Da thịt Tông Thủ cũng không thể tưởng tượng được, thay đổi kiếm thế lại có thể trảm kích thành đâm thẳng, theo âm thanh “ xuy lạp” vang lên, tay áo Tuyệt Diễm nổ nát bét, từng mảnh từng mảnh bắn ra thậm chí da thịt cũng bị cắt vào gây ra vết thương lớn.
Bị vòng luân hồi hút lực cộng thêm lực của nhát kiếm này không khác gì hai nhát kiếm cộng lại
Trong nháy mắt kiếm quang đã vượt ra rất xa,một lần nữa bay thẳng đến lông này Tuyệt Diễm
Tuyệt Diễm giật mình, sau đó bừng tỉnh, ánh mắt lóe sáng, cười một cái:
- Quả nhiên không sai, chỉ dựa vào một nhát đã phế được vòng luân hồi của ta, chỉ là kiềm chế, như thế.
Tay trái sờ nặn bình thường, cũng chỉ nhìn thấy tay áo rách nát, máu thịt văng tung tóe, chỉ trong chốc nhát đã hồi phục lại trạng thái ban đầu
Trước nhát kiếm của Tông Thủ lạ xuất hiện một vòng luân cương cực lớn.
Tổng số tuy hợp lại làm một nhưng cũng khó trảm.
Thần sắc Tông Thủ biến sắc, sắc mặt nhợt nhạt.
Vòng luân có thể thuận có thể nghịch, lúc nãy cũng là nghịch chuyển, thậm trí cảm giác
Nếu Tuyệt Diễm có bản lĩnh nghịch chuyển thời gin một lần nữa
- Nhưng đáng tiếc, vẫn kém hơn tí.
Tuyệt Diễm cười, chỉ thẳng ngón tay vào trán Tông Thủ.
Trong mắt Tông Thủ lại hiện ra vẻ tĩnh mịch
Không lẽ nào, lần này lại thất bại?
Sau khi tuyệt vọng, lại không ngừng tức giận, khí thế cũng không giảm mà thăng thêm
Sao có thể cam tâm được, lúc đấy lại bị đẩy lùi?
Hai mắt bỗng dưng mở to ra, tích tụ khí huyết trong mắt, rốt cục lại có một tiết khẩu.
Cánh kia không thể đẩy lùi được, hiện ra mấy trăm vết rách, vô số ký hiệu lóe ra trong đầu.
Trong lúc này, Tông Thủ chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới dĩ hóa thành dung nham.
Tuyệt Diễm thu lại tầm nhìn, không biết cảm nhận thế nào chỉ thấy tim đập liên hồi, như lôi cổ trọng kích, vô số máu chảy từ tâm can chảy ra tứ chi.
Tầm nhìn mờ tịt, chỉ nhìn thấy Tông Thủ, trong khi không thể lại có một nhát kiếm nữa đâm đến
Không phải do hít phải một nguồn khí lạnh, không chỉ là kiếm ý hồn cảnh, đã chuyển thẳng vào giữa đoạn.
Giờ khắc này ở ngoài hắc vụ, Lục Hàm Yên hơi chấn động, sau đó mờ mịt nhìn tay của mình.
Không lửa mà tự cháy, một tầng xích bạch chi diễm từ trên người nàng phóng ra.
Nàng khẽ lắng nghe tiếng trái tim mình, từng tiếng mạnh mẽ nhảy lên, cường lực chuyển máu, quán chú vào từng góc trong thân thể.
Huyết mạch lực đó được tăng cường độ thuần khiết, có vô số phong ấn trong truyền thừa của Lục thị bị phá khai rất nhiều.
Là huyết mạch tiến giai sao?
Cảm giác thực kỳ diệu, lực lượng dâng trào mãnh liệt.
Không hề tầm thường, thâm sâu khó lường.
Là huyết mạch biến đổi!
Thực ra thì mấy năm trước, nàng cũng đã kinh lịch qua một lần.
Cảm ứng cũng mạnh, nhưng không hề bằng hôm nay.
Tựa như ở trong tộc, có người nhập Thánh Cảnh.
Phải chăng hôm nay, có một vị nào đó có chút động tĩnh?
Ngẩng đàu nhìn bầu trời màu xám kia, cảm giác toàn thế giới kia có những chấn động không nhỏ.
Nhờ có huyết mạch chi lực, nàng cảm giác được hầu như từng góc một trong thế giới này, đều có hỏa diễm đang thiêu đốt không ngừng.
Trong khi huy động căn cơ bản nguyên của minh ngục...
Đó là phần thế chi viêm, cao cấp huyết mạch nhất trong Lục gia!
Chẳng lẽ là một vị tôn giả nào đó trong tộc thất bại khi tiến vào Chí Cảnh sao?
Không! Người này, hẳn đang ở bên trong minh ngục.
Bởi vì phần thế chi viêm thiêu đốt vô cùng mạnh mẽ.
Cảm nhận được sự hồi hộp trong lòng, Lục Hàm Yên tựa như vô thức nhìn về hướng hắc vụ kia.
Trong hắc vụ này thực sự có một vị Thánh Tôn, nhưng kẻ khiến cho huyết mạch chi lực của nàng thuần khiết hơn, chắc chắn không phải là Tuyệt Diễm.
Phải chăng là được Thánh Tôn coi trọng, có lẽ nào là hắn?
Cảm giác có chút thân cận, tựa như đang tấn giai, biến hóa thành phần thế chi viêm chân chính. Huyết mạch nghịch tố chi lực này cũng đủ mạnh mẽ rồi.
Chẳng lẽ nào lại là Tông nhi?
Ý niệm này xuất hiện trong đầu thì Lục Hàm Yên cảm thấy mê man. Sau khi tỉnh lại, tựa như là mơ hồ, như có như không, không biết bản thân vừa mới nghĩ cái gì.
Ở bên hắc vụ uyên môn, trong một tầng cương kính, Tuyệt Diễm hít vào một ngụm hàn khí.
Khi huyết sắc kiếm quang kia đâm tới thì cương luân trước người cũng phá không mà ra.
Vạn pháp hợp nhất, hải nạp thiên hà.
Bách xuyên dị nguyên, đều chung một biển!
Một phần kiếm ý đó đã được dung hợp của hơn mười loại khác nhau.
Xuyên không mà tới, kiếm ý lăng nhân!
Tại thời khắc cuối cùng, Tuyệt Diễm mới kịp phản ứng, đưa tay kết mấy đạo ấn pháp.
Trong giây lát, mấy vòng chuyển luân hiện ra trước người, hoặc to hoặc nhỏ, hoặc thuận hoặc đảo.
Sắc mặt Tông Thủ đờ đẫn, tựa như không quan tâm, trong mắt huyết sắc càng tăng thêm, đoạn phù văn kia càng thêm biến ảo, tựa như là hỏa diễm.
Hắn chỉ biết huy động kiếm trong tay! Trảm! Đâm! Tước! Cắt!
Không có động tác nào thừa, không hề buông tha dù chỉ là một cơ hội nhỏ.
Khiến cho tất cả đám chuyển luân kia đều bị đánh nát từng cái một.
Thế đi như ác hổ, tựa như chưa hề dừng lại, càng mãnh liệt, càng điên cuồng phóng tới phía trước!
Một bước, hai bước, ba bước!
Dần dần, hắn đã tới gần uyên môn đó, lúc này đột nhiên không hiểu vì sao không gian xung quanh người hắn lại bắt đầu di động.
Tựa như băng ly ẩn hiện, vô số linh năng, pháp tắc kết cấu tan biến, dần được phóng xuất.
Năng lực cự đại trùng kích, hủy diệt tất thảy mọi thứ.
Tới khi hắn phóng tới bên Uyên môn, Tông Thủ mới cảm nhận được,không khỏi thất thần, không hiểu sao lại có thể như vậy?
Hắn mơ hồ có cảm giác chuyện này có liên quan tới mình, chỉ trong chớp mắt, sự thống khổ lại một lần nữa bạo phát.
Sự đau đớn bị áp chế đã lâu, trong nháy mắt phá tan mọi phòng tuyến, xuyên thẳng vào trong não hải của hắn, tựa như lâm vào mê muội, nhất thời không thể nào khống chế được bản thân...
Chợt nghe được Tuyệt Diễm thở dài:
- Hay một kiếm ý, tam thiên đại đạo cùng hợp thành một, đáng tiếc thay, ngươi thực sự không nên phân thần vào lúc này!
Ngay khi ý niệm của Tông Thủ bị thống khổ đánh tan, kiếm trong tay cũng khó có thể điều khiển được.
Một ngón tay phóng tới, phá vỡ từng tầng kiếm quang, đánh thẳng vào mi tâm của Tông Thủ.
Tông Thủ hơi nhíu mày, bởi sự đau đớn này, vẫn có thể chống đỡ được.
Thời khắc chỉ mành treo chuông, hắn đặt thanh nguyên hồn kiếm ngăn ở trước mình.
“Đinh” một tiếng, đầu tiền là đệ nhị nguyên hồn chấn động, sau đó đến lượt bản thể nguyên hồn bị làm cho rung động.
Tông Thủ dưới sự trùng kích của cự lục, thân ảnh bị đánh bay, ý niệm lại hỗn loạn.
May mà lúc này sự đau nhức nơi mắt kia cũng biến mất, thân ảnh Tuyệt Diễm cũng chưa xuất hiện truy kích.
Trong lúc vội vàng, Tông Thủ dùng Huyễn Tâm kính nhìn về phía trước, phát hiện ra một điều, bản thân đã bị đẩy lùi ra khỏi hắc vụ lần nữa, mà ở bên cạnh cũng là vị Chu Yêu Thụ kia.
Hắn không khỏi cười khổ, ý thức lại một lần nữa rơi vào hắc ám... ngươi lại phạm quy rồi!
Trong hắc sắc sương mù, một đoàn xích hỏa bỗng nhiên bốc lên, chỉ trong nháy mắt đã ngưng tụ lại thân hình một thiếu nữ.