Thần Hoàng

Chương 1380: Một canh giờ (1)



- Mặc dù thực sự sai lầm, nhưng Hồng Cửu Trần là thần của trẫm, bgười này xử trí như thế nào, đều có trẫm đến quyết đoán, sao cần ngươi xen vào? Giao ra đầu người, thật đúng là vớ vẩn!

- trẫm biết bọn người Hồng Cửu Trần, bởi vì tranh đoạt Nguyên Liên Giới đã có chút vướng mắc với ngươi. Nhưng lúc này bọn hắn đều đã có lòng làm hòa, ngươi chính là vua của một nước, độ lượng sao lại nhỏ hẹp như thế? Một chút ân oán, cũng muốn cầm chặt không buông, thậm chí còn vu oan hãm hại?

Lúc xem đến đây, Tông Thủ liền không nhịn được cười ra tiếng.

Phủ nhận thì cũng thôi đi, đây là muốn đổi hướng sao?

Kỳ thật xem đến đây, thái độ của Cửu Đô Thánh Đình đối với chuyện này đã rõ ràng thôi.

Cũng như đoán trước, lúc này không chiến không được.

Tông Thủ vẫn nhẫn nại tính tình, tiếp tục xem nội dung đằng sau.

- phát rồ! Lại muốn Cửu Đô Thánh Đình ta cắt đất, nhượng xuất năm Tiểu Thiên Thế Giới. Lời ấy quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ! Ngươi chỉ là một quốc gia nho nhỏ, binh bất quá trăm vạn, tiên tu bất quá hơn mười. Rõ ràng cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn, buộc Cửu Đô ta cắt đầu? Thật sự là thấy lợi tối mắt, cũng làm trò cười cho người trong nghề!

- Trẫm thử hỏi một câu, Đại Càn Tiểu Vương Tông Thủ, ngươi là điên rồi sao? Hay là không còn kiên nhẫn sống nữa? Hay là đúng như đồn đãi, là một người ngu ngốc sao?

- Yến tước không biết Thiên Địa rộng, Khảm Tinh không biết Giang Hải xa xôi! Chỉ với con sâu cái kiên bọn người, khó thượng quốc vực này mạnh mẽ thế nào. Nếu nước ngươi đã nhất định phải khiêu khích như thế, trẫm sẽ theo ý ngươi. Tất tụ hợp minh hữu, sai hết đại quân, toàn lực chinh phạt Nguyên Liên! Không thắng không về!

- Cuối cùng thông cáo các ngươi..., hạn mọi người trong nước trong vòng nửa ngày, rời khỏi Nguyên Liên, từ nay về sau không được bước vào giới này nữa! Nếu không bất luận người phương nào, đều chém không tha! Đã cảnh báo, chớ cách trẫm không nói trước --

Cuối cùng không có lạc khoản, chỉ có rải rác mấy chữ "Chiếu này bố cao chư giới, khiến mọi người đều biết! "

Toàn bộ chiếu thư, cũng không có chút uyển chuyển. Ngôn từ trắng trợn, cực kỳ lăng lệ ác liệt, cũng vô cùng khí phách. Không sai biệt lắm chẳng khác nào là chuyện mở miệng mắng to, hết sức nhục nhã.

Tông Thủ cho dù đã sớm biết trong chiếu thư này không có gì tốt lành

Nhưng sau khi xem xong khóe mắt vẫn giật giật

Mặc dù tu dưỡng rất tốt, lúc này cũng khó bình tĩnh.

Phát rồ? Điên? Ngu ngốc?

Tông Thủ khẽ lắc đầu. Tâm tình lại bình phục xuống.

Chỉ sợ theo người khác xem ra, Tông Thủ hắn quả thật có hình tượng như thế.

Nơi khống chế chỉ mấy vạn dặm, dân trị hạ chỉ chừng 1 tỷ.

Rõ ràng lại dám khiêu khích Cửu Đô Tiên Đình có được trên trăm thế giới, chỉ riêng Huyền Hoàng nhị cấp đạo binh đã có trăm vạn --

Cử động lần này quả thực không khác gì tự tìm đường chết.

Một cái Cửu Đô Tiên Đình, lực l ượng có thể động dụng tuy còn không bằng một phần ba thế lực của một vị quốc chủ Phần Không Lục gia, nhưng đối với Đại Càn lúc này mà nói, cũng vẫn là quái vật khổng lồ.

Huống chi ngoài Cửu Đô Tiên Đình, còn đồng thời đi trêu chọc Huyền Linh Tu Hội, Cực Tuyệt Tiên Đình cùng với Thiên Phương Hội tam phương thế lực.

Vị Cửu Đô Tiên Đình Đế Quân này nói như vậy, kỳ thật cũng không tính sai.

Lặng lẽ cười cười. Tông Thủ đứng dậy cất bước một cái, đã đến trên không Nguyên Tịnh Tiên Cung.

Lúc này trong Tiên Cung đã một mảnh sôi trào. Tất cả người có thể độn không phi hành thuật đều bay lên, chú mục phù chiếu kia. Thần sắc không đồng nhất, tuy nhiên đều khó coi.

Trong đó đa số vẫn miễn cưỡng duy trì lấy bình tĩnh. Nhưng một bộ phận lại đầy căm phẫn.

Ngoài ra, còn có một cổ mơ hồ sầu lo sợ hãi truyền bá trong đám người, khiến cho trong tiên cung hào khí dần dần trầm thấp.

Cơ hồ tất cả mọi người, đều chú ý tới chữ trên chiếu thứ.

Cửu Đô Tiên Đình một khi toàn lực chinh phạt Nguyên Liên, không biết sẽ là quang cảnh bực nào?

Dù là hơn một tháng này Tông Thủ không ngừng khiến bọn hắn tin tưởng, nhưng lúc này vẫn khó tránh khỏi tâm thần bất định.

Chỉ có những Nguyên Hải và Dịch Linh Tru Ma Sĩ là thần sắc như thường, không hề biến hóa.

Người trước một là đối với tình thế Nguyên Liên Giới không hiểu rõ lắm, hai là biết được nền tảng của Tông Thủ. Biết được vị chủ nhân này có bối cảnh thế nào.

Theo không ít người xem ra, vi Cửu Tuyệt Tiên Đình Chi Chủ này mới thật sự là không biết sống chết,

Về phần người sau, đều đã bị tẩy rửa thần hồn, trong hồn niệm có cấm thuật tồn tại, chỉ biết thuần phục chủ nhân, đối với tại sinh tử của mình, ngược lại không hề để ý.

Văn tự sau khi đều lộ hóa ra thì định lại nửa khắc, cả tấm chiếu thư, mới hao hết Linh Năng.

Lúc quyển trục sắp rơi xuống, Tông Thủ bỗng dưng vươn tay khẽ vẫy, xa xa tiếp vào trong tay.

Phù chiếu này đã đến, cũng ý nghĩa là Cửu Đô Tiên Đình đã chuẩn bị thỏa đáng mọi chuyện.

Trên mặt Tông Thủ lại không nửa phần vui vẻ, ngược lại như có điều suy nghĩ.

Cũng ngay lúc đó, sau lưng lại có một cổ thời không dị động, chỉ giây lát, một bóng người đã đột ngột xuất hiện phía sau hắn.

- Thiếu chủ!

Thanh âm hùng hậu âm lãnh, xưng Tông Thủ là Thiếu chủ mà không phải là quân thượng, đúng là Diệp Hiên vốn ẩn bên ngoài thế g iowis.

- Cửu Đô Tiên Đình chỉ sợ sắp động thủ, Ngao huynh hắn đã ẩn tàng ở giới hà, có thể tùy thời đến giúp. Bất quá Ngao Di tiền bối, mới dùng Kính Chiếu Đại Thiên chi thuật thăm dò, Cửu Đô Tiên Đình lần này, ít nhất đã đến sáu vị Thánh Cảnh! Ngoài ra, khó nói không có thủ đoạn nào khác. Vì vậy Thiếu chủ cần vạn phần cẩn thận! Trận chiến sắp đến, Thiếu chủ tốt nhất không nên rời khỏi thần quá xa

Tông Thủ lại không nghe lọt, vẫn kinh ngạc thất thần. Sau nửa ngày mới si ngốc mở miệng nói:

- Trong chiếu thư này mắng cô là phát rồ, là yến tước, là ngu ngốc --

Diệp Hiên nghe vậy ngẩn người, vốn chỉ cảm thấy buồn cười. Chợt lại cảm thấy không đúng, dùng tính cách Tông Thủ, còn không đến mức để những lời nhục mạ này vào trong lòng.

Suy ngẫm chốc lát, Diệp Hiên mới có chút gật đầu:

- Người này là đang tìm chết!

Chưa từng đối kháng với Phần Không Thánh Đình, thật sự khó biết Lục gia mạnh mẽ.

Hắn nhớ rõ, năm đó vị quốc chủ kia, chỉ sai người truyền một câu, đã đánh cho Diệp Hiên hắn vỡ đầu.

Nếu nói lời của Hồng Cửu Trần, chỉ dùng đầu hắn liền có thể chấm dứt.

Như vậy lời của vị Đế Quân này nhất định sẽ khiến một quốc gia bị diệt, mới có thể rửa sạch sỉ nhục, hiển lộ rõ ràng uy thế của Phần Không Lục gia.

- Vấn đề là vị Tiên Quân này, bản thân lại hồn nhiên không biết, mình rốt cuộc đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì!

Lời này lại vang lên từ một bên khác, đúng là Lục Vô Bệnh đang chậm rãi bước tới.

- Phàm là tin tức thoáng linh thông một ít, đều sẽ không làm thế.

Tông Thủ mắt mang thâm ý, nhìn Lục Vô Bệnh, sau đó không nói gì nữa.

Đối với lời Lục Vô Bệnh nói cũng không bình luận gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.