Một người sắp chết, cần gì phải so đo làm gì chứ?
- Nói vậy, ý những người kia là đều không đồng ý. Bất quá cũng không triệt để từ chối, mà nói đợi sau khi về xin ý kiến mới trả lời sao?
- Đúng là như thế!
Phong Thái Cực cũng không do dự, gật đầu nói:
- Đơn giản là muốn dùng phương pháp này để kéo dài thời gian.
Hắn vốn cũng là cho rằng, Tông Thủ có khả năng chỉ phô trương thanh thế. Nhưng lúc này trở về thấy những đạo binh hoàn toàn mới trang bị chỉnh tề kia, mới cảm thấy suy nghĩ của mình đã lầm.
- Như vậy ngươi thấy Cổ Nguyệt là người thế nào?
-Lòng dạ quá sâu, cực kỳ tỉnh táo! Bọn người Hồng Cửu Trần xem hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!
Phong Thái Cực lâm vào trầm ngâm, lòng hắn biết Tông Thủ muốn nghe không phải là cái này.
- Người này ở Cửu Đô Thánh Đình địa vị có lẽ cực cao. Tới Nguyên Liên thế giới, có lẽ không chỉ vì Hồng Cửu Trần mời mà đến --
Lại rất sợ Tông Thủ khinh thị, cố ý nhắc nhở:
- Người này đã biết quân thượng có khiêu khích, lại ý đồ kéo dài. Như vậy tất nhiên sẽ dốc sức trù bị cho trận chiến này. Một khi song phương triệt để vạch mặt, hơn phân nửa là lôi đình vạn quân chi kích! Nói không chừng toàn bộ Cửu Đô Tiên Đình, đều sẽ cuốn vào. Phong Thái Cực nếu là hắn, cũng chắc chắn thỉnh Cửu Đô Thánh đế, toàn lực ứng phó. Tuyệt không cho quân thượng, nửa phần cơ hội! Ta không biết quân thượng như thế đến cùng có dụng ý gì. Vì vậy cũng chỉ có thể nhắc nhở quân thượng, ngàn vạn lần không thể chủ quan, tất cả quyết đoán, đều cần thận trọng mới được!
Có một câu, lại nuốt vào miệng không nói.
Nếu thật sự có đủ thực lực, giờ phút này kỳ thật đã có thể đánh đòn phủ đầu, triệt để sàn bằng thế lực bốn nhà ở Nguyên Liên thế giới!
Đại nghĩa nơi tay, người khác cũng không nói gì được chuyện này! Cũng có thể miễn đi không ít phong hiểm.
Chỉ là hắn thấy mọi việc Tông Thủ làm rõ ràng là có mưu đồ khác, bởi vậy cũng không nói.
Tông Thủ nghe vậy thì cười khẽ, dáng tươi cười vô cùng sáng lạn.
- Lòng dạ quá sâu, tỉnh táo lão luyện sao? Rất tốt, rất tốt! Chính cần như thế --
Tựa hồ đã triệt để yên tâm, sắc mặt Tông Thủ trái lại lộ ra vẻ nhẹ nhàng.
Đối với Phong Thái Cực nói Cửu Đô Tiên Đình có khả năng toàn lực ứng phó , cũng không thèm để ý tới.
- Lần này Thái Cực ngươi khổ cực rồi, cô xin tạ ơn!
Nhìn khắp Đại Càn tiên triều, cũng chỉ Phong Thái Cực là thích hợp đi sứ. Cũng mang về tất cả những thứ mà hắn muốn biết.
- Không dám!
Phong Thái Cực không hiểu ra sao, lại nhìn một chút người mặt sắt ở đối diện. Chỉ thấy trong mắt người này cũng không hề có nửa phần lo lắng.
Trong mắt chớp lên quang mang, cũng không chỉ là đangtrêu tức, mà còn ý vị khác nữa.
Trong nội tâm tuy khó hiểu, nhưng Phong Thái Cực vẫn trấn định.
Biết được thần thái Tông Thủ như thế , hoặc là có mười phần phần thắng, hoặc là điên rồi.
Chỉ là điều sau,có thể sao?
Lại có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ lúc này vị Huyết Kiếm Yêu Quân này thực sự đã có thực lực dù là toàn bộ Cửu Đô Thánh Đình đè xuống, cũng có thể bình thản tự nhiên không sợ sao?
Nếu thật như thế, như vậy cuộc chiến lần này cũng rất thú vị.
Bán tín bán nghi, Phong Thái Cực lại lần nữa tò mò thăm dò:
- Như vậy có t cần hướng Vân Giới cầu viện không? Còn có câu trả lời thuyết phục của bốn nhà, Thái Cực khi đó tâm có điều cố kỵ, trước khi rời đi cũng không định ra ngày xác thực, chỉ sợ còn cần quân thượng lại sai người đi thúc giục, chung quy cũng không thể để bên kia chuẩn bị thỏa đáng hết được--
- Không cần cầu viện!
Tông Thủ khẽ lắc đầu:
- Cũng không cần đi thúc! Cô ở đây đợi bọn hắn chuẩn bị vẹn toàn.
Sau khi dứt lời, Tông Thủ cũng không nói nhiều nữa, đổi sang nói chuyện phiếm vài câu.
Sau đó bước ra khỏi cung, cũng không phải lần nữa bế quan, mà là đi tìm Tông Nhược Thủy.
Phong Thái Cực thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong nội tâm nghi hoặc không những không tiêu, ngược lại càng tăng lên.
Nhưng hắn cũng là người tự khắc chế được , chợt liền thu hồi tâm tư, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn tu giả Thần Cảnh ở đối diện.
- Cứ gọi tại hạ là Thiết Diện, dùng mặt nạ là vì có duyên cớ, tên thật không tiện cáo tri.
Lục Vô Bệnh cười cười:
- Bây giờ là cố vấn quốc vụ cho quân thượng, đoán chừng một tháng sau ta và ngươi có thể đến cùng một điện thần, khi đó kính xin Phong huynh chiếu cố!
Phong Thái Cực lập tức nhíu mày lại, tên giả cũng thật kỳ quái.
Còn có cùng điện làm thần? Cái này là ý gì?
Hắn đối với Tông Thủ, tuy kính nể, nhưng còn chưa đến mức tự cho mình là thần tử.
Kiếm Tông và Tông Thủ là hợp tác bình đẳng, hắn ở chỗ này cũng là địa vị khách khanh.
Trừ phi Tông Thủ, thật có thể thành một phương Đế Quân --
Lại nghĩ đến cố vấn quốc vụ trước kia của Tông Thủ, đúng là Trương Hoài.
Hôm nay đã là Tế tướng Đại Càn, nghe nói cùng Khổng Dao một văn một võ, đã khiến thế lực Đại Càn kéo dài ra khỏi Vân Giới Trung Thổ Đông Nam.
Áp đảo những bộ lạc kia hơn phân nữa, chính thức khiến Đại Càn, thành bá chủ Đông Nam.
Như vậy người trước mặt này , cũng không phải là tiên triều cung phụng như hắn nghĩ. Ở cạnh Tông Thủ, địa vị thật ra lại là mưu thần sao?
‘ Cố vấn quốc vụ ’, danh từ thật ly kỳ cổ quái.
‘ Thiết diện ’ tiếp theo vừa cười vừa nói:
- Phong huynh không cần sầu lo. Quân thượng lần nà chính là muốn dẫn toàn bộ quân Cửu Đô Tiên Đình đến. Theo Thiết Diện thấy, tốt nhất là vị Thánh đế kia tự mình ra tay là tốt nhất.
Sau khi nói xong liền cười thi lễ, sau đó cũng rời đi.
Phong Thái Cực thì giật mìnhđừng tại chỗ, hồi lâu sau, ánh mắt mờ mịt tiếp tục đi về phía trước.
Đối với người đi qua bên cạnh đều xem như không thấy.
Bất tri bất giác đã đi đến một chỗ rộng rãi. Là một cái võ đài.
Vừa đến nơi này, Phong Thái Cực chợt thấy không đúng. Trong lòng báo động, mạnh mẽ bừng tỉnh.
- Tại sao nơi này lại có nhiều tiên tu như vậy?
Trong hồn niệm cảm ứng, thình lình có bảy trăm cổ khí cơ cường hoành vắt ngang phía trước.
Phong Thái Cực ngẩng đầu nhìn qua, rồi sau đó liền hít một hơi khí lạnh.
Thật sự không nhìn lầm, ở trước mắt hắn, thình lình có gần bảy trăm vị ‘ Tiên nhân ’.
500 Linh giai, hơn 100 vị Tiên giai. Lúc này đang dựa theo một loại trận hình không biết tên, đứng ở trên giáo trường.
- Dường như là đạo binh?
Ăn mặc pháp bào giống nhau, cầm trong tay linh binh giống nhau. Vài trăm người khí mạch thông nhau, thỉnh thoảng chuyển di phương vị.
Thanh thế không lộ ra, lại có thể cảm giác trong đại trận có một cổ linh năng bành trướng khiến người hãi hùng khiếp vía đang chậm rãi lưu động bên trong.
Rõ ràng có lực hủy diệt hết thảy, nhưng lại không chút gownjsongs.
Trận hình biến hóa, cũng huyền diệu khó giải thích. Dùng mắt mà xem, đại trận kia bao phủ ngàn trượng, lại như đã bao dung cả Thiên Địa.
Rồi sau đó lại chỉ thấy trong mắt bốc lên một cổ cực duệ chi ý, rót vào trong mắt.
Tru!
Phong Thái Cực trong tâm niệm không tự kìm hãm được hiện lên chữ này.