Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

Chương 74



Thật không phải là Trần Tố cố ý, Trần Tố không quá nhạy cảm chuyện bát quái tạm thời còn không có nghĩ tới phương diện này, hôm qua thương lượng xong rồi, Giang Minh Hoa cũng biết lái xe chạy chiếc xe Trần Tố, Trần Tố ngồi xe Vương Tuấn.

Trần Tố mời giáo sư Giang ngồi vị trí thủ tịch* trong xe bọn họ, giáo sư Giang tiện tay đón lấy chìa khóa xe Trần Tố đưa cho Giang Minh Hoa, y cũng có bằng lái. Vương Tuấn không nói tiếng nào đem quà tặng bỏ vào ghế sau xe mình, Giang Minh Hoa có không muốn cũng phải cùng giáo sư Giang chung một xe.

(*vị trí quan trọng nhất trong xe, ghế sau chéo với ghế lái. Nguyên do là ghế sau thì ngồi thoải mái hơn đằng trước, tiện lên xuống, và chỗ đó an toàn nhất nếu có tai nạn xảy ra. Qui định này là từ ngoại giao mà ra, tất nhiên là ý nghĩa của nó trong ngoại giao sâu xa và phức tạp hơn nữa)

Cây kim quất đã đặt hàng trước nhìn rất vui thích, so với cây còn dư lại càng lộ vẻ hoa lệ, trong vườn hòa còn có vài cây bán không được, ví dụ như hoa mơ.

Mấy năm nay lưu hành kịch Hong Kong, trong kịch Hong Kong “mơ” hài âm với “mốc”, khiến hoa mơ khí khái bừng bừng trong văn hóa văn nhân TQ không có người hỏi thăm, ông chủ vườn hoa tiếc hận thở dài, đây đều là giống tốt nhất đã trải qua nhiều năm ươm trồng, hôm nay lại không có người thưởng thức, cũng phản ánh thế đạo này thật sự không đúng.

Giáo sư Giang và Vương Tuấn mỗi người mua một gốc cây mơ lùn bonsai.

Giáo sư Giang mua làm gì không biết, Vương Tuấn mua nó là tiện đường tặng lão trung y, ông cụ kia cá tính thẳng thắn rất hợp khẩu vị Vương Tuấn, ông cụ sẽ không để ý hài âm cái gì đó.

Một đường quanh co lòng vòng chạy tới nhà Tống gia trước, có cây kim quất đại ý kim ngọc mãn đường khiến cha mẹ đã về hưu của Tống Uy rất thích, năm mới rồi, nhà ai không muốn thứ vui mừng nha. Giang Diệp nhát gan làm cho bà ngoại Tống Uy thương yêu một phen, cho một bao tiền mừng tuổi dày. Lại chạy tới nhà Lưu Trấn Đông, Lưu Trấn Đông biệt tăm biệt tích, trưởng bối Lưu gia hỏi Vương Tuấn cũng không biết tung tích hắn rất không nhẫn nại, càm ràm độc đinh nhà họ Lưu đều đã ba mươi mấy rồi, còn không có đối tượng nghiêm túc khiến người khác rất bận tâm, thực sự là mỗi nhà mỗi cảnh, đặt Đại Kim Quất trong đại sảnh rộng mở trông thế nào cũng cảm thấy rất lóe sáng, thế là, Giang Diệp đứa nhỏ duy nhất trong đám người lại lấy được một bao tiền mừng tuổi đỏ thẫm thật to. Không dừng lại rẽ vào nhà lão trung y, nơi này con cháu cả sảnh đường, con cái cháu chắt các nơi đều quay về mừng năm mới, trong trong ngoài ngoài đứng đầy người, mấy cô gái tỉnh ngoài chưa từng gặp Vương Tuấn đều gật đầu với anh, sau khi quen biết lão trung y những năm Vương Tuấn một mình đón năm mới hồi đó sẽ thuận tiện đưa điểm tâm tới cho ông cụ ăn đã thành thói quen. Người lớn đang nói chuyện, Giang Diệp là tiểu bối bị đuổi ra ngoài cùng chơi với mấy đứa cháu nhà ông cụ, ông cụ cực kì thích chậu hoa mơ, hôm nay, hoa tốt muốn mua đều không có chỗ bán…

Phía sau còn có một chiếc xe tải (xe chở cây ấy), người có mắt đều không giữ họ lại ăn cơm, quá mức khách sáo cũng là một loại gánh nặng, trò chuyện là tốt rồi, quân tử chi giao nhạt như nước, như vậy rất tốt.

Kéo hai gốc cây treo đầy quả quất hoàng kim nhỏ về nhà, một gốc đặt tại trước cửa sổ hàng lang, một gốc đặt trong nhà, không khí vui vẻ không thể chê, hôm nay tặng không ít cũng thu hoạch không ít, thu hoạch lớn nhất chính là Giang Diệp tiền mừng tuổi quá trời.

Đi dạo một ngày, giáo sư tiên sinh còn không về nhà? Vương Tuấn nhìn vị giáo sư chắp tay sau lưng làm bộ làm tịch nhìn sách trên giá sách của Trần Tố, cả một ngày rồi đó.

“Đã trễ thế này, ngài cực nhọc rồi, ngài muốn ăn cái gì?” Trần Tố không cô phụ sự kỳ vọng của thầy giáo mời y ở lại cơm nước xong mới về. Giang Minh Hoa mượn cớ không ra ngoài.

Giáo sư Giang mở tủ lạnh bắt đầu làm cơm, Vương Tuấn ý bảo Trần Tố về phòng nói chuyện.

“Giáo sư của bọn em không có nhà à?”

“Không biết.” Trần Tố làm sao có thể biết chuyện cá nhân nhà thầy giáo? Hiện tại, Trần Tố cũng cảm thấy không được bình thường.

Quên đi, Vương Tuấn không muốn hỏi tới, chịu đựng đi, nhìn cũng biết, vị giáo sư tiên sinh này rất biết lợi dụng chuyện công làm việc tư, nếu như làm khó dễ Trần Tố vậy thì phiền toái rồi.

Giáo sư Giang làm việc nhà rất khéo tay, chỉ có Trần Tố ngại ngùng đứng một bên, người khác đều về phòng làm chuyện của mình.

Bữa cơm này ăn rất đẹp, giáo sư Giang nấu rất ngon, còn đều là khẩu vị miền nam Trần Tố thích.

Ngày mai là đêm 30 rồi, giống những năm trước, Cao Viễn và Lưu Trấn Đông đều sẽ đến ăn cơm trưa, cũng là một loại tập quán của đám bạn thân Vương Tuấn, này không dễ dàng, mấy năm cũ đều là đoàn tụ với người nhà, mà đã nhiều năm như vậy, bọn họ đều là tụ hội với Vương Tuấn cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

Ăn cơm tối xong, Trần Tố tiễn giáo sư Giang xuống lầu, Vương Tuấn nhìn chậu hoa mơ y mua đặt trên tủ giày, giáo sư Giang ra ngoài mang giày không thể không nhìn thấy chứ.

Trần Tố lạnh run quay vào nhà thấy chậu hoa mơ trên tủ giày giật mình nói: “Nha, thầy quên mang hoa mơ về rồi.”

“Đừng lo, ngày mai y nhất định sẽ tới lấy.” Vương Tuấn bảo Trần Tố đi nghỉ ngơi, ngày mai còn muốn bao sủi cảo, Cao Viễn và Lưu Trấn Đông muốn tới dùng cơm, còn phải bận rộn.

Trần Tố đáp lời, Giang Diệp đi ra đưa một đống tiền mừng tuổi hôm nay thu hoạch được cho Trần Tố, Trần Tố trông thấy mà cười, lần này không có tặng quà không công, phát tài rồi. Trần Tố nói Giang Diệp lấy đi, đây là tiền mừng tuổi trưởng bối cho vãn bối, là chuyện may mắn, Giang Diệp có thể được cha dạy, khẽ gật đầu một cái liền về phòng.

Đêm 30 năm cũ, trời vừa sáng, chuông cửa lầu dưới liền vang, giáo sư Giang tới, lúc này chỉ có Vương Tuấn tỉnh.

Giáo sư Giang là vị học giả nghiêm túc cẩn thận tỉ mỉ trong giới học thuật, khi tới thăm nhà có lễ độ và uy nghiêm, bất quá chuyện y làm thực sự không uy nghiêm thế nào cả.

Vương Tuấn liếc sang nhà bếp, vị giáo sư qua qua lại lại trong bếp đang một tay cầm sách nấu ăn một tay cầm cái xẻng nghiêm túc nghiên cứu thực đơn dinh dưỡng, vị giáo sư dạy thạc sĩ này mới sáng sớm tới nhà người khác chiếm bếp vô cùng lẽ thẳng khí hùng. (cây ngay không sợ chết đứng)

Vương Tuấn không nói lời nào, giáo sư Trần Tố tôn kính rõ ràng ngắn gọn nói với Vương Tuấn lúc mở cửa thái độ đã không kiên nhẫn, hạng mục luận văn của Trần Tố qua hay không chính là nằm trong lòng bàn tay y. Y cư nhiên uy hiếp rõ rành rành như thế, người này thực sự là không biết xấu hổ.

Bữa sáng sang trọng.

Sáng sớm, bày bàn ra, năm người hai phe, Trần Tố vẫn duy trì trung lập tuyệt đối, trên mặt bàn cũng chia thành hai đối lập tuyệt đối, bên Trần Tố là cháo và mấy phần thức ăn chay Vương Tuấn làm, bên cha con Giang Minh Hoa chính là gà cá trứng tôm cua… mới sáng sớm giáo sư Giang tỉ mỉ chuẩn bị. Nếu như không phải lúc y ân cần gắp món ăn cho Giang Diệp, nhãn thần thủy chung không rời khỏi Giang Minh Hoa, người khác còn tưởng rằng y là muốn trâu già gặm cỏ non đó.

Đối với giáo sư Giang thân thiện không kiêng kỵ không khách khí, Giang Diệp đứa nhỏ này thật sự không nuốt trôi, mấy ngày trước còn là thúc thúc chưa quen thuộc, chưa qua mấy ngày đã thân thiện như vậy.

Giang Minh Hoa không nói lời nào, kỳ thực, anh cũng không phải không nhìn ra, chỉ là quá buồn cười lại quá vô lực rồi, huống hồ anh không có tinh lực nói chuyện phong nguyệt nữa, bất quá, cái tuổi này còn có người không có chuyện gì chạy đến lấy lòng, và động lực được người khác cần tới ngược lại tương đối tự mãn, cảm giác không tệ, nhưng, hoàn toàn không có khả năng. Nhìn bữa sáng trên mặt bàn có ảo giác Mãn Hán toàn tịch (bữa tiệc xa hoa) cũng thực sự không hiểu nổi thầy giáo thạc sĩ đại học danh tiếng có giáo dưỡng có thân phận có sự nghiệp có kiến thức rốt cuộc nhìn trúng anh cái gì.

Bữa sáng ăn rất gian nan, thế nhưng, buổi trưa còn có khách tới không thể lãng phí thời gian nữa.

Nhào bột, làm nhân, bắt đầu gói sủi cảo.

Giáo sư Giang nhào bột, y rất khóe tay. Nhân là Trần Tố làm, Giang Minh Hoa hối hận đón năm mới ở đây, lúc này muốn đi cũng không ổn, hơn nữa, chính mình làm khách lúc này không ra hỗ trợ cũng không được.

Bản thân Vương Tuấn nhàn rỗi lên mạng chơi game trong phòng rèn luyện thân thể, đã nhiều năm không có chơi, cứng tay rồi. Năm nay là năm thanh nhàn nhất của anh và Trần Tố.

Chuông cửa lầu dưới vang lên.

“Là Cao Viễn tới.” Nghe tiếng chuông ôn hòa có tiết tấu liền biết không phải Lưu Trấn Đông ấn chuông, Lưu Trấn Đông ấn chuông vang liên tiếp cứ như xe cứu thương.

Cao Viễn mang theo giỏ hoa quả đang lưu hành, y vừa vào cửa cảm thấy thật bất ngờ khi phòng khách có một đống người, trong nhà này có nhiều người thế rất hiếm gặp.

“Lưu Trấn Đông nói anh thi rới rồi? Đúng không?” Trần Tố bưng tới nước trà thơm ngát tò mò hỏi, tin tức này đương nhiên là Vương Tuấn bên gối đầu kể cho cậu, hỏi như vậy không phải châm chọc mà là hiếu kỳ.

Cao Viễn còn đang trong u buồn răng ngứa ngứa, lần này rớt tương đối mất mặt, tên Lưu Trấn Đông miệng rộng này cái gì cũng truyền ra ngoài.

Cao Viễn cười híp mắt nói: “Uhm, tôi đang chuẩn bị lần kế tiếp càng nỗ lực, được rồi, gần đây có phải không thường thấy Lưu Trấn Đông tới quấy rối, đúng không?”

“Đúng nha.” Trần Tố rất kỳ quái, trước đây, Lưu Trấn Đông bình thường một tháng sẽ đến vài lần, giờ mấy tháng rồi ít thấy bóng hắn, lần trước bởi vì Giang Minh Hoa nằm viện tiền và thẻ đều không mang đủ nên mới tìm Lưu Trấn Đông, được Cao Viễn nhắc tới, Trần Tố cũng thấy không thích hợp.

“Cậu ta đang yêu đương, sắp tu thành chính quả rồi.” Cao Viễn cười mỉm.

Lời này Vương Tuấn không tin, mỗi ngày đi làm không thấy Lưu Trấn Đông có dị dạng gì nha, huống chi là cá tính Lưu Trấn Đông cái gì cũng không giấu được, nếu có việc như vậy còn không tự mình hô lên, Vương Tuấn liếc Cao Viễn, lời nói dối này thật không cao minh.

“Là thật.” Cao Viễn hừ một tiếng nói: “Là cậu ta ngại nói, đó chính là một tiểu nha đầu. Năm kia, hai người không phải tới Thượng Hải tảo mộ sao, lần đó Lưu Trấn Đông mời, tôi với cậu ta đi nước ngoài chơi một vòng, quen ở sân bay, nha đầu kia từ nhỏ sống ở Mỹ lần này về nước thăm người thân, trong sân bay không gia giáo không chừng mực nói vài lời không xuôi nghe, Lưu Trấn Đông ngay tại chỗ cùng cô ấy cãi vã.” Cao Viễn nhìn Trần Tố cười nói: “Cậu đóng Lưu Trấn Đông nói với cô ta cái gì.”

Trần Tố nghe được rất hiếu kỳ, lập tức lắc đầu, ai có thể đoán ra nha.

Cao Viễn nhìn Vương Tuấn cũng tò mò mỉm cười nói: “Lưu Trấn Đông nói, ‘Cô giống như một nha đầu thô lỗ sống nhờ trong nhà giàu mới nổi nói những lời lạnh nhạt không gia giáo không giáo dưỡng với cha mẹ ruột nghèo khó.’ Hù tên tiểu nha đầu kia cả kinh.

Trần Tố nghi ngờ: “Kỳ quái, lời này sao nghe quen tai thế?”

Vương Tuấn nhìn Trần Tố, lời này đủ đâm người, bất quá, lời này, Vương Tuấn chưa từng nghe qua.

Cao Viễn cười nói: “Câu này là lần Tống Uy đính hôn, cậu nói lúc cãi nhau với vợ Tống Uy.”

“Đúng rồi.” Trần Tố vỗ tay, lúc đó vì chuyện đồ sứ mà khấy loạn tiệc đính hôn xa hoa của Tống Uy, lần cãi nhau đó, Vương Tuấn và Tống Uy nói chuyện ở góc, không nghe được quá trình cãi nhau, lời này là nguyện văn của Trần Tố lần đó.

Cao Viễn nói với Vương Tuấn: “Toàn bộ quá trình không thiếu một chữ, trên cơ bản chính là lập lại một lần lời Trần Tố giáo huấn vợ Tống Uy. Lần đó, Lưu Trấn Đông nói ra rất huênh hoang, tên tiểu nha đầu kia tức gần chết một câu cũng nói không nên lời, về sau không biết ở đâu lại gặp Lưu Trấn Đông liền bám lấy cậu ta, hai người không thấy nha đầu đó sùng bái Lưu Trấn Đông thế nào đâu làm Lưu Trấn Đông thích chết.”

“Chuyện này là thật?” Vương Tuấn hỏi không xác định.

“Thật!” Cao Viễn nói: “Cậu thật sự xem Lưu Trấn Đông không tim không phổi cái gì cũng đều la lên? Cậu ta ngại cho các cậu thấy bộ dạng đứng đắn lộ ra trước nha đầu kia.” Cao Viễn tức giận nói: “Tiểu tử này cư nhên bán đứng tôi, lẽ nào tôi lại không bán đứng hắn?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.