- Tự nhiên là Tam Thế Phật!
Từ Phương nhàn nhạt đáp, lại thấy vẻ mặt Phong Thái Cực vẫn còn nghi vấn.
Trong lòng Từ Phương biết đối phương còn đang nghi vấn điều gì, hắn cũng không hề có ý giấu diếm, ngược lại có phần thâm ý liếc nhìn Triệu Yên Nhiên nói:
- Phong thí chủ khó tránh khỏi quá cô lậu quả văn rồi. Không biết Phật gia Vị Lai Phật đã thay đổi sao? Ngoài ra mấy vị Phật tổ cũng có lệnh chỉ, ở trong Nguyên Liên Giới lần này lấy Vô Lượng Chung Thủy Phật làm chủ! Trợ giúp Vị Lai Phật tụ kim thân xá lợi...
Phong Thái Cực lúc này mới hiểu ra, hắn cũng không phải là cố ý tìm hiểu, chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi.
Việc này đối với Kiếm tông cũng không có quan hệ gì, liền gật đầu tỏ vẻ đồng tình, rồi tự ý ở trong điện này tìm vị trí ngồi xuống.
Nét mặt Triệu Yên Nhiên lại hơi có điểm cổ quái.
Theo tu vi phát triển, Hư Không Pháp tướng của Tông Thủ ở bên trong hồn hải của nàng ấn chiếu hiển hóa càng phát ra rõ ràng.
Trước đây còn là hai điểm nhỏ hắc bạch, không có gì nổi bật. Hiện tại lại giống như hai cái "không động".
Một là sâu không thấy đáy, có thể thôn nạp hết thảy mọi thứ. Mội cái khác là đem ánh sáng, nhiệt độ, năng lượng vô tận dũng mãnh phun ra, khiến nàng thời gian gần đây tu vi tiến mạnh.
.... Vô Lượng Chi Quang, Vô Tận Chi Ám!
Nàng dù có chậm hiểu cỡ nào cũng đã biết được Vô Lượng Chung Thủy Phật trong cách nói của Phật môn đến tột cùng là ai.
Hắc bạch nhị động này có phần bắt đầu từ chung mạt chi pháp, lẽ nào chính là Vô Lượng Chung Thủy?
Lúc này, nàng giống như là đệ tử của Phật môn được Phật tổ truyền pháp
Thông qua đạo thai đỉnh lô, mượn dùng Pháp tướng chi lực, e là bản thân Tông Thủ từ lâu đã hiểu rõ trong lòng.
Lại càng không muốn nói, ở trong mắt nàng, Phật môn lần này chính là đến đào góc tường của Thương Sinh Đạo.
Tiểu nha đầu này tốt nhất vẫn nên mang theo ở bên người nàng, không thể mang tới tai họa cho Tông Thủ.
Triệu Yên Nhiên làm như chưa từng nghe thấy, lôi kéo Tịnh Âm yên lặng tìm vị trí ngồi xuống.
Triệu Yên Nhiên mơ hồ nghe được tiếng thở dài của Từ Phương và Tịnh Âm, nàng cảm giác có chút hổ thẹn, nhưng rồi lại an tâm thản nhiên, bình tĩnh như không.
Vô Lượng Chung Thủy Phật chân chính ngược lại cũng không phải là nàng...
Là bản thân Tông Thủ không muốn thừa nhận, cùng với Triệu Yên Nhiên nàng không hề có quan hệ.
Lại qua mấy canh giờ, hơn mười tên Linh Cảnh tu sĩ đều lục tục chạy về.
Ngay cả vị Đông Hải Vương Phong Mặc Trần kia cũng bình an đến trong Nguyên Tĩnh Cung.
Lại là một vị nam tử ba mươi tuổi, mặt như bạch ngọc, thần sắc không màng danh lợi. Mặc dù bị hơn mười vị Linh Cảnh nhìn chăm chú, lại không lộ ra nửa phần xao động.
Trang Vũ lại là người cuối cùng suốt mấy ngày sau mới xuát hiện, mang theo một thân huyết khí sát phạt, tiến vào bên trong điện.
Hắn lạnh nhạt liếc nhìn mọi người trong điện một cái, đơn giản nói:
- May mắn cuối cùng cũng không phụ lòng quân thượng nhờ vả, đại quân đã xuất phát, không còn đối thủ nữa. Trong vòng ba ngày là có thể đánh hạ Trung Nguyên Tam Quốc. vì còn có vài việc nhỏ liên lụy nên Trang mỗ đến chậm, mong chư vị thứ lỗi!
Mọi người nghe vậy cũng đều không có nửa điểm oán giận.
Ai cũng biết, đại chiến lần này đều do người này chỉ huy. Có thể hiện thân ở đây, là bởi chiến sự tiền phương đều đã đến hồi kết.
Trong lúc cấp bách gọi người đến đây đã có phần gượng ép.
- Người tới đủ rồi, phù chiếu có thể mở ra!
Phong Thái Cực thần sắc nghiêm trang, hướng tấm phù chiếu kia chắp tay một cái. Sau đó tay phải tìm kiếm, đã đem phù chiếu mở ra.
Một mảnh linh quang hiện ra trước mắt mọi người, hư không ngưng tụ ra một văn tự, kéo dài không tiêu tán.
Đoạn mở đầu là luận công ban thưởng.
Tông thủ ra tay hào phóng, tuyệt không keo kiệt, cũng cực kỳ công bằng hợp lý. Không chỉ mấy người ở trong Nguyên Liên Giới thoả mãn. Mà Thương Sinh Đạo và Phật kiếm nhị giáo cũng đồng dạng không có dị nghị.
Diện tích bảy nước đều có khếch trương. Mà tam đại giáo phái cũng đạt được không ít mạch khoáng.
Những người xuất lực trong trận chiến này, đều có thể sánh với một quốc gia.
Sau đó mới tiến nhập chính đề, nói đến bản thân bởi vì có chuyện phải rời đi. Trong một hai năm lại có thể trở về, để chớ có nghĩ nhiều.
Phong Thái Cực lập tức chau mày một cái, chớ có suy nghĩ?
Nói cũng thật nhẹ nhafng! Nguyên Liên Thế Giới này thật vất vả mới được đứng ổn.
Tông thủ lại chọn lúc này rời đi, lại còn bảo bọn họ đừng chờ đợi?
chỉ là chính bản thân tông thủ cũng biết Nguyên Liên Giới cần có người chủ trì, nên hắn đưa ra biện pháp giải quyết.
phân phó cho Trang Vũ chưởng quản quân quyền, quản lý Đại Kiền tại Vân Liên Giới 30 vạn quân, kềm chế các nước.
điều này không chỉ làm cho Trang Vũ bất ngờ, mà ngay cả Phong Thái Cực cũng ngẩn ngơ.
Dùng người có xuất thân Nguyên Liên Giới quản hạt giới này liệu có thỏa đáng hay không.
Bất quá, hắn cũng không biết được Tông thủ cả đời này còn chưa từng chịu thiệt điều gì.
Đôi khi nhìn như xử sự hồ đồ, nhưng sau đó lại chứng minh hắn có tầm nhìn xâu xa. Phong Thái Cực cơ hồ liền muốn đem ấn phù phá hủy.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục nhẫn nại, xem tiếp diễn biến. thần sắc Phong Thái Cực từ từ hòa hoãn lại.
- Thương Sinh cùng với Phật môn Kiếm Tông đều đưa ra chín người. Đại Kiền tiên đình một phương, cũng có thể có hai mươi chín người dự thính. Nếu cô không ở đây, có thể họp nghị quyết đoán các sự vụ của Viễn Liên Giới. Tất cả giống như tham nghị chi chế của Vân Giới Đại Kiền quốc. Nguyên Liên Giới chư quốc cũng có thể dựa theo diện tích địa vực, mà có ba đến năm vị nhân tuyển tham nghị...
Phong Thái Cực khẽ lắc đầu, đã biết Tông Thủ không có khả năng đem toàn bộ quân quyền lẫn quốc sự đều giao phó cho Trang Vũ.
Tất nhiên là có thủ đoạn kiềm chế, một bộ dáng cùng với Vân Giới Đại Kiền quốc hầu như không có gì khác nhau.
Thậm chí phân phối nhân số cũng là vừa vặn đúng chỗ. Thế lực khắp nơi đều đã chiếu cố đến.
Không chỉ tam giáo có thể thông qua tham nghị chi chế ảnh hưởng đến quyết sách của giới này, mà người của Nguyên Liên Thế Giới đối với chính sự của Đại Kiền tiên đình cũng có thể có quyền tham dự.
Chỉ là vị trí của những người này có phải quá nhiều rồi hay không? Lẽ nào lại là kế sách chế hành đáng chết?
Trong lòng mặc dù có suy nghĩ này nhưng Phong Thái Cực lại thả lỏng toàn thân mình.
Quốc quân lại không thích xử lý công việc, thật là làm cho người ta đau đầu.
Có thể khi Tông Thủ không có mặt, Kiếm tông thiếu một vị nắm giữ quyền lực, cao cao tại thượng chú mục, thường thường khoa tay múa chân cũng xem như một chuyện vui.
Vì vậy quay sang nhìn Từ Phương hỏi:
- Không biết đại sư đối với quyết định của quốc chủ có cái nhìn như thế nào?
Chỉ hơi chút suy nghĩ, Từ Phương đã nói ra một tiếng "có thể".
Thể chế của Đại Kiền, hắn rất quen thuộc, chỉ khác là những người tham nghị này là do chư phương tuyển định, chứ không phải là dân tuyển gì cả.