Thần Hoàng

Chương 1080: Hoàng đạo thần quyền



Trong miệng cũng không tự kìm hãm được tán thưởng một tiếng.

- Đẹp quá!

Dùng băng làm cơ, dùng ngọc làm cốt, dùng tuyết làm da, quả thực có thể coi là tạo vật được lão thiên sủng ái nhất.

Linh lung hấp dẫn, dương liễu eo nhỏ. Thân hình vô luận bộ vị nào cũng đều cân xứng vừa đúng cả.

Xinh đẹp vô ngần, khiến người quả thực phải mở to mắt --

Khổng Dao bị một câu này bừng tỉnh, vội vàng vươn tay nhỏ ra che trước mắt Tông Thủ, ngang ngược nói:

- Nhắm mắt lại, không cho phép nhìn!

Sau đó vươn tay triệu đến Càn Khôn Đại của mình, vội vàng mặc quần áo lại.

Lại chém ra một đoàn hỏa diễm, thiêu đốt đi toàn bộ ‘ chứng cứ phạm tội ’ trên mặt đất!

Đợi đến lúc Tông Thủ lại mở mắt ra thì chỉ thấy Khổng Dao lúc này đã thay đổi một thân áo giáp màu đỏ đứng trước người hắn.

Không khỏi trong nội tâm oán thầm, nữ nhân này ngoại trừ khôi giáp ra thì không còn y phục nào khác sao?

Bất quá lúc này Khổng Dao đã không còn suất khí tư thế hiên ngang như dĩ vãng nữa, ngược lại khẽ cúi đầu, hai tay dây dưa lấy, nhăn nhăn nhó nhó, trên mặt đỏ bừng một mảnh.

Tựa hồ không biết đối mặt hắn thế nào, mấy lần muốn nói lại thôi. Mỗi khi ngẩng đầu tiếp xúc với ánh mắt hắn liền nhát gan như thỏ, lập tức càng thêm cúi đầu.

Tình hình cũng là cảnh vui hiếm thấy, khó được thấy bộ dáng Khổng Dao thẹn thùng như thế.

Đáng tiếc giờ lại không phải lúc.

Tông Thủ thần sắc có chút nghiêm túc lại, nắm chặt tay Khổng Dao, một tia khí cơ chạy trong cơ thể Khổng Dao.

- Tốt nhất là giờ nội thị, kiểm tra trong cơ thể có thay đổi gì không. Mới rồi ngươi cùng ta linh nhục giao hòa, vi phu sau khi độ kiếp thần niệm Thiên Nhân Hợp Nhất, dùng huyền pháp tìm hiểu Thiên Địa chi áo. Tiểu Dao nhi ngươi có lẽ cũng có không ít cảm ứng mới phải. Lúc này là thời cơ tốt nhất, không nên bỏ qua --

Khổng Dao nghe từ ‘ vi phu ’ và ‘ tiểu Dao nhi ’ chỉ cảm thấy là một hồi ác hàn, thầm nghĩ người này chẳng lẽ không ngại buồn nôn sao?

Ngoại trừ cực độ không thích ứng ra lại cảm thấy vài phần mừng thầm điềm mật, ngọt ngào.

Đến vài câu sau mới rốt cục tỉnh ngộ lại. Ý thức được Tông Thủ đang nói chuyện đúng đắn với mình

Liền vội vàng nội tra luân mạch, rồi sau đó nhãn quang chớp lên, lộ ra ngạc nhiên.

Chân lực trong cơ thể ngược lại cũng không vì song tu mà gia tăng bao nhiêu.

Nhưng lại vì trận giao hợp không biết xấu hổ kia mà tinh thuần hơn nhiêu. Ẩn hàm vài phần khí tức tinh khiết trước nay chưa từng có, không bàn mà hợp ý với đại đạo.

Khiến nàng mừng rỡ nhất chính là những chân lực lăng lệ ác liệt vốn ẩn hàm trong cơ thể đã lâu kia đã không thể gây họa được nữa.

Giờ phút này nhuệ khí mặc dù vẫn còn, lại phảng phất đã trải qua đánh bóng. Bớt đi một ít góc cạnh không cần thiết, nhiều thêm chút tròn trịa.

Cũng không khiến uy năng giảm đi mà sau khi nàng không sử tùy tâm sẽ chỉ khiên uy năng càng tăng thêm.

Tia Thiên Địa lệ khí tích lũy trong khí hải cũng giảm đi hơn phân nửa!

Bỗng nhiên tỉnh ngộ, trách không được Hiên Viên Y Nhân và Nhược Thủy, tư chất không bằng nàng, nhưng trong một năm này, tu vị đều có thể đột nhiên tăng mạnh, song song tiến vào cửu giai, có xu thế cái sau vượt cái trước.

Song tu chi đạo, quả thật rất nhiều chỗ tốt.

Lại lại minh tưởng, sau đó chỉ cảm thấy đầu mình phảng phất lại muốn nổ tung lên.

Vô số tin tức, nhảy vào trong hồn niệm.

Tông Thủ dùng hồn ý, ngao du Thiên Địa, phân tích thế gian, nhiều loại cấu thành chi pháp, tuần hoàn vãng phục chi đạo.

Từng chút hắn cảm ngộ được đều hiện lên.

Trước kia trầm luân rong nhục dục, mê luyến khoái cảm kia, khi đó nàng trong đầu trống không, căn bản không hề chú ý những cái này.

Bất quá lúc này, khi nàng cẩn thận nhớ lại, một màn này lại xuất hiện trước mắt vô cùng rõ ràng.

 


Lập tức có chút tức giận, lúc đó Khổng Dao nàng hoàn toàn trầm mê trong nhục dục

Người này, rõ ràng còn có thể phân ra hồn niệm, cảm ngộ Thiên Địa áo nghĩa sao?

Chợt lại cảm giác không đúng, đây chỉ là phân hoá nguyên thần và nguyên thần thứ hai thôi.

Lại thầm ‘ hừ ’ một tiếng, Khổng Dao càng kiềm chế tạp niệm, lần nữa cảm ngộ những tin tức trong đầu.

Nhưng chỉ một lát sau, Khổng Dao lại một lần nữa mặt đỏ tới mang tai.

Cùng tồn tại với những trí nhớ này, còn có một màn mà hai người song tu ban nãy.

Hành động không biết xấu hổ, còn có ngữ điệu cầu hoan kia nữa. Nhớ lại quả thật khiến người xấu hổ muốn chết.

Tự nhiên khoái cảm tiêu hồn thực cốt kia cũng bao hàm trong đó.

Chỉ một lát sau, dưới thân cũng cảm giác một mảnh ẩm ướt.

Trong lòng lại biết đây là cơ hội khó được, Tông Thủ lĩnh ngộ kiếm ý phách cảnh đã đến cấp độ đỉnh phong. Ở Vân Giới là hoành hành vô địch, là nhân vật cấp bậc kiếm đạo tông sư.

Cảm ứng Thiên Nhân Hợp Nhất lúc hắn tiến giai, tất nhiên sẽ không như bình thường.

Khổng Dao cưỡng chế trong lòng, chỉ chuyên tâm nhớ lại những huyền bí mà Tông Thủ ngộ được.

Lúc này rất nhiều đều không thể để ý tới, chỉ có thể trước tiên nhớ kỹ, ngày sau lại suy ngẫm.

Rồi sau đó một lát, Khổng Dao lại bỗng dưng cả kinh, trợn mắt.

- Là kiếm ý hồn cảnh!

Trong trí nhớ của nàng, không lâu sau khi Tông Thủ song tu cũng đã đụng chạm đến kiếm ý hồn cảnh!

Đây rõ ràng là vào cấp bậc Thần Cảnh mới có thể nắm giữ!

Mà Tông Thủ lúc này đã triệu vô danh kiếm trôi nổi trên không trung về tới trong tay.

Một tia huyết sắc kiếm khí lộ ra từ mũi kiếm, trong mắt Tông Thủ lại hơi hàm dị sắc. Hoàn toàn chưa từng ngờ tới, võ đạo của hắn đầu tiên đột phá cấp độ hồn cảnh lại là Sát Lục Kiếm Ý!

Mà sau một khắc, chợt nghe xa xa, một thanh âm trong sáng hùng hồn vang lên.

- Thạch Việt ở đây, không biết quốc quân, đã xong kiếp chưa?

- Thạch Việt ở đây, không biết quốc quân, đã xong kiếp chưa?

Thanh âm kia xa xa truyền tới, đồng thời một cổ ý niệm bàng bạc toàn bộ không dưới tu sĩ tiên cảnh trùng kích tới.

Thạch Việt?

Lông mày Tông Thủ nhíu lại, hướng phương xa nhìn ra xa. Người này, sao lại ở chỗ này, sao lai trở lại Vân Giới?

Xa xa có thể thấy được, bên ngoài hơn mười dặm, Thạch Việt đứng trên một ngọn núi.

Đúng là khoanh tay, dùng ánh mắt chiến ý dạt dào nhìn xem bên này.

Rồi sau đó ánh mắt Tông Thủ lại dời đến một thiếu niên 16 bên cạnh hắn.

Thạch Vô Kỵ!

Trong mắt Tông Thủ lập tức lộ ra ý hiểu rõ.

Thì ra là thế, Thạch Việt là để người này trở về Vân Giới sao?

Xem bộ dáng này, chẳng lẽ là muốn tìm hắn đánh một trận? Xác minh võ học sao?

Nếu vậy, môn Hoàng Thần Quyền tương lai chấn động Vân Giới kia đã chính thức thành hình rồi sao?

Ánh mắt phức tạp nhìn Thạch Vô Kỵ, Tông Thủ mới cười ra tiếng:

- Hôm nay Tông Thủ may mắn, dĩ nhiên đã vượt qua kiếp. Không biết Thạch Tướng quân lúc này tới tìm cô là vì chuyện gì?

Một tia ý niệm tản ra, ngăn trở Tông Nguyên đang thống lĩnh bảy ngàn Huyết Vân Kỵ chạy về phía Thạch Việt.

Chỉ bằng người này, hôm nay cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, thì Tông Thủ cũng không thể quá phận được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.