Thần Hoàng

Chương 1178: Không tuân thủ quy củ (2)



- Để ta Đàm Kính và Thiên Phương hội trục xuất khỏi Nguyên Liên giới, dựa vào ngươi, chẳng lẽ có thể chống cự nổi người này?

Tông Thủ nghe vậy. Cười cười không nói.Loại người thông minh như Mộ Phương ,cũng không cần hắn nhiều lời.

Mộ Phương kia cũng không suy tư nhiều, xúc động đáp: 
-Nếu thêm Gia Kỳ La quốc ba tỉnh. Mộ Phương nguyện trợ giúp Quân thượng một tay —— 

Lúc này cục diện, là mấy người liên thủ, cũng không làm thế nào Tông Thủ.

Tuy nói hắn cùng với Phục Việt. Một trận chiến này trong đều chỉ là lặng lẽ biên cổ. Không cam lòng , cho nên vẫn chưa thực toàn lực ứng phó.

Trong trường hợp đó hôm nay Hồng Cửu Trần đã vào thế đại bại, bọn họ mấy phương, lúc này mặc dù hợp lực liên thủ, cũng không thể làm thế nào Tông Thủ này.

Song phương thắng bại, chỉ là bảy ba khai mà thôi.

Thắng tự nhiên là hay, đem Tông Thủ trục xuất khỏi Vân Giới, nhưng còn phải tranh với mấy người này .

Mà nếu là bại, thực sự là hai bàn tay trắng,

Không bằng lúc này. Đem đất ở Đông Nam, toàn bộ lấy hết!

Đúng như Tông Thủ nói, chỉ có trong tay nắm giữ càng nhiều thực lực, mới đạt được Huyền Linh tu hội ủng hộ.

Những vùng đất màu mỡ kia, trong tay Đàm Tĩnh. Không bằng nắm giữ trong tay chính mình .

Một bụng dạ khó lường, bất định minh hữu, lại có ích lợi gì?

Tim gan lo sợ, giống như có gai đâm vào lưng! Lúc lấy đi xong,mới có thể toàn lực đối phó với địch ——

Được!

Tông Thủ cười khẽ, Mộ Phương nguyện giúp hắn. Như vậy hôm nay trận chiến này. Thực sự là gần như vết nhơ sẽ được bỏ quên!

Đàm Tĩnh nghe vậy một trận đờ đẫn, mặt cắt không còn máu. Mà Hồng Cửu Trần kia, hai tay run rẩy, cả người đều hơi hơi run.

Một tia hi vọng cuối cùng, chỉ có thể phó thác cho Phục Việt Tán Nhân. Hôm nay đã không cầu có thể thắng, chỉ cầu không bị trục xuất,bị loại triệt để là được.

Trong trường hợp đó tâm trạng người này, lời nói trước kia, chỉ sợ không thể như bọn họ mong muốn ——

-Thủ đoạn của Quốc quân, Thực sự làm mọi ngời phối hợp! Diệu, quả nhiên cực diệu!

Phục Việt cười lớn, tiếp ến lại ánh mắt nghi hoặc, nghiêm nghị nói: 
-Phục Việt ta nếu muốn xuất binh dệt hoa trên gấm, không biết Quốc quân có bằng lòng lấy đất của Hồng huynh, để thưởng Phục Việt ta?

Tông Thủ mắt hơi một híp lại, nhìn người này liếc mắt, sau đó cũng hơi gật đầu nói: 
-Ngươi ta hai nhà, tựu dĩ Lạc Thủy vi giới! Đạo huynh theo Lạc Thủy hướng Bắc, cô lĩnh Lạc Thủy hướng nam!

Lại nhàn nhạt nhìn Sát Hậu Hổ liếc mắt: 
-Sát huynh và Cô Tương gần, chiếm hữu hai mươi ba tỉnh. Cô Dục gia quốc, và Sát huynh trao đổi. Không biết Sát huynh có bằng lòng?

Đây là bảo toàn vị Đông Hải Vương Phong kia, mặc trần chi sách, dịch địa lúc, tài năng hộ cánh ——

Lại càng không biết làm sao, điện trong mấy vị tiên giai, cũng chỉ có một vị này, mới làm hắn thực sự cảm giác đến nguy hiểm.

Chung quy vẫn thấy người này, cực kì không đơn giản.

Di quốc Đông Hải, cùng hắn tạm không tiếp giáp, vẫn là để Mộ Phương Phục Việt hai người nhức đầu đi.

Sát Hậu Hổ cười cười, chưa từng nói. Chỉ là giơ chén rượu lên , hướng về phía Tông Thủ thăm hỏi, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Mấy người đúng là nói ba xạo, đã đem cả Nguyên Liên giới chia cắt thỏa đáng. Cũng hồ đồ không chú ý, Đàm Kính Hồng Cửu Trần hai người, tựu ở trong điện dự thính .

Biên giới tranh đoạt, vốn là tàn khốc như vậy.

Tiền Đàm Hồng liên thủ, lúc muốn đưa hắn mấy người đuổi ra khỏi nhà, cũng không khách khí gì với bọn họ. 

Liền ngay cả vị kia khô gầy lão giả, lúc này cũng ngừng ăn. Ánh mắt âm ế, nhìn trứ trong điện.

Cuối cùng là đột ngột một tiếng, chấn động trong điện.Làm Mộ Phương mấy người, chỉ cảm thấy choáng váng, rồi nói không nên lời.

Hồng Cửu Trần lúc này mới khôi phục vài phần tức giận, hướng phía vị Lão Nhân thi lễ.

-Độc lão có lời gì, chỉ bảo ta đợi?

Lão giả khô gầy kia liếc hắn một cái, cũng từ chối cho ý kiến, chỉ lạnh lùng cười.

-Thứ vô dụng đó!

Vẫn như cũ là âm chiêng trống, thứ người màng tai, sau đó mới lại nhìn mọi người.

-Nguyên Liên giới, Cửu Đô Tiên Triêu ta là muốn lấy được! Thử là ta trong triều thánh đế có lệnh , không thể kháng mệnh!

Tông Thủ nghe vậy cười, đưa ly lên sát miệng.

Thánh đế có lệnh, không được kháng chỉ? Như vậy trong trường hợp đó làm sao?

Đã thấy một tia lục , tràn ngập trong điện phủ.

Làm mọi người ở đây, đều sắc mặt nghi hoặc, hiện ra vẻ phòng bị.

-Vì vậy lão Hủ, thỉnh cầu mấy người , lại suy nghĩ tỷ mỉ mới tốt.

Lão giả khô gầy kia mắt nửa mở nửa khép nói, trong giọng nói lại đầy ý không cho cự tuyệt.

-Lại có lúc trước, ta Cửu Đô Tiên đình đối với hai vị hứa hẹn,vẫn hữu hiệu như trước! Kia hai nơi Tiểu Thiên Thế Giới, vẫn như cũ không đổi —— 

Mộ Phương nghe vậy nhíu mày, hứa hẹn không đổi?

Đổi lại trước đây, đương nhiên là chỉ có thể đồng ý, có không cam tâm thế nào, cũng chỉ có thể như vậy.

Nhưng hiện nay, cũng đã là thời gian di thế dịch, tình thế hơn mười mấy ngày trước, tuyệt nhiên khác nhau.

Một chỗ chỉ có bốn nghìn dặm Tiểu Thiên Thế Giới, cũng không là hắn Mộ Phương hoàn toàn nắm giữ, làm sao chịu cam tâm?

Nuốt vào Đàm Tĩnh nơi, hắn hôm nay đoạt được, chỉ biết càng nhiều.

Phục Việt trực tiếp nói châm chọc: 
-Các ngươi Cửu Đô tiên đình, ghê gớm thật! Bàn tính này đánh rất là hay. Chỉ tiếc, ta Phục Việt thực sự chướng mắt —— 

Cũng không phải do các ngươi!

Lão giả khô gầy cười, hoàn toàn không thèm để ý: -Không biết Phục Việt đạo hữu có thể tin, lão hủ hôm nay, có thể làm cho ngươi không ra khỏi nơi đây? Có tể vào ngày nào đó, không tin không tức, vô duyên vô cớ mà chết, người bên ngoài tìm không được nguyên nhân?

Phục Việt ngẩn ra, sau đó nổi giận, nắm chặt hai nắm đấm : 
-Ngươi dám?

-Ngươi sao không dám?

Độc lão kia lắc đầu: 
-Lẽ nào Phục Việt đạo hữu, còn có thể trông cậy vào Huyền Trần, có thể vì ngươi ra mặt? Về phần Cực Tuyệt Thánh đế, sợ là không ể ý đến việc này! Ta Cửu Đô Tiên Triêu, trừ phi là nhiều nỗ lực một chút, mua mệnh một tiên giai ! Phục Việt đạo hữu chấp nhận không?

Chỉ nhàn nhạt một câu, lại làm Phục Việt khí tức cứng lại, liền ngay cả Mộ Phương, cũng ánh mắt lóe ra, bắt đầu nghi ngờ.

Tông Thủ ở phía dưới lặng lẽ nghe, khóe môi bên cạnh cũng dần dần lộ ra vài phần châm chọc.

-Ra khỏi võ sân tiên cung? Vô tin vô tức, vô duyên vô cớ mà chết?

Tông Thủ cùng tâm niệm, thanh kếm vô danh kia,đang nằm trong ống tay áo.

Kiếm Ý Uẩn trong cơ thể, thốt nhiên bộc phát.

-Nếu là Cô chưa từng để ý tới sai, ý trong lời nói, giống như uy hiếp? Đạo hữu chẳng lẽ, là muốn trực tiếp nhúng tay này nguyên liên giới tranh đoạt?

Lão Nhân khô gầy kia nghe vậy, cũng cảm thấy hứng thú,liếc mắt nhìn Tông Thủ .

-Không tính là uy hiếp, mặc dù là lại làm sao? Quốc quân có thể làm khó dễ được ta?

Phản hỏi một câu, lão giả lắc đầu bật cười: 
-Hôm nay lão Hủ thả giáo quốc quân một lần ! Này nước ngoài chinh phạt cố nhiên thành công quy tại, lại canh nhu biến báo. Thí dụ như Nguyên Liên giới, ta Cửu Đô Tiên đình muốn bắt! Dù cho vi phạm quy củ, cũng sẽ không tiếc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.