Thần Hoàng

Chương 1307: Không hiểu thấu




Dù sao vận dụng thần thông chi lực của Huyễn Tâm Kính để trấn áp Thần Cảnh Ảnh Ma, nhất định phải hao tổn thọ nguyên.

Vô Tướng Thần Ma lại cười cười:

- Ngươi có Thánh Đình chỉ lệnh không, nếu có, thỉnh lấy ra đánh giá, ta không ngăn cản ngươi!

Thấy Tông Thủ chau mày, a Vô Tướng Thần Ma đã hiểu rõ, thần sắc âm lãnh xuống, trong mắt xẹt qua hàn ý.

- Không có lệnh, cái này khiến ta có chút khó xử rồi.

Vô Tướng Thần Ma nói xong, bỗng nhiên thần sắc lại quái dị cười:

- Ngươi nhập tầng chín Tử Ngục là muốn tìm Lục Hàm Yên? Nàng là mẹ của ngươi? Chỉ là bổn quân nhớ rõ, trong hai mươi năm này, người bị đánh vào tầng thứ 9 Tử Ngục cũng không có nữ tử, cũng không có Lục Hàm Yên --

Tông Thủ vốn kinh hãi Vô Tướng Thần Ma rình mò vào trong nhân tâm niệm của hắn, chợt thân hình lại hơi chấn.

- Kiến tri chi chướng, mẫu tử tương kiến mà không thể nhận, thủ đoạn Thánh Tôn quả nhiên thường nhân khó đạt đến! Cũng vượt ngoài ý liệu --

Thanh âm tán thưởng phát ra từ trong hơi nước trene vân không.

Đây là Minh Ngục tầng thứ 8, cách cách mặt đất 3000 trượng.

Hai người đứng ở đây, lại vô ảnh vô tích. Ngược lại tất cả mọi chuyện đều lọt vào tầm mắt.

Lục Thiên Thanh một bên thầm nghĩ lấy, gặp mặt mà không thể nhận, lại tàn nhẫn hơn xa không cho gặp đến vài lần.

Nếu ngày sau, hai người này có cơ hội phá kiến tri chi chướng, cũng không thông biết sẽ thống hận thế nào nữa.

Trên mặt không chút nào không lộ ra, ngược lại rất vui vẻ.

- Vãn bối còn không chúc mừng Thánh Tôn, xem ra tu vị lại có tiến triển rồi!

- Tu vị chỉ là có chút tiến triển thôi. Luận đến kiến tri, bổn tọa cũng xa xa không bằng Phật môn.

Lục Tuyệt Diễm như cười mà không phải cười, thần sắc khó lường, ngược lại hỏi

- Những phong điểu xích sắc kia là thủ bút của Lục Thiên Thanh ngươi sao? Nhớ rõ lúc trước trong hình phạt cũng không có cái này mà?

- Thánh Tôn --

Lục Thiên Thanh sắc mặt lập tức biến đổi, kinh ngạc nhìn Lục Tuyệt Diễm.

Nhất thời có chút không rõ ý nghĩa, càng không hiểu chỉ cảm thấy một hồi cảm giác man mát.

Trong mười ngày này, Lục Tuyệt Diễm đều ở đây, hào hứng bừng bừng quan sát tất cả mọi chuyện của Tông Thủ.

Chuyện phong điểu cũng nên sớm lọt vào mắt vị Thánh Tôn này mới phải..

Vì sao lúc trước chưa từng để ý, lúc này lại hỏi, trong giọng nói lại phảng phất như đang tra cứu trách nhiệm vậy?

Châm chước chốc lát, Lục Thiên Thanh cẩn thận đáp:

- Đây là Lục Vân Thương gây nên, trước khi chuyện Hàm Yên xảy ra, Vân Thương chính là vị hôn phu của Hàm Yên. Ngoại trừ chuyện như này, Vân Thương đứa bé kia tự nhiên hận Hàm Yên tận xương. Kỳ thật cũng khó trách hắn như thế, nghe nói hai mươi năm trước, Vân Thương hắn đối với Hàm Yên tình sâu vô cùng. Cái gọi là yêu sâu thì hận càng sâu! Cũng bơi vì vô cùng nhục nhã như vậy mà Vân Thương hắn có thể trong vòng hai mươi năm dũng mãnh tinh tiến, hôm nay đã đứng thứ hai trong thánh đình thái tử rồi --

- Vân Thương?

Tuyệt Diễm nhướng mày, trong mắt cũng lộ ra vẻ chợt hiểu.

Nhiên Không Lục gia vi duy trì huyết mạch, kết hợp giữa đồng tộc chỉ là chuyện thường.

Đặc biệt như Lục Hàm Yên càng không thể gả cho ngoại nhân. Thường thường đều là do trưởng bối chọn lựa đệ tử tinh anh hôn phối trong đồng tộc.

Danh tiếng Lục Vân Thương mấy chục năm trước kia hắn cũng đã được nghe nói. Ngược lại không ngờ kẻ này lại đi được đến mức này.

Đứng hàng thứ hai trong hơn mười vị thái tử Lục gia. Chẳng những tu vị huyết mạch, đều phải hơn xa đồng tộc mà bản thân cũng cần có thế lực, càng cần có ít nhất hai vị quốc chủ hậu thuẫn phía sau.

Lục Thiên Thanh nói như vậy, một là giải thích vì Lục Vân Thương, hai là điểm tỉnh các mấu chốt trong đó, ba chính là giải vây cho mình.

Lặng lẽ cười cười, Lục Tuyệt Diễm đều chỉ xem như không nghe.

- Nhưng trong coi Tử Ngục đến tột cùng vẫn là Lục Thiên Thanh ngươi. Hắn muốn dùng phương pháp này tra tấn Hàm Yên, ngươi cứ như vậy đáp ứng? Còn là loại xích phong điểu kia nữa?

Xích phong điểu bản thân ăn không nhiều lắm. Nhưng mà độc tố ẩn trong nướt bọt lại có thể khiến người tăng thống khổ gấp mười gấp trăm lần.

Lục gia thường dùng nướt bọt xích phong điểu kia phối hợp cực hình, khảo vấn tù binh phạm nhân, nhưng đều là sau khi pha loãng.

Lục Thiên Thanh lúc này trên người đều là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Càng không rõ, Lục Tuyệt Diễm nói những lời này đến cùng là xuất phát từ ý gì?

Chẳng lẽ vị Thánh Tôn này tâm hướng về Lục Hàm Yên? Không nên như thế mới phải--

Nếu thật là không quen nhìn, hai mươi năm trước, cũng không ám trợ bọn hắn. Về sau càng chẳng quan tâm tới chuyện Lục Hàm Yên.

Im lặng không nói, trọn vẹn suy ngẫm chốc lát, Lục Thiên Thanh mới mở miệng lần nữa.

- Là vãn bối sai rồi, không nên như thế! Sau này Thiên Thanh sẽ đi Hình đường lĩnh phạt, ngày sau quyết không có chuyện bực này nữa!

- Ngươi chịu nhận sai là tốt rồi! Về phần lĩnh phạt, việc này không gấp! Kỳ thật cũng không cần nói cái gì ngày sau --

Lục Tuyệt Diễm i lại có chút dao động tay, cười mỉm nhìn từ trên xuống dưới lão giả áo bào hồng bên cạnh.

- Trên người của ngươi có thương tích? Là ba năm trước Tông Vị Nhiên kia gây nên? Hiện nay còn ảnh hưởng gì không?

Lục Thiên Thanh khẽ giật mình, trên hai tay, lập tức nổi gân xanh. Trên mặt lại lạnh nhạt:

- Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đáng giá nhắc tới! Đa tạ Thánh Tôn quan tâm!

Tông Vị Nhiên tuy bị hắn đánh lui, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng nhục nhã!

Một tên Thần Cảnh trung kỳ, có thể đả thương Lục Thiên Thanh hắn, rồi sau đó nghênh ngang rời đi.

Mà thương thế kia, đúng là ba năm vẫn chưa lành!

Lục Tuyệt Diễm nghe vậy, dáng tươi cười lại càng thêm sáng lạn:

- Như thế là tốt rồi! Ta nhớ được Thiên Lân thế giới Lục gia trị hạ, có một cây Thương Ngô thánh thụ. 2000 năm một nở hoa, 2000 năm kết một quả. Trái cây của nó có thể tăng trăm năm thọ nguyên. Ngươi có thể đi thế giới kia một chuyến, lấy mười Thương Ngô Thánh quả trở về. Nhớ rõ cần phải trong vòng mười ngày, không được kéo dài!

Ngôn ngữ và ngữ khí rất là chắc chắn.

Lục Thiên Thanh lại lần nữa giật mình, hắn tự nhiên biết rõ danh tiếng Thương Ngô thánh thụ.

Vật ấy chính là chí bảo của Lục gia Thánh Đình, thậm chí có thể nói là một trong các căn cơ của Nhiên Không Lục gia.

Mỗi bốn năm ra quả, bất quá chỉ bảy mươi hai quả thôi, phân phối rất có hạn.

Mặc dù là nhân vật Thánh Cảnh như hắn cũng không thể tùy ý có được.

Nhưng Lục Tuyệt Diễm muốn vật ấy làm chi? Hơn nữa là một lần mười quả?

Chí Cảnh Thánh Tôn đã trường sinh, Những vật có thể tăng thọ nguyên c đối với hắn mà nói đã không có chút ý nghĩa nào mữa.

Đang do dự muốn hỏi, đã thấy ánh mắt Lục Tuyệt Diễm lạnh lùng nhìn nhìn qua.

Lập tức cũng không dám chậm trễ, liền tâm tình hồ nghi độn không rời đi.

Lông mày nhíu chặt, chuyện hôm nay, hắn cảm giác vạn phần quỷ dị.

Lời của Tuyệt Diễm cũng khiến cho người hoàn toàn không hiểu ra sao, sờ không được ý nghĩ.

Vừa bắt đầu hình như có ý hỏi tội, rồi lại lập tức nhẹ nhàng buông tha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.