang Minh Hoa và Giang Diệp cùng đi với hai người, Giang Minh Hoa Giang Diệp nên ra ngoài đi lại.

Sáng sớm, chuẩn bị xong, xuất phát.

Đây cũng là vô tình gặp được? Vương Tuấn nhìn giáo sư Giang cách cửa nhà không xa.

Giáo sư Giang sáng sớm đi tản bộ nhìn Trần Tố, học trò tốt Trần Tố không cô phụ công bồi dưỡng lập tức nói: “Chào buổi sáng, giáo sư Giang.”

“Chào.” Giáo sư Giang nói: “Ra ngoài à?” Giáo sư Giang nhìn Giang Minh Hoa và Giang Diệp.

“Vâng, sắp Tết rồi, bọn em đến ngoại ô mua hoa, ngài muốn đi cùng không? Nhà ấm chỗ đó lớn lắm.”

“Được nha.” Giáo sư Giang gật đầu rất vừa lòng thái đội tôn kính thầy giáo và lời mời của Trần Tố, “Cùng đi đi.”

Vương Tuấn hiện tại có thể không cần hoài nghi mà là xác nhận, vị giáo sư Giang này căn bản là ôm cây đợi thỏ, mùa đông khắc nghiệt gió lạnh vù vù thế này thật không dễ dàng mà.

Vương Tuấn nhìn lướt qua Giang Minh Hoa mặt không thay đổi, Vương Tuấn không tin Giang Minh Hoa ăn cơm nhiều hơn mình vài năm bản thân cũng rất thông minh sẽ không không nhìn ra ý tứ vị giáo sư này.

Giang Minh Hoa không có bất kỳ biểu lộ gì, nhưng là hối hận đã đi ra, cơ mà, người đã ra rồi, cũng không tiện về nữa, yên lặng theo bọn họ đi về phía bãi đậu xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.