Mà là ánh mắt âm u, nhìn Ngao Khôn cao thấp một lượt.
Trong mắt đúng là lóe ra vẻ chần chờ, có khí cơ của Long Ảnh thay hắn che giấu, Thanh Huyền đúng là nhìn không ra được sâu cạn của đối phương.
Chỉ có thể cảm giác được xung quanh người Ngao Khôn từng tia khí cơ dị thường kia. Người này, rõ ràng là cực kỳ nguy hiểm!
Đối diện Long Ảnh lại đưa ra đánh cuộc như vậy, cũng tuyệt không thể không có chút phần thắng.
Đang lúc do dự, đã thấy Long Ảnh lạnh giọng mỉm cười:
- Nếu là như thế vẫn không được! Như vậy Long Ảnh hôm nay cũng chỉ đành tự mình ra tay!
Thanh Huyền lông mày nhíu lại biết được ý của Long Ảnh. Hôm nay hắn kỳ thật đã không có lựa chọn khác rồi!
Bên trong Vân Giới, Tông Thủ chính là đang đứng trên Đăng Thiên Đài, ánh mắt nhanh chóng ngưng tụ nhìn xuống dưới đài.
Vân diễm đao quang lạnh buốt, bay nhanh về hướng Đông Nam trực tiếp xuyên thủng đầu một vị tiên cảnh tu sĩ đang cầm thanh sắc trường kiếm trên tay.
Tuy người này đã bỏ mình nhưng Thiên Độn Chu Thiên Đại Trận vẫn đang bị năm tên tiên cảnh tu giả công kích mãnh liệt, không ngừng chấn động xuất hiện mấy đạo vết rách.
Vết rách kia cũng không quá lớn, chỉ xuất hiện rồi biến mất trong nháy mắt.
Thế nhưng trong thời điểm mấu chốt này cũng đã khiến không ít tu sĩ nhảy vào trong trận.
Thế nhưng không thể nghĩ tới thế cục đã đến bước này, liên tục ba vị tiên cảnh đã bỏ mình dưới phi đao của hắn. năm người còn lại này vẫn còn liều mạng như vậy.
Không tiếc bỏ mạng, cũng muốn đánh vỡ tòa Thiên Độn Chu Thiên Đại Trận này ra một chỗ hổng.
Chỉ là ngài việc này ra, cũng không phải là không có tin tốt lành.
Tông Thủ thiên nhân cảm ứng, linh niệm nhận thấy ở Vân Giới ngoại vực lúc này màn tranh đấu kia hình như đã đến hồi kết thúc.
Thần niệm của vài vị thánh cảnh, đều đã thu hồi khỏi Vân Giới. Thậm chí có một vị trong số đó đã biến mất ngay đương trường!
Số thần cảnh còn lại thoát ly, trốn chạy xa xa.
Không ngoài dự tính, sư tôn Long Ảnh của hắn có lẽ cũng đã hiện thân xuất thủ.
Tranh đấu ở ngoài Vân Giới, hơn phân nửa đã có kết quả.
Chỉ có một điều kỳ lạ là mấy vị thánh cảnh còn lại vẫn còn đang ở đấy. Không biết vì sao sư tôn lại buông tha? Không có đánh chết đương trường?
Có lẽ nào là Ngao Khôn?
Trong lòng cả kinh, lông mày của Tông Thủ nhăn lại, sau đó trong mắt lộ ra thần sắc lo lắng.
Ngao Khôn này, quả nhiên một mình độc chiến hai người kia, tự tay báo thù? Rốt cuộc là đang làm điều gì giả dối( che mắt)?
Cũng không có tâm tư nghĩ lại. Chỉ thấy trên không trung Cửu Diệu Chi Quang lại chuẩn bị rơi xuống.
Tông Thủ tạm thời đè xuống lo lắng trong lòng. Chợt nội tâm có cảm ứng liền nhìn về phía dưới đài.
Hơn mười tên tu sĩ mới vào trận lúc nãy còn chưa có đặt chân xuống đã bị Khổng Duệ điều khiển Thiên Độn Chu Thiên Đại Trận đánh chết toàn bộ.
Trong đó có ba ngườimột đường xông thẳng lên Đăng Thiên Đài. Không biết gia trì thêm linh phù gì, rõ ràng tu vi chỉ có tiên cảnh hậu kỳ thế nhưng đang ở trong trận chạy trốn cực nhanh. So với vị cầm chùy lão nhân lúc nãy còn nhanh hơn vài phần!
Tình Minh?
Ánh mắt của Tông Thủ trực tiếp tập trung vào vị tú lê nữ quan đang ở trung tâm phương vị.
Được biết hiện giờ nàng này đang đại diện nắm giữ Đạo Linh Khung Cảnh. Nửa thángtrước, lấy cường hoành, cứng rắn thủ đoạn, giết chết mấy vị đồng môn, trấn áp xu thế hỗn loạn đang xảy ra trong Đạo Linh Khung Cảnh.
Nghe nói nếu không phải là vì tu vi còn thấp một chút, sớm đã được chư vị thánh cảnh thái thượng trưởng lão của Đạo Linh Khung Cảnh chọn làm Đạo Linh Cung Chủ hạ nhiệm.
Xuất thân cũng không phải bình thường.
Không ngờ hôm nay lại không ở hậu phương mà tự mình ra trận.
Có khả nghi!
Địa vị của nàng ở trong Đạo Môn cực kỳ trọng yếu sao có thể mạo hiểm đưa thân vào chỗ chết, nhảy vào Thiên Độn Chu Thiên Đại Trận, há lại không có âm mưu gì?
Không chút do dự, lại một đạo vân diễm đao quang từ trên đài cấp tốc lao xuống.
Không gian gấp khúc!
Thời gian gia tốc!
Vận mệnh khóa lại!
Cho dù chỉ là một vị tiên cảnh, hơn nữa đã từng thụ thương bởi chính mình, Tông Thủ cũng không có có ý khinh thị lưu thủ. Một đao này, vẫn là dùng hết toàn lực!
Toàn lực ứng phó, đem phách cảnh hậu kỳ kiếm ý, rót vào trong đao.
Quang ảnh tật thiểm lướt tới vạn trượng.
Như cũ vượt qua phạm vi phản ứng cực hạn của thương, chỉ ba phàn trăm khoảnh khắc, đã đi tới trước người nữ quan này!
Trên mặt Tình Minh nháy mắt trắng như tờ giấy!
Thế nhưng đang lúc đao quang sắp xuyên thủng mi tâm của nàng, một vị tiên cảnh khác cạnh bên lắc mình một cái, ngăn cản trước người Tình Minh.
Thời điểm vân diễm đao hoàn toàn xuyên thấu thân thể người này, tức thì một thân chân lực cũng toàn bộ nổ bung, ngăn trở phi đao tiếp tục lao về phía trước.
Khiến cho ngân sắc đao ảnh lúc đánh trúng Tình Minh cũng đã suy yếu tới cực hạn.
Lúc này, đao quang phóng tới trước mi tâm Tinh Minh chừng ba tấc liền bị chặn lại, mơ hồ có thể thấy được trên đầu nàng hiện ra một khỏa Bảo Châu, từng đợt linh quang dao động, cuối cùng làm cho lực lượng của vân diễm đao tiêu tán rơi xuống.
Hai người còn lại vẫn như cũn hướng về Đăng Thiên Đài bay tới, tốc độ càng thêm nhanh.
Mà lúc này Tình Minh lại lấy ra một mai tử sắc bùa lục ném về phía trước.
- Loạn Linh Nguyên Diệt, phá cho ta!
Trong phạm vi năm trăm trượng nơi đây, tất cả thiên địa linh năng nguyên lực đều sụp đổ!
Giữa không trung, các lại phù văn phù cẩm do Thiên Độn Chu Thiên Đại Trận ngưng kết mà thành cũng theo tiếng thét này tán loạn, biến mất vô hình.
Tông Thủ nhìn thấy một màn vừa rồi nơi hạ phương, ánh mắt không tự chủ được hơi chút nheo lại.
Đạo Môn quả nhiên không hổ là có vạn năm căn cơ, cho dù liên tiếp bị hắn đả thương nặng, nội môn tiên cảnh tinh anh ở trong Vân Giới bị diệt sát hầu như không còn,sống lưng cũng bị đánh gãy, vẫn có người quên cả sống chết cam chịu hi sinh vì Đạo Linh Khung Cảnh.
Thế nhưng cũng chính vì vậy có thể xác định Tình Minh nàng chắc chắn có tính toán!
Chín đoàn Cửu Diệu Chi Quang kia dĩ nhiên đã đánh xuống xông tới trước người. Tông Thủ hừ lạnh một tiếng, tạm thời không có hao tâm đi tìm hiểu hai người này, kiếm khí trong tay vung lên triệt để chém nát một đoàn bạch quang!
Bóng kiếm loang loáng, chỉ trong nháy mắt, đã liên tục phá nát thêm ba đoàn Cửu Diệu Chi Quang .
Áp lực trước người Tông Thủ nhất thời buông lỏng. Tiếp sau đó, Tông Thủ chợt nghe Khổng Dao ở phía trước thét lên một tiếng chói:
- Đi xuống cho ta!
Ngân sắc thương ảnh tung bay, từ trên Đăng Thiên Đài tuôn ra tựa như từng cánh hoa mai, huyễn lệ thê lương đến cực điểm,cơ hồ che kín cả thiên không.
Cuối cùng toàn bộ thương nhận đều hợp làm một trực tiếp phóng hướng về Tình Minh đang ở phía kia.
Thương của Tông Nguyên là ngự lôi còn thương của Khổng Dao lại là đồng thời mang theo hàn băng liệt hỏa uy thế còn cao hơn Tông Nguyên nữa bặc.
Ngưng tụ sáu mươi vạn đại quân xu thế, một thương này đánh bật vạn quân!
Chỉ trong khoảnh khắc,một tiếng ' Đang' trầm trọng vang lên!